Thế Giới Trong Suốt

Chương 7: Khoảnh khắc tự do ngắn ngủi này




Cuối cùng Triệu Khải Bình cũng trải qua kỳ nghỉ mà cậu hằng mơ ước, mặc dù trước đó trong lòng có một số chuyện không vui, nhưng tất cả đều đã bốc hơi hoàn toàn trong ánh nắng rực rỡ của mùa thu. Sau khi chuyển danh sách trực ban lại để bù cho đủ kỳ nghỉ bảy ngày, Triệu Khải Bình tự mình lái xe đến Hàng Châu, kỳ nghỉ Quốc khánh vẫn chưa chính thức bắt đầu, nhưng thành phố xinh đẹp này đã có rất nhiều khách du lịch.

Triệu Khải Bình có một người cô sống ở Hàng Châu, vì vậy tất nhiên phải đến thăm cô trước. Con của cô và dượng đang đi du học, trong nhà thường vắng vẻ, cho nên hai người nhiệt tình muốn giữ Triệu Khải Bình ở lại, nhưng Triệu Khải Bình không muốn làm phiền gia đình cô, hơn nữa cũng muốn được tư do vui chơi, cho nên từ chối một cách uyển chuyển, sau đó tìm một khách sạn ở Tây Hồ để ở.

Khi còn nhỏ cậu đã đến Hàng Châu rất nhiều lần, và lần nào đến cũng phải đến Tây Hồ. Cũng may, lần nào nhìn thấy Tây Hồ cũng thấy mới mẻ, không hề có sự khập khiễng giữa chạm trổ điêu luyện sắc sảo của thiên nhiên và sự tỉ mỉ của con người, nơi này đẹp đến mức tiên khí khắp nơi, tưởng như phải đóng thành khung tranh mới có thể bình tĩnh cảm nhận được vẻ đẹp của nó.

Tiếc là năm nay hoa quế nở không tốt. Hoa quế ở Thượng Thiên Trúc nở sớm nhất, lúc Triệu Khải Bình đi xem, hoa quế chỉ còn nở lác đác, phân tán khắp nơi, xem ra khó mà nở tiếp. Hoa quế ở Mãn Lũng Quế Vũ lại nở muộn, những bông hoa trên cây trông như những vì sao thỉnh thoảng vụt sáng trên bầu trời đêm xanh thẫm, không có cảnh tượng hoa rơi phấp phới khắp con đường như những năm trước.

Triệu Khải Bình tìm đến một quán trà, ngồi xuống ăn vài miếng bánh hoa quế, mùi vị thực sự rất bình thường, vì vậy cậu chỉ đành quay đầu nhìn những du khách đang dựa vào thân cây chụp ảnh vui vẻ. Bỗng nhiên một cơn gió thổi đến, mây đen nhanh chóng tụ lại, trong vòng chưa đầy một phút, cơn mưa lớn tí tách đổ ập xuống khiến người đi đường nhao nhao tìm chỗ tránh. Khách du lịch trú mưa nhanh chóng tràn vào quán trà, không khí nồng nặc mùi nước mưa bốc hơi trên người.

“Chắc là bão đến, mấy hôm trước trời nóng vậy mà.” Có người nhìn khung cảnh mưa gió mãnh liệt bên ngoài, trong lòng cảm thấy lo lắng.

Điện thoại thân thiết gửi đến một cảnh báo màu cam. Triệu Khải Bình thở dài, uống cạn chút rượu hoa quế thơm ngọt còn sót lại trong chén, mở dù ra lao vào màn mưa.

Cô gọi điện đến bảo Triệu Khải Bình đến nhà bà ấy ở. Trời bão như thế này, ở trong khách sạn nhàm chán có ích gì, đến chơi bài với cô đi.

Lần này Triệu Khải Bình mà từ chối thì chính là bất kính.

“Bình Bình đến rồi.” Sau khi vào nhà, dượng từ trên ghế sô pha ngồi dậy, trên mặt mỉm cười: “Cháu ngồi chơi với cô đi, dượng đi nấu cơm.”

Dượng là một người có tính cách ôn hòa, hay xấu hổ, năm đó trong nhà ông quá nghèo nên phải đến ở rể nhà họ Triệu, vì vậy mỗi lần nhìn thấy đám người Triệu Khải Bình, ông đều rất khách sáo, không bao giờ nói nhiều, luôn tự giác tìm việc để làm. Ông làm lãnh đạo ở cơ quan, suốt ngày bận rộn, còn vợ ông đã nghỉ hưu sớm, chỉ ở nhà, nhưng mọi việc trong nhà đều do một mình ông làm. Vì chuyện này, cha của Triệu Khải Bình đã nói với cô em gái được nuông chiều từ nhỏ này rất nhiều lần: “Đã là vợ chồng thì phải quan tâm lẫn nhau, bây giờ chồng em đang chăm chỉ làm việc, vô cùng bận rộn, đáng lẽ em ở nhà nên giúp đỡ cậu ấy một chút, giảm bớt gánh nặng cho ấy mới phải.” Nhưng cô lại không để bụng: “Là do anh ấy muốn tự làm hết việc nhà, em cũng đâu có ép buộc anh ấy. Em bận rộn nhiều năm như vậy, còn lại bao nhiêu thời gian vui vẻ đâu? Cùng lắm thì sau này em rửa thêm mấy cái bát là được chứ gì.”

Cũng không biết là do cô mèo mù vớ phải cá rán, hay là người ngốc có phúc của người ngốc, tóm lại, dù gánh nặng giữ gìn gia đình hòa thuận đổ lên vai dượng bao nhiêu năm nay, nhưng đến bây giờ vẫn không có chuyện gì. Cô em họ thường phàn nàn Triệu Khải Bình: “Mẹ em bắt nạt ba em lắm, ngay cả em cũng không thể chịu đựng được nữa.” Cô ấy nói mẹ mình hoàn toàn không có dáng vẻ của một người làm mẹ, trái lại cô ấy còn phải dỗ dành mẹ mình, sau khi cãi nhau mấy trận, cô ấy dứt khoát chạy ra nước ngoài.

Đối với chuyện này, dượng bày tỏ: “Làm gì có con cái nhà ai có thể hiểu chuyện, làm gì có ai sinh ra đã biết cách làm cha làm mẹ tốt đâu, dù sao cũng phải để cho cha mẹ có không gian trường thành.”

Trong lòng Triệu Khải Bình cảm thấy sai sai: Chiến tuyến của cô kéo lâu ơi là lâu, đã hơn 20 năm rồi, em họ cũng đã lấy chồng, mang thai sinh con ở nước ngoài rồi, vậy mà bà ấy vẫn chưa trưởng thành.

Lý do cậu không muốn ở lại nhà cô lâu chính là vì điều này- Cậu cảm thấy không được tự nhiên khi đứng trước hai người này, luôn cảm thấy bản thân giống như bóng đèn giữa hai người họ.

Dượng đeo tạp dề, đi vào nhà bếp nấu cơm, Triệu Khải Bình và cô nói chuyện phiếm một hồi, đứng dậy nói: “Cô ơi, cháu vào bếp xem có món gì.”

Dượng đang làm món cá chua ngọt, dầu nóng trong nồi kêu tanh tách, giống như làm nền cho màn mưa tầm tã bên ngoài. Triệu Khải Bình rửa tay sạch sẽ, định cắt hành, nhưng dượng lại vội vàng bảo cậu ngừng lại: “Cháu là bác sĩ, lỡ như làm tay bị thương thì phải làm sao?”

Triệu Khải Bình trêu dượng: “Không sao đâu, tay cháu có mua bảo hiểm rồi.” Cậu nhanh chóng cắt nhỏ hành, đang suy nghĩ không biết nên giúp gì tiếp thì dượng lấy một quả quýt từ cái bát thủy tinh bên bồn rửa đưa cho cậu, dặn cậu đi qua đứng cạnh tủ lạnh, đừng để bị dầu bắn vào.

“Dượng ơi, cô có giúp dượng rửa bát không?” Triệu Khải Bình hỏi.

“Dượng bảo bà ấy giúp dượng rửa chén làm cái gì, dượng tự làm nhanh hơn. Hơn nữa, ở nhà có máy rửa bát.” Triệu Khải Bình ngẩng đầu nhìn, đúng là trên bàn nấu ăn có một máy rửa bát gia dụng.

Cậu không nói nên lời, chuyền qua chuyền lại quả quýt trong tay. Cô vẫn đang ngâm nga Việt Kịch trong phòng khách, là khúc Đại Ngọc đốt bài thơ. Con vẹt do dượng nuôi nhảy nhót trong chiếc lồng bên cửa sổ, hát cùng bà chủ: “A- A a-”

Đối mặt với kiến thức hôn nhân ngày xưa, một người ngoài cuộc như Triệu Khải Bình không đủ tư cách để đánh giá đây là một vở hài kịch hay là bi kịch. Cậu lột vỏ quýt, vừa đút một miếng vào miệng thì chuông điện thoại vang lên.

Đàm Tông Minh bay đến Thụy Điển đoàn tụ với cha mẹ hai ngày, sau đó vội vàng bay về nước, đến thẳng Hàng Châu để thảo luận về vụ mua bán sáp nhập trong một ngày mưa bão như thế này. Chủ tịch của công ty bên kia tỏ ra vô cùng tiếc nuối với thời tiết này, nếu được đi dạo quanh Tây Hồ, uống một ly trà nóng trong gió thu chậm rãi thì còn gì dễ chịu hơn! Đàm Tông Minh bỗng nhiên nhớ ra Triệu Khải Bình từng đề cập đến việc sắp xếp trong kỳ nghỉ Quốc Khánh, anh tự hỏi phải chăng cậu cũng đang ở Hàng Châu, nếu là thật, vậy thì kỳ nghỉ hiếm hoi của bác sĩ Tiểu Triệu xem như lãng phí rồi.

Vốn dĩ Triệu Khải Bình không cần phải hoãn kỳ nghỉ đến trễ như vậy, chủ yếu là do chuyện ông cụ bị thương giữ lại. Đàm Tông Minh cảm thấy có lỗi với cậu, hơn nữa cũng muốn nhờ cậu thỉnh thoảng đến nhà tái khám, cho nên việc gọi điện hỏi thăm cũng là điều nên làm. Anh tìm đến số của Triệu Khải Bình, trước khi gọi vẫn hơi do dự, không biết có nên gọi hay không. Trợ lý đến hỏi anh muốn trở về Thượng Hải ngay hay ở lại đây cho đến khi thời tiết tốt hơn một chút, Đàm Tông Minh suy nghĩ một lát, quyết định ở lại thêm một hai ngày, sau đó dứt khoát bấm gọi.

Anh và Triệu Khải Bình hẹn gặp nhau ở tầng dưới của khách sạn. Vốn dĩ chỉ là gọi điện thoại thăm hỏi, nhưng tâm trạng của Triệu Khải Bình rất tốt, nói mọi người hiếm khi có duyên như vậy, chi bằng ra ngoài uống tách trà. Đàm Tông Minh nhìn mưa to xối xả ngoài cửa sổ, gọi lại cho Triệu Khải Bình: “Bác sĩ Tiểu Triệu, cậu xác định muốn đi ra ngoài à?”

Sau khi ăn cơm xong, Triệu Khải Bình lập tức bị cô kéo đi chơi đấu địa chủ, cậu lấy cớ đi vào nhà vệ sinh trả lời Đàm Tông Minh: “Xác định, khẳng định, chắc chắn, anh chờ một lát, tôi ra ngoài ngay đây.”

Đàm Tông Minh đang ở một khách sạn cao cấp, anh nhờ trợ lý đặt chỗ ở quán cà phê, còn mình đích thân xuống lầu đón Triệu Khải Bình. Mưa rơi lốp bốp trên lối vào sảnh, cô lao công liên tục quét nước ra ngoài. Đàm Tông Minh nhận ra xe của Triệu Khải Bình, qua màn mưa bụi, anh nhìn thấy Triệu Khải Bình mở cửa ra, sau đó lao đến, người gác cửa còn chưa kịp mở ô cho cậu thì cậu đã chạy đến bậc thang.

Dường như Triệu Khải Bình không nhìn thấy Đàm Tông Minh đang đợi ở sảnh, cậu không trực tiếp bước vào, mà là đi vòng ra sau một chậu cây, đứng chải lại tóc trước tấm gương phản quang dùng để trang trí.

Đàm Tông Minh không nhịn được bật cười.

Triệu Khải Bình đỏm dáng đủ rồi mới quay đầu lại tìm Đàm Tông Minh. Đàm Tông Minh vẫy tay với cậu, để ý thấy mái tóc của Triệu Khải Bình vẫn còn hơi ướt, nửa trên của áo sơ mi màu xanh lá sẫm đã bị nước mưa làm ướt thành màu đen, đáng thương dán vào thân hình gầy gò của bác sĩ Tiểu Triệu.

“Để anh đợi lâu rồi.” Trên người Triệu Khải Bình vẫn còn đọng hơi nước, cậu bước tới bắt tay với Đàm Tông Minh.

Tay cậu lạnh ngắt, cầm vào giống như đang cầm một bó cỏ tươi xanh.

“Nếu cậu không ngại thì dùng cái này đi.” Việc Đàm Tông Minh mang theo một chiếc khăn tay khiến Triệu Khải Bình cảm thấy rất thú vị.

Đàm Tông Minh xuất thân là người như thế nào, được giáo dục như thế nào, trải qua cuộc sống như thế nào, Triệu Khải Bình biết được rất ít. Nhưng kỳ lạ là cậu lại lái xe chở Đàm Tông Minh, vào ngôi nhà nơi Đàm Tông Minh lớn lên, lấy khăn tay của anh lau nước mưa trên mặt.

Rất kỳ lạ phải không? Giống như mọi thứ đều bị đảo ngược.

Đàm Tông Minh mời cậu vào quán cà phê ngồi một lát, sau đó đưa cho cậu chiếc túi đã đặt trên ghế từ lâu: “Chỉ là một món quà nhỏ, bác sĩ Tiểu Triệu để dành làm kỷ niệm.”

Triệu Khải Bình liếc nhìn nhãn hiệu “Kosta Boda” trên túi, mặc dù cậu luôn thích những viên pha lê của nhãn hiệu này, nhưng vô công bất thụ lộc (“Không có công thì không dám nhận thưởng”), Triệu Khải Bình đẩy đồ lại trước mặt Đàm Tông Minh: “Chủ tịch Đàm khách sáo quá, tôi không thể nhận được.”

Đàm Tông Minh không ép buộc cậu, cứ thế tự nhiên đặt chiếc túi xuống dưới chân anh.

Triệu Khải Bình nhấp một ngụm cà phê, lúc cậu cúi đầu, tóc hơi rũ xuống, che hết lông mày, cậu cảm thấy vướng víu, đưa tay đẩy sang một bên. Lại cảm thấy hơi xấu hổ khi thoáng thấy Đàm Tông Minh đang nhìn mình.

“Không biết có làm phiền đến công việc của chủ tịch Đàm không?” Triệu Khải Bình gấp khăn tay lại, đặt lên khuỷu tay một cách đàng hoàng.

Đàm Tông Minh lắc đầu: “Không. Chỉ là lịch trình tạm thời, đã kết thúc rồi.”

Triệu Khải Bình quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng điệu đầy tiếc nuối: “Hoa quế năm nay vốn đã nở muộn, bây giờ gặp phải trận bão này, chắc cũng chẳng còn gì.”

“Năm ngoái, hoa ở đây nở sớm, thấy cũng không có sức sống.” Ngón tay của Đàm Tông Minh quét nhẹ trên mép đĩa sứ xương, giống như nhớ đến điều gì đó: “Thật ra, mấy cây hoa quế bên cạnh khu nội trú của bệnh viện số Sáu lại nở rất đẹp.”

“Hả? Chủ tịch Đàm cũng thường xuyên đến đây ngắm hoa quế à?” Triệu Khải Bình hỏi.

“Khi nào có thời gian tôi sẽ đến, mấy năm trước hoa quế nở rất tốt, nhưng mấy năm nay lại kém hơn.” Đàm Tông Minh mỉm cười: “Nhưng đây là lần đầu tiên tôi gặp phải bão như thế này.”

Khi đang nói chuyện, ngọn đèn dịu dàng trên đỉnh quán cà phê đột nhiên tắt ngấm, xung quanh vang lên vài tiếng kêu. Triệu Khải Bình đặt chiếc cốc đang cầm trên tay xuống, khuôn mặt Đàm Tông Minh ẩn hiện trong bóng tối nhìn không rõ.

“Chủ tịch Đàm?” Khi còn đi học, Triệu Khải Bình đã từng hoảng sợ vì phòng giải phẫu bị mất điện. Học y không có gì đáng sợ, nhưng khi phải ở chung với bảy tám xác chết trong bóng tối mấy tiếng đồng hồ, dù có là trái tim cứng như thép cũng bị vỡ thành từng mảnh thủy tinh. Cậu gần như gọi Đàm Tông Minh theo phản xạ.

“Không sao, chỉ là cúp điện thôi. Tôi ở đây.” Giọng nói của Đàm Tông Minh rất êm dịu, nhẹ nhàng khiến trái tim đang lơ lửng của Triệu Khải Bình bình tĩnh lại.

Sự cố mất điện chỉ kéo dài khoảng hai ba phút là quán cà phê đã sáng trở lại. Quản lý cửa hàng rối rít xin lỗi khách, nói rằng do cơn bão làm đứt dây điện gần đó, khách sạn đã bật máy phát điện riêng, xin quý khách đừng lo lắng.

Sắc mặt của Triệu Khải Bình hơi tái nhợt, uống nửa ly cà phê mới thoải mái lại.

Đàm Tông Minh quan tâm đưa đến một chiếc khăn tay khác: “Không sao chứ?”

Triệu Khải Bình nhếch khóe miệng nhìn anh, ánh mắt như sương mù mùa thu trong đêm tối: “Tôi không sao. Nhưng mà chủ tịch Đàm này, anh kinh doanh khăn tay à?”

Mưa gió bên ngoài dần nhỏ đi, Triệu Khải Bình nhận được điện thoại của cô, giục cậu mau về nhà ăn tối. Đàm Tông Minh tiễn cậu xuống lầu, lúc đi ngang qua một cửa hàng thời trang, Triệu Khải Bình cảm thấy mình vẫn nên mua một bộ quần áo mới, cậu đang mặc một bộ quần áo mỏng của mùa thu, bây giờ trời bão, nhiệt độ giảm xuống nghiêm trọng, cậu không muốn quay lại làm việc trong trạng thái mang bệnh đâu nha.

Nhân viên bán hàng nhìn hai khách hàng nam đẹp trai cùng nhau bước vào cửa hàng, trong lòng vừa kích động vừa tò mò. Nhưng các cô đều là những nhân viên bán hàng được đào tạo bài bản, khéo léo không thể hiện tâm trạng này ra. Triệu Khải Bình đi cùng cửa hàng trưởng nhìn cả một dãy quần áo, cuối cùng chọn ra một bộ quần áo là kiểu dáng mới của mùa này, sau đó vào phòng thử đồ, sau khi đi ra, hỏi Đàm Tông Minh: “Thế nào, có hợp không? “

“Thưa anh, anh mặc bộ này trông rất đẹp trai.” Nhân viên của cửa hàng chỉ ước có thể khen cậu đến mức nở hoa.

Đàm Tông Minh biết trong lòng bác sĩ Tiểu Triệu đã có chủ ý, anh chỉ phụ trách gật đầu khen: “Ừ, rất thích hợp.”

“Vậy thì cái này, gói lại cho tôi.” Triệu Khải Bình nhìn Đàm Tông Minh trong gương cười nói.

Mưa bên ngoài đã nhỏ hơn rất nhiều, bầu trời trắng xóa như một bức tường cũ.

Triệu Khải Bình nhận lấy cây dù do người gác cửa đưa đến, bỗng nhiên quay người vẫy tay với Đàm Tông Minh: “Chủ tịch Đàm, anh qua đây đi.”

Đàm Tông Minh bước tới, nhìn thấy Triệu Khải Bình lấy ra một chiếc hộp vuông nhỏ từ trong túi quần áo.

“Quà cho anh, chờ tôi đi rồi hãy mở.” Triệu Khải Bình đưa chiếc hộp cho Đàm Tông Minh: “Tạm biệt.”

Đàm Tông Minh còn chưa kịp nói gì, Triệu Khải Bình đã che dù bước vào màn mưa.

Không nhận quà của tôi, ngược lại còn tặng quà cho tôi. Bác sĩ Tiểu Triệu, cậu có ý gì vậy?

Đàm Tông Minh mở chiếc hộp nhỏ, mỉm cười.

Bên trong là chiếc khăn tay hình vuông mới tinh.

Anh ngẩng đầu nhìn Triệu Khải Bình, Triệu Khải Bình cách màn mưa mỉm cười với anh. Có qua có lại, không nợ gì nhau. Đây là nguyên tắc sống của bác sĩ Tiểu Triệu.

Đàm Tông Minh giơ chiếc hộp trong tay lên, Triệu Khải Bình khẽ gật đầu, nhấn ga lái xe đi.

Chiếc khăn tay màu trắng mềm mại, giống như ánh mắt an tâm của Triệu Khải Bình khi có ánh đèn trở lại.

Nhìn rất đẹp.