Thế Hôn

Chương 228: Bất công




Tống thị nhìn chằm chằm Lâm Cẩn Dung, môi một chút lại một chút khẽ hé, khóe môi từ từ nhếch lên, thong thả nở nụ cười. Lệ Chi thấy nàng cười sợ nổi da gà, nàng lại nhanh chóng thu liễm tươi cười, quay đầu nhìn về phía Lã thị vẫn trầm mặc quá đáng, giương cằm lên: “Đi thôi!”

Lã thị vội vã liếc Lâm Cẩn Dung một cái, lại nhanh chóng cúi đầu, bước theo Tống thị rời đi.

Lâm Ngọc Trân nhìn về phía Đồ thị, nhẹ nhàng phun ra một câu: “Ngu xuẩn!”

Đồ thị đột nhiên biến sắc, phẫn hận vò khăn tay định cùng Lâm Ngọc Trân lý luận, Lâm Ngọc Trân khinh thường cầm quạt lụa tinh xảo quơ quơ trước mặt nàng, khinh miệt xoay người rời đi.

Đồ thị hận nghiến răng nghiến lợi, ngược lại hỏi Lâm Cẩn Dung: “Sao con không đến nói trước với ta một tiếng? Để ta có sự chuẩn bị cũng tốt. Chẳng lẽ ta là kẻ không phân rõ phải trái hay sao?”

Lâm Cẩn Dung lạnh nhạt cười: “Tam thẩm nương, ta không phải thần tiên, không thể biết trước.” Nàng nhận thấy một điều, thời điểm Lục Giam không có mặt, nước mắt của Đồ thị ít nhất cũng giảm đi một nửa.

Đồ thị bị nghẹn một hồi, nhưng cũng không biết nói gì thêm.

Lâm Ngọc Trân đứng bên ngoài gọi Lâm Cẩn Dung: “A Dung, con còn ở đó làm cái gì? Còn chờ người ta hắt nước bẩn trên đầu con a?”

Lâm Cẩn Dung cười cười, nhẹ nhàng đá Phương Trúc còn đang quỳ trên mặt đất một cái: “Còn không đứng lên?”

Phương Trúc thực rõ ràng cảm nhận được, thái độ của Lâm Cẩn Dung đối với mình cùng buổi sáng hoàn toàn là hai việc khác nhau, nhưng giờ phút này tâm tính nàng cũng trở nên khác biệt —— nàng bị vạch trần gốc gác trước mặt mọi người, không có tư cách giả bộ. Liền khúm núm đứng dậy, cúi đầu cúi người, không yên bất an theo nàng ra khỏi Vinh Cảnh cư.

Đồ thị cùng Huệ ma ma ngốc lăng đứng đó trong chốc lát, rồi nâng đỡ nhau đi ra ngoài. Mới được hai bước, Đồ thị lại quay trở về: “Lão thái thái, mấy kiện vải này nên bắt ai đền bù đây?”

Lục lão phu nhân nằm ở trên tháp khép hờ mắt đang dưỡng thần, nghe vậy không khỏi nhíu mày, im lặng một lúc mới rầu rĩ nói: “Đương nhiên là Mạnh ma ma sẽ đền bù.”

Mạnh ma ma chính là hạ nhân giàu có nhất trong Lục gia, nàng tham đồ ở khố phòng, phạm vào chuyện lớn như vậy, tiền tài khẳng định sẽ phải lấy ra không ít, hơn nữa số của cải kia cũng phải bỏ ra. Đồ thị nhãn tình sáng lên, kích động cùng Huệ ma ma nghĩ ra những thứ bắt đền bù.

Lục lão phu nhân nhịn không được khe khẽ thở dài. Sa ma ma hầu hạ bà đã mấy chục năm, là người hiểu bà nhất, liền hàm chứa cười nói: “Tam phu nhân mấy năm nay bị nhà mẹ đẻ lôi kéo khiến cho suy sụp, cũng coi như có lương tâm.”

Lục lão phu nhân nói: “Đều là người không biết tốt xấu. Người ta bức nàng, nàng lại đi bức Nhị lang. Chính nàng thấy khổ, sao không ngẫm lại Nhị lang khổ thế nào. Thôi, phòng thêu thùa cũng không có lợi ích thực tế gì, lão Từ là người thành thực, không xảy ra đại sự.” Vừa nói, vừa nhắm mắt: “Ngươi thấy Nhị thiếu phu nhân thế nào?”

Sa ma ma cẩn thận cười cười.

Lục lão phu nhân nói: “Cứ nói, không trách ngươi.”

Sa ma ma đáp: “Rất trầm tĩnh, quả thực giống như không chút nào liên quan đến nàng vậy. Mới chỉ từng này tuổi mà đã biết cách bất động thanh sắc đến thế.”

Lục lão phu nhân thở dài: “Ngươi nhìn Nhị phu nhân có tức giận hay không?”

Sa ma ma cúi đầu giúp bà xoa bóp chân: “Trong lòng tóm lại không thể cao hứng nổi.”

Lục lão phu nhân nói: “Tất nhiên sẽ cho rằng chúng ta bất công.” Nhưng không làm như vậy, có năng lực thế nào đây?

***

Tống thị chân trước mới bước cửa phòng mình, sắc mặt thay đổi, quay trái quay phải, ôm lấy một bình hoa lớn bên cạnh cửa, hung hăng ném xuống đất.

Lã thị cả kinh lập tức nhảy dựng lên, gắt gao vò khăn tay tránh ở một bên, căng thẳng nhìn nàng, cũng không dám nói lời nào, Tiếu ma ma đi lên ôm lấy Tống thị: “Phu nhân, phu nhân của ta, đừng nóng giận, không đáng a.”

Lã thị lúc này mới tiến lên khuyên nhủ: “Bà bà, không nên tức giận, Mạnh ma ma coi như không có tổn thất gì nhiều. Huống hồ, nàng ta cũng chỉ là dựa vào lão thái gia mà thôi.”

Tống thị đè thấp thanh âm trách mắng: “Con thì biết cái gì! Nếu nàng dựa vào bản sự của chính nàng, ta cũng đành thôi, nhưng người nàng dựa vào là tổ phụ của các con! Tổ phụ của các con đang giúp nàng! Hắn bất công! Hắn đang cảnh cáo chúng ta! Con có hiểu hay không!”

Lã thị lui một bước, nhỏ giọng nói: “Vậy nên làm cái gì bây giờ?”

Tống thị cười lạnh, chỉ vào bình hoa vỡ nát trên đất: “Đi, bảo bọn họ quét dọn đống này rồi lập tức đi khố phòng đổi một cái mới khác về, nếu không đổi được cũng đừng trở lại.”

Lã thị khẩn trương nói: “Tổ phụ có thể mất hứng hay không?”

Tống thị nói: “Con thì biết cái gì! Ta quản gia nhiều năm, hôm nay bị nàng dẫm nát trên mặt lại phải nhẫn nhịn vô thanh vô tức, ngày sau làm sao còn coi ta ra gì? Đi làm đi! Lão thái gia cũng sẽ không nói gì. Cho dù nói gì đó, cũng là ta chịu trách nhiệm!”

Lã thị không dám nói nữa, gọi nha hoàn Tố Tâm tiến vào, thấp giọng phân phó hai câu.

Tố Tâm vội vàng du dọn mảnh vỡ vào một hộp gỗ, gọi hai ma ma tiến vào: “Cầm thứ này đến khố phòng đổi một cái mới về, vô luận như thế nào cũng phải đổi được.”

Hai ma ma không thèm nhìn bên trong là cái gì, cầm hộp rời đi luôn.

Lã thị bồi Tống thị ngồi một lát, không thấy có dấu hiệu tâm tình nàng chuyển biến tốt, liền lấy cớ muốn đi xem hài tử, đứng dậy rời đi.

Tống thị im lặng ngồi sau một lúc lâu, ngoắc gọi Tiếu ma ma, ở bên tai Tiếu ma ma nhẹ giọng nói vài câu.

Tiếu ma ma vẻ mặt kinh hãi, ngập ngừng nói: “Phu nhân, này cũng quá mạo hiểm đi?”

Tống thị cười lạnh: “Mạo hiểm? Đã bị bức đến tình trạng này, không mạo hiểm làm sao có thể thành? Rốt cuộc ngày sau như thế nào, phải khuấy đảo một trận xem. Lão thái gia là nghĩ ra sao, làm gì, dù thế nào cũng phải hiểu rõ ràng.” Thanh âm lạnh lùng: “Việc này chỉ có trời biết đất biết, ngươi biết ta biết, nhớ kỹ chưa?”

Tiếu ma ma thần sắc ngưng trọng gật gật đầu: “Lão nô tất sẽ không để người thất vọng.”

Tống thị nói: “Tuyệt đối không được có sai lầm.” Trời vừa sáng lại tối sầm lại, xem Lâm Cẩn Dung tiếp chiêu ra sao, cũng xem lão thái gia rốt cuộc muốn làm thế nào.

Lâm Ngọc Trân luôn luôn không ngừng cao thấp đánh giá Lâm Cẩn Dung, Lâm Cẩn Dung thần sắc thản nhiên, tùy ý để Lâm Ngọc Trân nhìn ngắm.

“A Dung, con thật đúng là làm cho ta nghĩ không ra.” Lâm Ngọc Trân rốt cục nhịn không được đã mở miệng, “Sao con lại biết được chuyện này?” Nếu bảo là trùng hợp, đúng là lời để dỗ tiểu hài tử. Từ lời của Mạnh ma ma đến Lâm Cẩn Dung, tất cả đều là lời nói dối, chỉ có thể tin năm phần. Chẳng qua, mọi người cũng không dám làm rõ, chỉ chừa lại một tấm màn, không xé rách mà thôi. Nhưng tận đáy lòng, nàng cũng thống hận việc Lâm Cẩn Dung lừa gạt, không biểu lộ chút tác phong hay hành vi, để Phương Trúc ở bên người Lâm Cẩn Dung dĩ nhiên không có nửa điểm tác dụng, còn khiến bản thân bị liên lụy.

Lâm Cẩn Dung ngẩng đầu nhìn nàng cười: “Trước đó vài ngày ta không phải tìm người khố phòng đến nói chuyện sao? Những người đó, nhìn thì là một phe, kỳ thật còn không phải suy nghĩ khác biệt sao, ta mới nói muốn đổi vị trí của các nàng, muốn chọn người tiếp nhận vị trí của Mạnh ma ma, còn có người tới bán tin tức cho ta. Nhưng thời điểm này, ta cũng không biết các nàng rốt cuộc muốn làm cái gì, chẳng qua là cẩn thận gấp đôi mà thôi. Một nửa là vận khí, một nửa là phòng bị đi.”

Lâm Ngọc Trân không tin. Nhưng nàng không thể giống như từ trước tùy tiện đối với Lâm Cẩn Dung vênh mặt hất hàm sai khiến, động một chút là mắng chửi, bởi vậy chỉ mất hứng cúi mắt, âm thầm cân nhắc.

Lục Vân thì im lặng một cách khác thường, tự cầm một khung thêu ngồi ở phía trước cửa sổ thêu bươm bướm, dùng là kim khâu rất nhỏ cùng mấy loại chỉ thêu màu sắc, hoàn toàn thất thần, rồi lại kéo đứt chỉ thêu vài lần. Giản Nhi nhìn trộm đánh giá Lục Vân, thật cẩn thận lại xỏ kim đưa qua, Lục Vân cực không kiên nhẫn hung hăng trừng mắt nhìn nàng một cái, Giản Nhi cúi mắt, chỉ yên lặng giơ kim.

Lâm Cẩn Dung đi tới, tiếp nhận kim thêu trong tay Giản Nhi đưa cho Lục Vân, bảo Giản Nhi lui xuống: “A Vân tâm tình không tốt?”

Lục Vân rũ mắt xuống: “Không có.”

Lâm Cẩn Dung nói: “Đã nhiều ngày nay muội thật ít nói. Hôm nay, ta vốn tưởng rằng muội sẽ hỗ trợ khuyên mẫu thân…” Thường hay lui tới, Lục Vân luôn biết hợp thời khuyên bảo, ở trước mặt Tống thị, Đồ thị giúp nàng nói chuyện, nhưng hôm nay, Lục Vân dĩ nhiên một câu đều không nói, thậm chí ngay cả Lâm Ngọc Trân cũng không khuyên, để hai người Lâm Ngọc Trân cùng Đồ thị tranh cãi không ngớt.

Lục Vân hai mắt nhìn chằm chằm con bướm thêu được nửa cánh trên khung, thản nhiên nói: “Ta không khuyên được. Huống chi tẩu tử đã làm vô cùng tốt. Ta sợ quấy rầy bố cục của tẩu.”

Giải thích hợp tình hợp lý. Lâm Cẩn Dung cũng không cần phải nhiều lời nữa, mà ngồi ở một bên xem nàng thêu, Lục Vân động tác chậm chạp, đâm qua đâm lại vài mũi, cuối cùng cũng không tìm được điểm thích hợp. Một tiếng vang nhỏ, sợi tơ lại bị đứt, nàng phiền chán đặt khung thêu lên bàn nhỏ bên cạnh, mắng Giản Nhi: “Đây là chỉ thêu gì vậy? Không ngừng đứt đoạn, mua ở nhà ai vậy, vứt đi cho ta!”

Chỉ thêu này chính là mua ở cửa hàng của Đào thị, là chỉ thêu chính tông thượng đẳng của Giang Nam. Giản Nhi vụng trộm nhìn Lâm Cẩn Dung liếc mắt một cái, không lên tiếng, chỉ tiến lên thu dọn.

Lâm Ngọc Trân phe phẩy cây quạt nói: “Chỉ thêu này vốn mỏng manh, con dùng khí lực lớn như vậy làm chi? Chẳng lẽ Tam cữu mẫu có thể lấy đồ thứ phẩm trong cửa phẩm cho con dùng sao? Không muốn thêu cũng đừng thêu, lãng phí chỉ.”

Lâm Cẩn Dung liền đứng dậy: “Cô cô, ta đi về trước, Mạnh ma ma xảy ra chuyện, vài người sẽ chịu liên lụy, khố phòng bên kia tất nhiên sẽ loạn, ta đi nhìn xem.”

Lâm Ngọc Trân mị mắt nói: “A Dung, con định để ai tiếp nhận Mạnh ma ma?”

Lâm Cẩn Dung không trả lời nàng, chỉ nói: “Lần này đuổi đi nhiều người như vậy, tất nhiên sẽ bổ sung người, trước xem ý tứ của tổ phụ và tổ mẫu đã.”

Lâm Ngọc Trân liền giúp nàng đưa ra chủ ý: “Ta chọn cho con vài người, đều là người từ trước đi theo ta, thật sự có năng lực, cũng rất trung thành. Con bổ sung các nàng vào đó đi.”

Lục Vân liền giương mắt nhìn Lâm Cẩn Dung: “Mẫu thân cũng đừng khó xử tẩu tử, nàng đã sớm đã có an bài của mình.”

Lâm Ngọc Trân nói: “Nàng có thể có an bài gì chứ? Trong nhà này nàng biết được mấy người? Có thể sử dụng lại được bao nhiêu? Đương nhiên nên nghe lời khuyên của ta.”

Lâm Cẩn Dung kiềm chế tính nhẫn nãi, nói: “Tuy rằng lúc này để ta quản khố phòng, nhưng tất cả đều phụ thuộc vào một câu của lão nhân gia. Cẩn thận là trên hết, vẫn nên nghe ý tứ của tổ phụ cùng tổ mẫu đi.”