Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 404: Đế quốc biên thành




Dịch giả: aluco

Đại Tần đế quốc, ở về phía Tây của Tấn quốc, không biết cách xa mấy trăm vạn dặm.

Ranh giới của đế quốc kéo dài trên bản đồ mấy mươi vạn dặm, từ khi lập quốc cách đây năm ngàn năm đến nay hoàng thất hầu như đem tất cả tông môn đều chiêu an, để cho mình sử dụng. Tại Đại Tần đế quốc, không có bất kỳ thế lực nào có thể chống lại với Hoàng tộc.

Nhưng mà, cách đây khoảng nghìn năm một thế lực có tên là Tiên Kiếm Tông đột nhiên quật khởi, trong khoảng thời gian ngắn ngủi không đến trăm năm đã khiêu chiến với các đại môn phái, chưa bao giờ thất thủ.

Tiên Kiếm Tông càng lúc lại càng cường thịnh, rồi lại cự tuyệt chiêu an của Hoàng tộc, khiến cho Hoàng tộc của Đại Tần đế quốc bất mãn, kêu gọi tất cả đại tông môn liên thủ, hơn nữa phái ra Nguyên Anh Cảnh Thánh Nhân siêu việt ra tay, đem Tiên Kiếm Tông đánh tan, triệt để bị diệt, chỉ còn lại có một ít người thuộc dạng “ gió chiều nào theo chiều nấy”, theo về Hoàng tộc, đổi tên thành Thiên Kiếm Tông.

Diệp Vân nửa tháng trước thông qua Truyền Tống Trận đi vào Đại Tần đế quốc, hắn chẳng qua là thoáng nghe ngóng, liền biết rõ lúc trước Đoàn Nghiễm Thần nói không sai.

"Tương truyền Tiên Kiếm Tông năm đó thực lực cường đại, thế lực mênh mông, trong tông cao thủ nhiều như mây, tu vi không phải là Kim Đan Cảnh thì đừng mong có thể trở thành đệ tử nội môn bình thường, còn những đệ tử tinh anh thì tu vi bắt buộc phải là Nguyên Anh Cảnh, về phần đám người cao tầng như Trưởng lão, tông chủ càng là vượt qua Nguyên Anh Cảnh Thánh Nhân tu vi."

"Lão Thành, ngươi lại “chém gió” rồi a. Phóng nhãn khắp Đại Tần đế quốc của ta, Thánh Nhân được bao nhiêu vị? Ngươi lại còn nói chỉ là một cái Tiên Kiếm Tông vậy mà có Thánh Nhân tồn tại, đã vậy số lượng cũng không ít, làm sao có thể tin được?"

"Đúng đấy, Lão Thành ngươi không nên khi dễ ta ít đọc sách nên muốn gạt ta, ngươi mặc dù là nói chuyện xưa, thực sự cũng phải hợp tình hợp lý một chút, nếu không thì trả lại tiền."

"Không sai không sai, vượt qua Nguyên Anh Cảnh Thánh Nhân là tôn quý như thế nào, cũng không phải là củ cải trắng hay là cải trắng bán đầy ngoài chợ, quơ tay là có một đống, Lão Thành ngươi ăn nói bậy bạ, trả lại tiền cho ta."

"Lão Thành tiểu tử này khẳng định uống nhiều rượu, xỉn mẹ nó rồi, mỗi lần uống nhiều là nói bậy một mạch."

Tại một quán rượu trong một tòa thành nhỏ ở Đại Tần đế quốc, giữa quán có dựng một cái đài bằng gỗ cao vài trượng, một gã ước chừng bốn mươi năm mươi tuổi, khuôn mặt xấu xí, trên mặt có một chòm râu dê đang ngồi trên đó, tay phải cầm quạt xếp, tay trái nắm lấy hồ lô rượu, sắc mặt đỏ hồng, chậm rãi mà nói.

Dưới đài, một đám người nhao nhao ồn ào, vui cười tức giận mắng nhiếc, tư thái khác nhau.

"Các ngươi đừng suy nghĩ không tin những gì ta nói, Lão Thành ta tuy rằng đôi khi hơi khoác lác, “chém gió” đôi chút nhưng mà lần này nói ra tất cả đều là sự thật. Các ngươi suy nghĩ một chút, Đại Tần đế quốc ta tất cả đại tông môn tông chủ a Trưởng lão a, tinh anh đệ tử a, đều là dạng gì tu vi?" Lão Thành bắt chéo hai chân ngồi ở trên mộc đài, quạt xếp nhẹ lay động, không có chút nào nho nhã, nhìn vào chỉ thấy sự hèn mọn bỉ ổi.

"Nói nhảm, cái này người nào không biết? Phiêu Miểu Tông nội môn Trưởng lão đều là Nguyên Anh Cảnh lão tổ, nghe nói tông chủ đại nhân đã đạt tới Nguyên Anh Cảnh đỉnh phong, chính là có hi vọng nhất đột phá thành Thánh Nhân cao thủ."

"Đan Đỉnh Môn môn chủ cũng là Nguyên Anh Cảnh đỉnh phong, nghe nói tu vi so với Phiêu Miểu Tông tông chủ chỉ kém nửa trù."

"Lạc Tinh Môn cũng không kém, nghe nói tu vi mạnh nhất cũng là Nguyên Anh Cảnh thất trọng, khoảng cách đỉnh phong chẳng qua là nửa bước xa."

"Không sai, tất cả đại tông môn thực lực đều không sai biệt lắm, Nguyên Anh Cảnh hậu kỳ chỗ nào cũng có."

Lão Thành híp mắt, lại uống một ngụm rượu, nói: "Như vậy vì sao cao thủ của mấy chục tông môn tụ tập, liên hợp vây quét Tiên Kiếm Tông rồi lại bị đánh cho khóc như mưa, thiếu chút nữa tông hủy người chết? Nếu như Tiên Kiếm Tông không có Thánh Nhân cảnh giới cường giả, bọn hắn có thể thắng sao?"

Trong lúc nhất thời, dưới đài toàn bộ trầm mặc im lặng, không phản bác được.

"Cho nên nói, Tiên Kiếm Tông năm đó cao thủ mạnh nhất chính là Thánh Nhân, nhưng lại không phải một vị." Lão Thành dương dương đắc ý mà uống một hớp rượu, nói tiếp: "Các ngươi biết rõ Hoàng tộc cuối cùng cũng ra tay, phái ra là ai chăng?"

"Ai? Nghe nói là hai người, một đôi tình lữ."

"Không đúng, ta nghe nói là ba gã Thánh Nhân, một lần hành động đem Tiên Kiếm Tông đánh tan."

Dưới đài lập tức đều nghị luận, lớn tiếng tranh luận.

Lão Thành quạt xếp nhẹ lay động, nói: "Những gì các ngươi nói đều không sai, đúng là một đôi tình lữ, hơn nữa niên kỷ bất quá chừng ba mươi, tu vi cao tuyệt, chính là Thánh Nhân cảnh giới."

"Làm sao có thể? Hơn ba mươi tuổi là Thánh Nhân, cái này tại thời kỳ viễn cổ đều không có nghe nói qua, Lão Thành ngươi nói điểm này không đúng, đừng vì muốn kiếm Linh Thạch mà nói bậy nói bạ."

"Đúng đấy, phóng nhãn nghìn năm, làm gì có một gã Thánh Nhân nào niên kỷ dưới trăm tuổi? Hơn ba mươi tuổi là Thánh Nhân, Lão Thành ngươi khoác lác “chém gió” tung nóc nhà a."

Lão Thành cười lạnh một tiếng, nói: "Các ngươi một đám ếch ngồi đáy giếng biết cái đếch gì, hai gã Thánh Nhân này cũng không phải là trong hoàng thất của Đại Tần đế quốc, chính là đến từ thượng diện."

Nói xong, vẻ mặt hắn trở nên nghiêm nghị, bỏ hồ lô rượu đang cầm trong tay xuống, chỉ chỉ lên phía trên.

Trong khoảnh khắc, tất cả mọi người đều tắt tiếng, vẻ mặt kinh hãi, không ai còn nói nhảm nửa câu, toàn bộ cúi đầu xuống ăn uống, hoặc là tính tiền ly khai.

Lão Thành sờ lên chòm râu dê rừng, đem hồ lô rượu cầm lấy, trong đôi mắt già nua vẫn đục chợt lóe lên tinh mang.

Diệp Vân ngồi dựa vào cửa sổ, nghe một cách say sưa. Nửa tháng nay hắn đã hỏi thăm một chút, Lão Thành này chính là thuyết thư* ở Loạn Thạch Thành này, hắn thích nhất chính là nói về chuyện xưa của Tiên Kiếm Tông, nghe nói hắn đã nói trọn vẹn năm năm.

*thuyết thư : người kể chuyện ở các quán rượu, kể xong một câu chuyện thì người nghe tùy vào mức độ hay dở của câu chuyện mà thưởng tiền. Nghe qua giống hệt lão Vô Tội, cũng viết truyện rồi cầu nguyệt phiếu để… kiếm tiền.

Diệp Vân ở chỗ này nghe suốt năm ngày, hầu như nghe được rất nhiều chuyện ngày xưa có quan hệ đến Tiên Kiếm Tông, hắn thật sự là không nghĩ tới năm đó Tiên Kiếm Tông lại có thể cường đại đến loại tình trạng này, toàn bộ Đại Tần đế quốc mấy chục tông môn phái ra vô số cao thủ, đều muốn liên thủ tiêu diệt Tiên Kiếm Tông nhưng không có làm được, ngược lại bị giết đến tinh nhuệ đại giảm, nguyên khí đại thương.

Chẳng qua làm cho hắn cảm thấy kỳ quái là mỗi khi đến thời điểm gã thuyết thư tên Lão Thành giảng đến việc hai gã thanh niên Thánh Nhân đến từ thượng diện, tất cả những bàn luận về câu chuyện xưa đều im bặt mà dừng lại, không còn có ai hỏi thêm dù chỉ là nửa câu, thật sự là kỳ quái cực kỳ.

Diệp Vân nghe xong trong mấy ngày, mỗi lần đều như vậy, sự hiếu kỳ trong lòng ngày càng phát ra dầy đặc, hắn rốt cuộc có chút nhịn không được, đưa tay vẫy vẫy.

Tiểu nhị của quán rượu bước nhanh đi đến trước người của hắn, vẻ mặt cung kính.

"Tiểu Thôi, mời Lão Thành đến uống chén rượu cùng với ta." Diệp Vân rất tùy ý đem một quả thượng phẩm Linh Thạch ném cho tiểu nhị.

Tên tiểu nhị Tiểu Thôi vẻ mặt tươi cười, thu hồi Linh Thạch nhưng sau đó xoay người hướng phía trên đài Lão Thành vẫy vẫy tay: "Lão Thành ngươi xuống đây, bên này có vị khách quan muốn mời ngươi uống chén hảo tửu."

Trên mộc đài, Lão Thành bắt chéo hai chân híp mắt trong miệng hừ hừ lấy, nghe nói như thế mãnh liệt nhảy dựng lên, lớn tiếng nói: "Hảo tửu? Có đúng là hảo tửu? Lão Thành ta coi vậy nhưng là người có thân phận, rượu bình thường cũng không uống a."

Diệp Vân con mắt híp lại, cười nói: "Tiểu Thôi, đem rượu tốt nhất trong tiệm của các ngươi mang lên cho ta, ta không sợ Lão Thành không uống, chỉ sợ hắn uống say."

Không đợi Tiểu Thôi nói chuyện, Lão Thành từ trên mộc đài cao mấy trượng nhảy xuống, kéo ra cái ghế ngồi xuống: "Vị tiểu huynh đệ này, ta vừa nhìn ngươi là biết ngay ngươi đến từ hào môn đại gia, ngày sau nhất định không phải vật trong ao, hôm nay có may mắn kết bạn với Lão Thành ta, có thể là vận may của ngươi a."

Diệp Vân cười cười nói: "Ta cũng cho rằng là như thế, thật sự là hạnh ngộ."

"Dễ nói dễ nói, Lão Thành ta cùng uống rượu với ai cũng đều chú ý đến việc vừa mắt, nếu chướng mắt chính là cho dù rượu tốt đến đâu ta đều khinh thường không thèm uống của hắn một giọt, nói nửa câu lời nói. Tiểu huynh đệ ngươi không tệ, hợp nhãn với ta, hôm nay nhất định phải không say không về, nâng ly là phải uống cạn." Lão Thành cười ha ha.

Diệp Vân cười nói: "Đó là tự nhiên, Lão Thành ngươi nếu là khiêm tốn khách khí, ta ngược lại xem thường ngươi."

Lão Thành đắc ý cực kỳ, cười ha ha.

Diệp Vân trong lòng vui vẻ, hạ giọng khẽ gọi: "Lão tổ, có thể tỉnh lại."