*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đêm qua là một cơn rét mùa xuân, đầu cành được trải lên một lớp tuyết bạc thật mỏng, gió buổi sáng vừa lướt nhẹ qua là tuyết đã rì rào rơi xuống.
Toái Ngọc Hiên ở gần hồ nước, gió lạnh buốt đập vào cửa sổ.
Thẩm Dao ngồi trước bàn trang điểm, trái tim cũng lạnh lẽo theo.
Hôm qua nàng đi theo mẹ - Đoàn thị đến một bữa tiệc ngắm hoa, Đoàn thị ban đầu muốn sắp xếp cho nàng và con trai nhà Thôi quan phủ Kinh Triệu gặp mặt, không ngờ giữa đường lại bắt gặp Thái tử đương triều ở hành lang, Thái tử liếc nhìn nàng một cái thật sâu, cái nhìn đó khiến nàng ớn lạnh đến tận bây giờ, quả nhiên, hôm nay trời vừa mới sáng là đã có ma ma đưa một rương đồ trang sức tới, nói là Thái tử ban tặng.
Đông Cung của Thái tử đã có đủ Chính phi và Trắc phi, ngay cả thị thiếp Lương đệ cũng không biết bao nhiêu người, nếu như nhìn trúng nàng thì chính là bảo nàng làm thiếp.
Nàng sẽ chịu à?
Nha hoàn Bích Vân nhìn thấy tay nàng cóng đến đỏ bừng, đặt chậu than dưới đài tê[1] lại gần nàng thêm một chút, ngọn lửa trong chậu than cháy mạnh, một luồng khói xông đến, Bích Vân không nhịn được mà ho một tiếng, cau mày đặt chậu than quay về chỗ cũ.
[1]Đài tê (台樨)hay đan tê(丹樨): Phần nổi hẳn lên so với mặt đất, bên dưới rỗng để chậu than hoặc đen, giống trụ đá dựng ở sảnh chỗ bậc thang.
“Cô nương, người là đích nữ của phủ Thị lang tam phẩm, Thẩm gia lại là trâm anh thế gia, tuyệt đối không thể đưa đích nữ đi làm thiếp được.”
Cũng không biết là Bích Vân đang an ủi Thẩm Dao hay đang an ủi chính mình, nhẹ nhàng nói ra một câu như vậy, chỉ là khi nói lại không có được bao nhiêu sức lực, ngay cả âm cuối cũng phát run.
Vì sao không có sức lực?
Bởi vì Thẩm Dao không hề được cha mẹ yêu thích.
Trên Thẩm Dao có ba người chị, nàng là con gái thứ tư của đại phu nhân, trong thời gian mang thai, đạo sĩ chỉ vào Thẩm Dao ở trong bụng nói đây chắc chắn là con trai, lại mang số mệnh đại phú đại quý, đại phu nhân cầu con trai mãi mà không được đã vui đến phát khóc, thiếu điều chưa cúng bái đạo sĩ mà thôi, bà ta tràn đầy chờ mong đếm thời gian đến ngày trở dạ, con gái thứ tư cất tiếng khóc chào đời, đại phu nhân nôn ra một ngụm máu rồi ngất đi, ba ngày liên tục không tỉnh lại.
Thẩm Dao vì vậy mà bị vợ chồng Thẩm thị ghét bỏ, khi còn bé đã chịu tổn thương mà lớn lên trong viện phụ, đến năm bảy tuổi, đại phu nhân bị bệnh, cứ nói là do nàng khắc, bèn dứt khoát lưu loát đưa nàng đến thôn trang, chuyến đi này kéo dài mười năm, mãi cho đến khi trở về vào ba ngày trước.
Thẩm Dao hồi phủ mới biết, cha của nàng chính là Hình bộ Thị lang tam phẩm, quyền cao chức trọng, mẹ nàng là Đoàn thị xuất thân gia đình có tiếng, Thẩm gia là nhà thư hương truyền qua nhiều đời, danh tiếng lớn, đổi lại là nhà khác, nàng nên là kiều nữ được nuông chiều lớn lên, trên thực tế thì mấy người con gái còn lại trong phủ đều như thế, chỉ có nàng không phải.
Nàng là người dư thừa.
Về phần lần hồi kinh này cũng không phải vì đại phu nhân tìm lại được lương tâm, mà là vì con trai duy nhất đã qua mười lăm tuổi, phải xem xét hôn sự rồi, tam phu nhân trong phủ châm chọc khiêu khích một câu: “Phía trên vẫn còn một con gái chưa gả đi mà đã vội vàng xem xét hôn sự cho con trai rồi, có ra thể thống gì không.”
Lúc này đại phu nhân mới nhớ đến nàng vẫn còn ở thôn trang, lo lắng không yên đón nàng về.
Thẩm Dao nhắm mắt lại, mặc dù nàng lớn lên ở thôn trang, không có người nhà thương yêu, thế nhưng nàng luôn có chút cứng cỏi, nàng thà làm cỏ trên núi còn hơn làm thiếp trong lồng, do dự một lúc, nàng dặn dò:
“Trang điểm trước đi đã, chúng ta đi đến nhà trên tìm lão gia và phu nhân.”
Bích Vân vội vàng rửa sạch tay rồi cầm hộp son phấn lên, nhìn về phía thiếu nữ trắng như tuyết trong gương, chỉ thấy đôi mắt đen như mực của nàng phủ vầng sáng thật mỏng, khuôn mặt tựa như bức tranh với lối vẽ tỉ mỉ, cho dù trang điểm mộc mạc nhưng khuôn mặt kia lại có vẻ tươi đẹp như thần tiên.
Bích Vân không nỡ trang điểm cho nàng, sợ vấy bẩn nhan sắc này.
Trang điểm sơ qua một phen, nàng ấy vội vàng giúp nàng mặc thêm một chiếc áo khoác gấm màu quả hạnh, hai chủ tớ bước nhanh dọc theo đường đá ướt sũng đi về phía chính viện Huệ Hòa Đường.
Đêm qua tuyết rơi, ánh sáng mặt trời mỏng manh bị đám mây che khuất, tựa như dệt ra một tầng ánh sáng xanh trắng giao nhau giữa trời đất, Thẩm Dao ở nơi vắng vẻ, cách chính viện cực xa, trong lòng nàng có tâm sự nên không quan tâm việc ăn sáng, giờ phút này bụng đói kêu vang, đi được một đoạn là đã lạnh run lên.
Vì đi đường tắt, hai chủ tớ đi xuyên thẳng qua sân, dáng vẻ mỏng manh càng có vẻ bất lực, Bích Vân nhìn chằm chằm vào sương tuyết trên mặt đất, giữ chặt cánh tay Thẩm Dao, sợ nàng té.
Đi trọn nửa khắc đồng hồ, ngước mắt nhìn lên, khoảng sân tường trắng ngói xanh bên dưới cây hòe phía trước chính là Huệ Hòa Đường.
Huệ Hòa Đường là một căn năm gian rộng lớn, rất sâu và dài, xung quanh có ba gian chái nhà[1] bao quanh nó ở chính giữa, trong ấn tượng của Thẩm Dao, khi còn nhỏ trưởng tỷ và đệ đệ đều ở chái nhà bên cạnh cha mẹ, chỉ có nàng là bị ném đến viện phụ, khi đó tính tình nàng mạnh mẽ, cũng rất nóng tính, cứ muốn trèo tường chui lỗ, lén lút chạy đến gian phòng cao cửa rộng này, gọi một tiếng “Mẹ” giòn tan để cầu lấy đôi câu vài lời thương tiếc của người đàn bà đó, đáng tiếc đều khiến bà ta tức giận mà không có ngoại lệ, bị xem như thuốc cao da chó mà đuổi đi.
[1] Chái nhà là không gian trống phía sau, phần mở rộng hoặc phần kéo dài thêm của phần nhà chính.
Rõ ràng đã nhiều năm rồi Thẩm Dao không còn nhớ đến những chuyện xưa đó nữa, giờ phút này đi đến hành lang phía sau Huệ Hòa Đường, trong lòng không khỏi tràn đầy cảm xúc, tựa như cố gắng tìm được chút sức lực từ trong ký ức ít ỏi để đến cầu bọn họ làm chủ.
Bước lên hành lang vòng quanh[2], xung quanh là mái hiên đỏ, nhà lưỡng vu[3] xanh, hình trang trí ô vuông phức tạp tinh xảo, nơi đây và Toái Ngọc Hiên có thể nói là khác một trời một vực, vừa đi vòng vào hành lang của chái nhà là cảm nhận được hơi ấm phả vào mặt, có thể thấy được là nơi này đốt địa long[4], trong phòng ấm áp như mùa xuân.
[2] Hành lang vòng quanh (抄手游廊): 抄手 có nghĩa là khoanh tay, đây là kiểu hành lang thường thấy trong kiến trúc nhà xưa, sau khi vào cửa, hành lang này sẽ mở rộng qua hai bên, sau đó kéo dài về phía trước, đến trước cánh cửa tiếp theo thì lại từ hai bên quay về chính giữa.
[3] Nhà lưỡng vu (庑): Các nhà nhỏ ở xung quanh nhà chính, dãy nhà hai bên nhà chính.
[4] Địa long: Là một vị thuốc Đông y.
Người hầu lui tới nhìn thấy nàng thì dồn dập liếc mắt nhìn, cũng có người lộ ra nụ cười lấy lòng khi nàng sắp trèo lên được người Thái tử, Thẩm Dao nhắm mắt làm ngơ, nàng đi qua chái nhà tới hành lang nhà lưỡng vu phía trước chính đường, không biết vì sao, bình thường ở đây có rất nhiều ma ma đứng thành đàn chờ bẩm chuyện, hôm nay lại không có ai ở bên ngoài, trong lòng Thẩm Dao nghi hoặc, nàng dặn dò Bích Vân canh giữ ở góc hành lang, một thân một mình đi qua chỗ rẽ bước về phía cửa.
Vừa đi đến ngoài cửa sổ của gian thứ tư, bên trong truyền đến tiếng khóc đột ngột, Thẩm Dao dừng bước chân.
Mẹ của nàng, Đoàn thị che ngực thở hồng hộc nói:
“Nói dễ nghe là Lương đệ nhưng cũng chỉ là thiếp thôi, đường đường là đích nữ của phủ Thị lang tam phẩm mà lại đi làm thiếp à? Ông bảo ta sau này làm sao ngẩng đầu lên được?”
Thẩm Dao nghe vậy thì trong lòng thở phào nhẹ nhõm, xem ra đại phu nhân không hề hồ đồ. Chỉ là nghe ý này, Thái tử thật sự đã coi trọng nàng, ngay cả danh phận cũng được quyết định rồi, trong lòng Thẩm Dao bồn chồn.
Thẩm đại lão gia cũng đau đầu lúng túng, ông ta đứng lên chỉ tay về phía Đoàn thị: “Bà tưởng ta không hiểu đạo lý này à? Tuy con gái ta đông nhưng cũng không thể bị người ta phí hoài làm thiếp được.”
Lời này đúng là hiếm có.
“Có một người con gái đi làm thiếp, thể diện của ta để ở đâu chứ.”
Chút cảm tạ vừa dâng lên của Thẩm Dao tan thành mây khói, chung quy cũng vì thể diện của bản thân thôi.
Đoàn thị hít vào: “Con gái nhà chúng ta cũng đủ làm Chính phi của Thái tử, Trắc phi thì còn miễn cưỡng nghe được, nhưng Lương đệ thì tuyệt đối không được, không nói đến hai chúng ta, ngay cả Liễu Nhi, Ninh Nhi và Sam Nhi cũng không còn mặt mũi theo, chúng nó đứa nào cũng là phu nhân của Thế tử, chính là Cáo Mệnh Hầu phủ, nếu như muội muội ruột thịt làm thiếp cho người ta, chúng nó còn dùng cái gì để lập uy trước mặt người ta, dùng cái gì để sống thẳng lưng trước mặt bà mẫu (mẹ chồng) đây?”
“Nam nhân các ông cả ngày chém chém giết giết trên triều đình, đâu biết được nỗi khổ của nữ nhân trong nhà? Chỉ cần tương lai nhấp nhô thì việc này chắc chắn sẽ bị người ta lấy ra làm bàn đạp.” Đoàn thị nghĩ đến đây thì bi phẫn không thôi.
Thẩm đại lão gia liên tục cười khổ: “Có ai nói không phải đâu? Nhưng đó là Thái tử, đã làm Thái tử ba mươi năm kể từ khi sinh ra cho đến bây giờ, ngoại trừ Thủ phụ Tạ Khâm, trong triều có được mấy người dám nói không trước mặt Đông Cung? Bà thông minh lắm mà, nghĩ kỹ mà xem, nếu như đắc tội Thái tử thì hậu quả sẽ là gì đây?”
Trong lòng Đoàn thị run lên, ngay cả nước mắt cũng ngưng đọng trên mặt, bà ta đờ đẫn một lúc, nỗi bi thương xông đến, bà ta nhào đến giường La Hán, cắn răng căm hận nói:
“Ta đã nói nó là mầm họa mà, bây giờ mới về có mấy ngày thôi mà đã rước lấy tai họa to lớn rồi, đạo sĩ nói nó khắc ta, quả thật không sai, nó vừa đến là ta không được yên tĩnh, bên thái dương cứ nhảy mãi không ngừng.”
Thẩm đại lão gia nghe thấy đại phu nhân lải nhải quở trách Thẩm Dao thì cũng mệt mỏi thở dài mấy lần, lại lần nữa ngã ngồi vào ghế bành: “Bây giờ bà nói những lời này thì có làm được gì đâu?”
Đôi mắt Thẩm Dao trong veo nhìn về phía trước, trên khuôn mặt tái nhợt chết lặng đến nỗi không có bất cứ cảm xúc gì.
Quá khứ loang lổ kinh khủng, rất nhiều chuyện Thẩm Dao không cố ý nghĩ đến, dường như đã không nhớ rõ nữa, nhưng những lời này lại quanh quẩn trong đầu nàng như tiếng ma quỷ, khiến nàng không bao giờ quên được. Mỗi đêm gặp ác mộng bừng tỉnh, nàng tựa như nghe thấy tiếng của đại phu nhân từ nơi xa xôi mắng nàng là mầm họa.
Trong phòng yên tĩnh phút chốc, dần dần lại có tiếng khóc vụn vỡ vang lên.
Đoàn thị chán nản ngồi trên giường La Hán, khuôn mặt thanh tú ẩn trong bóng tối, nét mặt phủ đầy vẻ hối hận:
“Nếu như ban đầu thật sự đưa nó đi thì cũng không đến nỗi có tai họa hôm nay.”
“Ta không nên nghe lời của ác phụ đó đón nó về.”
Thẩm đại lão gia nghe vậy thì biến sắc, trách mắng: “Bà nhỏ giọng thôi, tam đệ muội đâu có đoán được sẽ dẫn tới nhiều chuyện như vậy!”
Đoàn thị thấy ông ta bảo vệ em dâu thì tức giận đến mức bò dậy khỏi giường, nhíu mày cười lạnh: “Nó không ngờ tới có nhiều chuyện như vậy, nhưng nó cũng không có lòng tốt đâu.”
Thẩm đại lão gia biết vợ vẫn chưa hết oán trách mẹ chồng và em dâu, vội vàng sửa lại lời: “Nói tới nói lui đều do nha đầu kia quá xinh đẹp, trêu chọc Thái tử thèm nhỏ dãi, bây giờ chúng ta đừng so đo chuyện khác nữa, tránh thoát mối họa này trước quan trọng hơn.”
Đoàn thị vẫn chưa hết giận, phỉ nhổ oán hận nói: “Được, vậy ông tranh thủ nghĩ cách từ chối đi!”
Thẩm đại lão gia im lặng, ngồi một lúc, chút manh mối trước kia dần trở nên rõ ràng, ông ta lười biếng rung chân, đổi sang tư thế ngồi thoải mái hơn.
Đoàn thị nhìn ra được nét mặt ông ta không bình thường, giọng điệu thay đổi: “Ông có ý gì đây?”
Thẩm Dao ý thức được điều không ổn, trái tim siết chặt lại, ngay cả khăn thêu cũng bị túm đến trên ngực, nàng vô cùng chăm chú lắng nghe tiếng động bên trong, thậm chí còn không dám hít thở.
Đám mây tụ lại, che khuất ánh nắng mỏng manh, bầu trời âm u, hình như lại sắp có tuyết rơi rồi.
Hồi lâu, Thẩm đại lão gia vuốt hàm râu, giọng nói chậm rãi vang lên: “Từ chối là điều tuyệt đối không thể.”
Dây cung kéo căng trong đầu Thẩm Dao im ắng mà đứt, nàng đã đoán trước được kết quả này, nhưng khi thật sự nghe được thì giống như cây kim lạnh lẽo đâm vào xương, hơi nóng toàn thân đều trào về phía hốc mắt, lại bị Thẩm Dao miễn cưỡng áp chế lại.
Đoàn thị ở trong phòng im lặng nén lửa giận, chờ Thẩm đại lão gia nói tiếp.
Chỉ nghe thấy ông ta chậm rãi nói: “Hiện tại mặt mũi Thẩm gia chúng ta hơi khó coi, nhưng về lâu dài thì chưa chắc không phải là chuyện tốt, bệ hạ đã cao tuổi, đợi Thái tử đăng cơ, bao nhiêu triều thần hận không thể đưa con gái vào cung làm phi, bà tưởng Thái tử không biết ta là trọng thần tam phẩm à, không đến mức bất đắc dĩ thì hắn cũng không muốn ép thần tử hiến con gái đâu, chỉ có thể nói là nha đầu của chúng ta vô cùng xinh đẹp, thật sự khiến Thái tử say mê thôi.”
“Trứng có thể chọi với đá à? So với việc nhăn nhăn nhó nhó chọc giận Thái tử thì chi bằng thuận nước đẩy thuyền tạo ra ân huệ, Thái tử nhất định sẽ nhớ điểm tốt của Thẩm gia.”
Đoàn thị lại không đồng ý, cười lạnh nói: “Ông cứ bằng lòng để người ta chà đạp thể diện như vậy à?”
“Không.” Thẩm đại lão gia nheo mắt lại, liếc nhìn Đoàn thị, nét mặt khó lường: “Vi phu đã nghĩ ra biện pháp toàn vẹn đôi bên rồi.”
“Hả?” Nét mặt Đoàn thị hơi sáng lên, bà ta đến gần hỏi: “Biện pháp gì?”
Thẩm đại lão gia bình chân như vại cười nói: “Tứ nha đầu được nuôi ở thôn trang từ nhỏ, ở Kinh thành không ai biết nó, một thời gian nữa chúng ta sẽ công bố ra bên ngoài nó là con gái chúng ta nhận nuôi, một người con gái nuôi được Thái tử coi trọng là phúc của nó, cũng là thể diện của Thẩm gia chúng ta, bà nói xem chẳng phải mọi người đều vui à?”
Cơn uất ức trong lòng Đoàn thị bị quét sạch, bà ta lộ ra nụ cười từ đáy lòng: “Biện pháp này tuyệt vời.”
Quá tuyệt, Thẩm gia thoát được tiếng dơ bẩn là đưa con gái đi làm thiếp, Thái tử cũng được như mong muốn, về phần nàng thì không có ai để ý đến.
Thẩm Dao không biết mình đã rời khỏi Huệ Hòa Đường như thế nào, ngọn gió như con dao lần lượt rạch qua gò má nàng, nàng không hề hay biết, chỉ di chuyển bước chân mà chẳng có mục đích.
Bích Vân thấy nàng mất hồn mất vía, trong lòng càng bất an, mang theo tiếng khóc nức nở hỏi:
“Cô nương, phu nhân và lão gia nói thế nào?”
Thẩm Dao chậm rãi lấy lại tinh thần, đón lấy gió tuyết dần lớn cười một tiếng: “Không sao, đừng lo.” Nàng che giấu rất tốt, tựa như chỉ có vậy thì mới có thể không bị người ta nhìn ra sự chật vật và xấu hổ của mình.
Con gái nuôi à.
Những tổn thương nàng phải chịu khi bị ném đến thôn trang mười năm cũng không chống đỡ được một tiếng con gái nuôi này.