Vốn dĩ Đàm Tông Minh không định tham dự buổi hòa nhạc tối nay, ông cụ vừa từ bệnh viện về, đây chính là lúc cần anh quyết định mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà. Thế nhưng chủ tịch Vương của tập đoàn Vũ Hạ lại là nhà phát triển của khu bất động sản này, anh và ông ấy cũng có chút giao tình, gần đây Vũ Hạ và một số công ty phía bắc đang cạnh tranh một dự án cải tạo cơ sở hạ tầng ở một thành phố cổ của Giang Tây, muốn hợp tác với Thịnh Huyên để thực hiện một gói thầu dự án, vì chuyện này, chủ tịch Vương đã đích thân ra trận, dùng hết sức lực để lôi kéo Đàm Tông Minh. Mọi người đều ở trong một vòng, hơn nữa còn có liên quan đến lợi ích, vì vậy Đàm Tông Minh không thể không cho ông ấy thể diện.
Chủ tịch Vương muốn giữ Đàm Tông Minh ở lại ăn tối, nhưng chị Đàm bỗng nhiên gọi đến, sau khi Đàm Tông Minh cúp điện thoại, nói mấy câu xin lỗi với chủ tịch Vương, bày tỏ ông cụ ở nhà có việc, e là anh phải về trước. Chủ tịch Vương tỏ vẻ đã hiểu, bày tỏ nên học hỏi tinh thần chăm sóc gia đình của chủ tịch Đàm, sau đó tiến đến gần Đàm Tông Minh, khẽ nói: “Tuần sau chủ tịch Đàm có rảnh không, tôi và vợ muốn mời cậu đến nhà dùng bữa.”
“Tuần sau tôi phải bay ra nước ngoài rồi, sợ là không có thời gian. Huống chi chủ tịch Vương còn lớn tuổi hơn tôi, lẽ ra nên để tôi mời ông dùng cơm mới phải. Như thế này đi, chờ tôi quay về rồi mọi người lại tụ họp, đến lúc đó còn mong chủ tịch Vương và phu nhân sẽ nể mặt tôi.”
Dù Đàm Tông Minh đùn đẩy nhưng lại không thể tìm ra được bất kỳ lỗi sai nào, chủ tịch Vương còn biết nói gì nữa, đành phải cử trợ lý của mình đến cung kính tiễn Đàm Tông Minh ra ngoài.
Đàm Tông Minh đã lăn lộn trong giới kinh doanh ở Thượng Hải nhiều năm, trong lòng cũng hiểu rõ. Chủ tịch Vương đã có ý muốn giới thiệu cháu gái của mình cho Đàm Tông Minh từ lâu, cũng bày tỏ trong sáng ngoài tối không phải một hai lần. Nói là cháu gái, nhưng thật ra chính là con riêng của chủ tịch Vương, được nuôi dưỡng ở nhà của anh trai ông ta. Như vậy mới có thể để con gái danh chính ngôn thuận mang họ Vương, hơn nữa cũng sẽ không làm cho mối quan hệ giữa hai bên trở thành danh không chính, ngôn không thuận. Nghe nói người đề xuất ra kế sách vẹn toàn này chính là vợ của chủ tịch Vương, hơn nữa bà ấy còn đích thân thực hiện kế sách này, không hổ là bà chủ của Vũ Hạ, sự khoan dung như thế này không phải ai cũng làm được. Nhưng việc nào ra việc nấy, Đàm Tông Minh có ý định hợp tác với Vũ Hạ, chứ không hề có ý định làm con rể tiện nghi cho nhà người ta. Đã biết đó là Hồng Môn Yến mà còn lao đến thì chính là kẻ ngốc.
Đàm Tông Minh bảo trợ lý ngừng bước, tự mình đi từ lối đi bên góc phía tây nam của phòng hòa nhạc ra ngoài. Gió lạnh thổi đến, không hiểu sao anh bỗng nhiên hắt hơi một cái. Anh vốn không có ý định ở lại lâu, nên khi đến, anh đậu tạm chiếc Porsche dưới ngọn đèn đường phía sau phòng hòa nhạc, lúc đến gần mới phát hiện có một mảnh giấy nhỏ được nhét trên cần gạt nước, ngay thẳng chỉ trích anh ‘Đậu xe bừa bãi, xâm chiếm không gian của tiểu khu’. Đàm Tông Minh bật cười, xem ra việc quản lý tài sản của tiểu khu này khá bài bản.
Gấp tờ giấy nhỏ lại chuẩn bị vứt vào sọt rác, bỗng nhiên từ trong góc hẻo lánh, nơi ánh sáng không chiếu đến vang lên mấy tiếng cười: “Chủ tịch Đàm, xóa bỏ chứng cứ à?”
Đàm Tông Minh đứng yên nhìn Triệu Khải Bình đi đến dưới ánh đèn. Đèn đường phát ra ánh sáng vàng nhạt, chiếu sáng toàn thân Triệu Khải Bình.
Sự xuất hiện của Triệu Khải Bình khiến Đàm Tông Minh cảm thấy hơi bất ngờ và có chút vui vẻ. Giống như có một thứ gọi là “Duyên phận” từ trong bóng tối nhấp nháy lóe sáng như bóng đèn trên đầu.
Rõ ràng Triệu Khải Bình không nghĩ vậy.
Cậu đặc biệt chạy ra ngoài là để tìm Đàm Tông Minh, nhưng bước chân lại nhanh hơn suy nghĩ, sau khi chặn Đàm Tông Minh lại thì nên nói chuyện gì đã trở thành vấn đề lớn vào lúc này. Hỏi anh tại sao lại đồng ý yêu cầu xuất viện của ông cụ? Không phù hợp. Cười ha ha nói trùng hợp quá, anh cũng đến buổi hòa nhạc à? Trông giống như đứa thiểu năng ấy.
Vì vậy, cậu liếc mắt nhìn chiếc xe của Đàm Tông Minh, sau đó chỉ vào tờ giấy trên tay Đàm Tông Minh, kiếm chuyện để nói: “Một chiếc xe tốt như vậy không nên đậu lung tung, lỡ như bị xước thì phải làm sao?” Vừa nói xong lập tức muốn cắn đứt lưỡi mình.
“Tôi cứ tưởng bác sĩ Tiểu Triệu sẽ phê bình tôi vì không nói về công đức văn minh chứ.” Đàm Tông Minh cười, bỏ mẩu giấy vào thùng rác: “Sao cậu cũng đến nghe cái này?”
“Đại Lâm cho tôi vé, dù sao buổi tối tôi cũng không có việc gì, cho nên đến đây nghe một chút.” Triệu Khải Bình hỏi lại Đàm Tông Minh: “Còn chủ tịch Đàm thì sao, tôi thấy anh giống như khách mời đặc biệt nhỉ?”
“Khách mời đặc biệt gì chứ.” Đàm Tông Minh cười lắc đầu: “Tôi đến góp mặt giúp một người bạn làm ăn thôi.”
“Vậy bây giờ anh phải đi à?” Triệu Khải Bình dừng lại, nói thêm: “Tôi sợ làm chậm trễ công việc của anh.”
“Không có gì, nếu bác sĩ Tiểu Triệu rảnh, đúng lúc tôi cũng muốn tìm cậu nói chuyện.” Đàm Tông Minh thuận lợi khơi dậy sự tò mò của Triệu Khải Bình: “Có liên quan đến chuyện của ông cụ.”
Khi xe chạy đến đường Vũ Khang, Đàm Tông Minh nói: “Chính là ở đây.” Triệu Khải Bình tấp vào lề, ngẩng đầu nhìn con hẻm nhỏ thật dài kia. Ánh đèn đường hắt xuống tường rào cao giống như dòng suối bạc, sau những hàng lan can sắt chạm trổ hoa văn, có thể mơ hồ nhìn thấy nóc của những ngôi nhà cổ trong khu tô giới.
Đàm Tông Minh không lái xe của mình đến, mà là ngồi xe của Triệu Khải Bình. Anh gọi một cuộc, trợ lý dựa theo chỉ thị đến lái chiếc Porsche của anh đi. Triệu Khải Bình nhìn Đàm Tông Minh đang ngồi bên ghế phụ, không nhịn được bật cười, tinh nghịch nói: “Chủ tịch Đàm, tôi thật sự sợ khiến anh ủy khuất.”
“Không ủy khuất, có thể ngồi xe của bác sĩ Tiểu Triệu chính là vinh dự của tôi.” Đàm Tông Minh mím môi, quay đầu thắt dây an toàn.
Đàm Tông Minh dẫn Triệu Khải Bình vào con hẻm nhỏ. Phần không bao giờ thiếu nhất của con đường này chính là nơi ở của những danh nhân, ban ngày có du khách đến đây tham quan, còn ban đêm thì yên tĩnh như một hòn đảo biệt lập. Những cây ngô đồng sum suê đổ bóng lớn xuống mặt đường, lá ngô đồng rơi lả tả, bị gió thổi xoay vòng quấn lấy chân người không buông.
Triệu Khải Bình cẩn thận tránh những chiếc lá đang rơi kia, nghe thấy Đàm Tông Minh nói: “Đến rồi.” Cánh cửa sắt chạm khắc hoa văn trước mặt được đẩy ra một cách chậm rãi, đèn ngoài hiên bật sáng.
Chị Đàm vội vàng ra đón người, trên eo còn đang đeo tạp dề. Khi nhìn thấy Triệu Khải Bình, chị lập tức nở nụ cười: “Ai nha, bác sĩ Triệu, sao cậu lại đến đây? Nhanh, nhanh, vào ngồi đi.”
Triệu Khải Bình không thể chống đỡ nổi sự nhiệt tình của chị Đàm, bị chị ấy kéo chạy chậm vào trong, trong lúc vội vàng chỉ có thể đánh giá sơ lược về căn nhà. Quả nhiên là phong cách kiến trúc tô giới điển hình vào những năm 1930, cũng giống như những ngôi nhà cổ được xếp vào danh sách “di sản văn hóa lịch sử” trên con đường này. Những mảng tường xen lẫn những khóm dây leo ghi lại sự bào mòn của mưa gió theo năm tháng, những bồn hoa trong sân và bậc thềm dẫn lên cửa được dọn dẹp gọn gàng, thể hiện nơi đây có người.
Ông cụ ngồi trên ghế bập bênh trong phòng khách, trên chân được phủ một tấm chăn lông, ghét bỏ âm thanh ồn ào bên ngoài cửa, tràn đầy sức sống rống lên một câu: “Ồn ào cái gì, có để cho người ta ngủ không hả?”
Đàm Tông Minh đi đến ngồi xổm xuống trước mặt ông, nhặt chiếc điều khiển rơi trước ghế bập bênh, đặt lên đùi ông, dịch góc chăn cho ông.
“Ông xem ai tới này?” Đàm Tông Minh vừa chỉ vào Triệu Khải Bình, vừa hỏi ông.
Ông cụ nói một cách không kiên nhẫn: “Cháu cho rằng ông già rồi hồ đồ sao? Ông còn có thể không biết cậu ấy là ai sao?”
Triệu Khải Bình đi tới trước mặt ông cụ, chào ông rồi hỏi: “Ông ơi, về nhà có cảm thấy tốt hơn không ạ?”
Ông cụ ừ một tiếng, vỗ vỗ chân: “Không đau nữa.”
Đàm Tông Minh và Triệu Khải Bình liếc mắt nhìn nhau. Triệu Khải Bình bình tĩnh kiểm tra vết thương cho ông cụ, đúng là khớp xương co duỗi linh hoạt, không có vấn đề gì lớn.
Chiếc ghế mà ông cụ ngồi đã được Đàm Tông Minh mời người sửa đổi ngay trong đêm, bên dưới có mấy lớp đệm nhung, tay vịn đều được bọc lại, sợ ông cụ va phải. Chị Đàm vừa vào cửa, nhìn thấy cái ghế bập bênh này liền kêu lên: “Ôi chao, cái này mà để nghỉ ngơi đúng là thích hợp!”
Đàm Tông Minh không chỉ tốn sức vào việc này. Phòng của ông cụ cũng được chuyển đến phòng dành cho khách ở tầng 1. Giường của chị Đàm được kê tạm ở phòng làm việc bên cạnh, cũng tiện cho việc chăm sóc ông cụ vào ban đêm. Bản thân anh sống trong một căn biệt thự ở ngoại ô thành phố, đang có ý định dọn về đây ở, dù sao mọi thứ đều đã có sẵn.
Ông cụ trả lời mấy câu hỏi về tình trạng sức khỏe mà Triệu Khải Bình đưa ra, ngáp một cái, lộ ra vẻ buồn ngủ, ông vén chăn lên, muốn trở về phòng. Đàm Tông Minh và Triệu Khải Bình vội vàng đưa tay ra đỡ ông cụ, nhưng ông hất tay họ ra, lầm bầm: “Ông tự đi.” Thực sự không chịu để đám người Đàm Tông Minh giúp đỡ.
“Ông ơi, sao ông muốn về phòng mà lại không gọi cháu một tiếng?” Chị Đàm đang pha trà trong bếp nghe thấy động tĩnh vội vàng đi đến, lập tức đi đến đỡ ông, dìu ông về phòng ngủ mới.
“Ông không cần cháu giúp, ông có thể tự đi.” Ông cụ không vui.
Chị Đàm có chiêu để đối phó với sự khó chịu của ông cụ, vừa khuyên vừa dỗ ông đi vào phòng: “Vâng, cháu biết ông đi lại bình thường rồi, có đi đến bến Thượng Hải cũng không tốn sức. Nhưng ông ơi, ông phải thông cảm cho cháu, cháu phải chuẩn bị giường cho ông, trên bếp còn đang đun ấm nước, cháu phải nhanh chóng thu xếp xong cho ông, rồi còn phải pha trà cho khách nhà chúng ta nữa. Chủ tịch Đàm đã trả tiền lương cho cháu rồi, mà ông lại tự mình làm mọi chuyện như thế này, vậy cháu phải làm gì đây.”
Năm phút sau, chị Đàm nhẹ nhàng mở cửa đi ra. “Ngủ rồi.” Chị nói với Đàm Tông Minh và Triệu Khải Bình đang ngồi trên ghế sô pha, sau đó vỗ trán: “Ôi, nước sôi của tôi!”
Đàm Tông Minh bảo chị đừng hoảng: “Không sao đâu, tôi đã tắt bếp giúp chị rồi.”
“Chủ tịch Đàm, bác sĩ Triệu, hai người đợi một lát.” Chị Đàm nhấc chân chạy vào bếp. Trong đầu chị lúc nào cũng thổi gió lớn, chân không thể dừng lại, tay cũng không nhàn rỗi.
Cuối cùng trong phòng khách chỉ còn lại Đàm Tông Minh và Triệu Khải Bình. Triệu Khải Bình quan sát cách bài trí trong căn nhà này, nói dễ nghe thì là phục cổ, nói khó nghe chính là lỗi thời, Đàm Tông Minh làm ăn lớn như vậy, thân phận của ông cụ cũng không thua kém, không đến mức không thể bỏ tiền ra để sửa đổi trang hoàng lại căn nhà.
Dường như Đàm Tông Minh nhìn thấu sự nghi ngờ của cậu, giải thích với Triệu Khải Bình: “Đây là ngôi nhà cũ, ông cụ vẫn luôn không cho phép động đến. Ông ấy nói đây không phải là đồ của ông, sớm muộn gì cũng phải trả lại cho người khác.”
Triệu Khải Bình càng nghe càng mơ hồ: “Đây không phải là nhà của nhà họ Đàm sao?”
Đàm Tông Minh cười lắc đầu: “Nói một cách nghiêm túc thì không phải. Tôi sống ở đây từ nhỏ, lúc đó trong nhà có mấy hộ gia đình, trong sân cũng có người dựng lều ở. Đây là hậu quả còn sót lại từ lịch sử. Thực ra năm xưa căn nhà này vốn dĩ là nhà của gia đình có tiền, sau này chủ nhà bị đuổi ra ngoài, căn nhà này trở thành nơi năm sáu gia đình cùng sinh sống. Sau đó căn nhà này trở nên cũ quá, người có thể chuyển đi cũng đã chuyển đi rồi. Ông cụ sửa sang lại căn nhà, trở thành dáng vẻ như bây giờ.”
Triệu Khải Bình trầm ngâm, nhớ lại vụ phá dỡ mà chị Đàm đã đề cập hôm đó, hỏi Đàm Tông Minh: “Vậy bây giờ ngôi nhà này sẽ bị phá bỏ sao?”
“Hiện tại có ý này. Không chỉ ngôi nhà này phải phá bỏ mà một phần của con hẻm ở phía bắc cũng sẽ bị phá bỏ, ngôi nhà này đã cũ quá rồi, chi phí bảo trì quá cao, không có lợi. Sau khi phá dỡ, nơi này làm lối đi, xây dựng sân vườn, bãi đậu xe hoặc trung tâm đón tiếp khách du lịch, cư dân ban đầu có thể nhận được đền bù theo giá thị trường.”
Khi Đàm Tông Minh nói đến điều này, anh rất bình tĩnh, giống như người vận động hành lang do công ty phá dỡ cử đến, đang thảo luận một cách chân thành với người dân về cách tận dụng lợi thế của đất nước. Triệu Khải Bình cảm thấy quả nhiên không hổ là người làm kinh doanh, phá dỡ đến chỗ mình mà vẫn có thể phân tích rõ ràng như vậy. Nhưng chuyện này cũng không thể do anh quyết định, ông cụ không đồng ý chuyện này.
“Ông cụ không muốn chuyển đi à?” Triệu Khải Bình hỏi dò.
Đàm Tông Minh gật đầu: “Ông vẫn đang đợi nguyên chủ của ngôi nhà tìm đến. Đã mấy chục năm rồi, nếu có người thật sự muốn tìm thì đã sớm tìm đến rồi. Bác sĩ Tiểu Triệu nói có phải không?”
“Nói thì nói vậy, nhưng những nhân vật quan trọng lại thường xuất hiện vào thời khắc mấu chốt.” Có lẽ Triệu Khải Bình đã hiểu đại khái tại sao ông cụ lại xuất viện, bởi vì ông sợ Đàm Tông Minh sẽ ký hợp đồng phá dỡ mà ông không biết, cho nên nhất định phải quay về giám sát. “Thế gian không thể đoán trước được điều gì, nếu đó là mong muốn của ông cụ, vậy cứ dành thêm thời gian chờ đợi kỳ tích xuất hiện cũng rất đáng giá, có phải không?”
Đàm Tông Minh nhìn chằm chằm vào bóng lông mi trên chóp mũi của Triệu Khải Bình, nhận ra có thể trong suy nghĩ của bác sĩ Tiểu Triệu, hình ảnh của anh đã trở thành một doanh nhân lạnh lùng bất chấp tình cảm gia đình.
“Thật ra bản thân tôi cũng rất muốn giữ lại căn nhà này, nhưng quyền tài sản của căn nhà này không rõ ràng, theo lý thuyết, hiện tại căn nhà này đã trở thành nhà vô chủ, thành phố có thể cưỡng chế lấy lại, do nể mặt ông nên mới cho giữ lại đến bây giờ.” Đàm Tông Minh giải thích, anh chú ý đến các ngón tay của Triệu Khải Bình đang đan chéo vào nhau. Ngón trỏ tay phải gõ vào mu bàn tay trái một cách vô thức.
Đây là biểu hiện của việc không kiên nhẫn, xem ra Triệu Khải Bình không hứng thú lắm với việc tranh chấp về quyền tài sản căn nhà.
“Chị Đàm, phiền chị mang trà lên nhanh nhé. Giúp tôi hâm nóng bánh Palmier trong tủ lạnh rồi mang ra luôn nhé.” Đàm Tông Minh dừng đề tài đúng lúc, quay đầu nói vọng vào bếp. Trong bếp vang lên tiếng trả lời.
“Có phải là bánh Palmier của cửa hàng Quốc Tế không?” Triệu Khải Bình hỏi.
“Đúng vậy, buổi trưa đi ngang qua nên mua. Ăn lúc mới ra lò càng ngon hơn, nhưng bây giờ không còn cách nào, bác sĩ Tiểu Triệu ăn tạm vậy.” Đàm Tông Minh nói.
“Đã rất lâu rồi tôi chưa ăn bánh Palmier. Bệnh viện bận quá không có thời gian đến xếp hàng mua.” Trên mặt Triệu Khải Bình lộ ra nụ cười nhẹ: “Khi còn bé, ngày nào tôi cũng muốn ăn, mỗi ngày đều quấn lấy ba tôi muốn ông đi mua cho mình.”
“Thật trùng hợp, khi còn bé, tôi cũng thích ăn bánh Palmier của cửa hàng Quốc Tế, còn thường xuyên đi mua. Có khi chúng ta đã từng gặp nhau cũng nên.” Đàm Tông Minh nói xong mới nhận ra rằng ‘khi còn bé’ của hai người họ không giống nhau. Bản thân anh giống như ‘Cưa sừng làm nghé– Giả vờ trẻ tuổi’.
Triệu Khải Bình bật cười, Đàm Tông Minh cũng cười.
Sau khi uống trà, Triệu Khải Bình cũng không ngồi lâu, đứng dậy ra về. Đàm Tông Minh tiễn cậu ra ngoài, nói: “Ngại quá, hại cậu không thể nghe được buổi hòa nhạc.”
Triệu Khải Bình cười khúc khích: “Làm ơn đi, đừng nói về buổi hòa nhạc nữa, ban đầu tôi đã cảm thấy chiếc vé này không thích hợp, đến khi vào chỗ ngồi tôi mới hiểu, hóa ra dàn nhạc giao hưởng nước Nga này chỉ được cái tên thôi, so với dàn nhạc chân chính do nước Nga thành lập là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Giống như Lý Quỳ và Lý Quỷ, vẫn không nên nghe thì hơn.”
Cậu lên xe, vẫy tay với Đàm Tông Minh. “Đi nha.”
Đèn xe của Triệu Khải Bình giống như chiếc đuôi đỏ của hồ ly, chạy đi xa tít tắp. Giống hệt như chiếc khăn quàng cổ đỏ rực mà cậu đang quấn, dáng vẻ hoàn toàn khác với khi ở bệnh viện, vô cùng trẻ trung. Khi bước đi, bác sĩ Tiểu Triệu sẽ khẽ đung đưa vai, chiếc khăn quàng cổ sẽ buông xuống một chút, vỗ nhẹ vào ngực cậu.
Bỗng nhiên Đàm Tông Minh lại nghĩ, chắc không phải là do năm tuổi của cậu đâu nhỉ.
Buổi sáng lúc làm thủ tục xuất viện, anh tiện tay dùng mấy tấm vé do chủ tịch Vương tặng làm quà cảm ơn, không ngờ lại có được thu hoạch ngoài ý muốn như thế này.
Anh ngẩng đầu lên, mỉm cười với cây ngô đồng lặng im trong ánh đèn.
Cảnh đẹp ở đời đều do hai chữ duyên phận này sắp đặt.