Thế Giới Trong Mắt Em

Chương 10





Chạm vào cái mũi đầy bụi, Đồng Đồng rầu rĩ không vui trở lại trong đài, Doãn Thượng Ý gọi cô đến căn tin ăn trưa, cô không đi, cô thật sự không có khẩu vị gì. Cô thật không ngờ, trên trái đất này còn có ai hồ đồ ngu ngốc như dì Giang chứ. Cảnh sát Tiểu Đường tốt như vậy, nhiệt tình muốn giúp dì như thế, nhưng mà lại bị cự tuyệt.
Cô lại nghĩ tới Dương Khí, nhớ tới việc bị ép tới cùng đường, người phụ nữ đó đã lấy rìu giết chết chính chồng mình. Cô ta muốn chạy trốn, nhưng trốn không thoát. Nếu cô ta có thể gặp được cảnh sát Tiểu Đường, có lẽ kết cục sẽ không như vậy phải không?
Bầu trời ngoài cửa sổ, không biết vì sao lại u ám, mây đen nặng trĩu trên đỉnh đầu, giống như sắp mở ra một trận mưa rền gió giật.
Đồng Đồng đứng trước cửa sổ, nhìn cành cây bên ngoài bị gió thổi đong đưa.
“Sao lại không đi ăn cơm?”
Phía sau cô truyền đến giọng nói từ tính, rất dễ nhận biết, vừa nghe đã biết chính là Cố Hoài.
Đồng Đồng quay đầu, gắng gượng cười cười: “Không có khẩu vị.”
Cố Hoài đi lên phía trước, sóng vai cùng cô nhìn sắc trời ngoài cửa sổ: “Sắp mưa như trút nước rồi.”
“Đúng vậy, thời tiết mùa hạ chính là như vậy, mưa nói đến là đến.”
Cố Hoài nhìn phía xa: “Buổi sáng đi tìm người, thất bại sao?”
Đồng Đồng “vâng” một tiếng với giọng buồn buồn.
“Không sao.”
Đồng Đồng ngẩng đầu, có chút ngoài ý muốn nhìn Cố Hoài. Mặc dù anh không phải thuộc kiểu người sẽ an ủi người khác, nhưng bây giờ có thể nói ra như vậy, cô vẫn có chút cảm động.
Cố Hoài cũng nhìn cô, bỗng nhiên anh cong khóe miệng: “Về sau cô sẽ còn thất bại rất nhiều lần, quen được là tốt rồi.”

“...” cảm động của Đồng Đồng trong nháy mắt cứng đờ trên mặt. Quả nhiên, miệng chó không thể mọc ra ngà voi.
Ở phía xa xa có một tia chớp giáng xuống, ánh sáng thật chói mắt. Đồng Đồng yên lặng một lúc lại hỏi: “Lão đại, anh nói xem có người nào tình nguyện để sét đánh, cũng không bằng lòng ly hôn không?”
“Cùng một loại gạo nuôi dưỡng hàng trăm loại người. Người không ly hôn, đương nhiên không có logic trong vấn đề ly hôn.” Cố Hoài liếc nhìn cô qua khóe mắt, “Chuyện lúc sáng Đinh Đinh có báo lại với tôi, nếu cô đang vì lý do không thuyết phục được dì Giang ly hôn mà cảm thấy uể oải, vậy tôi cho cô biết, không cần thiết. Dự định ban đầu của tôi khi chọn đề tài này, là giúp đỡ những người muốn thoát khỏi bạo hành gia đình, nhưng không biết nên làm thế nào, không biết tìm ai để xin giúp đỡ. Tình huống giống như của dì Giang, không thể dựa vào một hai câu nói của một người ngoài như cô mà có thể làm cho dì ấy tỉnh lại.”
“Tôi nên buông tha việc thuyết phục dì Giang nhận phỏng vấn của chúng ta sao?” Trong lòng Đồng Đồng cảm thấy mâu thuẫn. Hay đúng hơn là vì thế mà cảm thấy mất tinh thần, nhưng cô không muốn buông tha dễ dàng như vậy.
“Cô không thể đánh thức một người giả bộ ngủ. Có thời gian để uể oải như vậy, không bằng cô đi tìm người bị hại kế tiếp bằng lòng nhận sự giúp đỡ.”
Đồng Đồng có một loại cảm giác sảng khoái đột ngột. Không thể thuyết phục dì Giang, cô cảm thấy năng lực bản thân không đủ, nhưng giống như Cố Hoài nói, nếu người đã giả bộ ngủ, làm sao gọi cho tỉnh được? Huống chi, nếu tiêu tốn thời gian cùng tài nguyên trên người dì ấy, có người hiện tại cần giải thoát, vậy không phải đã bị làm cho chậm trễ sao?
“Cám ơn Lão đại nhiều, tôi đã biết, tôi sẽ tiếp tục tìm người bị hại khác.”
Cố Hoài khẽ cong khóe môi, lộ ra một nụ cười không sâu lắm. Thấy cô không ăn cơm trưa, anh gọi hai phần ăn bên ngoài, sau khi thức ăn được đưa đến, anh đưa cho cô một phần.
Đồng Đồng thấy đóng gói của hộp thức ăn là giấy kraft cứng màu nâu, thoạt nhìn cực kỳ đơn giản, nhưng có cảm giác rất phong cách, cô đầy mong đợi mở ra, trong nháy mắt mặt xụ xuống. Trong hộp giấy là một chút thịt ức gà, nửa cái trứng gà, vài lát quả bơ, bắp cải tím, hạt ngô, rau diếp sợi… Rau dưa, một hộp salad.
Cho nên, bữa trưa mời cô ăn cỏ??? Cô không thể tin được nhìn chằm chằm Cố Hoài: “Ăn cái này?”
Cố Hoài mang vẻ mặt đương nhiên: “Bằng không thì sao?”
Đồng Đồng lẩm bẩm: “Sao anh chưa hỏi tôi muốn ăn gì mà đã mua... “ Cô muốn ăn lẩu, bất chấp món ăn, “lông” máu đang hừng hực!
Cố Hoài làm bộ muốn lấy hộp cơm trong tay cô: “Không ăn thì bỏ đi.”

“Này này này.” Đồng Đồng chạy nhanh chặn anh lại: “Tính đi tính lại, có ăn vẫn tốt hơn không có, dù sao cũng do anh trả tiền.”
Cố Hoài gian tà liếc cô, cầm hộp kia của mình đi vào phòng làm việc. Đồng Đồng quay lại chỗ ngồi, đau khổ bỏ đống cỏ trong hộp kia vào miệng.
Ăn xong salad, cô mở máy tính, tiếp tục suy nghĩ xem phải làm sao mới có thể tìm được càng nhiều người bị nạn bạo hành gia đình chịu nhận phỏng vấn. Ngoại trừ con đường tìm mấy bác gái trong tiểu khu, hẳn phải còn nhiều cách khác chứ.
Cô đã đi đăng ký tài khoản QQ chuyên dùng cho công việc, đi post trên các diễn đàn khác nhau, nói mình là nhân viên công tác ở đài truyền hình, đang làm chuyên đề về bạo hành gia đình, nếu có người sẵn sàng chấp nhận phỏng vấn, hãy liên lạc với cô, nếu bên cạnh có bất kỳ manh mối về bạo lực gia đình, cũng có thể liên hệ với cô.
Cô còn ẩn danh trong một vài nhóm tài khoản QQ của bạo hành gia đình, nghĩ biện pháp nghe ngóng tâm lý người bị hại trong bạo hành gia đình, mục đích để thuyết phục người trong đó nhận phỏng vấn. Cô hy vọng rằng những người đã thoát khỏi bạo hành gia đình thành công có thể đứng ra, cổ vũ và khuyến khích nhiều người đang bị vùi lấp trong bóng tối. Nếu “Nơi đây” phỏng vấn tất cả đều là người thất bại trong việc thoát khỏi bạo hành gia đình, làm sao có thể để cho người ta tin tưởng đây?
Ngoài việc để phương thức liên lạc trên mạng ra, Đồng Đồng tiếp tục chạy ở tuyến dưới của tiểu khu, tìm kiếm người bị hại của bạo hành gia đình. Doãn Thượng Ý cùng với Cố Hoài quả quyết, với năng lực của Đồng Đồng chạy một vài tiểu khu không có vấn đề gì, cho nên Cố Hoài thả cho cô đi làm một mình.
Liên tiếp mấy ngày như vậy, Đồng Đồng đã đến được thật nhiều tiểu khu, phát hiện án kiện của bạo hành gia đình không phải con số nhỏ, chỉ tiếc phần lớn nhóm người bị hại không muốn ly hôn, thêm việc vừa nghe phải lên tivi, họ đã nhao nhao tránh né. Có người nói, ly hôn là việc riêng tư, không cần cô quản; có người nói, lên tivi chẳng khác nào bị người xem cả nước chê cười, cô gác lại những người này.
Cho nên, giống như lời tiên đoán của Cố Hoài, cô quả nhiên liên tục thất bại rất nhiều lần.
Về đến nhà, cô mệt đến nỗi co quắp ngã xuống ghế sofa, cảm giác tâm hồn trẻ thơ của bản thân bị đánh sâu đến cực điểm. Kể từ sau ngày cô quay về từ tiểu khu, mới phát hiện ra giữa người với người, thế nhưng lại khác nhau đến vậy. Theo ý kiến của cô, bạo hành gia đình nhất định phải ly hôn là chuyện đương nhiên, là nguyên tắc, là ranh giới cuối cùng, nhưng vì sao có một số người lại không chịu ly hôn? Cái này không phải chính là tam quan đều đã đi lên sao Hỏa rồi sao…
Đang than thở, bỗng vang lên âm thanh đập cửa, theo đó là giọng nói của mẹ cô: “Đồng Đồng, con có nhà không?”
Lúc này Đồng Đồng mới nhớ tới mẹ cô nói buổi tối muốn qua thăm cô: “Con ở nhà, mẹ tự vào đi.”
Một lúc sau, mẹ cô lấy chìa khóa mở cửa đi vào, tay xách một túi nylon lớn, giơ lên giữa không trung: “Xem này, mẹ đem bữa ăn khuya con thích nhất đây, tôm hùm cay.”
Đồng Đồng tỉnh táo ngay lập tức, bật dậy từ ghế sofa, đi tới đón túi tôm hùm trên tay mẹ cô: “Cảm ơn mẹ.”

Ngồi trở lại sofa, cô vừa mở túi vừa hỏi: “Ba đâu rồi mẹ?”
“Công ty có cuộc họp.” Mẹ Đồng vừa vào cửa đã thấy bra* vứt loạn trên ghế sofa, bà nhịn không được lắc đầu nói: “Đã nói với con bao nhiêu lần, con gái con đứa, đừng có vừa vào nhà là đem bra vứt khắp nơi.”  Nói xong bà bắt đầu dọn dẹp trong nhà.
[*bra: áo ngực]
Đồng Đồng đã sớm quen với chuyện nói mãi của mẹ mình, cô đeo bao tay vào bắt đầu lột vỏ tôm: “Đây không phải là mùa hè sao, nóng.”
Mẹ Đồng vừa dọn vừa nói: “Lần trước mang thức ăn khuya cho con, con đi công tác ở Đại Xuyên gì đấy. Rồi còn nói quay về sẽ đến thăm chúng ta, kết quả đã trở về lâu như vậy còn chưa thấy con tới.”
Đồng Đồng nuốt một con tôm: “Con bận công việc mà.”
“Phiền chết, giọng điệu này của con, sao lại y hệt ba con chứ!” Mẹ Đồng cầm khăn lau đi ra từ nhà vệ sinh, bắt đầu lau: “Bận rộn công việc thì bận rộn, con về thăm nhà có thể mất bao nhiêu thời gian. Hôm nay mẹ đi đến đây cũng chỉ ba mươi phút, con rõ ràng chính là quá lười trở về, lấy công việc làm cái cớ.”
Đồng Đồng nhanh chóng đổi chủ đề: “Ôi mẹ ơi, đừng làm nữa, lát nữa con tự làm. Mẹ mau tới đây ăn một chút, nhiều như vậy con ăn không hết.”
Mẹ Đồng kiên trì làm xong, rửa tay rồi mới đến ăn chung với cô: “Lần trước con chạy đến Đại Xuyên xa như vậy để làm gì? Tại sao mới vừa đi làm đã đi công tác hả? Ba con nói Đại Xuyên rất nghèo, con đi khẳng định chịu không ít khổ rồi. Hay là để mẹ đổi cho con công việc thoải mái hơn chút được không? Đỡ phải làm cho mẹ lo lắng, dù sao nhà chúng ta không cũng không thiếu tiền, dù con không đi làm vẫn không phải là vấn đề.”
“Mẹ!” Đồng Đồng nhíu mày: “Con mới đi làm chưa bao lâu mà mẹ bắt con đổi việc chứ! Con lại không muốn nửa đường bỏ cuộc bị người ta chê cười. Nói sao thì đề tài này chúng ta đã thảo luận qua rất nhiều lần rồi, mẹ có thể đừng nhắc lại không?”
“Haizz, được được được, không đề cập tới, không đề cập tới, con đừng giận, mau ăn đi.” Mẹ Đồng cảm giác con gái tức giận rồi, bà nhanh tay lột một con tôm nhét vào miệng cô: “Vậy hiện tại con làm phóng viên, đang phỏng vấn cái gì?”
Đồng Đồng đem hết những chuyện đã trải qua trong những ngày này nói với mẹ, nhắc tới người phụ nữ thà rằng chịu bạo hành gia đình cũng không muốn ly hôn, cô thật sự chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Con không hiểu nổi các cô ấy nghĩ thế nào, chẳng lẽ rời khỏi mấy tên đàn ông cặn bã đó sẽ chết sao?”
Mẹ Đồng lột vỏ tôm, chậm rãi nói: “Con cho là ly hôn dễ dàng như vậy sao? Ở thời đại của mẹ, ly hôn là không thể chấp nhận được, sẽ bị người ta chỉ chỉ chỏ chỏ sau lưng. Con không thể tưởng tượng vì để không ly hôn, có vài người phụ nữ có thể nhẫn nại tới mức độ nào đâu .”
“Nhưng thời đại bây giờ khác rồi mà.”
“Đó là do lớp tuổi trẻ tụi con nói khác, cưới chui chớp nhoáng như trò đùa trẻ con. Đối với lớp người trước mà nói, quan niệm không thể tùy tiện ly hôn đã ăn sâu bén rễ.”
“Nhưng sống mà bị đánh thê thảm như dì Giang vậy, ly hôn sẽ không bị nói là tùy tiện chứ?”

“Có thể cô ta cũng có nổi khổ riêng. Hiện tại cô ta lớn tuổi như vậy, ly hôn rồi cũng không tiện tìm người khác, về sau già rồi bệnh hoạn ai sẽ chăm sóc? Thứ hai, cô ta không có việc làm, ly hôn rồi ăn gì uống gì, học phí của con gái lấy từ đâu đây?”
“Dì ấy có thể đi làm công mà, con gái của dì ấy cũng thế, lại không phải trẻ nhỏ.”
“Cô ta lớn tuổi như vậy, còn chỗ nào thuê chứ?”
“Thu ngân siêu thị, dọn dẹp, bảo mẫu…, không phải đều có các bác gái làm sao?”
“Loại người đã quá quen với cuộc sống tốt đẹp, làm sao có thể đi làm mấy công việc hạ thấp mặt mũi này.”
Đồng Đồng trầm mặc một lúc: “Mẹ, mẹ có thể hiểu được những người giống như dì ấy, đúng không?”
Mẹ Đồng gật đầu: “Ở một mức độ nào đó.”
Đồng Đồng buông con tôm trong tay: “Một chút con cũng không hiểu được.”
*
Ngày hôm sau.
Đồng Đồng đăng nhập vào QQ thì phát hiện, cô vậy mà nhận được thư thỉnh cầu của một người tốt, trên tin nhắn viết: Tôi là người phụ trách tổ chức cứu trợ, chuyên trách về bạo hành gia đình, xin hỏi bạn có muốn đưa tin về bạo hành gia đình không?
Đồng Đồng lập tức ý thức được, người này nhất định đã nhìn thấy tin nhắn trên diễn đàn hoặc các tin cô đăng lên mới liên hệ với cô. Cô vội vàng xin kết bạn, gửi qua một icon khuôn mặt cười, sau đó viết: [Xin chào.]
Bên kia rất nhanh đã trả lời lại, cực kỳ trực tiếp: [Xin chào, có tiện gặp mặt nói chuyện không?]
Đồng Đồng hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn phòng làm việc của Cố Hoài, anh ở bên trong. Cô lập tức đi lên gõ cửa, không đợi anh trả lời đã trực tiếp đẩy cửa: “Lão đại, có một người phụ trách bên tổ chức cứu trợ người dân liên lạc với tôi qua mạng, nói muốn gặp mặt tôi nói chuyện.”
Người trên mạng, bình thường khó phân biệt thật giả, trước kia bọn họ đã từng gặp qua người cho tin tức giả, lừa phí cung cấp thông tin. Cố Hoài trầm tư một lúc: “Gần đài truyền hình có một quán trà Nhàn Vân, hẹn gặp đối phương ở nơi đó. Cô định xong thời gian thì cho tôi biết, tôi đi cùng cô.”