Thê Hiền Phu Quý

Chương 10: Xây thêm nhà sau




May y phục cần dùng cây thước, trong nhà Chử Vân Sơn dĩ nhiên là không có, y phục của hắn cùng đều mua từ cửa hàng ở trong trấn. Sơn Tảo tìm nữa ngày cuối cùng cũng đành buông tay, miễn cưỡng dùng một đoạn dây nhỏ khoa tay múa chân đo đạc, biến nó thành cây thước mà sử dụng.

Khi ở nhà nàng đã từng làm y phục, lúc này làm cũng rất thuận tay, Chử Vân Sơn từ cửa sổ nhìn vào, thấy nàng cúi đầu may vá, gò má điềm tĩnh, trong lòng cũng cảm thấy một mảnh an bình.

Chử Vân Sơn đi lại quanh sân, trước kia không cảm thấy khu vườn nhà nhỏ, hiện tại chỉ có thêm một Sơn Tảo cũng cảm thấy có chút chật chội rồi, nhưng xây dựng thêm một căn phòng nữa cũng không phải là chuyện dễ dàng, nhưng vấn đề đầu tiên muốn giải quyết chính là chuyện cái nhà xí.

Chuyện đêm đó Sơn Tảo khó khăn trong việc đi nhà xí nhắc nhở Chử Vân Sơn một chuyện, đó chính là Sơn Tảo là một cô nương, không thể giống hắn nghĩ muốn ở đâu “giải quyết” liền đến đó “giải quyết.”

Nếu để cho Sơn Tảo biết phía sau vườn nơi gọi là “nhà xí” chỉ là một cái hố nhỏ đào bên cạnh một gốc cây to, đoán chừng nàng sẽ vội muốn chết.

Chử Vân Sơn nhìn quanh một chút, nếu đem nhà xí dựng trong vườn, thì vườn phải mở rộng thêm một chút, không được không được. Chử Vân Sơn lại lắc đầu, bên trái là gian bếp, phía dưới bên phải là hầm dự trữ, nhà xí dựng ở bên nào cũng đều không thích hợp.

Hắn định chuyển ra ngoài vườn, cách phòng một khoảng, phía sau này vẫn còn có thể được, Lúc trước hắn chọn địa điểm xây dựng căn phòng này cũng bởi vì địa hình rộng rãi, cả khu phòng và vườn nhà chỉ chiếm một nửa diện tích phía trước, phía sau vẫn còn một chút đất trống, Chử Vân Sơn dừng bước đo đạc, vẫn nên đem vườn mở rộng một chút, mở rộng cả vườn sau, dựng nhà xí, về sau muốn sử dụng thì chính là vẫn ở trong sân vườn thôi, dùng trúc vây quanh lại, cũng không cần lo đến vấn đề an toàn, phía sau cũng không ngược gió, có mùi gì cũng không bị thổi đến trước mặt, trong phòng cũng nghe không thấy, nhà xí dựng ở nơi này là tốt nhất.

Đã nghĩ là làm, lúc này Chử Vân Sơn liền đi vào nhà, cầm đao, đem theo sợi dây đi ra ngoài, “Ta lập tức sẽ trở lại.”

Sơn Tảo gật đầu một cái, bày tỏ mình đã biết rồi, nàng phải nhanh chóng làm xong y phục, trên người mình lúc này cũng chỉ có một bộ đồ, cũng không thể mặc mãi, nàng cũng không muốn mặc y phục của Chử Vân Sơn nữa.

Chử Vân Sơn đi ra ngoài chặt rất nhiều gỗ trúc làm vật liệu, ngồi trong sân đem hai đầu cắt bỏ, biến thành từng đoạn dài ngắn khác nhau, hắn hơi sức lớn, tay chân mau lẹ, đi vài lần đã lấy được không ít.

Sơn Tảo xoa xoa cổ, cúi đầu thấp lâu thì cổ cũng đau, nàng đứng lên xoa xoa cái cổ đau nhức, tò mò nhìn Chử Vân Sơn đang loay hoay với cọc gỗ, Sơn Tảo đứng trước phòng, tay xoa xoa cổ, một tay đỡ khung cửa, nhẹ giọng hỏi:

“Huynh lấy nhiều cọc gỗ như vậy để làm gì?”

Chử Vân Sơn ngẩng mặt lên, trán đầy mồ hôi, giơ tay lên lau mồ hôi, “Ta lấy gỗ trúc làm hàng rào, mở rộng thêm khu vườn phía sau.”

Sơn Tảo “nha” một tiếng, vào nhà lấy bình rót một chén nước đưa cho Chử Vân Sơn, Chử Vân Sơn sau khi nhận lấy liền rầm rầm uống, uống xong lại nói với Sơn Tảo.

“Đừng luôn ngồi trong phòng, ánh sáng bên ngoài rất tốt, ra ngoài ngồi đi.”

Sơn Tảo gật đầu một cái, vào nhà cầm giỏ trúc đem y phục bỏ vào trong đó, ra ngồi ở cửa phòng may vá.

Ánh sáng vẩy vào bên trong phòng nhỏ, giữa sân người con trai đang múa thanh đao trên tay, bắp thịt kiên cố xuyên qua áo quần tạo nên đường cong hoàn mỹ, ánh sáng khúc xạ lên thanh đao, hiện ra một loại sức mạnh đẹp đẽ. Nơi cửa phòng, một cô gái nhỏ đang ngồi, tóc hơi dài xõa trên vai, trên cái trán trơn bóng có vài sợi tóc rũ xuống, trên tay cô gái cầm một cây kim thêu nho nhỏ, đang thành thục máy áo quần, khuôn mặt xinh đẹp điềm tĩnh. Cả khu vườn, có một loại không khí an tĩnh hoàn mỹ, cô gái khâu vài mũi sẽ ngẩng đầu lên nhìn chàng trai một chút, chàng trai vội một lát cũng sẽ quay ra nhìn cô gái một cái, hai người mặc dù không nói lời nào nhưng lại tự có một loại cảm giác ấm áp không nói thành lời lặng lẽ chảy xuôi ở giữa hai người.

Sau bữa cơm chiều, hai người lại tiếp tục làm việc của mình thêm một lát, Sơn Tảo cũng coi như thấy được “nhà xí” bên vườn ngoài mà Chử Vân Sơn nhắc tới.

Hai người đứng trước gốc cây cách phòng không xa, Chử Vân Sơn có chút xấu hổ, “Mấy ngày nay ta có bận chút việc, phải mấy ngày nữa nhà xí mới có thể hoàn thành.” Sơn Tảo biết Chử Vân Sơn đang vội vàng dựng nhà xí mới, nàng nhìn cái hố dưới gốc cây một cái, miễn cưỡng nói, “nàng trước tiên cứ sử dụng tạm đã.” Nhìn thấy Chử Vân Sơn xoay người đi, Sơn Tảo còn vội gọi hắn, “Huynh đừng đi xa qua…muội sợ…”

Chử Vân Sơn chỉ chỉ một chỗ cách đó không xa, “Ta sẽ ở đó, có chuyện nàng cứ gọi ta là được.”

Thấy Chử Vân Sơn thật không đi quá xa, Sơn Tảo mới có chút không được tự nhiên đứng phía sau gốc cây, thật…thật khó chịu mà!

Chử Vân Sơn thật sự bắt đầu làm việc vội vàng, rào chắn đã gần xong, Chử Vân Sơn lại bắt đầu đào hố to ở vườn sau, đến khi đào một cái hố cao thấp rộng hẹp hoàn chỉnh, hắn lại dùng ván gỗ cùng cỏ tranh dắp thành một cái lều nhỏ, cuối cùng làm thêm một cái cửa gỗ, lúc này mới coi như đã dựng xong nhà xí.

Sơn Tảo đến nhìn xem, cũng không tệ lắm, ít nhất là so với trước kia dùng tốt hơn nhiều.

Nàng gật đầu một cái, “Vô cùng tốt.”

Chử Vân Sơn bận rộn hai ba ngày mới dựng xong, tốc độ cũng coi như mau lẹ, thấy Sơn Tảo hài lòng, trong lòng hắn cũng rất thoải mái, “Như vậy về sau cũng không cần ra khỏi vườn rồi, ở nơi này cũng xem như trong sân vườn, an toàn hơn một chút.”

Sơn Tảo gật đầu một cái, lại nghĩ đến một vấn đề, “Trên núi không có bọ hung vậy thì phân làm sao có thể phân hủy?”

Chử Vân Sơn dọn dẹp các vật liệu còn dư lại ở một góc, “Chuyện này nàng cũng không cần quan tâm, dù sao nàng dùng thoải mái là được.”

Sơn Tảo nghe vậy cũng không có hỏi thêm, Chử Vân Sơn mang vật liệu còn dư thừa ôm đi, chuẩn bị làm củi đốt. Sơn Tảo đi theo đít hắn, a a vui vẻ nói, “Tối nay chúng ra nướng gà ăn đi, bận rộn nhiều ngày như vậy, để ta bồi bổ thật tốt lại cho huynh.”

Giọng nói Chử Vân Sơn mang theo chút ý cười, “Bồi bổ cho nàng là được rồi, ta không cần bổ.”

“Cứ quyết định như vậy đi, tối nay ăn gà quay.” Sơn Tảo thật cao hứng đi đến trong hầm lấy gà.

Chử Vân Sơn nhìn dáng ve cao hứng của nàng, bản thân cũng cười, “vậy ta đi đốt bếp lò.”

“Được------“ trong hầm truyền đến giọng nói trong vắt của Sơn Tảo, Chử Vân Sơn khẽ mỉm cười.

Sơn Tảo lấy gà ra ngoài, đứng bên bếp lò băm, bỏ vào nồi kho tàu, lại làm thêm vài món ăn với bánh bột mỳ, cơm tối như vậy là tốt rồi.

Ăn bánh bột mỳ với thịt gà, Sơn Tảo chỉ chỉ chiếc túi với Chử Vân Sơn nói, “Bột mỳ sắp ăn hết rồi.”

Kể từ khi Sơn Tảo đến, cái ăn trong nhà cũng ăn nhanh hết, cho nên nói một người ăn không bằng hai người hưởng, hai người ăn thì khẩu vị cũng tăng lên nhiều. Chử Vân Sơn cũng ăn nhiều hơn trước kia, một túi bột mỳ cũng nhanh chóng hết rồi. Nhưng mà Chử Vân Sơn vẫn rất vui mừng, tính toán từ ngày Sơn Tảo đến đây, cộng thêm thời gian nàng hôn mê, cùng khoảng mười ngày rồi.

Ban đầu là một dân chạy nạn khô cằn, da thịt xanh xao vàng vọt, cho đến bây giờ da dẻ cũng mặn mà, gương mặt có chút thịt, thân thể cũng đẩy đà, rốt cuộc là dễ nhìn hơn rất nhiều.

Khi mới tới, Sơn Tảo thật giống như chú thỏ bị kinh sợ, hiện tại những ngày này, nàng cũng sáng sủa hơn rất nhiều, lời nói cũng chầm chậm nhiều lên, nụ cười cũng nhiều hơn.

Tất cả mọi sự thay đổi, Chử Vân Sơn đều thấy rất vui, điều khiến hắn cao hứng nhất chính là Sơn Tảo có thể không sợ hắn.

“Ngày mai ta đi mua.”

Chử Vân Sơn cắn miếng thịt gà, liếc nhìn túi bột mỳ.

Sơn Tảo vội nhắc nhở, “Cũng không thể mua loại tốt như vậy, một túi như vậy có thể đổi được 3 túi bột bắp.”

Chử Vân Sơn dừng một chút, “Không phải hợp thành một sao?”

Sơn Tảo trợn tròn mắt, “Làm sao có thể xem như nhau, không thể cứ như vậy mà dùng, chúng ta hiện tại không có bao nhiêu tiền, cho nên phải tiết kiệm một chút, bột bắp cũng có thể ăn, hơn nữa ăn cũng rất ngon, bột mỳ này mắc quá, ăn chỉ có mấy ngày là hết.”

“Ừ, nghe lời nàng.” Chử Vân Sơn nghe được Sơn Tảo nói chúng ta, trong lòng có chút cao hứng, không phải chỉ là bột bắp ư, thích ăn thì hắn mua thêm một chút, có một người con gái biết tính toán tỉ mỉ ở nhà thật là tốt nha, Chử Vân Sơn lần nữa phát hiện có Sơn Tảo thật sự tốt hơn nhiều.

Ăn xong bữa cơm, hai người cũng tắm rửa rồi, Chử Vân Sơn vào nhà đóng cửa lại, Sơn Tảo hưng phấn lấy ra một bộ áo quần hoa bình thường, giống như đnag hiến vật trân quý hỏi Chử Vân Sơn. “Huynh nhìn xem bộ y phục này của muội có đẹp không?”

Dưới ánh trăng, Chử Vân Sơn nhìn một chút, là cuộn vải ngày đó mình mua về, hắn cầm trong tay hạ thấp xuống, “Rất đẹp mắt, lát nữa cũng phải thử một chút sao?”

Sơn Tảo mang áo quần xếp gọn đặt ở đầu giường, “Lát nữa muội cũng không thử, sáng mai sẽ mặc cho huynh xem.”

Chử Vân Sơn trải chiếu lên nền đất, “Được, nhất định sẽ rất đẹp.”

Sơn Tảo cười hì hì một tiếng, cởi giày lên giường.

Nằm dưới nền, Chử Vân Sơn nhớ tới một chuyện,

“Vết thương của nàng cũng tốt hơn lắm rồi.”

Chử Vân Sơn nhìn theo hướng của chân Sơn Sơn Tảo.

Sơn Tảo đnag hưng phấn đem áo quần ra nhìn toàn thân bỗng cứng đờ, từ từ gật đầu một cái, lại chậm rãi mang áo quần để xuống, nhỏ giọng nói, “tốt lắm.”

Chử Vân Sơn không chú ý đến sự biến hóa của Sơn Sơn Tảo, lại nhìn bụng nàng một chút, quan tâm hỏi, “Bụng của nàng còn đau không?”

Sơn Tảo nhẹ nhàng một tiếng, “không đau.”

Sơn Tảo đột nhiên không lên tiếng khiến Chử Vân Sơn có chút ngoài ý muốn, nhưng hắn cũng không có suy nghĩ nhiều, cho là Sơn Tảo mệt nhọc, cũng không nói thêm gì nữa, lật người, đi ngủ.

Sơn Tảo ôm tay vòng lấy mặt dựa vào người, trong lòng suy nghĩ lộn xộn, có phải là Chử Vân Sơn muốn đuổi nàng đi hay không? Có thể nếu nàng bị đuổi đi, nàng nên đi đâu đây?

Suy nghĩ lại muốn hỏi, Sơn Tảo lấy hết dũng khí hỏi Chử Vân Sơn, “Chử đại ca, huynh…”

“Hả?” thân người Chử Vân Sơn khẽ ngửa ra sau, không nghe thấy lời gì tiếp theo, dứt khoát lật cả người lại, đối mặt với Sơn Tảo, “Thế nào?”

Sơn Tảo níu chăn, nước mắt lưng tròng nhìn hắn, “Huynh có phải là muốn đuổi muội đi rồi phải không hả?”

Chử Vân Sơn sửng sốt, vội phủ nhận, “Không phải đâu, ta vì sao lại nghĩ muốn đuổi nàng đi?”

“Vậy huynh hỏi vết thương của muội có tốt lên hay chưa, không phải là muốn đuổi muội đi sao?” Sơn Tảo lau nước mắt lên án.

Chử Vân Sơn cười khổ, “Ta không có ý đó, ta chỉ muốn hỏi vết thương của nàng có lành hay không thôi, không có ý gì khác.”

“Hừ.” Sơn Tảo lật người, giận dỗi không để ý tới hắn.

Chử Vân Sơn không biết làm gì khác là giải thích, “Trong thôn không biết có đổi lương thực hay không, muốn mua lương thì phải đi trấn trên, nếu vết thương của nàng còn chưa khỏe, ta liền dẫn nàng lên trấn xem đại phu, còn nếu vết thương lành…”

Sơn Tảo vụt lật người, nước mắt trong mắt cũng còn chưa lau sạch, trên mặt đã là vẻ mong đợi, “lành rồi cũng mang muội đi thôi.”

Chử Vân Sơn buồn cười, “Trước tiên đem nước mắt của nàng lau đi đã.”

Sơn Tảo dùng tay áo lau hai ba cái, trơ mắt nhìn Chử Vân Sơn, lấy lòng nói, “Chử Vân Sơn đại ca, huynh sẽ dẫn muội đi cùng chứ, có được hay không?”

Chử Vân Sơn chỉnh lại tư thế nằm của bản thân, “Việc này à…ngày mai rồi hãy nói.”

Sơn Tảo cười hì hì một tiếng, “huynh nhất định sẽ mang muội đi.”

Tâm tình nàng tốt là được rồi, trong lòng Chử Vân Sơn cũng âm thầm vẻ, thật là thích suy nghĩ lung tung, cũng chỉ cókêu nàng đi chơi nàng mới cao hứng như vậy, thật là giống như đúa bé mà.