Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 40: Ám toán




“Ngươi! Lên đài.”

Chưa kịp nhìn kỹ mấy tràng tỷ thí đang diễn ra trên các lôi đài khác thì trong tai Diệp Vân vang lên tiếng quát.

Một gã đệ tử mặc áo đen nhìn Diệp Vân không biểu lộ gì, gật đầu với hắn rồi hướng lên lôi đài. Tiếp theo, hắn lặp lại hành động đó với một nữ đệ tử khác.

Sắc mặt Diệp Vân hơi cau lại. Sự việc vừa rồi của Lan trưởng lão đã giúp hắn hiểu, căn bản không có cách nào để một người ẩn giấu thực lực bằng cách cố ý nhận thua, còn mấy tên đệ tử áo đen này có thể tùy ý ghép đôi cho các đệ tử tỷ thí, lại không cho bọn hắn đủ thời gian để mà nghỉ ngơi nữa.

Cuộc tỷ thí này đã hoàn toàn nằm trong sự khống chế của các trưởng lão và những đệ tử áo đen này. Hơn nữa, sợ rằng sau vòng thứ nhất, các trưởng lão này biết rõ thực lực từng người sẽ thông qua đám đệ tử áo đen mà chọn ra người thích hợp cho mỗi cặp tỷ thí, tránh để các đệ tử có thực lực mạnh mẽ phải gặp nhau quá sớm. Nghĩa là, nhưng đệ tử còn trụ lại được tới cuối cùng chính là những đệ tử mạnh nhất.

“Sinh tử đúng là nằm trong tay của bọn họ cả, căn bản không có chỗ cho may mắn tồn tại nữa.”

Diệp Vân hít sâu một hơi, vầng sáng hai màu trong cơ thể không hiểu vì sao đột nhiên chợt lóe lên.

“Diệp sư huynh, người hãy cẩn thận một chút.” Dư Minh Hồng lách qua đám người tiến tới, lo lắng nhìn Diệp Vân.

“Ngươi cũng qua được vòng thứ nhất sao?” Diệp Vân nhìn Dư Minh Hồng thấy trên người tỏa ra nhiệt khí, rõ ràng vừa trải qua chiến đấu, nói tiếp, “ngươi cũng phải cẩn thận đó.”

Dư Minh Hồng nhẹ gật đầu.

Diệp Vân không nói thêm gì, thân ảnh vừa lóe lên đã đáp xuống đúng vị trí của mình trên lôi đài.

“Sư huynh, mời chỉ giáo.” Nữ đệ tử đang đứng đợi trên lôi đài nhìn Diệp Vân ở phía đối diện, trong mắt giấy lên chiến ý, Linh lực trong cơ thể theo hai tay phun mạnh ra ngoài.

Diệp Vân nhíu mày. Dựa vào lượng Linh lực cô gái này phát ra thì tu vi mới chỉ dừng ở Luyện Thể Cảnh tứ trọng, hắn có đứng yên để nàng ta công kích cũng chưa chắc nàng ta đã đả thương được mình.

“Diệp sư huynh, ta là Vương Á Tiệp, mong sư huynh chỉ điểm.” Nữ đệ tử thấy Diệp Vân bình thản như không hề chuẩn bị gì liền thấp giọng kêu lên.

“Ngươi ra tay đi.” Diệp Vân khoát tay bảo. Không phải hắn xem thường con gái, chẳng qua tu vi giữa hai người chênh lệch quá lớn, nếu hắn chủ động tấn công trước sợ sẽ làm nàng ta trọng thương mất.

Vương Á Tiệp hơi sững người, khuôn mặt ửng hồng sau đó cẩn thận bước từng bước tới gần.

“Diệp sư huynh, ta có thể mạo muội hỏi huynh một chuyện không?”

“Vấn đề gì?” Diệp Vân có chút hiếu kỳ hỏi lại.

Vương Á Tiệp đi tới trước người Diệp Vân, khuôn mặt ửng hồng tự nhiên cười nói.

“Điều ta muốn, chính là cái chết của Diệp sư huynh chứ còn gì nữa!”

Lời nói vừa dứt, một làn gió thơm từ đầu ngón tay nữ đệ tử này nhanh chóng bắn về phía mặt Diệp Vân. Vẻ nhút nhát e dè của nàng ta hoàn toàn biến mất, thay vào đó là khí thế của một sát thủ khát máu. Đầu ngòn tay trắng nõn như ngọc đã giống như đuôi bò cạp đỏ tươi mang đầy chất độc đâm thẳng tới Diệp Vân.

Diệp Vân vốn đã buông lỏng, không ngờ nữ đệ từ tu vi mới có Luyện Thể Cảnh tứ trọng này lại đột nhiên ám toán khiến hắn có chút bối rối.

“Có thể từ vị trí của một đệ tử tạp dịch đạt tới bước này, quả nhiên không ai là không có thủ đoạn.” Hai hàng lông mày Diệp Van nhíu lại, trong lòng biết mình đã bị lừa. Cô gái này nhất định có bảo vật hoặc công pháp có thể che giấu tu vi thật của mình : Luyện Thể Cảnh ngũ trọng đỉnh phong – Nội Tức Cảnh!

Cảnh giới tu vi đã bị che giấu đi một tầng!

Linh lực trong cơ thể Diệp Vân lập tức vận chuyển tới ngực phòng thủ. Đòn công kích của Vương Á Tiệp không quá khó đoán, nhưng đầu ngón tay trông giống đuôi bò cạp kia ẩn chứa uy lực không tầm thường.

Diệp Vân lui về sau nhằm kéo dài khoảng cách giữa hai người, từ đó có thêm thời gian để bố trí phòng ngự chặt chẽ hơn, đồng thời tìm cách phản kích. Nhưng Vương Á Tiệp đã dùng trăm phương ngàn kế đặt lên người Diệp Vân, trong khi Diệp Vân vì không nhìn thấu tu vi của nàng ta nên không khỏi có ý khinh thường, trong tình huống đối phương không kịp phòng bị nàng ta hẳn đã tung ra công kích mạnh nhất của mình.

Nếu là người khác, hẳn sẽ không dễ dàng mà tránh né hay chống đỡ được.

Từ khi được quang ảnh hai màu đen trắng tiến hành cải tạo thân thể, xương cốt, mỗi ngày Diệp Vân đều tĩnh tâm tìm hiểu, sau này cũng thường tới chỗ thất trưởng lão luyện chế Linh tửu nên khả năng phán đoán được tăng lên không ít.

Diệp Vân lùi lại một bước rồi dừng lại, Linh Lực hội tụ tại ngực phòng thủ còn tay phải nắm thành quyền hung hăng đánh về hướng Vương Á Tiệp, đầu quyền ẩn hiện vầng sáng màu trắng.

Diệp Vân biết, công kích này của Vương Á Tiệp đã chỉ có thể ngạnh kháng.

Vương Á Tiệp mang đầy sát khí, khuôn mặt lanh lẽo như băng, đối diện với nắm quyền của Diệp Vân đang hướng tới, nàng không hề để ý, ngón tay phải hóa thành đuôi bò cạp phát ra một điểm sán màu đỏ đâm thẳng lồng ngực Diệp Vân.

Nàng rất tự tin, dù Diệp Vân có Linh lực hùng hậu thế nào chăng nữa, một quyền đánh r trong lúc vội vàng thế này sẽ không đủ khiến nàng trọng thương, còn đầu ngón tay nàng giống như đuôi bò cạp mang đầy chất độc nếu có thể đam vào ngực DiệpVân sẽ lập tức xuyên thủng nó. Diệp Vân chắc chắn phải chết.

Phốc!

Đúng như nàng ta tính toán, đầu ngón tay biến thành độc châm xuyên phá lớp áo Diệp Vân, xuyên thủng phòng ngự rồi đâm vào lồng ngực. Máu tươi theo đó tuôn ra thấm ướt vạt áo.

Nhưng, nụ cười vừa nở trên môi nàng ta đã đột nhiên dừng lại. Ngón tay đâm rách lồng ngực Diệp Vân như gặp phải một cỗ lực lượng cường đại ngăn cản lại không thể tiến thêm nửa bước.

“Chuyện này là sao?” Vương Á Tiệp vô cùng kinh hãi. Nếu không thể xuyên thủng ngực Diệp Vân thì không thể làm hắn bị thương, nói gì tới chuyện lấy mạng.

Trong lúc nàng ta còn đang ngạc nhiên không thôi thì chợt thấy bên hông nhói đau, một cỗ Linh lực cường đại đắnh văng nàng lui về sau hơn mười trượng, đạp vào hàng rào phía sau lôi đài rồi ngã lăn ra đất.

“Tại sao…?” Vương Á Tiệp vừa ngã lăn ra đất vừa ngước mắt nhìn Diệp Vân, chỉ thấy hắn đứng yên tại chỗ, trên vạt áo ngực vẫn còn thấm máu. Nàng biết, chỉ cần tiến thêm nửa phân là có thể đâm trúng trái tim Diệp Vân khiến hắn thân tử đạo tiêu nhưng trong thời khắc đó, trong cơ thể hắn xuất hiện một lực lượng vô cùng lớn, không những dễ dàng ngăn cản độc châm nàng đã tu luyện hai năm qua mà còn tiến hành phản kích.

“Linh khí! Xem ra trên người Diệp Vân nhất định có Linh khí bảo vệ.” Vương Á Tiệp lồm cồm bò dậy, gắng gượng đứng thẳng chắp tay hướng Diệp Vân.

Thấy Vương Á Tiệp đứng lên, DIệp Vân cười lạnh. “Lúc đầu ta còn lo sẽ làm ngươi bị thương nên mới nhường ngươi công kích trước, không ngờ ngươi lại độc ác như vậy.”

Sắc mặt Vương Á Tiệp trắng nhợt. Nàng cảm giác được một loại khí tức kinh khủng bao trù thân thể, khiến Linh lực trong cơ thể nàng lưu chuyển rất khó khăn.

“Ta….” Nàng há miệng muốn nhận thua nhưng còn chưa kịp cất lời thì một thân ảnh nhanh như chớp xuất hiện trước mặt. Chỉ nghe “Ầm” một tiếng, thân thể nàng bay ngược trở lại, toàn thân đau đớn ê ẩm.

Tới lúc Vương Á Tiệp nhìn rõ sự việc thì thấy mình đã ngã sấp ở dưới lôi đài.

“Hự!” máu tươi từ miệng nàng trào ra từng ngụm lớn.

“Ta trả lại ngươi một quyền, chúng ta coi như hòa nhau.” Diệp Vân đừng trên đài lạnh lùng nhìn nàng ta rồi từ từ thu hồi nắm đấm, gương mặt lạnh lùng không biểu lộ chút tình cảm nào.