Tuy là làm nô tỳ không có điều kiện để bó chân, nhưng
nghĩ đến nếu đôi chân mình ngày đêm bị bó chặt, có thể thoải mái được hay sao?
Nhưng thông cảm là một chuyện, đồng ý chấp thuận lại là một chuyện khác, Lệ Chi
khẽ thở dài một cái, nhẹ giọng nói: “Tiểu thư người cũng đừng quá tùy hứng, nếu
để phu nhân biết được……”
Lâm Cẩn Dung đánh gãy lời của nàng, giảo hoạt nhìn
nàng: “Ngươi vẫn hầu hạ bên người ta, hài của ta cũng do ngươi làm, ngươi không
nói, ai mà biết được?”
Cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra, Lệ Chi có chút
sợ hãi: “Nhưng vừa rồi người còn bảo Hoàng di nương làm hài cho người mà.”
Lâm Cẩn Dung cười nói: “Hình dáng hài như thế nào là
do ngươi cung cấp, rộng dài thế nào không phải còn tùy vào ngươi sao? Nàng sao
biết ta bình thường chân lớn bao nhiêu? Về sau thế nào cứ để về sau tính.” Bản
thân tuổi cũng không còn nhỏ, lúc này bỏ vải quấn chân, cũng không biết còn có
thể phát triển thêm bao nhiêu? Dù thế nào có thể chạy nhanh hơn một chút vẫn
tốt hơn so với đứng bất động một chỗ!
Lệ Chi thở dài: “Nhưng mà tương lai……” Tương lai gả về
nhà người ta, cô gia nhìn thấy tiểu thư nhà mình chân to không xinh xắn đẹp mắt
thì phải làm sao đây.
Lâm Cẩn Dung lạnh nhạt nói: “Một đôi chân mà thôi,
ngươi đã coi trọng quá mức rồi, thật ra, ngươi không bó chân, sẽ không biết
được những điều bất tiện trong đó, chẳng những hại mình còn có thể hại người
khác……” Nếu không phải trước đó nàng chạy bị đau chân, nàng cùng Lệ Chi nói
không chừng có thể trốn thoát được. Cùng Lệ Chi nói những điều này làm cái gì!
Lệ Chi vĩnh viễn cũng sẽ không biết từng có chuyện như vậy phát sinh. Lâm Cẩn
Dung đơn giản trực tiếp hỏi: “Phu nhân cùng Hoàng di nương, ai đẹp hơn?”
Lệ Chi khinh thường nói: “Nàng ta ngay cả một sợi tóc
nhỏ của phu nhân cũng không thể bằng.” Hoàng di nương xuất thân nha hoàn, tất
nhiên cũng là bàn chân to, nhưng Tam lão gia yêu thích nàng, dù thế nào, chính
là không thích Tam phu nhân.
Lâm Cẩn Dung nở nụ cười: “Không phải đó là một ví dụ
sao? Ngươi rốt cuộc có giúp ta hay không, muốn nghe ta hay là muốn nghe ai,
quyết định đi.” Lệ Chi cầm đôi hài kia im lặng sau một lúc lâu, thấp giọng nói:
“Tiểu thư người nằm nghỉ một lát, nô tỳ đi vẽ hình dáng hài cho người. Hôm nay
phải làm lại một đôi hài mới.”
Đáp án này Lâm Cẩn Dung đã sớm đoán ra, nhưng thấy Lệ
Chi lặng yên không một tiếng động bước ra ngoài, không khỏi do dự gọi nàng lại:
“Lệ Chi!”
Lệ Chi quay đầu: “Tiểu thư còn gì cần phân phó?”
Lâm Cẩn Dung lại đối với nàng tươi cười sáng lạn, sau
đó phất phất tay: “Buổi tối không cần thức đêm, không tốt cho mắt, hài của ta
cũng chưa đến mức không thể đi được, bình thường cũng không hay xuất môn, ta
không nóng nảy.”
Lệ Chi vui vẻ nói: “Đã biết tiểu thư!”
Lâm Cẩn Dung miễn cưỡng tựa vào giường, trước ngắm qua
lễ vật thu được trong ngày hôm nay, Lâm Ngọc Trân đưa đến vòng tay vàng ròng,
Ngô thị đưa đến một đôi ngọc dây kết cẩm, của Đào Phượng Đường là mười hai con
giáp để trang trí làm bằng toái bảo thạch, mắt được khảm bạc. Đều là đồ đáng
giá, mấy thứ này tương lai chính là tiền vốn của nàng. Lâm Cẩn Dung cẩn thận
thu dọn, cất vào trong rương sơn đen khắc mẫu đơn vàng rồi khóa lại, đem chìa
khóa gói trong một khăn lụa màu lam thêu hoa phù dung, sau đó cất kỹ khăn lụa
trong ống tay áo, rồi chống cằm nhìn bồn hoa quỳ sắc vàng nhạt diễm lệ bên cửa
sổ mà ngẩn người.
“Tiểu thư!” Quế Viên nhẹ chân đi vào, vô cùng thân
thiết đứng bên cạnh Lâm Cẩn Dung, vẻ mặt lo lắng: “Lão thái thái không sai
người đến gọi tiểu thư chứ?”
Lâm Cẩn Dung lông mi cong khẽ rủ xuống, đầu cũng không
ngẩng lên nói: “Không có. Làm sao vậy? Ngươi ở đó đã khá lâu, thấy Tam phu nhân
thế nào?”
Quế Viên trộm dò xét thần sắc Lâm Cẩn Dung, cố ý đè
thấp thanh âm: “Vừa rồi nô tỳ trở về đứng đó một lúc, lại thấy Tam phu nhân
cùng lão thái thái đều đã trở lại, vẫn tươi cười ngọt ngào, có điều trong lòng
nô tỳ vẫn khẩn trương vì người, chỉ sợ sau khi khách nhân về hết, Nhị phu nhân
bên kia sẽ không buông tha cho người……” Nói xong liền dừng lại.
Từ trước đến nay Quế Viên luôn một lòng một dạ thích
tranh sủng với người khác, chỉ sợ không có ai để ý đến nàng. Lâm Cẩn Dung cười
nhẹ: “Vẫn là Quế Viên lo lắng cho ta nhất, sau đó thì sao?”
Nghe xong lời hay của Lâm Cẩn Dung, Quế Viên khóe môi
nhất thời khẽ nhếch, lấy lòng nói: “Quả nhiên khách nhân vừa ra về, có người đi
báo nói Lục tiểu thư ồn ào kêu ngực đau, Thất tiểu thư ồn ào nói chân đau, lão
thái thái cũng không tỏ thái độ gì nhiều, chỉ sai thỉnh đại phu, những chuyện
khác một mực không đề cập đến. Nhị phu nhân tức giận mặt đen xì, mà có mặt Cữu
phu nhân (Ngô thị, mợ của Lâm Cẩn Dung) ở đó,
lại không tiện nói tỉ mỉ, nô tỳ sợ các nàng sau lưng làm mấy chuyện xấu, cho
nên gấp gáp trở về nói với người, chúng ta nhất định phải cẩn thận……”
“Ngươi có tâm.” Lâm Cẩn Dung cũng không cùng Quế Viên
giải thích, thái độ đó của lão thái thái hay Nhị phu nhân cũng không bởi vì sự
có mặt của Ngô thị, nguyên nhân chủ yếu vẫn là do có Lâm lão thái gia ở đó. Nói
vậy hiện tại Lâm lão thái thái nhất định đã biết được chuyện xảy ra dưới lầu,
nếu lão thái gia cũng chưa lên tiếng, ai có lá gan dám xen vào?
Quế Viên thấy trên mặt nàng không hề lộ ra sợ hãi cùng
lo lắng như mình đã dự kiến, ngược lại cảm thấy có chút không thích ứng, lo sợ
nói: “Tiểu thư?”
“Đưa chìa khóa rương tiền cho ta.” Lâm Cẩn Dung đột
nhiên vươn bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn tinh tế ra trước mặt Quế Viên. Từ trước
đến nay quần áo trang sức đều là Lệ Chi quản, tiền tài là do Quế Viên quản, về
sau, mấu chốt nào cũng phải do tự nàng quản lý.
Quế Viên ngẩn ra, nhẹ nhàng túm tay áo, tìm tòi nghiên
cứu nhìn Lâm Cẩn Dung: “Tiểu thư muốn làm gì?” Biểu hiện của tiểu thư không
khỏi cũng quá khác thường rồi? Dĩ nhiên không hề có chút lo lắng Nhị phòng sẽ
tính sổ, đột nhiên lại đòi tiền, hay là, là muốn để Lệ Chi kia quản lý thay ta?
Vậy bản thân mình về sau ở trước mặt nhóm tiểu nha hoàn sao còn có nửa điểm thể
diện? Thật là không nhận ra a, Lệ Chi này tiểu nhân âm hiểm, không hề niệm
tình, ở sau lưng đâm nàng một dao, Quế Viên nghĩ ngợi đôi mắt cũng dần trở nên
đỏ ửng.
Lâm Cẩn Dung cũng không nói nhiều, chỉ nhìn nàng, nhẹ
nhàng lập lại một lần: “Đưa chìa khóa cho ta.”
Nàng thanh âm tuy nhẹ, ngữ khí lại rất nghiêm khắc.
Quế Viên đành phải run rẩy rút một khăn lụa màu phấn hồng trong lòng ra, cầm
một chiếc chìa khóa bằng đồng thau linh lung khéo léo đưa cho Lâm Cẩn Dung,
khóc nức nở nói: “Tiểu thư, nhưng mà nô tỳ đã làm sai cái gì? Sao người đột
nhiên lại chán ghét nô tỳ như vậy? Có phải có người nào đó nói gì với người không?”
“Ta chán ghét ngươi?” Lâm Cẩn Dung không hiểu nhìn
nàng cười: “Sao ngươi lại nghĩ như vậy? Ai nói với ta cái gì chứ? Ta hôm nay
nghe thấy các tỷ muội khoe ra bản thân có nhiều tiền riêng, muốn nhìn xem ta
hiện có bao nhiêu mà thôi. Ta nhớ rõ mấy năm nay, ngày lễ tết cũng tích trữ
được không ít a.” Cũng không có nữ tử nào tự mình cầm một chuỗi chìa khóa chạy
khắp nơi, dù sao cũng phải tìm cớ hợp tình hợp lý, lấy lại chìa khóa, qua hai
ngày không đề cập đến, ai dám hỏi gì nàng?
“Đúng là có không ít vàng bạc, bất quá tiền tiêu vặt
hàng tháng của tiểu thư cũng không tích trữ được bao nhiêu, hàng tháng thưởng
cho nhóm tỷ tỷ ma ma hay lui tới cũng không ít.” Quế Viên nhất thời ngưng khóc
tươi cười, tự mình đi lấy một cái hộp sơn đen khảm trai đường kính khoảng một
thước, đoan đoan chính chính đặt ở trước mặt Lâm Cẩn Dung, sau đó cầm lấy một
chiếc chìa khóa nhỏ khác, trông mong nhìn Lâm Cẩn Dung.
Bình thường trong triều đại này vàng bạc cũng không dễ
lưu thông, tiền mặt được sử dụng phổ biến hơn. Cho nên trong số tiền riêng của
Lâm Cẩn Dung, vàng bạc cùng tiền mặt được tách ra, Lâm Cẩn Dung cũng rộng lượng
nói: “Ta cũng chỉ muốn xem số vàng bạc, không cần xem tiền mặt.” Đại tài do
mình quản lý, tiểu tài tất nhiên sẽ để cho nha hoàn trông coi.
Quế Viên cảm thấy mỹ mãn thu lại chiếc chìa khóa nhỏ
kia, hưng trí bừng bừng đứng bên cạnh Lâm Cẩn Dung, cùng nàng mở hộp, nói rõ
xuất xứ vàng bạc bên trong, vài trâm sai kia là ai thưởng cho vào lúc nào,
trang sức vàng khác là dịp nào được mua……
Chẳng lẽ tiền của tiểu thư từ đâu mà có bản thân tiểu
thư cũng không biết hay sao, còn cần nàng ta phải nói tỉ mỉ lại một lần nữa? Lệ
Chi đứng ở ngoài chỉ cảm thấy Quế Viên nói năng lưu loát, mà Lâm Cẩn Dung dường
như không hề ngại phiền, giống như đang rất vui vẻ. Lại nhìn lên, chỉ thấy Lâm
Cẩn Dung chặt chẽ ôm rương vàng bạc, ngón tay gầy nhỏ trắng nõn giống như cánh
hoa ôn nhu săn sóc nhẹ nhàng lướt qua vàng bạc quả tử đủ loại kiểu dáng, cảm
giác kia, chậc, giống như ngày ấy mình lén nhìn Tứ thiếu gia vuốt ve gương mặt
của nha hoàn Kim Kết vậy……
Ai nha, sao bản thân lại suy nghĩ như thế chứ? Lệ Chi
nhẹ nhàng nhéo bản thân một cái, miên man nghĩ ngợi gì vậy? Có điều lúc nàng
lại nhìn thần sắc động tác của Lâm Cẩn Dung, ẩn ẩn cảm thấy, bản thân thật sự
không thể tìm được lời nào để hình dung ánh mắt lúc này của tiểu thư, vừa ôn
nhu, lại chuyên chú, chuyên tâm chủ định, ngay cả ánh mắt Ngũ tiểu thư nhìn về
phía Lục Nhị thiếu gia so ra cũng thua kém. Kỳ quái, tiểu thư từ trước đến nay
đã bao giờ hỏi qua vấn đề này đâu, tại sao hôm nay lại cảm thấy hứng thú? Người
có gì thiếu thốn sao? Lệ Chi nghi hoặc nhìn Lâm Cẩn Dung, cũng không nhận ra
điểm gì kỳ lạ, biểu tình, gương mặt kia, cử chỉ quen thuộc kia, cũng không hề
khác biệt, tiểu thư vẫn là tiểu thư, có điều ánh mắt không đúng.
Cảm giác của Lệ Chi là đúng, giờ phút này Lâm Cẩn Dung
nhìn vàng bạc quả tử đủ loại màu sắc hình dáng, trong lòng ôn nhu như nước,
giống như đối với người mà mình yêu thương nhất. Mà Quế Viên đang nói cái gì,
nàng cũng căn bản không hề nghe thấy, tự đếm thấy nén vàng tổng cộng có 32
đĩnh, nén bạc có 76 đĩnh, hứng thú hừng hực đánh gãy lời Quế Viên đang lải
nhải: “Cùng đếm nào, vàng có bao nhiêu, bạc lại có bao nhiêu?”
Thôi, tiểu thư được nuông chiều từ bé, lại vừa bị ủy
khuất, nếu nàng thích, liền đùa cho nàng cao hứng một chút thì có làm sao? Lệ
Chi suy nghĩ, liền tiến lên cười nói: “Nô tỳ cũng đến hỗ trợ?”
Quế Viên giống như chó gặm xương ôm lấy hộp gỗ, ngoài
cười nhưng trong không cười nhìn Lệ Chi, cảnh giác nói: “Không nhọc phiền tỷ
tỷ, đây là chức trách của ta.” Sau đó “Đặng đặng đặng” cầm ra bên ngoài
Lệ Chi hiểu được tính nết của nàng, biết nàng để ý
nhất là mặt mũi cùng sủng ái, chắc hẳn sợ mình sẽ được sủng hơn nàng, bất quá
chỉ cười mà thôi, tùy ý hỏi Lâm Cẩn Dung: “Tiểu thư, khách nhân vừa ra về, nói
vậy Tam phu nhân cùng Cữu phu nhân chắc cũng đã trở về phòng, người muốn qua đó
một chuyến không?” Về tình về lý, xảy ra loại chuyện này, Lâm Cẩn Dung dù tránh
mũi nhọn tấn công của cặp song sinh vẫn nên đi qua xem xem mới đúng.
“Trước không vội, đợi lát nữa sẽ có người tới tìm ta.”
Lâm Cẩn Dung hướng ngoài cửa sổ nhìn lại, sắc trời vẫn còn sớm, thu dương sáng
lạn chiếu vào tường viện, ánh vàng rực rỡ ấm hoà thuận vui vẻ, giống cái gì
đây? Giống vàng, nhìn thực an tâm.
Lệ Chi kinh ngạc nói: “Có người sẽ đến tìm tiểu thư?
Ai nha?” Nàng vẫn chặt chẽ đi theo bên cạnh Lâm Cẩn Dung, sao không thấyLâm Cẩn
Dung ước định điều này với ai vậy?
Lâm Cẩn Dung rủ mắt xuống không nói gì.