Trên trời tuyết trắng bay bay, bên dưới sông nước mênh
mông bát ngát, nàng chìm nổi trong nước, ra sức giãy dụa, mưu toan có thể nắm
được thứ gì đó, mưu toan có thể lại tự do tự tại hô hấp, nhưng bất quá chỉ có
nước sông lạnh như băng theo khoang mũi khoang miệng của nàng tràn vào phế
phổi, giống như nghìn kim châm đâm vào lòng nàng, đâm vào đau đớn, đau đến chết
lặng…… Lâm Cẩn Dung trong lúc chìm nổi thê lương cười.
Dù cố gắng vẫn là mệnh, nhưng nàng vốn không nên phải
chết, Lệ Chi cũng không đáng chết, nếu không phải kẻ vong ân phụ nghĩa kia từ
bỏ các nàng, nếu không phải người kia ngoan tuyệt ra đi không quay lại, nàng
vốn sẽ không rơi vào tình cảnh này — vì không chịu được vũ nhục mà nhảy xuống
sông tự tử. Nàng không rõ, vì sao nàng thật tình thật lòng, thâu tâm đào phế
đối tốt với bọn họ, đến cuối cùng, nàng lại trở thành người bị vứt bỏ?
Một cành hoa rơi xuống, trước mắt nàng bỗng tối sầm,
lại lười động ngón tay, cứ để như vậy đi. Trong lúc hoảng hốt, nàng tựa hồ nghe
thấy có người gọi tên nàng, nhưng nàng cũng lười mở mắt nhìn, sẽ có ai đây? Đơn
giản chỉ là ảo ảnh mà thôi, ngay cả hắn cũng muốn mặc kệ nàng, còn có ai màng
đến sinh tử của nàng nữa đây?
Lâm Cẩn Dung bừng tỉnh từ trong ác mộng, mồ hôi lạnh
chảy ròng ròng, tẩm ướt cả quần áo. Nàng liều mạng ôm lấy thân dưới lạnh lẽo,
từng ngụm từng ngụm thở, giống như muốn đem tất cả hô hấp bị trì hoãn vừa rồi
tìm về. Liên tục thở hổn hển hơn mười nhịp, nàng mới ý thức được nàng còn đang
nằm trên chiếc giường nhỏ sơn đen khắc hoa gỗ ở nhà mẹ đẻ của mình, nàng vừa
rồi chỉ đang nằm mơ, nàng còn sống. Nàng suy sụp, xụi lơ nằm trên giường, trong
bóng tối ôm lấy nhịp tim đang đập thình thịch.
…… Tim đập chưa từng đình chỉ, nàng nhắc nhở chính
mình, nàng vẫn còn sống, vừa tỉnh lại nàng vẫn đang ở độ tuổi này, hết thảy
chưa từng phát sinh, nàng còn có cơ hội.
“Tiểu thư lại gặp ác mộng sao?” Nhũ mẫu Quế ma ma cẩn
thận đặt ngọn đèn trong tay lên bàn, nương theo ánh trăng đem ngọn đèn nửa mới
nửa cũ làm bằng sứ men xanh thắp lên, sau đó nhìn Lâm Cẩn Dung trong trướng.
Trong cảnh tranh tối tranh sáng, Lâm Cẩn Dung đôi mắt
long lanh, trên mặt vẫn mang theo chút kinh hoảng cùng mờ mịt, trên trán đổ mồ
hôi lạnh, tóc mai ẩm ướt dán trên vầng trán trơn bóng, khiến gương mặt vốn trắng
trẻo của nàng càng thêm trắng bệch.
Quế ma ma mặc dù không thấy nàng trả lời, lại biết
nàng vừa gặp ác mộng, không khỏi khẽ thở dài một hơi, chỉ lấy tay vuốt trán,
theo thói quen đi lấy quần áo để nàng thay, lại bảo nha đầu Lệ Chi đang thất
thần đứng ở gian ngoài: “Lệ Chi, nhóm bếp lò đun nước ấm mang tới để tiểu thư
tắm rửa. Cả người nàng đều ẩm ướt rồi.”
Nha đầu Lệ Chi liền đáp vâng, một lát sau bê nước ấm
tiến vào, lưu loát đổ đầy vào một thau đồng, lại lấy ra khăn bố sạch, tiến lên
giúp Quế ma ma lau rửa cho Lâm Cẩn Dung để nàng thay quần áo.
Lâm Cẩn Dung thuận theo ngồi dậy, trầm mặc để các nàng
thoát xiêm y lau thân thể, khăn bố nóng ấm lau ở trên người, thoải mái qua đi
chính là cảm giác mát mẻ, nàng dần dần bớt run rẩy, tim đập cũng trở nên bình
ổn hơn.
Quế ma ma một bên giúp Lâm Cẩn Dung lau mồ hôi, một
bên quan tâm hỏi nàng: “Tiểu thư, vừa rồi mơ thấy gì vậy? Lại bị dọa thành bộ
dạng này, thật đáng thương.”
Lâm Cẩn Dung mím nhẹ môi hồng, hơn nửa ngày mới thấp
giọng nói: “Ban đêm đừng nói về ác mộng nữa.”
Lệ Chi cùng Quế ma ma nhìn nhau liếc mắt một cái, đều
thấy vẻ bất đắc dĩ trong mắt nhau. Lệ Chi cúi đầu giúp Lâm Cẩn Dung buộc dây
cho áo lót, lại cười nói: “Tiểu thư, để Quế ma ma kể chuyện xưa cho người đi.”
Kỳ thật chính là lo lắng Lâm Cẩn Dung sợ hãi, lại gặp
ác mộng, ý muốn để Quế ma ma ngủ cùng nàng. Có điều Lâm Cẩn Dung từ trước đến
nay rất để ý mặt mũi, gia quy của Lâm gia vô cùng nghiêm khắc, từ lúc nàng bắt
đầu bốn tuổi, nhũ mẫu không thể ngủ cùng nàng, cho nên mới dùng cách nói uyển
chuyển như vậy.
Lâm Cẩn Dung ngẩng đầu nhìn Lệ Chi, ánh mắt vạn phần
phức tạp. Lệ Chi so với nàng lớn hơn hai tuổi, trầm mặc ổn trọng, bộ dạng thanh
nhã quan tâm, ngũ quan lại rất xinh đẹp. Lâm Cẩn Dung nhớ tới sự việc từ lúc
bắt đầu Lệ Chi vẫn luôn bồi ở bên người nàng, vừa là bằng hữu vừa là nha hoàn
của nàng, sau đó, tất cả mọi người rời khỏi nàng, chỉ có Lệ Chi ở cùng nàng mãi
cho đến lúc chết, nếu không phải nhờ Lệ Chi, nàng ngay cả cơ hội nhảy sông tự
tử để thoát khỏi vũ nhục cũng không có.
Lệ Chi bị Lâm Cẩn Dung chằm chằm nhìn ánh mắt có chút
đăm đắm, cười sờ sờ hai má, rồi đưa tay quơ quơ trước mặt Lâm Cẩn Dung, nói:
“Tứ tiểu thư đang nhìn gì vậy? Hay là còn chưa tỉnh ngủ, không nhận ra nô tỳ?”
Thiếu gia, tiểu thư của Lâm gia theo gia phả trong tộc là thứ xuất, vì vậy Lâm
Cẩn Dung là thứ nữ của Tam phòng, nên phải theo thứ tự gọi là Tứ tiểu thư.
Nàng sao lại không nhận ra? Nàng nhớ rất rõ. Lệ Chi,
ta muốn đối tốt với ngươi, đời này, ta không bao giờ để ngươi phải chịu khổ như
vậy nữa. Lâm Cẩn Dung thu hồi ánh mắt, bên môi lộ ra ý cười thản nhiên, không
lên tiếng nghiêng người nằm xuống, tóc xõa ra tán loạn trên gối, nhẹ nhàng nói:
“Mai là ngày sinh thần của tổ mẫu, ngày mai mọi người đều có việc, không thể
qua loa, các ngươi đi ngủ đi, để lại một ngọn đèn cho ta là được rồi.”
Quế ma ma lại lo lắng cùng Lệ Chi nhìn nhau liếc mắt
một cái, nhẹ nhàng nói: “Tiểu thư, người……” Sau khi Tứ tiểu thư nửa tháng trước
sinh bệnh, ban đêm đều gặp ác mộng, khóc lớn hô to, nếu đốt đèn sẽ im lặng. Vốn
tưởng rằng nàng dần dần sẽ chuyển biến tốt, vì vậy Tam phu nhân đã bảo tắt hết
đèn lúc đi ngủ, nhưng rồi nàng lập tức lại gặp phải ác mộng.
Lâm Cẩn Dung có chút mệt mỏi nhắm mắt lại: “Ta không
còn nhỏ nữa, ta tự biết lo cho mình.”
Tuy mới chỉ có mười hai tuổi, nhưng xác thực không còn
là một tiểu cô nương. Quế ma ma bất đắc dĩ, đành để lại đèn cho nàng, buông màn
xuống, cùng Lệ Chi nhẹ tay nhẹ chân lui ra ngoài. Sau khi đóng cửa lại, Quế ma
ma nhẹ giọng nói: “Cứ như vậy lui xuống cũng không được, ta thấy tiểu thư gặp
ác mộng càng ngày càng nặng, người cũng không có tinh thần. Ta nghĩ, sợ là ngày
ấy bị kinh hãi quá mức, chi bằng nói với Tam phu nhân, cần phải tìm biện pháp
khác mới được.” Nói xong lại thấp giọng mắng vài câu: “Nhị phu nhân cũng thật
là, rõ ràng thanh thiên bạch nhật lại làm ra việc thiếu đạo đức như vậy, cũng
không biết che giấu một chút, khiến Tứ tiểu thư của chúng ta sợ hãi.”
Lâm Cẩn Dung mí mắt nhẹ nhàng giật giật.
Quế ma ma nói tới là chuyện Tứ thiếu gia chưa thành
thân của Nhị phòng — Tứ đường huynh của nàng đã làm cho nha hoàn bên người của
Nhị phu nhân có thai, Nhị phu nhân định dùng một chén dược xoá sạch thai nhi
kia, trong lúc đang thu dọn sạch sẽ, vừa vặn bị Lâm Cẩn Dung bắt gặp, hăm dọa
nàng không được để lộ ra ngoài. Vì chứng kiến việc đó mà tinh thần nàng hoảng
hốt gần một tháng, trong phủ thỉnh đại phủ, đã hồi phục được một chút, nhưng
lúc này đây, nàng sao có thể vì sự việc kia mà sợ hãi, loại chuyện này, cùng
với việc mà nàng về sau gặp phải thì tính là gì! Chính mắt đã từng thấy loạn
phỉ, mới biết được cái gì gọi là mạng chỉ như cỏ rác!
Chỉ nghe Lệ Chi thở dài một tiếng: “Phu nhân cũng khó
xử, Tam gia lại mặc kệ.”
Phụ thân của Lâm Cẩn Dung là Lâm Tam gia, tên tự Tán
Tiên, Tứ tiểu thư bị kinh hãi đến mức thành bộ dáng này, hắn cũng bất quá theo
đạo nghĩa đến thăm hai lần. Tam phu nhân Đào thị tính cách cương liệt, trong
mắt không chịu nhẫn nhịn, không hiểu có những việc nên chịu thua cúi đầu, phu
thê hai người luôn bất hoà, cho tới bây giờ ở cùng một chỗ không thể nói nhiều
hơn mười câu, vì chuyện này hai người lại hung hăng tranh cãi, giằng co nửa
tháng không nói chuyện.
Quế ma ma nặng nề thở dài, trầm mặc một lát, lại hưng
phấn nói với Lệ Chi: “Nghe nói là, Cô phu nhân ngày mai cũng sẽ trở về.” Trong
ngữ khí của bà có sự vui sướng khi người gặp họa, “Ngươi nói đã qua nhiều năm
như vậy, cũng không biết được tiểu thiếu gia mà nàng nhận làm con thừa tự kia
bây giờ thế nào rồi. Hài tử kia thời điểm được nhận làm con thừa tự tuổi cũng
đã hơi lớn.”
“Có lớn bất quá vẫn là tiểu hài tử, họ rời đi đã sáu
bảy năm, chỉ cần Cô phu nhân đối tốt với hắn, lòng người tương thông, chắc cũng
không có gì ngoài ý muốn.” Lệ Chi thấp giọng trả lời một câu.
Lâm Cẩn Dung gần như chết lặng không tiếng động nói:
“Không có, Lục Giam vĩnh viễn cũng sẽ không quên. Trong lòng hắn chỉ có chính
hắn cùng cha mẹ thân sinh ra hắn, không thể chấp nhận người bên ngoài.”
Vừa nghĩ đến Lục Giam, Lâm Cẩn Dung trong lòng không
thể dễ chịu, nàng kiệt lực suy nghĩ về sự tình khác, không muốn có chút liên
quan đến cái tên này. Nàng xuyên thấu qua sa trướng nửa mới nửa cũ nhìn ngọn
đèn bằng sứ men xanh trên bàn kia, liều mạng suy tưởng, có lúc nghĩ, trong nhà
lúc trước thường dùng đèn bằng đồng hoặc là nến đỏ, khi đó là lúc tổ phụ thành
danh, nhưng phụ thân không hề nổi tiếng trong đám đồng lứa, tuy có công danh
nhưng cũng không thể đỗ tiến sĩ, lại càng không biết kinh doanh, những gì biết
được chỉ là sống phóng túng, là hạng người ngâm gió ngợi trăng, trong nhà chỉ
có ra mà không có vào, huynh đệ tỷ muội đồng lứa cũng rất nhiều, nhưng luận về
tài cán cũng không có ai xuất sắc, qua mấy thế hệ, trong nhà trừ bỏ trong phòng
của lão thái gia cùng lão thái thái ra, từ trên xuống dưới chỉ có thể dùng ngọn
đèn làm bằng sứ men xanh giá trị chỉ bằng một nửa so với đèn làm bằng đồng
trước kia.
Nàng khe khẽ thở dài, quả nhiên là thế hệ sau không
bằng thế hệ trước. Cho nên tại thời điểm kia, khi nàng nhận được mối nhân duyên
đó, trong nhà bọn tỷ muội ánh mắt hâm mộ tỏa sáng, nàng cũng tự cho rằng đây là
một nhân duyên tốt…… Cẩm tú lương duyên, xuy…… Như thế nào lại nghĩ tới việc
này? Nàng cười nhạo một tiếng, không tự giác lắc lắc đầu. Nếu nàng nhớ không
lầm, ngày mai Lục Giam cũng sẽ tới, đó là lần đầu tiên nàng cùng hắn gặp mặt
sau khi cả hai đã lớn. Ngày mai, Lâm Cẩn Dung trong lòng đột nhiên sinh ra vài
phần lệ khí, hàm răng cắn cắn môi có chút đau.
Tuy rằng trong lòng có nhiều tâm sự, nhưng nàng rốt
cuộc mệt mỏi, rất nhanh liền thấy ngọn đèn kia càng ngày càng mờ nhạt, càng
ngày càng xa xôi, dần dần, nàng chìm vào giấc ngủ. Lúc này đây, nàng ngủ vô
cùng an ổn.
Thái dương vừa ló ra một nửa, một thân ảnh yểu điệu
nhẹ nhàng đẩy cánh cửa gỗ khắc hoa văn, đổ đầy nước ấm vào bồn bằng đồng bên
cửa sổ, sau đó đi đến trước giường, xốc màn, đem bàn tay lành lạnh khẽ chạm lên
gương mặt hồng hào đang ngủ say của Lâm Cẩn Dung.
Lâm Cẩn Dung chợt giật mình bừng tỉnh dậy, híp mắt
cảnh giác nhìn mặt cười trước mắt kia mang theo chút nghịch ngợm, trong mắt
hiện lên một tia không kiên nhẫn cùng mỉa mai, khóe môi lại nhẹ nhàng cong lên
một độ cong tuyệt đẹp: “Quế Viên.”
Nha đầu Quế Viên là nữ nhi của Quế ma ma, Lâm Cẩn Dung
và nàng được Quế ma ma nuôi dưỡng lớn lên, lại làm bạn bên cạnh Lâm Cẩn Dung từ
nhỏ, luận về mức độ thân mật, Lệ Chi kém xa. Cho nên, thái độ của Quế Viên đối
với Lâm Cẩn Dung có thể nói là vô cùng thân thiết vượt qua mức chủ tớ bình
thường, mà Lâm Cẩn Dung đối đãi với nàng cũng không giống một chủ tử đối đãi
với một hạ nhân, một lòng một dạ suy nghĩ cho tiền đồ của nàng. Nhưng mà, chính
vì như vậy cũng khiến Quế Viên cuối cùng trở thành kẻ lòng tham không đáy, vong
ân phụ nghĩa.