Thê Hiền Phu Quý

Chương 54: Ngoại truyện 2




Khi gặp lại thì Chử Vân Phi đã là đại tướng quân, chẳng lâu nữa sẽ phong hầu bái tướng, nàng né tránh cung loạn, không có trong lúc rối loạn mà bị Hoàng Đế giết ghết, nghênh đón thân ca ca của mình, trở thành công chúa chân chính.

Nàng là công chúa, chỉ có thể đợi trong hậu cung, hắn là đại tướng quân, tân đế lên ngôi, hắn là tâm phúc của Hoàng Đế, bận túi bụi. Hai người không có được thời gian để gặp mặt.

Nàng mỗi ngày đều trông mong hắn, nhưng đều không thấy được, nàng bắt đầu nóng nảy.

Nàng thật sự phiền não, nghe đại cung nữ bên cạnh khuyên, liền đến Ngự hoa viên ngắm cảnh bình phục tâm tình. Nơi Ngự hoa viên này, trước kia nàng tới cũng không nhiều, khi còn bé thường theo mẫu phi tới đây, lớn hơn một chút thì lại trở thành con tin bị giam lỏng ở Thọ Dương cung, chỉ sau khi thân ca ca của nàng lên ngôi nàng mới thường đi đến nơi này.

Nhưng mà nàng cũng biết, tại Ngự hoa viên thường sẽ phát hiện được chút chuyện làm ảnh hưởng đến chuyện một đời con người.

Giống như hiện tại.

Nàng nhìn thấy Chử Vân Phi, đnag mừng rỡ, lại phát hiện hắn đang dùng thần sắc ôn hòa nói chuyện với một cung tỳ. Nàng nghe không rõ bọn họn đang nói gì, chỉ nhìn thấy cung tỳ kia ban đầu khuôn mặt chỉ đỏ ửng nhàn nhạt, tiếp theo liền biến đổi, lại trở nên thống khổ, nàng không khỏi cảm thán thay cho cung tỳ kia, sao lại gặp phải cái người có gương mặt phong lưu như hắn chứ.

Điều khiến cho nàng thật sự tức giận chính là cung tỳ kia lại nhào vào trong ngực của hắn, mà hắn lại dịu dàng vỗ lưng của nàng ta, an ủi nàng ta.

Cho dù không nghe được, nàng vẫn cực kỳ ghen ghét.

Hắn trở lại, không tìm nàng cũng coi như qua, nhưng lại cùng một cung tỳ nho nhỏ liếc mắt đưa tình ! Cho tới bây giờ, sự dịu dàng của hắn chỉ có thể thuộc về một mình nàng, ai cũng không thể giành đi được!

Ngày đó, nàng phái người đem cung tỳ kia tới đây.

“Ngươi là người trong cung nào? Tên gì?”

Cung tỳ sợ hãi nói, “Nô tỳ ở Bích Thảo uyển, gọi Thúy Nhi.”

An Dương công chúa nhìn nàng từ trên xuống dưới, mặt mày mỹ lệ, mềm mại nhu nhược, tại sao nàng lại cảm thấy quên mắt như vậy? Đúng rồi, cực kỳ giống với dáng vẻ của nàng trước kia. Nhưng mà nàng đã thay đổi,trở nên kiên cường, nàng kiên cường để sống sót chính là vì hắn mà thôi.

Ngươi trước kia, là ở trong cung này hay sao?

Nhũ nương của An Dương công chúa giống như nhìn thấy được cái gì, bén nhọn mà hỏi.

Ánh mắt Thúy Nhi chợt lóe, thân thể kịch liệt run rẩy, cắn răng không chịu nói.

Một ánh mắt của An Dương công chúa liếc qua, nhũ nương liền hiểu được, tiền lên quăng cho Thúy Nhi một bạt tai, “Đúng là không biết xấu hổ! Còn không mau nói.”

Thần thái Thúy Nhi kiên quyết, An Dương công chúa nhẹ nhàng nói một câu, “Ngươi không muốn nói thì ta vẫn có thể tra ra được.”

Toàn thân Thúy Nhi chấn động, bây giờ mới hiểu được,vị An Dương công chúa này, sớm đã không còn là An Dương công chúa ngốc ngốc nghếch nghếch nữa rồi.

Thân thể run rẩy kịch liệt một hổi, giống như đxa hạ quyết tâm, Thúy Nhi cắn môi, “Nô tỳ trước kia…trước kia là ở Kiền Chánh điện.”

Kiền Chánh điện!

An Dương công chúa cùng nhũ nương cùng hít một hơi khí lạnh, Kiền Chánh điện là chỗ ở của các đời Hoàng Đế, Thúy Nhi trước kia là người của Kiền Chánh điện…

Sở thích lớn nhất của vị ca ca Hoàng Đế đoản mệnh trước kia của nàng chính là chà đạp nữ nhân !

Nghe nói cung nữ ở Kiền Chánh điện không có một người nào thoát khỏi, nha đầu này, nhìn khuôn mặt này, chỉ sợ cũng đã bị hưởng dụng qua rất nhiều lần rồi.

Tâm ý của An Dương công chúa đối với Chử Vân Phi nhũ nương của nàng đều rất rõ ràng, lúc này nghe nói Thúy Nhi là người Kiền Chánh điện, nhất thời yên lòng. Nữ nhân đã bị phá thân, sẽ không còn người nào muốn nữa.

Nhưng mà bà không biết, lúc này trong lòng của An Dương công chúa lại chính đnag căm giận ngút trời!

Nữ nhân bị phá thân mà hắn cũng dịu dàng như thế, có thể biết, hắn đối với nữ nhân này sủng ái đến mức nào!

An Dương công chúa càng nghĩ lại càng giận, càng tức lại càng suy nghĩ lung tung.

Cuối cùng hạ lệnh một xuống, số mạng Thúy Nhi liền bị quyết định.

Thúy Nhi bị bắt ra ngoài, ở phía sau Thọ Dương cung bị loạn côn đánh chết, đối với quyền thế bây giờ của An Dương công chúa, nàng muốn đánh chết một người, hoàn toàn không phải là vấn đề gì.

Cho nên An Dương công chúa lạnh lẽo nhìn Thúy Nhi cầu khẩn đến khi không còn chút hơi thở nào, đợi đến khi nàng cuối cùng cũng cảm thấy có thể nhẹ nhõm thở ra một hơi, quay đầu lại, đã nhìn thấy Chử Vân Phi đứng ở Thọ Dương cung, thần sắc lạnh lùng.

“Bản…bản cung không phải…”

An Dương công chúa hốt hoảng giải thích, nhưng Chử Vân Phi cái gì cũng không nói, chỉ nhìn nàng một cái thật sâu.

Không quá một canh giờ, người làm Chử gia phụng ý Chử Vân Phi vào cùng nhận xác Thúy Nhi, An Dương công chúa không hiểu Chử Vân Phi tại sao làm như vậy, nhưng trong nội tâm vừa hối hận lại vừa tức giận.

Nhưng mà nàng hối hận chính là không nên đánh chết người đúng lúc để cho Chử Vân Phi nhìn thấy.

Tức giận là vì Chử Vân Phi không cho nàng chút mặt mũi nào, chỉ là một cung tỳ, hắn lại khiến người làm Chử gia đến nhận xác.

Chuyện Thúy Nhi đã tạo thành một cách ngại giữa hai người, Chử Vân Phi càng thêm kinh sợ, nàng công chúa nhỏ nhu nhược khéo léo của năm đó tại sao lại biến thành người giết người không chớp mắt, gờm tay như hôm nay ?

Thật lâu sâu, Chử Vân Phi mới nhắc tới Thúy Nhi, “ Nàng ấy vốn là gia nhân trong phủ ta, chỉ đợi đủ tuổi sẽ đưa vào phủ làm nha đầu…về sau ta thấy nàng ấy mặt mày sắc sảo, an bài  vào cung, hơn nữa lại an bài đến Kiền Chánh điện…là ta phá hủy nàng ấy, nàng lại đánh chết nàng ấy…”

Chử Vân Phi không hề đến tìm An Dương công chúa nữa, nghe được hắn được phong  Ninh Hầu, An Dương công chúa cảm thấy rất cao hứng, nhưng tiếp theo là hôn sự lại khiến cho An Dương công chúa rối loạn tinh thần.

Theo ý của Hoàng Đế, An Dương công chúa nên gả cho hoàng thân quốc thích, mà Chử Vân Phi, thú một nữ nhi thế gia mới thật tốt. An Dương công chúa không thuận theo, đơn giản chỉ cần xin ân điển của Hoàng Đế, gả cho Ninh Hầu. Vì sợ trong lòng Chử Vân Phi không thoải mái, An Dương công chúa cự tuyệt Hoàng Đế ban cho phủ công chúa, chuyển vào Hầu phủ, càng dụng tâm hơn đối với Chử Vân Phi.

Một năm đầu, tình cảm hai người vẫn rất tốt.

Dù sao lúc nhỏ đã tương cứu nhau lúc hoạn nạn, cùng nhau lớn lên vẫn rất khoái hoạt.

Chỉ có một chỗ không tốt chính là An Dương công chúa vào cửa một năm vẫn chưa từng có thai.

Đứa bé, đều là chuyện quan tâm nhất của nữ nhân.

Ở nơi này, nữ nhân không sinh được con, tuyệt đối là đáng thương nhất.

Gia môn Chử Vân Phi gặp biến đổi, hắn đối với chuyện con cái luôn chấp nhất, đối với ý niệm khai chi tán diệp này chưa bao giờ biến mất, thậm chí bởi vì tuổi tác càng lớn, lại quan tâm đến việc tìm kiếm đệ đệ không biết sống chết ở khắp nơi, thêm một vài nguyên nhân khác hắn đối với con cái luôn rất cố chấp.

Một năm sau, Chử Vân Phi nạp thiếp thứ nhất, Giang thị

Giang di nương là một nha hoàn của Hầu phủ, bởi vì nhan sắc tốt, tính tình lại hòa khí đơn thuần mà lấy được ưu ái của Chử Vân Phi, trước làm thong phòng, không ngờ chỉ hai tháng sau đã có thân thể.

An Dương công chúa tức giận cắn chặt răng, thuốc nàng uống, Phật nàng thờ, nhưng vẫn không có nhi tử, nàng cũng khoongc ó biện pháp. Chuyện vui mừng duy nhất chính là Chử Vân Phi vĩnh viễn ở trong phòng nàng qua đêm.

Sau khi Giang di nương có thân thể, Chử Vân Phi không biết cao hứng biết bao nhiêu cho phải, chẳng những tự mình mở miệng miễn quy cũ cho Giang di nương, còn đem tổ yến, các loại thuốc bổ đem qua trong phòng Giang di nương.

An Dương công chúa cảm giác nguy cơ thật lớn, nàng không muốn để cho Giang di nương sinh hạ thứ trưởng tử, cho nên đã dùng một biện pháp nhỏ.

Các nữ nhân trong cung, đối với việc làm thế nào để sảy thai cực kỳ tâm đắc.

An Dương công chúa từ nhỏ đã mưa dầm thấm đất, hơn nữa vì đại nghiệp của thân ca ca, nàng cũng dùng qua thủ đoạn diệt trừ một hai vị phi tần có thai, mục đích chính là khiến cho  ca ca tiền Hoàng Đế kia của mình không có đời sau.

Đối với Giang di nương mà nói, thủ đoạn An Dương công chúa sử dụng lại càng thêm đơn giản, chỉ cần đem canh bổ, hương nhang, cọc gỗ và một số đồ vật có thể lợi dụng được để chung một chỗ, tạo thành một loại yếu tố khiến cho nữ nhân có thể sảy thai gì đó, là chuyện hoàn toàn được.

Nàng thành công, Giang di nương chẳng những không còn đứa bé, mà tính mạng cũng mất.

Chử Vân Phi một chút cũng không phát hiện, đối với An Dương công chúa vẫn như cũ không có gì khác lạ.

Nhưng An Dương công chúa rất nhanh liền không thể cao hứng nổi nữa, vị thiếp thứ hai tới, người thiếp này về sau chính là đại địch của nàng.

Lẽ ra di nương là thiếp, An Dương công chúa cơ bản không cần tốn hao tâm cơ như vậy, sau khi Trần thị vào cửa nàng đã quyết định sẽ không làm khó dễ nàng ta, làm một chủ mẫu hiền lương thục đức.

Huống chi nàng là công chúa cao quý, hoàn toàn không cần đối với những thứ tiện thiếp này hao tổn tâm tư.

Nhưng mà trời cao giống như true cợt nàng, nàng mai thai. Cùng lúc đó Trần thị cũng mang thai.

Vì mẫu vì tử.

Nàng lại vạn bất đắc dĩ một lần nữa làm loại chuyện tình nên nói là tốt hay xấu kia, nàng phá hủy thân thể của Trần thị.

Không có đứa bé, lại càng không thể tiếp tục mang thai, Trần thị tuyệt vọng tìm đến cái chết.

Chuyện này rốt cuộc kinh động đến Chử Vân Phi, Chử Vân Phi trước mặt mọi người, chưa từng nói đến nàng, nhưng An Dương công chúa có thể cảm thấy, trong lòng hắn không vui vẻ.

Cũng may nàng sinh trưởng tử.

Trưởng tử Chử Sách Ninh.

Đứa bé này sinh ra, làm giảm bớt không khí nặng nề giữa hai người bọn họ, Chử Vân Phi rất cao hứng, ôm nhi tử ít khi buông tay, vẫn cùng An Dương công chúa nói chuyện lý thú lúc hắn còn bé.

Cũng nói nguyên nhân tại sao hắn lại coi trong vấn đề con cháu như vậy.

An Dương công chúa đưa lưng về phía Chử Vân Phi, nàng rất không cam lòng.

Nàng cảm thấy Chử Vân Phi thay đổi, không còn là vị thị vệ một lòng đối với nàng trước kia nữa, biến thành một người chỉ cần có đứa bé, một nam nhân vong tình phụ nghĩa.

Nhưng nàng không bỏ được, từ tỏng lòng nàng, tình yêu của nàng đối với nam nhân này hoàn toàn thắng được tất cả.

Cho đến khi nàng phát hiện Hoàng Đế ca ca của nàng phái người đến giám thị hắn,  An Dương công chúa lựa chọn đứng về phía Chử Vân Phi. Nàng toàn sức giúp đỡ Chử Vân Phi, cũng giúp hắn khi hắn bị Hoàng Đế xoay vòng, nàng hết sức cố gắng hết mức nàng có thể.

Nhưng tiểu thiếp và đứa bé vẫn là cái gai chắn ngang giữa hai người.

Sau khi sinh Chử Sách Ninh, nàng vẫn không có tin tức gì nữa, ban đầu hắn còn kiên nhẫn được hai năm, về sau liền không nhịn được, hắn muốn mau sớm vì Chử gia khai chi tán diệp, nàng khong có tin tức, Trần thị không sinh được, hắn lại định nạp hai phòng thiếp thất vào cửa.

Một là nha hoàn của nàng, một người khác là cô nương một gia đình trong sạch.

Trong lòng nàng hận, nhưng cũng biết chuyện này nàng không thể tiếp tục sử dụng thủ đoạn như đối với Trần thị, nếu không sẽ đem hắn càng ngày đẩy càng xa.

Nhưng mà nàng vẫn không thể nhịn được.

Đó là nha đầu của nàng, là nha hoàn của nàng, thế nhưng bởi vì mang thai lại không còn vâng theo yêu cầu của nàng! Đối với nàng mà nói, quả thực là vô cùng nhục nhã!

Nàng là chính thất, là công chúa, có bao giờ chịu tức như vậy, nếu bởi vì mang thai mà liều lĩnh, như vậy nếu không còn đứa bé, lấy cái gì để liều lĩnh?

Một chút xíu thủ đoạn, liền giày vò biến mất hai đứa bé.

Nàng không nghĩ tới, hai thiếp, đồng thời có thai.

Lần này, nàng hoàn toàn chọc giận hắn.

Tình nghĩa phu thê cũng chấm dứt, tận tâm can của nàng quá mệt mỏi rồi, tình yêu sẽ không vĩnh viễn tốt đẹp như vậy, trong suy nghĩ của nàng Vân Phi đại ca hoàn mỹ ấy đã sớm theo thời gian chết trong trí nhớ, còn lại, chỉ là Chử Vân Phi không thể bình thường hơn.

Nàng rất hối hận, hối hận vì sao lại chọn hắn, nếu không phải bởi vì một đoạn tình duyên lúc niên thiếu, nàng tuyệt đối sẽ không im hơi lặng tiếng đến bây giờ.

Lúc này, suy nghĩ duy nhất trong lòng nàng chính là người còn vật không còn.

Lựa chọn cứu vãn hôn nhân, có thể không phải là lựa chọn đắc ý nhất của nàng.

Nàng lựa chọn đi thôn Bạch Vân tìm trượng phu, đây mới chính là lựa chọn tốt nhất cả đời nàng!

ở thôn Bạch Vân nàng thấy được cái gì gọi là phu thê, giữa phu thê, không có tính toán, không có lo lắng, không có oán giận, chỉ có bao dung, nghiêm túc, săn sóc và dụng tâm.

Thôn phụ nàng không để vào mắt, dùng một đạo lý đơn giản nhất để cho nàng hiểu ra cái gì mới phải là yêu, mới gọi là hôn nhân.

Nàng làm sai, đó là sống quá lâu trong tình yêu, thiếu chút nữa đem chính tay mình bóp chết hôn nhân của chính mình.

Nàng bắt đầu thay đổi cách nhìn về Chử Vân Phi, càng nhìn càng cảm thấy, hắn vẫn là Vân Phi năm ấy,  là Chử Vân Phi vì bảo vệ nàng mà trắng đêm không ngủ,  là Chử Vân Phi vì để nàng ăn no mà tình nguyện ngày ngày ăn đậu hủ vốn dĩ bản thân mình ghét cay ghét đắng.

Thì ra, cả nàng và Chử Vân Phi đều không hiểu được người mà mình quý trọng nhất.

Một chuyến đi đến thôn Bạch Vân, không chỉ thu hoạch được những thứ này, Chử Vân Phi giống như vượt qua một đêm mà thong suốt, đối với chuyện con cái cũng không còn chấp nhất, mấy người Trần thị, đều bị Chử Vân Phi lấy cớ đuổi đến thôn trang nghỉ ngơi.

Cũng chỉ là nuôi cả đời,nàng nguyện ý, chỉ cần cuộc sống mới của nàng có thể an an ổn ổn mà qua là tốt rồi.

Hành động đuổi theo trượng phu của An Dương công chúa chính là một loại rung động đối với Chử Vân Phi.

Thật lâu về sau, khi phu thê nói đến đoạn thời gian này, luôn cảm khái, thật ra cuộc sống của con người đơn giản một chút thật là rất tốt.

Phu thê ở cùng một chỗ, nghiêm túc một chút, bao dung nhiều hơn một chút, cũng không có gì là quá tham lam.

Lúc đó, An Dương công chúa hạnh phúc tựa đầu vào vai Chử Vân Phi nhẹ nhàng hỏi.

“Tôn tử cũng lớn như vậy rồi, thiếp cũng đã già đi, chàng còn yêu thích thiếp không?”

Chử Vân Phi cười nhạt, “ Một bó tuổi còn không ngượng ngùng.”

Qua thật lâu, hắn nhẹ nhàng nỏi.

“Từ lúc nàng mười tuổi, ta đã thích nàng rồi.”