Editor: poo_chan
Sáng sớm hôm sau, Phương Lập Tân mang theo em gái lớn Phương Lập Bình đi học, trước khi đi, Phương Tam Sơn đi theo hai đứa nhỏ liên tục dặn dò, buổi trưa đừng quên về nhà ăn cơm.
Lúc sau, hai vợ chồng lại dặn dò Phương Lập An một đống lớn, phải thấy Phương Lập An khoá chặt cửa rồi mới đi.
Tối hôm qua hai vợ chồng mang theo mấy đứa trẻ sang nhà bà ngoại chào bà, bị bà to tiếng quở trách.
Bà ngoại còn kéo Phương Lập An vào trong phòng, lặng lẽ hỏi có phải có người khi dễ cô hay không, không phải sợ, nói ra bà ngoại làm chủ cho cô.
Phương Lập An thật thà nói không có, chỉ là cô đau lòng cha mẹ quá vất vả, mỗi ngày đều phải chạy đôn chạy đáo.
Bà ngoại nghe xong liền cảm động, vui mừng mà sờ đầu Phương Lập An, quả là một đứa nhỏ hiểu chuyện.
Sau nói mấy lời với Hứa Xảo Mai, cuối cùng vẫn là đồng ý.
Chỉ là lại dặn dò Phương Lập An, nếu ở nhà một mình sợ hãi thì bảo mẹ mang tới nhà bà ngoại.
Giờ phút này, rốt cuộc Phương Lập An cũng có thể một mình mà chơi đùa vui vẻ.
Chuyện đầu tiên cô muốn làm là xem xem chính mình có thể đi vào không gian hay không.
Cô vừa suy nghĩ, tức khắc người liền xuất hiện trong không gian siêu thị.
Xác nhận không gian có thể vào, cô lập tức lắc mình ra ngoài.
Để phòng ngừa thời gian trôi trong không gian khác với bên ngoài, cô lấy từ thương trường trong không gian ra hai cái di động, mở công năng tính giờ, một cái đặt ở ngoài, một cái mang vào không gian.
Nhưng mà, vừa vào không gian di động liền trực tiếp ngừng ở 00:00.28.
Điều này có nghĩa là thời gian bên trong không gian không chạy?
Phương Lập An bắt đầu đếm số lần mạch mình đập, đếm tới số 500, cô liền ra khỏi không gian, đồng thời dừng đồng hồ đếm ngược.
Di động bên ngoài hiện 50:12.26, di động trên người Phương Lập An hiện 00:00.75.
Nghĩa là, cô ở trong không gian, mạch đập được 500 cái, bên ngoài chỉ qua 50 phút.
May mắn cô không ngốc trong không gian lâu lắm nếu không mẹ về liền không xong.
Tiếp theo, cô lấy 500 lần mạch đập làm tiêu chuẩn, đếm mấy lần nữa, phát hiện trên cơ bản thời gian đều dùng ở 50 phút.
Suy nghĩ đến phép tính chuẩn, Phương Lập An lại thực nghiệm thêm hai lần, mỗi lần đếm xong 200 lần mạch đập rồi ra, bên ngoài đồng hồ đếm ngược đều dừng ở 20 phút.
Nói cách khác, cá nhân cô hiểu là, thời gian ngoài không gian chảy nhanh gấp 10 lần thời gian trong không gian, tức là cô ngốc trong không gian một ngày, bên ngoài đã vượt qua khoảng mười ngày.
Nhưng đối với các sinh mệnh và các đồ vật vô tri khác, thời gian trong không gian lại tĩnh, bất cứ thứ gì cho tức vào khắc "bị ấn nút tạm dừng".
Cho nên cây xanh của toàn bộ thương trường mấy năm nay đều không thay đổi gì, đồ vật trong siêu thị để lâu đều không biến chất.
Điều này khá tốt, nếu không đồ vật hỏng rồi cô sẽ đau lòng chết mất.
Chỉ là lần sau muốn vào không gian phải thật cẩn thận, một mặt là không thể để người nào phát hiện, mặt khác là bên trong không thể tính giờ, nhỡ lơ đãng mà ngốc hơi lâu, bên ngoài tình huống thế nào không chừng có thể nói được.
Phương Lập An tự nhủ, nếu không thật sự bất đắc dĩ đều không được tiến vào không gian.
Thật sự bất đắc dĩ là gì? Đại khái là trừ khi tiến vào không gian thì không còn đường nào có thể đi đi.
Phương Lập An thu điện thoại vào không gian, đi vào buồng trong, cởi giày rồi bò lên giường.
Từ mùa hè năm nay cô đã cùng anh chị ngủ trong buồng trong rồi.
Để thuận tiện cho họ bò lên bò xuống, giường buồng trong thấp hơn một tí so với giường lớn.
Cô lấy sữa bò trên kệ siêu thị ra ngoài không gian, mở hộp, chậm rãi uống, may mà hiện tại mới tháng chín, nhiệt độ không khí cũng không thấp nên sữa bò không cần đun nóng cũng có thể uống được rồi.
Đã lâu mới được nếm lại vị sữa bò làm cô thả lòng tinh thần trong nháy mắt, nhắm mắt lại, cô không thể nhớ nổi lần cuối uống sữa bò là khi nào, ký ức đời trước ngày càng mơ hồ...
Cây ngô đồng ở cô nhi viện, mèo chiêu tài trên bàn làm việc, khoá giấu trong quyển sổ trong ngăn kéo...!đều cách cô càng ngày càng xa.
Còn có bản thân mình một mình cô độc, thôi quên được liền quên đi...
Uống xong sữa bò, cô ném lại hộp không vào không gian, lấy vở và bút ra, bắt đầu tự hỏi nhân sinh.
Hiện tại là tháng 9 năm 1965, sang năm là cách mạng nổ ra, thi đại học sẽ bị huỷ bỏ, mãi cho đến năm 1977 mới được khôi phục.
Năm 1977, cô mười lăm tuổi, có thể tham gia thi đại học được rồi, nếu thi đậu được thì năm 1981 sẽ tốt nghiệp.
Bây giờ cô ba tuổi, đến năm mười lăm tuổi còn những mười hai năm để học tập.
Toán học, vật lý, hoá học, tiếng Anh, máy tính...
Trước tiên cứ hệ thống lại một lượt chương trình học cơ bản, sau cứ từ từ nâng cao kiến thức, tương lai chọn chuyên ngành cụ thể nào thì đợi hứng thú rồi quyết định vậy.
Còn sách vở, hoàn toàn không cần lo lắng, thương trường trong không gian có một cái hiệu sách rất to, bên trong sách gì cũng có, khả năng xem cả đời cũng không hết được.
Như vậy mục tiêu thứ nhất tạm thời cố định là tham gia thi đại học, trở thành sinh viên.
Còn sau khi tốt nghiệp đại học thì còn quá xa xôi, để sau lại tính.
Viết hoa các loại mục tiêu ngắn hạn và mục tiêu trường kỳ duy nhất ra vở, nội tâm Phương Lập An có cảm giác giống như "Thắng từ vạch xuất phát."
Bên ngoài đột nhiên truyền đến âm thanh gõ cửa, Phương Lập An liền hô to đáp ứng, thu lại vở và bút, một lần nữa xác nhận không có gì để sót mới chạy ra mở cửa.
Nghe tiếng gõ cửa này, chắc là anh cả của cô Phương Lập Tân.
Phương Lập An mở cửa, thấy Phương Lập Tân cùng Phương Lập Bình dựa vào khung cửa mà thở hồng hộc.
Phương Lập Tân thở hổn hển: "Út à, em làm gì lâu vậy mới ra mở cửa, anh và chị hai rất lo cho em, tan học xong liền chạy về nhà."
Phương Lập Bình thở hổn hển nhìn cô, liên tục gật đầu.
Phương Lập An cảm thấy ấm áp trong lòng: "Anh chị không cần lo lắng, em ở nhà có thể xảy ra chuyện gì đâu, em mới từ trên giường xuống nên hơi chậm."
Phương Lập Tân thấy cô quả thật khá tốt, liền quay sang chia sẻ chuyện thú vị trên lớp cho hai chị em nghe, đây là lần đầu tiên Phương Lập Bình đi học, cô cũng thật hưng phấn cùng anh cả ríu ra ríu rít.
Phương Lập An nghe hai người họ nói chuyện cảm thấy thật vui vẻ, thường thường lại hỏi hai câu, hỏi vài vấn đề, không khí diễn ra ấm áp.
Cô còn yêu cầu anh cả và chị hai, hy vọng hai người họ tan học về nhà có thể dạy lại kiến thức trên lớp cho cô.
Thân làm anh cả, Phương Lập Tân làm bộ vỗ ngực rồi đồng ý, còn dặn Phương Lập Bình trên trường có gì không hiểu về nhà liền hỏi hắn.
Bên này Phương Lập Bình gật đầu với Phương Lập Tân, liền quay mặt đi, vẻ mặt nghiêm trang nói với Phương Lập An: "Em yên tâm, chị học được chữ sẽ về dạy em."
Anh em ba người còn đang hăng say nói chuyện, Phương Tam Sơn đã về nhà.
Từ xa trông lại thấy cửa đang mở, Phương Tam Sơn tưởng rằng con gái nhỏ chạy ra ngoài chơi, về đến nhà mới phát hiện cả ba đứa đều ở nhà mới nhẹ nhõm mà thở ra, hỏi Phương Lập An: "Tiểu An sáng nay ở nhà một mình con có sợ không?"
"Không sợ chút nào, con chơi ở trên giường, thật nhanh anh chị đã về rồi."
Phương Lập Tân: "Bọn con tan học liền chạy về nhà, Tiểu An mở cửa cho bọn con, em ấy rất ngoan."
Phương Lập Bình nói tiếp: "Tiểu An ngoan lắm, em ấy còn muốn học chữ với con."
Phương Tam Sơn cuối cùng cũng yên lòng, cùng con trai con gái nói: "Về sau các con tan học đừng chạy, cứ từ từ mà đi về, chạy nhanh dễ bị ngã.
Các con cứ chơi một lát, đợi mẹ về chúng ta sẽ ăn cơm."
Phương Tam Sơn đứng dậy định đổ nước tiểu trong bô, lại thấy cái bô sạch sẽ, mới hỏi Phương Lập An: "Tiểu An, sáng nay con không đi ngoài sao?"
Kỳ thật buổi sáng của Phương Lập An mới trôi qua một giờ, căn bản cô không hề có ý định đi ngoài, nói với ba rằng: "Sáng nay con không nghĩ đến việc đi ngoài."
Phương Tam Sơn đặt bô về lại vị trí cũ: "Vậy ba để bô lại chỗ này, nếu muốn đi ngoài nói ba."
"Vâng ạ." Phương Lập An ngoan ngoãn đồng ý.
Qua tầm một giờ, Hứa Xảo Mai xách theo hộp cơm về nhà, đầu tiên quan tâm hỏi han buổi sáng của Phương Lập An thế nào.
nghe bảo không có vấn đề gì thật vui vẻ.
Khả năng cảm thấy mỗi ngày không cần chạy qua chạy lại ba bốn lượt về nhà mẹ đẻ, nói chuyện đều nhẹ nhàng vài phần.
Phương Lập Tân cùng Phương Lập Bình lần đầu tiên ăn cơm trưa muộn như vậy nên quá mức đói mà ăn ngấu ăn nghiến.
Buổi sáng Phương Lập An đã uống sữa bò, lại mới qua hai giờ, cũng không đói lắm, miễn cưỡng ăn một ít rồi không ăn nữa.
Lý do là: "Cả sáng con chỉ nằm trên giường, không đói bụng chút nào."
Phương Tam Sơn cùng Hứa Xảo Mai không nghi ngờ gì, chỉ là hai người bàn bạc về sau Phương Tam Sơn về trước làm cơm, ăn cùng bọn nhỏ, nếu không đợi cô về, bọn nhỏ đều đói đến lả người.
Buổi chiều cũng vậy, ai đi làm đi làm, ai đi học đi học, chỉ còn mình Phương Lập An ở nhà đọc sách học tập.
Cứ như vậy một ngày bận rộn mà phong phú trôi qua.
- ----------------------------------------------------------
Chào mọi người, mình là poo_chan.
Đây là lần đầu tiên mình dịch truyện nên còn nhiều sai sót, mọi người hãy tích cực góp ý cho mình nhé.
Hmmm hiện tại mình đang thay đổi cách xưng hô và cách gọi quen thuộc với người Việt Nam nên mình cũng đang suy nghĩ về việc có nên đổi lại giống truyện Trung Quốc hơn không, ví dụ như tiểu muội Phương Lập An, đại tỷ Phương Lập Bình, đại ca Phương Lập Tân hay cuộc đối thoại "ta-ngươi".
Mọi người nghĩ sao nhỉ?.