Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 491: Huyết Linh Phong Yêu




Dịch giả: aluco

"Thì ra ngươi chẳng qua là muốn ta dừng tay, ta đây dừng tay là được!"

Toàn thân Diệp Vân lôi quang lập loè, điện mang bắt đầu khởi động, toàn bộ người ẩn mình trong Lôi Hải, phảng phất như chiến thần khoác trên người chiếc áo choàng Lôi Đình.

Quân Nhược Lan dừng lại, trong hai tròng mắt hiện lên vẻ cảnh giác, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Diệp Vân.

"Lấy hạt giống Lôi Đình áo nghĩa giao ra đây, nếu như Lôi linh khí bên trong đã bị ngươi hấp thu coi như ta tặng nó cho ngươi là được."

Diệp Vân mỉm cười, Lôi Hải quanh thân bỗng nhiên tản ra, hắn chậm rãi tiến đến: "Ngươi nói là nó sao?"

Chỉ thấy trong lòng bàn tay Diệp Vân có một quả tinh thạch màu tím nhạt, không có Linh khí dao động chút nào.

Quân Nhược Lan khẽ giật mình, đột nhiên giơ tay đoạt lấy, Diệp Vân cũng không ngăn cản, để mặc cho nàng đoạt lấy.

Thần niệm của Quân Nhược Lan dung hợp cùng chân khí rót vào trong đó, sau một khắc thì sắc mặt đại biến. Bên trong hạt giống Lôi Đình áo nghĩa hoàn toàn trống rỗng, không có nửa điểm Lôi linh khí, cũng không có cái gì gọi là thần thông bí pháp, lại càng không cần phải nói là Lôi Đình pháp tắc.

"Ngươi đã hấp thu luyện hóa hết?" Sắc mặt của Quân Nhược Lan đã âm lãnh đến cực hạn, nàng cho dù thế nào cũng không thể tưởng được Diệp Vân chỉ trong thời gian ngắn đã có thể hấp thu hết Linh khí cùng thần thông bên trong hạt giống Lôi Đình áo nghĩa.

Diệp Vân nhún nhún vai, nói: "Chẳng lẽ bên trong còn cái gì nữa sao? Ta đây hấp thu thêm một chút nữa cũng được."

Quân Nhược Lan thở sâu một hơi, trong đôi mắt bắn ra hai đạo hàn mang, lạnh lùng nói: "Ngươi đã cố ý không nghe, ta đây cũng không có cách nào, chỉ có thể bắt ngươi trở về. Chắc hẳn Lôi hệ thần thông hoặc là pháp tắc chứa trong đây, ngươi trong nhất thời nửa khắc cũng không cách nào luyện hóa nghiên cứu thấu triệt, chỉ cần chém giết ngươi sau đó luyện hóa, tinh luyện lại một lần nữa là được."

Quân Nhược Lan bước lên một bước, chiếc khăn lụa màu đỏ như máu trong tay lóe ra hào quang đẹp đẽ. Bàn tay trắng nõn của nàng giơ nhẹ lên, chỉ nhìn thấy một hạt đan dược trắng noãn được nàng nhét vào trong miệng.

Trong khoảnh khắc, khuôn mặt lúc đầu trắng bệch của Quân Nhược Lan đã trở nên hồng nhuận, chỉ trong khoảng thời gian nháy mắt đã có một cỗ khí thế sắc bén đến cực hạn từ trên người nàng tuôn ra. Cỗ khí thế này dường như có thể phá nát bầu trời, không thể nào địch nổi.

Quân Nhược Lan vốn chỉ có tu vi là Kim Đan Cảnh ngũ trọng, dù cho có được trung phẩm Tiên Khí cũng chỉ làm cho thực lực của nàng có thể so với Kim Đan Cảnh thất trọng.

Nhưng mà, khi nàng ăn vào viên đan dược trắng noãn này, khí thế toát ra trên người đã hoàn toàn bất đồng rồi, rõ ràng đã vượt qua Kim Đan, có một loại cảm giác phá trời lấp biển, chỉ cần giơ tay nhấc chân tựa hồ có thể đá ngọn núi lớn văng tung tóe, ngăn chặn trường hà.

Khí thế như thế này đã vượt qua Kim Đan Cảnh, khoảng cách đến phá đan sinh anh chỉ còn có nửa bước, cao thủ Kim Đan Cảnh đỉnh phong cũng không cách nào phóng xuất ra khí thế như vậy. Quân Nhược Lan sau khi phục dụng miếng đan dược trắng noãn này, rõ ràng một lần hành động đã có được khí thế của Nguyên Anh lão tổ.

Sắc mặt Diệp Vân lập tức ngưng trọng, hắn có thể cảm nhận một cách rõ ràng áp lực đến từ Quân Nhược Lan. Diệp Vân có một loại cảm giác, nếu như Quân Nhược Lan toàn lực thi triển mà nói, dù cho hắn giờ phút này đã ngưng kết Lôi Linh giả đan, nếu muốn ngăn cản công kích của nàng, cũng không hề nắm chắc chút nào.

"Đại ca ca, không cần liều mạng cùng nàng, nàng giống như phục dụng đan dược để có thể kích phát tiềm lực trong thời gian ngắn, có thể tăng tu vi lên đến vô hạn gần như tiếp cận Nguyên Anh Cảnh. Chỉ cần tránh thoát một khoảng thời gian, dược lực biến mất, nàng sẽ "mèo lại hoàn mèo" mà thôi!" Đồng Đồng nói nhỏ bên tai Diệp Vân.

Diệp Vân nhìn nàng một cái, đầy vẻ kinh ngạc, cũng không biết tiểu nha đầu này từ đâu biết được công hiệu có được khi Quân Nhược Lan chơi "dopping".

Bất quá, Diệp Vân chỉ cần suy nghĩ một chút lập tức tin tưởng Đồng Đồng nói không sai. Bên trong Lạc Lôi Cốc có thiên địa tạo ra cấm chế, Nguyên Anh Cảnh lão tổ một khi tiến vào sẽ bị lực lượng thiên lôi cường đại đánh cho "banh xác". Có lẽ ở bên ngoài thì viên thuốc này làm cho Quân Nhược Lan có được lực lượng có thể so với Nguyên Anh Cảnh, nhưng mà ở bên trong Lạc Lôi Cốc thì lại không thể nào. Một khi cảm nhận được nàng có được khí thế của Nguyên Anh Cảnh, chỉ sợ lập tức sẽ có thiên lôi cuồng bạo đánh xuống, nghiền nát nàng ngay lập tức.

Trong lòng Diệp Vân đã xác định, nếu như tu vi Quân Nhược Lan vượt ra khỏi Kim Đan Cảnh, như vậy mặc kệ hắn ở đây đạt được bao nhiêu chỗ tốt trong hạt giống Lôi Đình áo nghĩa, cũng tuyệt đối không có khả năng ngăn cản lực lượng của Nguyên Anh Cảnh.

Bất quá, nếu như Quân Nhược Lan chỉ có thể phát huy ra tu vi Kim Đan Cảnh như trước đây, như vậy hắn vẫn có lòng tin có thể cùng nàng một trận chiến.

"Diệp Vân, hôm nay là chính ngươi muốn chết, trách không được ta." Quân Nhược Lan khí thế như cầu vồng, một bước bước ra dường như có thể đạp vỡ núi cao, trùng trùng điệp điệp rơi trên mặt đất. Nếu không phải mặt đất trong Lạc Lôi Cốc đã từ ngàn vạn năm nay bị Lôi Đình oanh kích có độ cứng vượt xa nham thạch, chỉ sợ một cước này có thể làm cho mặt đất nổ tung.

Diệp Vân bỗng nhiên cười cười, rõ ràng lui về sau hai bước.

"Quân sư tỷ ngươi hà tất như thế, chúng ta dù sao đã từng là đồng môn với nhau, chỉ là một quả hạt giống Lôi Đình áo nghĩa mà thôi, không cần đuổi tận giết tuyệt a."

Quân Nhược Lan lạnh lùng nói: "Chỉ là một quả hạt giống Lôi Đình áo nghĩa? Ngươi cũng đã biết công dụng chính thức của cái hạt giống này? Cũng không phải là để cho ngươi hấp thu Lôi linh khí, tìm hiểu trong đó lôi pháp thần thông. Mà là pháp tắc, pháp tắc do thiên địa tạo ra, chỉ có pháp tắc thuộc về Lôi Đình. Ngươi thực cho rằng đã tìm hiểu đến da lông một tia lôi hệ pháp tắc? Ngươi đã quá tự tin rồi! Ta tuy rằng có thể từ trên người của ngươi cảm nhận được một tia lực lượng pháp tắc, nhưng nó lại bạc nhược yếu kém vô cùng, đơn giản cực kỳ, căn bản không coi là pháp tắc. Pháp tắc chính thức thì mỗi một đạo cũng có thể biến hóa phức tạp thành đơn giản, biến hóa đơn giản thành phức tạp, thiên biến vạn hóa, vô cùng cường đại. Ngươi, còn kém xa lắm."

Lông mày Diệp Vân chau lên, rồi lại lơ đễnh, cười cười nói: "Cái thứ pháp tắc này cho tới bây giờ chính là mơ hồ thần bí, ta căn bản là không nghĩ tới chuyện muốn đi tìm hiểu, đối với ta mà nói trước mắt có thể tăng thực lực lên chính là chuyện trọng yếu nhất, nếu như hạt giống Lôi Đình áo nghĩa có thể làm cho Lôi linh khí trong cơ thể ta tăng lên, ngay cả trong đó không có lôi pháp thần thông, ta cũng sẽ không giao cho ngươi."

Quân Nhược Lan muốn... nghẹn thở, tức giận nói: "Cho nên ngươi sẽ chết, hôm nay ta lập tức bắt ngươi lại, mang về tông môn, thông qua phương pháp hiến tế rút ra lực lượng pháp tắc cùng bí pháp thần thông trong cơ thể ngươi, làm cho ngươi biết hậu quả của việc hủy bỏ lời hứa là như thế nào."

Diệp Vân cười ha ha, nói: "Đã như vậy, Quân sư tỷ ngươi còn không ra tay, còn đợi đến khi nào nữa."

Mái tóc trên đầu Quân Nhược Lan không gió mà bay, thân hình thẳng tắp từ phía sau vọt tới, khuôn mặt thoạt nhìn có chút dữ tợn.

Khăn lụa màu đỏ lại biến hóa lần nữa, ngưng tụ lại hóa thành một thanh chiến thương màu đỏ như máu, nằm ngang ở trước ngực.

Bàn tay trắng nõn của Quân Nhược Lan giơ nhẹ lên, chụp lấy chiến thương màu đỏ như máu vào bàn tay, vuốt ve nhẹ nhàng mơn trớn.

"Huyết Linh Phong Yêu! Ta rốt cuộc có năng lực cởi bỏ phong ấn của ngươi, chỉ tiếc là khi ngươi tỉnh lại chỉ thích uống máu người, mà không phải thích nhất máu của Yêu thú."

Tiếng nói của Quân Nhược Lan vừa dứt, trường thương màu đỏ như máu trong tay dường như đồng cảm cùng nàng, hơi hơi chấn động, phát ra âm thanh ô ô.

"Đại ca ca, đi mau, bên trong cây thương này có linh." Bỗng nhiên Đồng Đồng lớn tiếng kêu lên, trên khuôn mặt bầu bĩnh vui vẻ đầy vẻ sốt ruột.

Tinh mang hiện lên trong mắt Diệp Vân, hắn không hề do dự chút nào, kéo tay Đồng Đồng lui về phía sau. Nếu như hắn đã biết rõ Quân Nhược Lan phục dụng đan dược cũng không có khả năng duy trì trạng thái này trong thời gian dài, như vậy đương nhiên muốn trước tiên tránh đi mũi nhọn, đợi đến khi dược lực tan hết lập tức một lần hành động đánh bại nàng.

Bất quá, việc Diệp Vân lui về phía sau tựa hồ đã bị Quân Nhược Lan đoán trước, chỉ thấy huyết sắc chiến thương trong tay nàng nhẹ nhàng run lên, trăm ngàn đạo huyết sắc quang mang chiếu sáng thiên địa, đâm rách Lôi Hải, khiến cho Lôi Đình đều ảm đạm biến sắc.

Huyết sắc quang mang bay thẳng lên, trên không trung đan vào nhau một cách quỷ dị, sau đó nổ đùng một phát trên không trung, cầu vồng huyết sắc rủ xuống như một tấm màn trời, bao phủ phạm vi trăm trượng bên trong đó.

Làm cho người ta kinh ngạc là theo cầu vồng huyết sắc bao phủ, bốn phía không gian tinh bích rõ ràng không chịu nổi lực lượng như thế, ba ba ba nứt vỡ, hóa thành vô số quang ảnh, tiêu tán ở chính giữa không khí.

Cách đó ngoài mười trượng, Đỗ Kiếm Ngâm vẫn muốn xông đến nhưng lại không có bất kỳ biện pháp nào chợt cảm thấy cấm chế trong suốt ở bốn phía đột nhiên tiêu tán, hắn thét lên một tiếng thét dài, trường kiếm trắng noãn như ngọc trong tay phát ra ánh sáng long lanh đột nhiên lướt tới, đâm thẳng vào sau lưng Quân Nhược Lan.

Diệp Vân ở phía trước nhìn thấy chỉ biết trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn không thể lý giải vì sao Đỗ Kiếm Ngâm lại làm như thế.

Bất quá, Quân Nhược Lan tựa hồ sau lưng có một con mắt, Huyết Linh Phong Yêu thương trong tay hơi hơi run lên, rõ ràng đảo ngược đầu thương, huyết sắc thương mang bắn ra nghênh đón trường kiếm của Đỗ Kiếm Ngâm.

Răng rắc!

Một tiếng vang nhỏ, trường kiếm trong tay Đỗ Kiếm Ngâm chống đỡ lấy huyết sắc thương mang, nhưng mà trên thân kiếm nguyên bản trơn bóng không tì vết lại xuất hiện những vết rạn giống như mạng nhện, thiếu chút nữa không thể tiếp nhận được một đạo thương mang này.

Nhưng mà, trên mặt Đỗ Kiếm Ngâm lại nhìn không thấy được nửa phần hoảng sợ, ngược lại hiện ra sự hưng phấn, trong mắt chiến hỏa hừng hực, toàn bộ khí thế đột nhiên phát sinh biến hóa.

Hắn, tựa hồ biến thành một thanh trường kiếm sắc bén đã đến cực hạn, đủ để đâm rách hết thảy, chém vỡ thiên địa!