Thế Giới Trong Suốt

Chương 13: Đêm vui vẻ




Rất nhiều năm sau, thỉnh thoảng Triệu Khải Bình sẽ tự hỏi rốt cuộc khoảnh khắc mình bắt đầu yêu Đàm Tông Minh xuất hiện từ khi nào.

Ngoài việc cứu người bị thương do công việc của mình, Triệu Khải Bình không muốn can dự quá nhiều vào cuộc sống của người khác. Cậu luôn theo đuổi “Có duyên thì gặp, không duyên thì tan”, nếu một mối quan hệ đã có rạn nứt thì cậu sẽ không bao giờ ngoảnh lại. Tất cả các bộ phim ngôn tình đều nói với khán giả rằng nếu có một ngày bạn cảm thấy mệt mỏi trong tình yêu, bạn nên nhìn lại và suy nghĩ xem mình đã yêu người kia như thế nào, để rồi cả hai có thể lấy lại tình cảm nồng nàn, thay đổi để tiếp tục ở bên nhau. Đối với nhận định này, Triệu Khải Bình cho rằng đó là– Nói hươu nói vượn. Bạn cho rằng kiểu đổ vỡ tình cảm như thế là một sự cố máy tính, có thể tắt khởi động lại sao?

Sau này cậu và Đàm Tông Minh đã ở bên nhau rất nhiều năm, lâu đến mức đã coi đối phương trở thành một phần trong cuộc sống của chính mình, lâu đến mức ngay cả bản thân cậu cũng quên mất trước đây mình đã rung động như thế nào. Nhắm mắt lại suy nghĩ cẩn thận, những gì từ từ hiện ra trong đầu cậu là bầu trời đang dần tối với muôn ngàn ánh sáng rực rỡ của một đêm nào đó. Đàm Tông Minh ngồi phía sau cậu. Lo lắng, mệt mỏi, và cảm giác hơi buồn bã. Nỗi buồn mơ hồ ấy giống như một viên đạn bắn vào tim Triệu Khải Bình. Vào giây phút ấy, cậu vô cùng muốn để cả thế giới dừng lại, không muốn để Đàm Tông Minh cau mày ngay cả trong giấc ngủ.

Khi chiếc xe dừng lại trước cửa căn nhà cũ, Đàm Tông Minh cảnh giác tỉnh dậy. Triệu Khải Bình hỏi anh có cần cậu đưa vào không, Đàm Tông Minh lắc đầu, trên khuôn mặt có phần áy náy, còn có những điều mà Triệu Khải Bình không thể hiểu được. Anh từ từ biến mất trong sân, sau đó trợ lý đến đổi xe với Triệu Khải Bình. Triệu Khải Bình nhìn thấy ánh đèn trên tầng hai sáng lên, không biết tại sao, cậu lại nghĩ có lẽ trong phòng của Đàm Tông Minh rất trống trải.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, những ngày cuối năm giống như chiếc lò xo bị siết chặt, mọi người đều bị thúc giục hoàn thành công việc không ngừng nghỉ, sau đó chờ đợi kỳ nghỉ Tết đến để được thả lỏng, thư giãn hoàn toàn.

Đàm Tông Minh đã đích thân bay tới giám sát dự án cơ sở hạ tầng ở Giang Tây được gần nửa tháng. Anh không hề làm kinh động đến lãnh đạo địa phương, đối với đám người Vương Hải Phong suốt ngày nghi thần nghi quỷ, anh chỉ nói rằng mình tùy tiện đến xem tình hình một chút, đồng thời cho công nhân viên một ít trợ cấp ăn tết. Cực kỳ khiêm tốn đến Cục Xây dựng thành phố và công trường dạo một vòng, đối chiếu mấy bản thảo hợp đồng giao khoán với thông tin do Vương Hải Châu cung cấp, Đàm Tông Minh đã nắm được tình hình của dự án. Quả nhiên người của Vũ Hạ thực sự muốn lợi dụng Thịnh Huyên để nhận thầu gói dự án, sau đó vứt các các đối tác khác sang một bên, một mình nuốt trọn miếng thịt béo bở này.

Khi Đàm Tông Minh mới bắt đầu đặt chân vào thương trường, các tiền bối dẫn dắt anh đã nói với anh rằng muốn lăn lộn ở Thượng Hải thì phải làm tốt “ba bát mì” đó là diện mạo, hình thức, tình cảm, lời nói của ông vua Thượng Hải rất chính xác. Khi bạn ăn mì, bạn phải cho người khác húp nước canh, không nên làm việc quá mức tuyệt tình. Tham vọng của Vương Hải Phong lớn nhưng lại không có tài năng, chỉ biết đến cái lợi trước mắt, cơ hội mà Đàm Tông Minh trao cho anh ta cũng đã lãng phí.

Ở Vũ Hạ, Vương Hải Châu bị Vương Hải Phong chèn ép, cuối cùng quyết định dẫn theo một nhóm nguyên lão đến công ty dưới tên của cô ấy. Thực ra công ty này trên danh nghĩa là món quà mà chú cô ấy tặng cho cô, chủ yếu làm về mảng trang trí, vệ sinh tòa nhà văn phòng, quy mô rất nhỏ, chắc chắn không thể cạnh tranh được với Vũ Hạ.

Đàm Tông Minh khẽ cười, chuyện này dễ xử lý.

Anh mời phó thị trưởng Lâm, người phụ trách xây dựng đô thị đi ăn cơm. Phó thị trưởng Lâm là một người rất thận trọng, từ trước đến nay ông ấy chưa bao giờ đi dự tiệc chỉ vì nể mặt ai đó. Đàm Tông Minh đã dò hỏi về lý lịch quân sự của ông ấy, gián tiếp nhờ mấy người chú của mình đến nói vài lời tốt về mình, còn an ủi Vương Hải Châu đang lo lắng phải bình tĩnh một chút, nhất định ông ấy sẽ tới.

Cuối cùng phó thị trưởng Lâm vẫn đến theo lời hẹn của Đàm Tông Minh. Mọi người đều là người thông minh, Vương Hải Châu nói bóng gió về chuyện Vương Hải Phong giao việc thuê ngoài hạng mục trang trí cho cháu trai của phó thị trưởng Lâm đảm nhận, vẻ mặt của phó thị trưởng Lâm trầm xuống. Đứa cháu trai này là độc đinh bên nhà mẹ vợ của ông, bình thường đã nhiều lần dùng danh nghĩa của ông để đi lừa gạt, về phần công ty trang trí gì đó hoàn toàn chỉ là một công ty ma mà thôi.

Ông đánh giá Đàm Tông Minh và Vương Hải Châu, muốn xem tiếp theo bọn họ sẽ nói gì.

Đàm Tông Minh rót cho ông ấy một ly rượu, nhẹ nhàng cụng ly một cái: “Thị trưởng Lâm, đây là một cuộc đấu thầu công bằng, chúng tôi phải cho ông biết một số việc mà ông nên biết, về phần quyết định như thế nào, hoàn toàn nằm ở ông.”

Phó thị trưởng Lâm cầm ly rượu lên, khẽ cười rồi nói: “Chủ tịch Đàm, cậu đúng là biết cách làm người.”

Chưa đến hai ngày, đầu tiên Vương Hải Phong mất đi chỗ dựa là cháu trai của phó thị trưởng, sau đó lập tức nhận được thông báo chính thức chấm dứt hợp tác từ Thịnh Huyên. Anh ta nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy chắc chắn là do Vương Hải Châu giở trò, cho nên hùng hổ tới cửa chất vấn.

Vương Hải Châu chặn cửa cười mỉa mai: “Là do chính anh suy nghĩ không thông, tự mình đắc tội với Đàm Tông Minh, trách tôi thì được gì?”

Vương Hải Phong cực kỳ tức giận, nói không lựa lời: “Đừng tưởng rằng tôi không nhìn thấy cô suốt ngày dây dưa với Đàm Tông Minh! Đợi tôi nói cho ba biết chuyện cô dám giúp Thịnh Huyên chống lại Vũ Hạ, cô sẽ biết tay.”

Lần này Vương Hải Châu bật cười thật sự: “Vương Hải Phong, anh cũng đã ba mươi tuổi rồi, có thể đừng ngây thơ như vậy được không? Nói cho ba biết, anh có biết kế tiếp Thịnh Huyên sẽ làm việc với công ty nào không? Là Vũ Hải. Vẫn là công ty con của Vũ Hạ, cho nên đối với tập đoàn mà nói, hoàn toàn không tổn thất một xu nào hết. Chỉ là anh đó, bây giờ thì cả Vũ Hạ đã thấy được sự ngu ngốc của anh rồi.”

Vương Hải Phong bị chọc trúng chỗ đau, rống lên: “Vương Hải Châu, cô là đồ ăn cây táo rào cây sung! Cô cũng chỉ là một đứa con riêng mà thôi, cô dám hủy hoại thanh danh của Vũ Hạ, mẹ tôi sẽ không bỏ qua cho cô!”

“Tôi là con riêng đấy thì sao, có bản lĩnh thì anh bảo ba đừng sinh tôi ra.” Vương Hải Châu nhíu mày: “Tôi muốn để cho anh vĩnh viễn nhớ kỹ, anh còn không bằng một đứa con riêng như tôi.”

Cánh cửa bị đóng lại một tiếng “Rầm”. Vương Hải Châu dựa vào tường thở hổn hển. Phải mất khoảng mười phút thì âm thanh mắng chửi của Vương Hải Phong mới dần lắng xuống.

Cô lấy điện thoại di động ra, Đàm Tông Minh gửi tin nhắn yêu cầu cô gửi thông tin của Vũ Hải, ngón tay cô run rẩy trả lời: “Làm ngay đây.”

Tin nhắn của Đàm Tông Minh nhanh chóng gửi đến: “Chiều nay tôi sẽ về Thượng Hải, bên phía chủ tịch Vương nên chọn một ngày đến gặp mặt nói cho rõ ràng.”

“Có thể, hôm nay tôi sẽ sắp xếp lại tài liệu, ngày mai sẽ trở về Thượng Hải.” Vương Hải Châu suy nghĩ một lát rồi nói thêm: “Hay là rủ bác sĩ Triệu ra ngoài dùng bữa chung?”

Đàm Tông Minh trả lời lại sau mấy giây: “Cô quen thân với bác sĩ Tiểu Triệu lắm sao?”

Một nụ cười hiện lên trên khuôn mặt nhợt nhạt của Vương Hải Châu: “Thỉnh thoảng có trò chuyện. Cậu ấy cảm thấy rất hứng thú với việc trước đây tôi là một vận động viên.”

Đàm Tông Minh rất lâu không trả lời. Vương Hải Châu lại gửi tiếp một tin: “Chúng tôi đã từng cùng tổ đội một trò chơi.”

“Trò chơi gì?” Trả lời lại trong vài giây.

Vương Hải Châu gửi tên trò chơi cho Đàm Tông Minh, nhân tiện nói luôn ID trong trò chơi của cô và Triệu Khải Bình cho anh biết.

“Ừ. Cảm ơn.”

Vương Hải Châu đoán có lẽ Đàm Tông Minh đang tìm trò chơi rồi, cô ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, gửi tin nhắn cho Triệu Khải Bình: “Bác sĩ Triệu, khi nào có thời gian chúng ta lại tổ đội đi.”

Tôi đã tìm được một đồng đội vô cùng lợi hại.

Mấy ngày nay Thượng Hải liên tục có cảnh báo về sương muối, cũng may Giáng sinh và Tết Dương lịch đang đến gần, cảm giác lạnh lẽo thấu xương đã giảm bớt nhờ bầu không khí sôi nổi của lễ hội. Do trong nhà mở điều hòa nên Triệu Khải Bình chỉ mặc một chiếc áo sơ mi rồi đi tới đi lui, cho nên bị cảm lạnh là chuyện không hề ngạc nhiên chút nào. Mang theo bệnh trong người đi làm một ngày, buổi tối khi về nhà, bác sĩ Tiểu Triệu nằm trên sô pha, quấn chăn, vừa chơi game online vừa uống nước nóng.

Khi PVP, một ID quen thuộc lại đến khiêu khích. Tên nhóc này, cho rằng cậu bị cảm thì sẽ thua sao? Triệu Khải Bình cuộn ống tay áo lên, mười ngón tay múa như bay, dùng mấy tiếng đồng hồ để giành chiến thắng trong ván này, trên người cũng dần đổ mồ hôi.

Đối phương gửi tin nhắn đến: “Đại ca, anh để cho em thắng một lần có được không?”

Triệu Khải Bình trả lời: “Không nói chuyện tình cảm, chỉ nhìn vào năng lực. Nếu như việc cậu bị tôi chà đạp nhiều lần như vậy cũng có thể tính là tình bạn.”

Mặc kệ sau đó đối phương gửi tin gì đến, tắt máy là tốt nhất.

Triệu Khải Bình hắt hơi ba lần liên tiếp khi di chuyển một đoạn đường ngắn để đi đến giường. Mẹ Triệu từ sau cánh cửa nhô ra, dặn Triệu Khải Bình nhất định phải uống thuốc, nếu không ngày mai không được đi làm.

“Bình Bình, con xem con hắt hơi như vậy rồi, cứ tiếp tục như thế này không ổn đâu.” Mẹ Triệu đặt một ấm nước nóng lên bàn cạnh giường.

Triệu Khải Bình xoa mũi, nhếch khóe môi: “Không sao đâu ạ, chắc chắn là vì có người quá nhớ con đấy.”

Mẹ Triệu cười khúc khích: “Con đó, mau uống thuốc rồi đi ngủ đi.”

Vào ngày đầu năm mới, Đàm Tông Minh mời Triệu Khải Bình đi ăn cơm, Vương Hải Châu cũng có mặt ở đó.

Không có nghi thức xã giao lá mặt lá trái, bữa ăn này diễn ra khá thoải mái. Bọn họ đã nói trước rồi, bữa ăn này chỉ là để bạn bè gặp gỡ trò chuyện với nhau, không được nói đến chuyện công việc. Vương Hải Châu mặc trang phục thoải mái, trang điểm nhẹ nhàng, hoàn toàn khác với phong cách ăn mặc lộng lẫy của ngày hôm trước, nhưng lại giành được sự tán thưởng của Triệu Khải Bình.

“Nói ra có thể hai người không tin, nhưng thật ra tôi nghĩ, nếu như tôi có thể làm một vận động viên bình thường cả đời cũng rất tốt. Khi tôi luyện võ, bản thân không cần phải suy nghĩ về bất cứ điều gì, vô cùng vui vẻ.” Vương Hải Châu uống cạn nửa ly rượu còn lại, trên mặt hơi ửng hồng, đã ngà ngà say. Người anh trai chẳng ra gì kia của cô đã bị phạt ở nhà đóng cửa suy ngẫm, hiện tại cô ấy chính là ngôi sao hy vọng của Vũ Hạ, đáng để uống say một bữa.

Triệu Khải Bình không biết tại sao cô ấy lại vui như vậy, chỉ khẽ gật đầu: “Thực ra tôi cũng đã từng nghĩ nếu như tôi không làm bác sĩ thì bây giờ tôi sẽ làm gì. Khi còn nhỏ, tôi đã từng rất muốn trở thành một nhà hải dương học, nghiên cứu đường bờ biển các kiểu.”

Cậu chống mặt nhìn Đàm Tông Minh: “Chủ tịch Đàm, anh thì sao? Chẳng lẽ ngay từ đầu anh đã muốn trở thành một doanh nhân ưu tú sao?”

“Tất nhiên không phải.” Đàm Tông Minh mỉm cười: “Thật ra khi còn nhỏ, tôi không muốn làm con người lắm.”

“Hả?” Triệu Khải Bình rất có hứng thú.

Đàm Tông Minh vừa uống rượu vừa chậm rãi nói: “Khi còn nhỏ, ba tôi đã đưa cho tôi một cuốn bách khoa toàn thư được mang từ nước ngoài về, tôi phải mất một khoảng thời gian rất dài mới hiểu được một chút. Tôi nhớ về phần liên quan đến con lươn ở trong đó.”

“Phần nào?” Triệu Khải Bình hỏi.

Đàm Tông Minh mỉm cười: “Có rất nhiều. Chẳng hạn, giới tính của lươn lúc mới sinh không được xác định, chẳng hạn, phần lớn cuộc đời của chúng đều nhàn nhã lãng phí, chỉ sau khi trưởng thành về mặt giới tính, chúng mới nỗ lực chạy đến một nơi rất xa để giao phối, rồi chết đi sau khi để lại đời sau.”

“Cho nên?” Triệu Khải Bình và Vương Hải Châu đồng thanh hỏi.

“Rất phóng khoáng phải không?” Đàm Tông Minh đặt ly rượu xuống, nói bằng tiếng Quảng Đông: “Tốt hơn là làm người.”

Triệu Khải Bình chớp mắt: “Thì ra là vậy, nhưng tôi chỉ cảm thấy lươn ăn rất ngon.”

Vương Hải Châu che miệng cười trộm.

Cảnh đêm lắng sâu, Vương Hải Châu xin phép ra về trước. Dưới nhà hàng là Bến Thượng Hải, mọi người ở khắp nơi tụ về đây chờ đợi đếm ngược đến giao thừa.

Triệu Khải Bình quấn khăn quàng cổ, đeo khẩu trang, Đàm Tông Minh bảo trợ lý đưa cậu về trước.

Nhưng Triệu Khải Bình khoát tay, nắm lấy cổ tay của Đàm Tông Minh: “Đến cũng đã đến rồi, chi bằng cùng nhau xem cảnh đếm ngược đi.”

Đàm Tông Minh hơi ngạc nhiên, trong ấn tượng của anh, Triệu Khải Bình không phải là người thích tham gia náo nhiệt, anh cho rằng bác sĩ Tiểu Triệu sẽ khịt mũi coi thường những hoạt động như thế này, nhưng Triệu Khải Bình đã kéo anh chen vào đám đông.

Xung quanh toàn là người, chen đến không còn kẽ hở, tất cả đều háo hức chờ đợi năm mới đến. Đàm Tông Minh có thể nghe thấy tiếng khịt mũi của Triệu Khải Bình ở bên cạnh, bệnh cảm lạnh của cậu vẫn chưa hoàn toàn bình phục, khi nói chuyện còn có chút âm mũi.

Mọi người bắt đầu đếm ngược.

Năm. Tóc của bác sĩ Tiểu Triệu không nghe lời, rũ xuống trước mắt.

Bốn. Trong ánh mắt của bác sĩ Tiểu Triệu phản chiếu con số nhấp nháy.

Ba. Bác sĩ Tiểu Triệu tháo khẩu trang xuống, hơi thở tỏa ra khói.

Hai. Bác sĩ Tiểu Triệu ghé sát tai Đàm Tông Minh, giống như đám mây giữa cánh đồng hoang vắng tiến đến gần một đám mây khác.

Một. Bác sĩ Tiểu Triệu nói: “Chúc mừng năm mới, Đàm Tông Minh.”

Pháo hoa bay lên không trung, bầu trời rực rỡ như một giấc mơ.

Chúc mừng năm mới, bác sĩ Tiểu Triệu.