Thế Giới Trong Mắt Em

Chương 37





Ăn xong thịt nướng, Lục Trần Tây lái xe đưa cô về nhà. Đêm dần khuya, đường vốn dĩ hai vòng xe chật ních giờ phút này cũng trở nên thông suốt. Đồng Đồng hạ cửa sổ xe xuống một chút, gió vù vù trút vào trong xe. Lúc này di động trong ba lô bỗng vang lên, cô vội mở khóa, thò một tay vào móc loạn một trận.
 
Lục Trần Tây liếc mắt nhìn thời gian trên đồng hồ, đã hơn 10 giờ tối, đã trễ thế này ai còn gọi điện cho cô? Theo bản năng, lỗ tai anh ta dựng đứng.
 
Đồng Đồng móc một lúc lâu, rốt cuộc đã sờ tới được điện thoại, lấy ra vừa nhìn thấy là Cố Hoài, cô lập tức nhận cuộc gọi: “A lô, Lão đại.”
 
Lão đại? Lục Trần Tây có chút mất hứng, lại là tên tiểu tử họ Cố kia.
 
Cố Hoài ở đầu dây bên kia nói: “Tôi vừa nói chuyện với Diêm Ngôn, phía anh ta không chọn được người thích hợp, cho nên sáng ngày mai chúng ta họp lần nữa thương lượng phương án, đến lúc đó khả năng vẫn là cần em đi điều tra ngầm.”
 
Đồng Đồng sảng khoái đáp ứng: “Được, không thành vấn đề.”
 
“Lần điều tra ngầm này tính chất nguy hiểm khá lớn,  có cần nói với ba mẹ em một tiếng không?”
 
Đồng Đồng thoáng sửng sốt, theo phản xạ vẫn là nên giấu diếm: “Ai da không cần, anh cũng không phải không biết bọn họ, chắc chắn sẽ không hiểu.”
 
“Vậy…” Cố Hoài im lặng một lúc, nói tiếp: “Có muốn nói cho bạn trai của em không?”
 
Đồng Đồng liếc Lục Trần Tây theo phản xạ, anh ta cũng đang nhìn sang hướng cô, cô lập tức chột dạ dời tầm mắt, nói vào điện thoại: “Không cần, không cần.  Cái đó, hiện tại nói chuyện không tiện lắm, nếu không ngày mai chúng ta gặp mặt rồi nói sau.”
 
Cố Hoài ngớ ra: “Được.”
 
Đồng Đồng cúp điện thoại, Lục Trần Tây lập tức chua xót hỏi: “Ai hả? Là Cố gì đó phải không?”

 
Đồng Đồng liếc trắng mắt: “Cái gì Cố cái gì, người ta gọi là Cố Hoài, Hoài của Hoài Nam nơi cây quất sinh trưởng.”
 
Lục Trần Tây hừ nói bằng giọng chua lét: “Anh quản hắn tên gì, trễ như vậy còn gọi điện thoại cho em, thật sự là bụng dạ khó lường.”
 
“…” Đồng Đồng không nói gì, tên này làm gì để ý như vậy chứ: “Cũng là gọi điện thoại thì sớm hay muộn đâu có vấn đề gì được không? Mấu chốt là nói về cái gì. Anh ấy tìm tôi bàn công việc, cho dù là ba giờ sáng gọi cho tôi, tôi cũng có thể nhận cuộc gọi đúng lý hợp tình. Hơn nữa, anh ấy là cấp trên trực tiếp của tôi, là nhân vật then chốt quyết định việc tôi có thể thuận lợi thông qua thử việc hay không, tôi đương nhiên phải phối hợp với anh ấy rồi.”
 
“Vâng, vâng, vâng, em có lý được chưa.” Lục Trần Tây thử dò xét: “Vừa nãy hắn ta tìm em nói cái gì, vẻ mặt em còn thần thần bí bí.”
 
Đồng Đồng đảo mắt: “Không có gì, chúng tôi muốn đi làm một cuộc phỏng vấn, nội dung phải giữ bí mật, tôi đương nhiên không thể nói trực tiếp với anh rồi.”
 
Trong lòng Lục Trần Tây có chút không có cảm giác: “Ngay cả phỏng vấn cái gì cũng không thể nói với anh sao?”
 
Đồng Đồng liếc anh ta: “Đừng nghĩ dụ tôi nói với anh nha, chờ sau khi tiết mục ghi hình được phát anh tự nhiên sẽ biết là phỏng vấn gì. A đúng rồi, sắp tới tôi phải đi công tác, thời gian trở về tạm thời chưa thể nói trước, nhanh thì vài ngày, chậm thì 10 ngày cũng nên, cho nên trong khoảng thời gian này anh không cần đến đón tôi tan làm.”
 
Lục Trần Tây ngoài ý muốn nói: “Đi chỗ nào mà phải đi lâu như vậy? Bằng không anh đi cùng với em được không, hai ta mới vừa hòa hảo, nên dành thời gian bên nhau nhiều hơn chút.”
 
“Không cần.” Đồng Đồng cự tuyệt theo phản xạ, tính tình anh ta nóng nảy như vậy nếu như đi theo cô làm sao điều tra ngầm được: “Không phải anh đến công ty ba anh làm sao? Người sáng suốt vừa nhìn đã biết anh là người đến tiếp quản, dưới nhiều con mắt nhìn như vậy mà anh còn cà lơ phất phơ xin nghỉ dài hạn, để cho người ta nghĩ thế nào chứ? Về sau làm sao có người còn phục anh?”
 
“…” Vẻ mặt Lục Trần Tây uể oải: “Giọng điệu của em sao mà càng ngày càng giống ba anh.” Rối rắm một lúc, anh ta nói: “Được rồi, anh đây không đi, nhưng mỗi ngày em phải liên lạc với anh, để cho anh biết em vẫn tốt có được không.”
 
“Biết rồi.” Đồng Đồng buồn cười nhìn anh ta, ba năm không gặp, anh ta vẫn giống như trước, thích dính lấy cô.

 
*
 
Buổi sáng ngày hôm sau, mọi người tập hợp ở phòng làm việc của Cố Hoài. Đồng Đồng là lần đầu tiên gặp mặt người yêu sách, là một chị gái ba mươi tuổi, dáng vẻ mặt mày hiền hậu, tướng mạo bình thản, quần áo giản dị, tên là Vu Viện.
 
“Tối hôm qua tôi đã hỏi Diêm Ngôn, bên anh ta quả thật không có người thích hợp tiếp tay với chúng ta, cho nên chỉ có thể dựa vào chính mình.” Cố Hoài dựa vào mép bàn làm việc, hỏi Vu Viện: “Cô có chú ý tới Đỗ Quốc Ngọc thường xuyên ra vào nơi nào không?”
 
“Văn phòng là nơi hắn ta thường tới, hắn ta có vợ có con, nên khẳng định sẽ đi về nhà, ngoài ra thì tôi không rõ lắm. Mấy cô gái kia nói có đôi khi các cô ấy bị đưa đến tiểu khu nhỏ, có đôi khi là khách sạn.”
 
Cố Hoài trầm tư một lúc: “Chúng ta đây chia ra 3 loại địa điểm: nhà, văn phòng, khác. Ghi hình lại rất quan trọng, cho nên hắn ta nhất định sẽ đặt ở một nơi an toàn để bảo quản. Tôi cho rằng khả năng rất lớn là ở nhà hoặc văn phòng, không phải ở nơi khác, hơn nữa biến thái giống như hắn ta, ghi hình vì có thể tùy thời tìm lại dư vị, cho nên nơi cất giấu là nơi có thể chỉ cần đưa tay là đụng tới.”
 
Vu Viện nói: “Nhà hắn ta tôi chưa từng đến, phòng làm việc của hắn ta thật ra có máy tính, có điều có mật mã, cho nên tôi vẫn luôn chưa thành công trong việc mở ra.”
 
Doãn Thượng Ý nói: “Văn phòng dễ tiếp cận hơn ở nhà, trước tiên chúng ta có thể bắt tay vào máy tính ở văn phòng. Nhưng có mật mã bảo vệ, hoặc là chúng ta nghĩ biện pháp tìm ra mật mã, hoặc lợi dụng kiểm tra khi máy tính hắn không có mật mã.”
 
Vu Viện lắc đầu: “Mật mã tôi khẳng định không lấy được, hơn nữa hắn ta có thói quen khóa màn hình máy tính, miễn là hắn ta rời khỏi phòng làm việc, hoặc khóa màn hình máy tính hoặc tắt máy.”
 
Cố Hoài tự hỏi một lúc, đưa ra kết luận: “Vẫn chỉ có cách câu cá. Có thể tiếp cận Đỗ Quốc Ngọc chỉ có 3 loại người, hắn ta tín nhiệm, cũng chính là đồng lõa của hắn ta, hắn ta muốn phục vụ, cũng chính là kim chủ góp tiền cho hắn ta, còn có một loại người hắn ta không có phòng bị, hoặc là nói hắn ta cho rằng rất dễ dàng khống chế, đó chính là học sinh không hiểu sự đời. Vu Viện cô không thuộc trong nhóm đó, cho nên cô không bám được vào Đỗ Quốc Ngọc.”
 
Liếc nhìn Đồng Đồng một cái, anh nói tiếp: “Bởi vậy lưu lại cho chúng ta chỉ còn hai đột phá, học trò với kim chủ.” Hít sâu, rồi thở ra, anh đưa ra quyết định: “Vậy thì do Đồng Đồng giả làm sinh viên cần giúp đỡ, Bạng tử giả làm kim chủ, hai người vừa vặn phối hợp với nhau, thu được tín nhiệm của Đỗ Quốc Ngọc.”

 
Đồng Đồng không do dự gật đầu: “Được.”
 
*
Theo dõi giúp hỗ trợ học tập có một trang web, trên đấy thể hiện hình ảnh các học sinh đang chờ được hỗ trợ, rõ ràng tất cả đều là nữ. Hà Dương dựa theo phương thức liên lạc trên trang web gọi điện qua, đề nghị muốn hỗ trợ sinh viên đến trường, nhân viên công tác tiếp cuộc gọi nói sẽ sắp xếp để anh ta thảo luận cùng Đỗ Quốc Ngọc.
 
Rất nhanh, Hà Dương đã nhận được lời mời của đối phương gửi tới. Cố Hoài dùng tiền của tổ phỏng vấn chuyên mục thuê cho Hà Dương một chiếc xe Mercedes, Doãn Thượng Ý đóng góp ví LV cùng đồng hồ, còn giúp Hà Dương mượn mấy bộ âu phục vừa người, đóng gói Hà Dương thành nhà giàu kinh doanh mới nổi.
 
Hà Dương đi trước đến Vĩnh An thảo luận cùng Đỗ Quốc Ngọc, dụ gã ta mắc câu, những người còn lại xuất phát sau. Lão Kim lái xe chở Doãn Thượng Ý cùng Vu Viên, Cố Hoài chở Đồng Đồng và Diêm Ngôn.
 
Diêm Ngôn ngồi ở ghế sau, hỏi Đồng Đồng: “Này, tôi nghe Cố Hoài nói cô chủ động yêu cầu đi làm người điều tra ngầm, cô không sợ sao?”
 
“Sợ nhất định vẫn sợ.” Đồng Đồng mím môi: “Nhưng những người khác trong tổ đều không làm được, tôi nghĩ tôi vẫn có nghĩa vụ này.”
 
Diêm Ngôn cho cô một ngón tay cái: “Được, cô còn rất có dũng khí, xem ra Cố Hoài không nhận lầm người.”
 
Đồng Đồng cười cười, chợt nhớ tới gì đó, hỏi Cố Hoài: “Đúng rồi lão đại, trước đó anh có gọi cho tôi, bạn trai tôi đúng lúc đang ở bên cạnh, bởi vì tôi không muốn cho anh ta biết lần điều tra ngầm này, cho nên không thể nói nhiều trong điện thoại, thật ngại.”
 
Mặt Cố Hoài không biểu cảm ừ một tiếng: “Tôi đoán được.”
 
Diêm Ngôn vừa nghe, có chút kinh ngạc nhích gần lại: “Cô có bạn trai?”
 
Đồng Đồng gật đầu, giải thích: “Trước đó vốn chia tay, gần đây mới vừa làm lành.”
 
Diêm Ngôn hứng thú a một tiếng, đồng tình nhìn phía Cố Hoài, haizz, nụ hoa thầm mến còn chưa kịp nở, đã lạnh rồi: “Không nói cho bạn trai cô biết là đúng, tôi có thể hiểu. Tôi làm nhiệm vụ chưa bao giờ nói cho mẹ tôi biết, làm cách nào để nói ra khỏi miệng, mẹ, hôm nay con muốn bắt người xấu, có khả năng bị người ta đâm cho một dao, hoặc là bắn cho một viên đạn? Nếu như nói ra rồi chỉ sợ cửa nhà cũng không thể bước ra.”
 

Đồng Đồng nhìn thần sắc vẻ mặt của Diêm Ngôn khi nói, không khỏi cười ra tiếng: “Đúng vậy, tôi nếu như nói với ba mẹ tôi muốn đi điều tra ngầm một tội phạm cường dâm, khẳng định ba tôi thà rằng trói gô tôi lại buộc ở nhà, cũng tuyệt đối không đồng ý cho tôi đi làm.”
 
“Nhưng không nói giống như cũng sẽ có vấn đề.” Cố Hoài đột nhiên lên tiếng, sau đó trầm mặc một lúc, mới nói tiếp: “Tôi hy vọng trước kia ba mẹ tôi nói cho tôi biết, bọn họ làm nghề nghiệp nguy hiểm như vậy.”
 
Tiếng nói vừa dứt, bên trong xe lập tức im lặng. Đồng Đồng nhìn mặt nghiêng của anh, không biết nên nói gì cho phải. Lúc đó anh hẳn là không hề chuẩn bị tâm tư, nghe được tin ba mẹ mất, mới hiểu được tính chất công việc của bọn họ là có thể bỏ mạng.
 
Vậy cô muốn nói cho ba mẹ sao? Hoặc là nói cho Lục Trần Tây? Nếu không nói, chẳng may cô thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bọn họ khẳng định rất khó tiếp nhận. Nhưng nếu nói như thế, lại sẽ tranh cãi ầm ĩ, haizzz…
 
*
 
Sau khi tới huyện Vĩnh An, đoàn người đi tìm khách sạn vô cùng tầm thường để ở, phòng ở của những năm 80, điều kiện hiển nhiên rất tệ, trên hành lang là một dãy gian phòng, giống ký túc xá cũ kỹ của sinh viên, ánh sáng cực kỳ u ám, chỉ có một ô cửa sổ ở cuối hành lang, xuyên qua một chút ánh sáng.
 
Cố Hoài và Diêm Ngôn ở một phòng, Doãn Thượng Ý cùng Lão Kim lái xe ở một phòng, Đồng Đồng ở một mình, đối diện với phòng Cố Hoài. Sau khi cất hành lý xong, cô phát một tin nhắn Wechat cho ba mẹ với Lục Trần Tây báo bình an.
 
Lục Trần Tây gọi video cho cô, sau khi thấy bày biện trong phòng cô, không khỏi cau mày: “Điều kiện kém quá vậy, nhà của người giúp việc nhà anh còn tốt hơn chỗ em đang ở.”
 
“…” Đồng Đồng dằn lại tính tình giải thích: “Đại ca, nơi này là huyện lỵ xa xôi có được không? Phát triển vốn đã lạc hậu. Hơn nữa đây là đi công tác cũng không ở lâu, điều kiện kém thì kém đi, em vẫn có thể chấp nhận được.”
 
Lục Trần Tây ở đầu dây bên kia thở dài: “Nhưng mà anh không nỡ để em chịu khổ như thế.”
 
Đồng Đồng nghe anh ta nói như vậy, khóe miệng không khỏi nở nụ cười: “Vậy chờ em trở lại, anh dẫn em đi ăn đại tiệc được rồi.”
 
Lục Trần Tây lập tức đồng ý: “Nhất định, quý trọng nhất là loại này.”
 
“Được, trước cứ vậy nhé, không nói nữa, em còn phải làm.” Nói xong Đồng Đồng cúp điện thoại. Dựa theo kế hoạch, đợi Đỗ Quốc Ngọc mắc câu xong, đến lượt cô ra sân.