Áo khoác trắng của Triệu Khải Bình được ánh nắng mặt trời chiếu vào giống như một đám mây mềm mại lơ lửng trước cửa sổ. Cậu dùng ngón tay chạm vào lá cây trầu bà vàng trên bệ cửa sổ. Từng chút, từng chút. Chiếc lá giống như đầu ngón tay ấm áp, nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay cậu. Triệu Khải Bình bất giác mỉm cười.
“Ôi chao, hôm nay tâm trạng của bác sĩ Triệu rất tốt nhỉ.” Từ Hàng cười hì hì từ ngoài cửa đi vào. Tuần trước vợ của anh ấy đã được chẩn đoán có thai, mấy ngày nay anh ấy gặp ai cũng cười đến mức thấy răng không thấy mắt, giống y như một đóa hoa loa kèn.
Mọi người trong khoa đều cảm khái quả nhiên trưởng khoa Từ trung niên mới có con có khác, trước đây dáng vẻ như La Sát, nhưng bây giờ lại y như Bồ Tát. Đừng thấy Từ Hàng trời sinh có một khuôn mặt tròn luôn tươi cười mà nhầm, nếu như một y tá mới tới hoặc là bác sĩ trong bệnh viện mắc lỗi, đều sẽ bị anh ấy mắng đến mức khiến bạn hoàn toàn nghi ngờ cuộc đời, ước gì có thể nhảy thẳng từ trên sân thượng của bệnh viện số Sáu xuống. Ngay cả những bác sĩ có thâm niên trong khoa có quan hệ tốt với anh ấy mà xảy ra sơ xót trong công việc, cũng sẽ bị anh ấy mắng như thường, quan hệ bạn bè, thể diện cái gì, có thể quan trọng hơn uy tín của bác sĩ và tính mạng của bệnh nhân không?
Mấy ngày nay Từ Hàng giống như đổi tính, hôm kia có một bác sĩ thực tập xảy ra mâu thuẫn, lời qua tiếng lại với bệnh nhân vì bệnh nhân không chịu hợp tác khám chữa bệnh, cuối cùng bị người ta gọi điện thoại khiếu nại đến chỗ anh ấy. Tất cả những người có mặt đều toát mồ hôi hột cho cậu nhóc này, bây giờ bệnh nhân quý giá biết bao nhiêu, sao có thể đắc tội với họ. Từ Hàng đến hiện trường, mỉm cười duỗi ra hai bàn tay mập mạp, giữ lại cả hai: “Từ từ đã, đừng nóng giận, muốn náo loạn thì cũng phải đợi đến khi chữa khỏi bệnh rồi mới có sức mà náo.” Anh ấy vỗ vai hai người bọn họ, nhìn bác sĩ Diệp đang xem náo nhiệt tại hiện trường: “Tiểu Diệp, giao chuyện này cho cậu đấy, nếu không chữa được thì sẽ trừ tiền thưởng của cậu.” Nói xong phất tay áo vui vẻ rời đi, để lại một đám người trong phòng mắt lớn trừng mắt nhỏ. Bác sĩ Diệp dở khóc dở cười: “Mọi người nói xem, có phải trưởng khoa bị người ngoài hành tinh bắt cóc khi đang ăn sáng không?”
Mặc kệ có phải bị bắt cóc hay không, quan trọng nhất là tâm trạng của trưởng khoa đang tốt, nếu có giấy tờ gì cần phê duyệt thì phải nhanh chóng cầm đến cho anh ấy ký tên. Các bác sĩ còn chưa nghỉ đông trong khoa đều quay về đóng cửa viết giấy xin nghỉ phép.
“Trưởng khoa, đôi mắt của anh đúng là hỏa nhãn kim tinh, nhìn từ sau gáy cũng có thể nhận ra em đang vui sao?” Triệu Khải Bình quay người lại, nhận lấy giấy hội chẩn Từ Hàng đưa, vừa nhìn lướt qua vừa không nhịn được trêu chọc.
“Còn nói không vui, cậu xem mặt mày cậu rạng rỡ chưa kìa, chắc chắn có chuyện.” Từ Hàng nở nụ cười bát quái: “Thế nào, định khi nào dẫn đến cho anh và chị dâu cậu gặp mặt?”
Triệu Khải Bình đặt giấy lên bàn, đi vòng qua Từ Hàng rồi ngồi xuống, lật một tờ lịch: “Đừng nói em nữa, em thấy trưởng khoa anh “mày trái dài mày phải ngắn”, mày dài mày ngắn có con trai con gái, khi nào anh mời bọn em uống rượu đầy tháng, em sẽ cho anh một bao lì xì lớn.”
Từ Hàng mỉm cười sờ trán, giọng điệu tràn đầy vui mừng và mong đợi: “Vẫn còn sớm, ngày sinh dự tính là vào tháng mười một.” Anh ấy nhớ ra điều gì đó, chỉ vào tờ giấy hội chẩn trên bàn nói: “Biết tại sao anh lại đưa cho cậu cái này không?”
Hội chẩn đều được thông báo qua điện thoại, giấy hội chẩn thường do Đại Lâm hoặc y tá Giang mang đến. Triệu Khải Bình biết Từ Hàng sẽ không vô duyên vô cớ đi dạo đến chỗ cậu, chắc chắn là có điều gì đó muốn nói.
“Buổi hội chẩn chiều nay lãnh đạo của bệnh viện liên kết cũng sẽ tới, bọn họ chỉ đích danh muốn cậu đến tham dự.” Từ Hàng cười bí hiểm: “Cậu có biết tại sao bọn họ lại tới tìm cậu không?”
“Bởi vì trình độ nghiệp vụ của em tốt.” Trong mắt Triệu Khải Bình mang theo ý cười, có lẽ cậu đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Từ Hàng chậc chậc hai tiếng, lắc đầu: “Bác sĩ Triệu Khải Bình, phải khiêm tốn, khiêm tốn, có hiểu không?”
Triệu Khải Bình nhướng mày, nở một nụ cười đắc ý nhìn đàn anh của mình. Giống như cậu đã trở lại làm cậu thanh niên tinh thần phấn chấn đứng trong giảng đường, sửa từng lỗi một trong PPT của viện trưởng trước sự chứng kiến của ba trăm người, khiến khuôn mặt của vị viện trưởng có chức danh dài đến mức một tờ danh thiếp cũng không thể in hết, đang đứng trên bục giảng, trở nên tái mét.
Đã nhiều năm trôi qua, nhiều thứ đã lặng lẽ thay đổi ở cậu đàn em nhỏ bé này, nhưng sự đắc ý, giảo hoạt nho nhỏ kia vẫn không hề thay đổi. Từ Hàng cũng chịu với cái tính này.
“Lãnh đạo của bệnh viện liên kết nói với anh, trường đại học y khoa muốn tìm một bác sĩ lâm sàng trong khoa chúng ta làm giáo viên, đến làm giáo sư thỉnh giảng, giúp bọn họ chỉ dạy đám thạc sĩ phổ thông một chút. Không phải đúng lúc nhìn trúng cậu sao.” Từ Hàng nghiêm túc nói: “Cậu cũng biết cuối năm nay sẽ đánh giá bác sĩ phó khoa, cho nên cậu phải cố gắng nắm chắc cơ hội này.”
Từ Hàng gần như đã nói rõ, Triệu Khải Bình biết anh ấy thật lòng suy nghĩ cho mình, có lẽ danh ngạch đề cử cũng là nhờ Từ Hàng chủ động tranh thủ được. Thế là cậu thu vẻ đắc ý không biết lớn nhỏ kia lại, gật đầu với Từ Hàng: “Em hiểu rồi, buổi chiều em sẽ chuẩn bị cẩn thận.”
“Được rồi, cậu làm việc đi, anh đi đây.” Từ Hàng vẫy tay, tiện tay lấy một túi đường nhỏ từ trong tủ Triệu Khải Bình: “Đúng lúc chỗ anh hết rồi, lấy túi đường của cậu làm quà đáp lễ nhé.”
“Vâng.” Triệu Khải Bình dừng một chút rồi nói: “Đàn anh, cảm ơn anh.”
Từ Hàng sững sờ mấy giây khi nghe hai chữ “Đàn anh”, từ khi Triệu Khải Bình vào cùng khoa với anh, cậu rất ít khi gọi anh là đàn anh vì muốn tránh tị hiềm, luôn gọi anh là “Trưởng khoa”, “Trưởng khoa”. Tiếng gọi “Đàn anh” đột ngột này xông thẳng vào lòng anh, khiến lòng anh dâng lên một cảm giác hoài niệm chua xót.
Anh vội vàng cười ha ha, nhanh chóng bước đến cửa, quay người lại nói: “Nếu cậu thật sự muốn cảm ơn anh thì nhanh chóng giải quyết chuyện chung thân đại sự của mình đi, đừng để cho vợ anh đã bụng lớn còn phải suốt ngày suy nghĩ xem cô ấy có chị em họ hàng xa nào có thể giới thiệu cho cậu không, đến anh cũng mệt mỏi thay cô ấy.”
Triệu Khải Bình mỉm cười không nói gì. Nhưng Từ Hàng lại nhìn thấy rõ dưới ánh nắng mặt trời, cậu nhẹ nhàng gật đầu.
Hôm này Đàm Tông Minh không đến công ty, thậm chí hiếm khi nào anh ở trong phòng ngủ đến hơn tám giờ. Dì Liêu đến dọn dẹp vệ sinh gõ cửa như thường lệ, khi dì chuẩn bị đẩy cửa đi vào thì lại kinh ngạc khi nghe thấy tiếng đáp lại của Đàm Tông Minh.
“Cậu Đàm, nếu cậu vẫn còn buồn ngủ thì tôi sẽ đến muộn một chút.” Dì hạ giọng, chuẩn bị xuống lầu trước. Nhưng giọng nói của Đàm Tông Minh từ sau cánh cửa truyền đến, không thể phân biệt được có điều gì khác với mọi khi, chỉ là hơi trầm khàn: “Dì Liêu, cháu tỉnh rồi, dì chờ một lát.”
“Được.” Dì Liêu lùi ra cửa chờ đợi, khóe mắt thoáng thấy có thứ gì đó lóe sáng trên sàn nhà, dì cúi người cẩn thận kiểm tra trên sàn, hai ngón tay nhặt lên một chiếc cúc áo sơ mi màu xanh đậm. Từ ngày biệt thự được xây dựng, dì đã đảm nhiệm công việc dọn dẹp trong ngôi nhà mới này. Quần áo của Đàm Tông Minh đều do dì sắp xếp, dì quen thuộc với những bộ quần áo này còn hơn cả chủ nhân của chúng. Dì cẩn thận nghĩ kỹ lại, hình như dì chưa từng nhìn thấy chiếc cúc áo như vậy trong quần áo của Đàm Tông Minh? Không hỏi chuyện của chủ là quy luật cố định của họ, dì cũng không nói lời nào, chỉ lẳng lặng bỏ chiếc cúc vào túi.
Đàm Tông Minh đi một vòng quanh phòng, nhặt những cuốn sách rơi trên sàn lên, nhân tiện đặt bình hoa tráng men ngã trên thảm về vị trí ban đầu. Đêm qua dọc đường từ phòng khách đến hành lang, đến phòng ngủ đã lật tung rất nhiều thứ. Đàm Tông Minh nhìn chiếc ghế sô pha thường ngày không tì vết giờ lại trở nên lộn xộn, suy nghĩ có lẽ tháng này anh nên trả thêm tiền cho dì Liêu.
Anh bước đến bên giường. Tối hôm qua Triệu Khải Bình ngủ ở bên trái, hình như trên gối và giường vẫn còn lưu lại hình dáng của cậu. Đàm Tông Minh đưa tay ra, hơi do dự, nhẹ nhàng vuốt những nếp gấp kia. Giống như Triệu Khải Bình vẫn còn đang ngủ ở đây, bất cứ lúc nào cũng có thể mở to đôi mắt ướt át mang theo ý cười, kéo tay anh lại, dán mặt mình vào, lười biếng nói: “Đừng nhúc nhích, ngày mai em còn có một cuộc hội chẩn.”
Đàm Tông Minh thu tay lại, anh nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ để trên bàn đầu giường.
Sáng nay Triệu Khải Bình dậy quá vội vàng, Đàm Tông Minh nghe thấy cậu khẽ kêu đau khi đứng dậy, Đàm Tông Minh nắm lấy cánh tay cậu, muốn cậu chọn một trong hai phương án hoặc là xin bệnh viện cho nghỉ, hoặc là ngồi xe của anh đi làm.
Khuôn mặt của Triệu Khải Bình lặng lẽ đỏ bừng, đành phải giả vờ tức giận, bày ra vẻ “Thái độ của anh khiến em nổi da gà” để nhanh chóng chạy trốn Đàm Tông Minh. Cậu nhặt chiếc áo sơ mi nằm dưới đất lên, nhưng tiếc là chiếc áo này đã hy sinh một cách bi thảm sau khi bị chà đạp một cách vô tình vào đêm qua. Vậy là khuôn mặt của bác sĩ Tiểu Triệu lại đỏ hơn.
Triệu Khải Bình kiên quyết không cho Đàm Tông Minh đưa đi làm, khi cậu đi ra ngoài còn ưỡn ngực đứng thẳng lưng, Đàm Tông Minh có thể nhìn ra bước chân của cậu hơi gượng gạo. Đàm Tông Minh lo lắng: “Thật sự không sao chứ?”
Triệu Khải Bình lắc đầu: “Anh đừng coi thường năng lực phục hồi của cơ thể có được không?” Xe cậu đặt đã đến, trước cửa truyền đến tiếng xe dừng lại.
“Em đi đây.” Triệu Khải Bình mặc áo khoác vào.
Đàm Tông Minh ừ một tiếng, nâng khuôn mặt của bác sĩ Tiểu Triệu lên hôn.
Triệu Khải Bình xấu hổ ho khan một tiếng, dừng lại mấy giây, bước lên phía trước ôm lấy Đàm Tông Minh, sau đó nhanh chóng dùng tư thế quái dị chạy bước nhỏ ra khỏi cửa.
Cuối cùng cũng lên xe, hơi thở của Triệu Khải Bình còn chưa bình thường lại thì tin nhắn của Đàm Tông Minh đã gửi đến điện thoại của cậu.
Cậu bắt đầu mỉm cười trước màn hình.
Tài xế nhìn qua gương chiếu hậu thấy vậy thì hăng hái nói: “Chàng trai, có chuyện vui gì hay sao mà cười vui vẻ như vậy?”
“Không có gì, do thời tiết tốt thôi.” Triệu Khải Bình nói.
Triệu Khải Bình hoàn toàn là một người thuộc chủ nghĩa độc tài trong vấn đề hạnh phúc. Cậu hy vọng có thể một mình tận hưởng mọi kỷ niệm vui vẻ khi ở bên người mình yêu.
“Đúng nhỉ, trời âm u nhiều ngày như vậy, hôm nay mới có nắng.” Tài xế bật cười: “Vừa rồi tôi chở một vị khách nước ngoài, nói cái gì nhỉ, à, nice day!”
“Ừ. Niceday.” Khóe miệng Triệu Khải Bình cong lên, híp mắt dựa vào ghế ngồi.
Ánh nắng vô tận chiếu đến mức khóe mắt cậu nóng lên, suýt chút nữa không nhìn thấy dòng chữ nhỏ trên màn hình.
Đàm Tông Minh nói: “Bác sĩ Tiểu Triệu, anh cũng rất thích em.”
“Không có dường như.”