Ban đêm, Chử Vân Sơn trở về, Sơn Tảo vội vàng ra đón, con mồi trong gùi đã bán hết, bên trong chỉ có một túi đồ, chắc là Chử Vân Sơn mới mua về.
Sơn Tảo đưa nước, Chử Vân Sơn uống từng ngụm, Sơn Tảo chờ hắn uống xong mới cười đi xuống bếp bưng cơm lên, “Chúng ta ăn cơm thôi.”
Chử Vân Sơn nhìn sắc trời, “Nàng còn chưa ăn à?” lúc này nàng nên ăn cơm rồi mới đúng, đói bụng cũng chưa ăn là vì chờ hắn sao?
Sơn Tảo bưng đồ ăn lên, “Chúng ta cùng nhau ăn.”
Chử Vân Sơn ngăn nàng, “chớ vội, trước tiên cho nàng xem một chút.”
“ Xem gì?” Sơn Tảo nghi ngờ hỏi.
Từ trong gùi Chử Vân Sơn lấy ra một bọc giấy dầu, vừa lột ra nhìn là một con vịt quay. Sơn Tảo nhìn con vịt, lại nhìn đĩa thịt trên bàn, “Trong nhà có thức ăn, tại sao còn mua vịt quay chứ?”
“ Nàng đừng vội.” Chử Vân Sơn có vẻ tâm tình đang rất tốt, lại cúi đầu lục trong gùi, Sơn Tảo nhìn hắn lấy ra từng cái từng cái đặt lên bàn.
Một đôi nến long phượng, một túi đồ lớn, một võ rượu Khai phong lâu năm còn chưa mở, thiếp canh cưới hỏi.
Sơn Tảo vuốt đôi nến long phượng, nhất thời có chút nghẹn ngào, chỉ có lúc thành thân mới đốt nến long phượng. Nhìn tấm thiếp canh, vội cầm lên nhìn, nàng không biết quá nhiều chữ, nhưng hai chữ song hỉ thật to kia nàng lại biết, Sơn Tảo càng kích động, nước mắt cũng mau chóng rớt xuống.
“ này, này…”
Chử Vân Sơn tươi cười nhìn nàng, “ta nói rồi, ta sẽ đối với nàng thật tốt, sẽ không để cho nàng uất ức.” Hắn chỉ vào túi đồ lớn, khích lệ Sơn Tảo, “Mở ra nhìn một chút không?”
Sơn Tảo tay run run mở túi đồ ra, vật đầu tiên lại là một chiếc khăn cưới! mặc dù trên khăn không thêu hoa sen tịnh đế, không có uyên ương hí thủy, nhưng đây chính là một chiếc khăn cưới chân chính!
Bên dưới khăn cưới chính là một thước vải đỏ và giấy đỏ.
Sơn Tảo không thể tưởng tượng nổi, che miệng nhìn những thứ trước mắt, không thể nào giữ được mà nức nở thành tiếng, Chử Vân Sơn xuống núi chắc chắc là để mua những thứ đồ này rồi!
Nàng vốn nghĩ rằng đời này của nàng sẽ không mặc giá ý cũng khăn phủ lên khăn cưới, cũng sẽ không có đốt được nến long phượng, lại càng không có thiếp canh cưới hỏi! Nhưng Chử Vân Sơn đã cho nàng tất cả những thứ mà nàng vốn cho rằng sẽ không có, Chử Vân Sơn đều cho nàng tất cả!
Sơn Tảo ôm khăn cưới vui mừng mà khóc thành tiếng, “Cám ơn huynh…” tận đáy lòng nàng muốn cảm tạ Chử Vân Sơn.
Chử Vân Sơn chau mày, giả bộ có chút tức giận, “Nàng là nương tử của ta, cần gì phải nói cám ơn với ta chứ!”
Sơn Tảo gật đầu liên tục, chỉ ôm chiếc khăn cưới khóc ô ô, nói gì cũng không thành lời được.
Chử Vân Sơn có chút chần chờ, “Nàng khóc cái gì? Không thích sao?”
“ Thích! Thích! Muội thích vô cùng!” Sơn Tảo gật đầu không ngừng, nàng không chỉ thích mà còn là vui sướng tới cực điểm.
Chử Vân Sơn khẽ mỉm cười, “một lát đốt nến lên, chúng ta cùng viết thiếp canh, lại bái thiên địa, chờ ta xốc khăn voan, nàng chính là nương tử ta cưới hỏi đoàng hoàng rồi, như vậy trong lòng sẽ cảm thấy chân thực!” hắn vừa nói xong, đã cầm nến đặt lên bàn, muốn tìm hộp diêm tới đốt, Sơn Tảo vội vàng ngăn hắn lại.
“Hôm nay còn không được!”
Chử Vân Sơn sửng sốt, “Tại sao?” hắn nhìn quanh mọi thứ, “Có phải là thiếu cái gì hay không? Ta đã hỏi ông chủ cửa hàng, hắn nói chỉ cần những thứ này là đủ mà.”
Sơn Tảo lau nước mắt, chỉ vài thước vải đỏ nói, “xiêm y của muội còn chưa làm xong đâu.”
Chử Vân Sơn cau mày, “Về sau lại mặc không được sao?”
“Không được, giá y sao có thể mặc sau chứ ? Hôm nay không được, chờ muội làm xong xiêm y thì sẽ bái thiên địa.” Sơn Tảo rất kiên định, cả đời chỉ mặc giá y một lần, nếu không cũng coi như không có, nàng nhất định phải mặc giá y để xuất giá.
Vậy động phòng thì phải làm thế nào ? Chử Vân Sơn cau mày, vẫn suy nghĩ mãi vấn đề này, nhìn dáng vẻ này của Sơn Tảo, đoán chừng không bái thiên địa thì sẽ không đồng ý cùng hắn động phòng.
“Vịt quay này nếu không ăn sẽ hư.”
Chử Vân Sơn vẫn muốn tìm cớ để kiên trì tối nay muốn đốt nến để hoàn thành cho xong chuyện.
Sơn Tảo rất kiên định, “Ăn không hết thì cất vào hầm trữ nha, không có sao.”
Ai! Chử Vân Sơn coi như là bỏ qua, nhưng nhìn thấy dáng vẻ cao hứng của Sơn Tảo, đợi thì đợi vậy, dù sao cũng chỉ là hơn kém một hai ngày.
Sơn Tảo say mê cuồng nhiệt mang những thứ này cất vào ngăn kéo, lúc này mới rạo rực ngồi xuống ghế bên cạnh bàn. Chử Vân Sơn cầm đũa, gắp một miếng thức ăn nhét vào trong miệng, lại bẻ một chiếc chân vịt quay đưa vào trong chén của Sơn Tảo, Sơn Tảo cười híp mắt nhận lấy.
Chử Vân Sơn vừa ăn vừa nói tình hình hôm nay vào thành thấy được.
“Quan viên ở trấn giống như đã đổi rồi, cũng không còn giới nghiêm, hôm nay ta nhìn thấy hoàng bảng rồi.”
Sơn Tảo cắn đùi vịt, hỏi, “hoàng bảng là cái gì?”
“Chính là nơi hoàng đế đem những lời muốn nói viết lên trên, sau đó chiêu cáo thiên hạ.” Chử Vân Sơn từng ngụm từng ngụm lùa cơm.
“Vậy hắn nói gì hả?” Sơn Tảo vừa ăn cơm vừa tò mò hỏi.
“ Hắn nói, đã đánh thắng vị Tây hoàng kia, về sau đã ổn định, mọi người có thể có cuộc sống yên ổn. Người chạy nạn cũng có thể về nhà, triều đình sẽ an bài.” Chử Vân Sơn nhớ lại nội dung trên hoàng bảng, sau đó giải thích cho Sơn Tảo nghe.
Sơn Tảo gật đầu một cái, tán đồng nói, “Nếu vị Đông hoàng này thắng, những người đáng thương kia cũng nên về nhà thôi.”
Chử Vân Sơn cười khẽ, “Hiện tại không phân biệt Tây hoàng hay Đông hoàng rồi, chỉ có một hoàng đế thôi, nàng không phải muốn về nhà sao?”
Sơn Tảo trầm mặc một chốc lát liền lắc đầu nói, “Không thể trở về rồi, ở lại nơi này.”
Chử Vân Sơn gắp cho nàng một gắp thức ăn, “Dù sao nàng cũng là nương tử của ta, muốn đi cũng không thể đi đâu!”
Sơn Tảo mỉm cười liếc Chử Vân Sơn một cái, “Nhanh ăn cơm đi.”
Đêm đó, đến lúc đi ngủ quả nhiên Sơn Tảo cách Chử Vân Sơn một khoảng xa, còn nói rất hùng hồn, “hai ta còn chưa thành thân đâu, muội là muội sợ huynh ngủ dưới đất sẽ bị đau nên mới để cho huynh lên giường, huynh đừng có sờ loạn muội.”
Mặt Chử Vân Sơn đen lại nhìn nàng một hồi lâu, không nói hai lời trực tiếp đem nàng kéo qua ôm thật chặt, nhắm mắt lại, mặc kệ Sơn Tảo giãy giụa như thế nào đều không thả, đều phải ngủ mấy đêm rồi, cùng lắm thì không đụng nàng là được, chẳng lẽ ngay cả ôm cũng không thể hay sao chứ?
Sơn Tảo cũng chỉ từ chối tượng trưng mấy cái, sức lực Chử Vân Sơn cũng không nhỏ, khiến nàng mệt gần chết, hắn còn giống như không có chuyện gì, thở to mà ngủ, không nặng không nhẹ kéo xuống cánh tay của Chử Vân Sơn, Sơn Tảo nằm trong ngực hắn điều chỉnh một tư thế thoải mái ngủ thật say.
Ngày hôm sau, Chử Vân Sơn thức không bao lâu, Sơn Tảo liền đem một đôi giày vải với một đôi vớ ra ngoài, “Thử một chút.”
Chử Vân Sơn hơi sững sờ,thường ngày hắn cũng chỉ mang giày cỏ, mùa đông thì mang ủng da, giày vải như vậy thật sự chưa từng mang. Đôi giày vải màu đen trước mặt nhìn rất mềm mại, hắn cũng nhìn không ra đường chỉ được may rất tỉ mỉ, cầm giày vải trên tay nhìn qua nhìn lại một lúc lâu vẫn là không mang.
“ Huynh hãy thử xem đi!” Sơn Tảo có chút vội, nghĩ là Chử Vân Sơn không thích, trực tiếp ngồi xuống cởi đôi giày cỏ đang mang trên chân hắn bỏ qua một bên.
Chử Vân Sơn vộ co chân về, “chân của ta bẩn, sẽ khiến cho giày và vớ bị bẩn mất.”
Sơn Tảo cũng không nghe theo, chỉ đơn giản ôm chân của hắn mang giày vải vào, “giày vốn sẽ bẩn, mau bước xuống đi vài bước xem có vừa chân hay không.”
Chử Vân Sơn mang giày mới đi vài bước, dưới chân mềm nhũn, càng đi càng thoải mái, “Không tệ, rất thoải mái, rất mềm, tay nghề của nương tử thật sự là rất tốt.”
Sơn Tảo cao hứng nhìn hắn mang giày, “Vừa chân không?” ở quê của nàng, đôi giày đầu tiên mà cô nương làm sẽ một đôi giày vải bình thường giành cho nam nhân của mình khi xuất giá, nếu vừa chân, chính là tình đầu ý hợp. Nếu nam nhân thấy giày rộng, chính là cô nương đó hi vọng nam nhân của mình sẽ có tiền đồ. Nếu cảm thấy nhỏ, chính là cô nương đó hi vọng người nam nhân sẽ cả đời không xa nhà, không rời khỏi mình.
Tuy nói là đều mang ý tốt, nhưng đây là lần đầu tiên nàng làm giày cho nam nhân, cho nên thật lòng hi vọng Chử Vân Sơn sẽ cảm thấy vừa chân, vừa hi vọng sẽ là tình đầu ý hợp, có thể răng long đầu bạc.
Chử Vân Sơn gật đầu một cái, “vừa chân, rất tốt.”
Sơn Tảo nhất thời vui sướng, “Vậy muội đi làm cơm, huynh cũng không thể cởi ra, về sau đều phải mang.” Nàng vui vẻ đi ra khỏi phòng, để lại Chử Vân Sơn với đôi giày mới trên chân, trong lòng cũng không nhịn được mà cao hứng, có nương tử thật tốt, sẽ có người thương mình.
Hai người ăn sáng, sau đó Chử Vân Sơn mang theo Đại Mao vào núi, Sơn Tảo ở nhà làm giá y, tâm tình của nàng rất tốt, người cũng bận rộn, phải làm giá y, cắt chữ song hỉ dán cửa sổ, chờ làm xong giá y, nàng sẽ cùng Chử Vân Sơn chính thức bái thiên địa.
Đem những chữ song hỉ đỏ thẫm xinh đẹp dán ở các góc nhà, nhìn toàn cảnh màu hồng, trong lòng Sơn Tảo thật sự sung sướng nói không nên lời.
Chử Vân Sơn dụng tâm đợi nàng, nàng cảm nhận được, nam nhân này, chính là người có thể phó thác cả đời.
Qua vài canh giờ Chử Vân Sơn đã trở lại, đánh được không ít con mồi, lại mang thêm một chút rau măng về, vừa vào đến sân đã thấy khắp nhà dán chữ song hỉ, tâm tình đang cao hứng lại càng tốt hơn.
“Nương tử, ta đã trở về.”
“Ai, tới.”
Sơn Tảo buông việc trên tay, từ trong nhà đi ra, hai người liếc mắt nhìn nhau, cũng không nhịn được cười, Sơn Tảo chỉnh lại y phục, vừa thẹn vừa mừng nhìn Chử Vân Sơn một hồi lâu, xoay người đi vào nhà, “Muội rót nước cho huynh.”
“Ừ.” Nụ cười trong mắt Chử Vân Sơn càng đậm.
Buổi chiều, khách tới nhà.
Là Thành thúc. Thành thúc đứng xa xa nhìn chữ song hỉ trên cửa nhà liền cười, “Thợ săn, có nhà không?”
Chử Vân Sơn buông việc trên tay, đứng lên nhìn, thấy là Thành thúc vội đem ông mời vào bên trong nhà, “Là Thành thúc à, đến, mời thúc mau vào nhà ngồi!”
Sơn Tảo cũng ra chào hỏi với Thành thúc, sau đó vào nhà rót nước. Thành thúc nhìn xung quanh tiểu viện, không nhịn được khen, “mấy hôm ta không tới, nhìn chữ song hỉ đầy nhà, thợ săn à, không phải thúc trách cháu, cháu quả thật là không biết điều mà!” Ông nhận lấy trà từ Sơn Tảo, mỉm cười nhìn hai người.
Chử Vân Sơn cười, không có tiếp lời. Thành thúc quan sát hai người, vừa nhìn vừa gật đầu, “Không tệ, không tệ, cuộc sống gia đình tạm ổn, trôi qua rất tốt.”
Hàn huyên một lúc, Thành thúc mới nói vào chuyện chính, “ Tân triều thành lập, hoàng đế đã sắp xếp lại quan chức, còn đại xá thiên hạ. Quan nha đưa người tới truyền lời, muốn tất cả các hộ đi ghi danh nhân khẩu của mỗi nhà, qua ít ngày phải chỉnh sửa lại danh sách trong thôn, thôn chúng ta có hai hộ muốn dời đi, còn gia đình của các cháu-------.”
Thành thúc nhìn quanh một chút, “Các cháu cũng nên dời đến trong thôn của chúng ta đi.”
Mặt Chử Vân Sơn khẽ thay đổi, “Thành thúc, cháu cũng đã ở nơi này 18 năm rồi, bản thân cháu là thợ săn, cũng không làm gì khác, ở tại nơi này, rất thích hợp.”
Thành thúc thở dài, “Ta biết tiểu tử nhà cháu rất bướng bỉnh, chỉ là chuyện này thúc cũng không là chủ được, viên này vẫn là của các cháu, nhưng mà các cháu nên đến dưới chân núi đi, người của quan nha nói người một thôn phải ở chung một chỗ, tất cả thôn trấn đều như vậy, không có ngoại lệ đâu.”
Chử Vân Sơn cúi thấp đầu, không biết đang suy nghĩ gì, Sơn Tảo không rõ tình trạng, cũng không lên tiếng.
Thành thúc tiếp tục thở dài nói, “Nhắc tới người của quan phủ, cách làm việc của bọn họ chúng ta có lạ gì, ai biết bọn họ nói an tâm cái gì, chúng ta là dân đen, còn không phải là tuân theo sao? Thúc biết cháu không bỏ được nơi này, nhưng có thể nghe thúc nói một chút, nơi này của cháu cũng thật sự là cũ rách rồi, hiện tại đã có thê tử, sau này còn có oa nhi, cũng phải tính toán một chút về sau đúng không? Trong thôn có mảnh đất tốt, thúc đã chuản bị cho cháu rồi, chỉ cần cháu mở miệng, mảnh đất kia cháu cứ lấy mà xây nhà thôi, ở đầu thôn, cách đường vào núi rất gần, vừa lớn lại bằng phẳng, lại rất yên tĩnh, rất hợp với tính tình không thích nói chuyện của cháu. Thường ngày, khi cháu vào núi rồi, tiểu nương tử ở nhà cũng không sợ thú hoang xông vào, cháu cẩn thận suy nghĩ một chút lời của thúc, đồng ý thì tới tìm thúc, thúc dẫn cháu đi nhìn.”
Thành thúc lại cùng bọn họ nói chút việc nhà, một lát mới rời đi.
Cũng không biết lời nào của Thành thúc chạm đến đáy lòng của Chử Vân Sơn, khi Sơn Tảo hỏi đến bọn họ có muốn dọn nhà hay không, Chử Vân Sơn có chút chần chờ.