Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 373: Đối chiến Ma Ảnh




Dịch: aluco

"Ngươi là ai? Ngươi làm thế nào tu luyện được Ba Đầu Sáu Tay, làm thế nào lại có được hóa ma yêu Binh?"

Thủy Thanh Huyên kích động từ trước đến nay chưa từng có, nghiêm nghị quát.

"Hóa ma yêu Binh là cái gì?" Diệp Vân hiếu kỳ hỏi.

"Ba Đầu Sáu Tay nghe nói chính là thần thông của Thượng cổ đại ma đã sớm thất truyền, cái thứ mà đại ma hư ảnh Ba Đầu Sáu Tay cầm trong tay chính là hóa ma yêu Binh, chính là đem tứ chi cùng đầu lâu của đại ma cùng với thân hình dùng thiên tài địa bảo luyện chế trăm năm mới luyện thành Thần Binh. Mà loại bí pháp này đồng dạng cũng thất truyền vạn năm, không thể tưởng được là sẽ lại xuất hiện trên người Hỏa Vân Thánh Giả." Thủy Thanh Huyên nói thật nhanh, trầm giọng quát.

Diệp Vân nhíu mày, nếu đúng như lời của Thủy Thanh Huyên thì đại ma hư ảnh sẽ cường hãn đến mức khó tin, dù cho chân khí trong cơ thể của hắn giờ phút này lay động như tiếng trống nhưng cũng không có nửa phần nắm chắc có thể trong lần công kích kế tiếp của Hỏa Vân Thánh Giả có thể toàn mạng.

Diệp Vân nhìn chằm chằm vào Hỏa Vân Thánh Giả, trong ánh mắt hiện ra một tia chần chờ, hắn vô thức quay đầu nhìn thoáng qua Mộ Dung Vô Tình lại phát hiện Mộ Dung Vô Tình trên mặt không có nửa điểm hoảng sợ, thậm chí ngay cả chiến ý trong mắt vừa rồi cũng biến mất vô tung vô ảnh chỉ còn lại một mảnh lạnh băng, không biết hắn suy nghĩ cái gì.

Thở ra!

Thủy Thanh Huyên nhẹ nhẹ thở phào một cái, đôi mi thanh tú cau lại, đại ma hư ảnh Ba Đầu Sáu Tay nắm hóa ma yêu Binh trong tay mang đến áp lực thật lớn cho nàng.

"Huyên Di, Mộ Dung sư huynh, cái Ba Đầu Sáu Tay cầm hóa ma yêu Binh này giống như lợi hại hết chỗ chê à, cái này dù sao cũng là tồn tại không chân thật mà là một đạo hư ảnh thôi." Diệp Vân chần chừ một chút, thấp giọng nói ra.

Thủy Thanh Huyên không khỏi khẽ giật mình, lập tức trên mặt lộ ra vẻ tươi cười:" Đúng vậy, đây không biết là do Hỏa Vân Thánh Giả tu luyện ra hay là lợi dụng bảo vật ngưng luyện ra hư ảnh, cũng không phải là tồn tại chân thật, uy lực kém hơn so với nguyên bản không biết bao nhiêu lần. Ta lúc trước bị nó làm chấn kinh nên trong lòng có điểm hơi loạn."

Mộ Dung Vô Tình lạnh lùng nói:" Chính là một đạo hư ảnh, chỉ sợ chúng ta cũng không thể ngăn cản được. Bất quá, ta ngược lại là rất kỳ vọng."

Hỏa Vân Thánh Giả nhìn xem ba người đang xoi mói đại hư ảnh phía sau hắn nhưng không lập tức ra tay, hắn lạnh lùng nhìn ba người nói:" Hi Linh Yêu tộc tiểu nha đầu, nếu như bây giờ ngươi lựa chọn theo ta đi, như vậy thì mạng của những người này ta có thể buông tha."

Thủy Thanh Huyên tự nhiên cười nói, nói:" Hỏa Vân tiên sinh, hình như ngươi cũng không muốn thúc giục đại ma hư ảnh? Ngươi cảm thấy ta sẽ đi theo ngươi sao? Ngươi cảm thấy ta sẽ tin tưởng ngươi sao? Hỏa Vân tiên sinh, ngươi không có được nửa điểm tin cậy rồi."

Diệp Vân cất cao giọng nói:" Hỏa Vân Thánh Giả, ngươi cũng không cần chơi trò tâm lý làm gì, hôm nay là một trận chiến không chết không thôi, hoặc là ngươi giết chết chúng ta hoặc là để mạng của ngươi lại."

Hỏa Vân Thánh Giả cười ha hả, nói:" Một tên tiểu gia hỏa tu vi chính thức chỉ bất quá là Trúc Cơ Cảnh trung kỳ lại dám nói những lời này, đúng là "chưa thấy quan tài chưa đổ lệ". Đã như vậy thì chết đi."

Hỏa Vân Thánh Giả bỗng nhiên bước ra một bước đưa nhẹ tay ra, đại ma hư ảnh sau lưng y liền giơ lên hai cánh tay nắm đao kiếm kéo ra một đạo tàn ảnh chém về phía đám người Diệp Vân.

Hỏa Vân Thánh Giả nói động thủ là động thủ, không hề cho bọn Diệp Vân thời gian nói chuyện.

Ba người Diệp Vân đã sớm đoán trước nhưng mà chuyện làm hắn và Mộ Dung Vô Tình cảm thấy kinh ngạc là Ba Đầu Sáu Tay hóa ma yêu Binh đánh ra công kích cũng không có cuồng bạo như bọn hắn nghĩ, cũng không có cảm nhận được lực lượng quá mức cường hãn.

Hai người liếc nhau, đều lộ ra vẻ khó hiểu.

"Vận công ngăn cản, nhanh chóng lui về phía sau."

Ngay tại thời điểm trong lòng hai người có chút nghi hoặc thì nghe được thanh âm thê lương của Thủy Thanh Huyên vang lên trong tai.

Trong khoảnh khắc, cái đại ma hư ảnh nhìn thấy không có lực lượng gì trong giây lát phá vỡ hư không, trực tiếp xuất hiện trước người bọn hắn, lực lượng phá hoại ẩn chứa trong đó đủ để đem trọn tòa Thiên Thần Phong san thành bình địa.

Trước người Diệp Vân là đao và kiếm, đánh về hướng Mộ Dung Vô Tình là hai kiện pháp bảo kỳ dị, xuất hiện trước ngực Thủy Thanh Huyên không đầy ba thước là chiến chùy cùng trường thương.

Ba người đồng thời thấy được Ba Đầu Sáu Tay đại ma hư ảnh đột nhiên xuất hiện trước người, hướng về phía bọn hắn hung hăng đánh tới.

Đại ma hư ảnh này chỉ trong khoảnh khắc rõ ràng một hóa thành ba, phân biệt hướng về phía ba người đánh ra lực lượng cuồng bạo.

Diệp Vân chỉ cảm thấy một cỗ uy thế tràn đầy uy thế đập vào mặt, linh hồn hắn ngưng luyện đến tình trạng cực kỳ cường đại cũng không khỏi phải run lên nhè nhẹ, thiếu chút nữa muốn co quắp ngồi tại mặt đất.

Trong giây lát hắn hít vào một hơi, chân khí trong cơ thể lay động như tiếng trống đều xuất ra. Một đạo Hỏa diễm cùng một đạo Băng phách thình lình xuất hiện, tại trước ngực hắn tương giao, dung hợp cùng một chỗ.

Lôi quang dưới chân hắn lập lòe, tựa hồ thân hình muốn hóa lôi đình hướng về phía sau bắn lùi lại.

Oanh!

Không đợi hắn đem Lôi Đình độn thuật thi triển ra triệt để thì một cỗ man lực tràn đầy thình lình xuất hiện, đao kiếm tương giao phát sinh lực lượng cuồng bạo trực tiếp thổi bay hắn đi giống như một chiếc thuyền lá nhỏ nằm sâu trong cơn sóng gió động trời, Diệp Vân chỉ cảm thấy tim đập nhanh và một cỗ cảm giác tuyệt vọng trước đó chưa từng có.

Cỗ lực lượng này căn bản không có cách nào ngăn cản, dù cho giờ phút này tu vi của hắn có cường thịnh trở lại gấp mười lần, gấp trăm lần cũng không có cách nào cùng với man lực tràn đầy trước mắt này đánh đồng.

Trong lòng Diệp Vân bay lên ý tuyệt vọng, chẳng lẽ phải chết ở chỗ này như vậy?

Không, tuyệt không!

Diệp Vân phẫn nộ quát lên một tiếng, Thần Niệm lập tức chìm vào mi tâm, triệu hoán Thiên Ma Chi Tâm.

Giờ khắc này chỉ có Thiên Ma Chi Tâm mới có thể cứu hắn, bởi vì hắn biết rõ đời chủ nhân trước của Thiên Ma Chi Tâm chính là Thiên Giới Thần Binh, nếu Thiên Ma Chi Tâm là bảo vật bọn hắn coi trọng tất nhiên có lực lượng cường đại.

Tâm tùy ý động, Hắc Bạch quang ảnh lập tức xuất hiện.

Thiên Ma Chi Tâm nếu như đã lựa chọn Diệp Vân với tư cách là chủ nhân mới, dù chẳng qua chỉ là chủ ký sinh, nếu như Diệp Vân chết đi thì Thiên Ma Chi Tâm lại cần phải lựa chọn một lần nữa, mà bảo vật cấp bậc này làm sao có thể một tu sĩ tùy tiện nào đó cũng có thể đạt được nhận thức của nó?

Hắc bạch quang ảnh lập tức từ mỗi một tấc trong lỗ chân lông da thịt của Diệp Vân bắn tóe ra, trước người Hắc Bạch quấn quanh rồi phân biệt rõ ràng tạo thành một tầng hơi mỏng như vòng bảo hộ.

Oanh!

Lực lượng cuồng bạo vẫn hung hăng oanh kích lên người Diệp Vân, dù cho Thiên Ma Chi Tâm phát ra Hắc Bạch quang ảnh thủ hộ cũng không hoàn toàn đem lực lượng này triệt tiêu, chỉ cần chưa tới một thành lực lượng đánh vào trên người Diệp Vân cũng đủ đem hắn xé rách.

Diệp Vân chỉ cảm thấy toàn thân tựa hồ không thuộc về mình, ý thức trong khoảnh khắc có chút mơ hồ, tùy thời đều muốn ly thể mà đi. Trong lòng của hắn rõ ràng, một khi hắn bỏ mặc cho ý thức tiêu tán thì chính là thời điểm hắn thân tử linh tiêu. Đại ma hư ảnh đánh ra một công kích.

Diệp Vân trực tiếp bay ra ngoài trăm trượng, trùng trùng điệp điệp đâm vào một gốc cây cổ thụ, đem cổ thụ đánh vỡ thành hai đoạn.

"Diệp Vân." Hắn chỉ nghe được một tiếng hô thê lương sau đó liền được một người ôm lấy.

Diệp Vân miễn cưỡng mở mắt nhìn, thấy được gương mặt Tô Hạo.

Hắn chưa từng có tuyệt vọng giống như lúc này, mặc kệ dạng gì hãm sâu trong tuyệt cảnh, dù là tại Hoa Vận trong mộ lớn gặp phải sát trận không cách nào phá giải cũng không có tuyệt vọng giống như bây giờ, thực lực chân chính của Hỏa Vân Thánh Giả hắn không thể tưởng tượng được có biện pháp gì để có thể chống lại.

Tu vi, vẫn còn quá thấp!

Diệp Vân miễn cưỡng nhìn về phía trong trận, ngoài dự liệu của hắn là trước người của Thủy Thanh Huyên có thanh quang lưu chuyển, bay múa cao thấp, tựa hồ chặn lại được công kích của Hỏa Vân Thánh Giả.

Nhưng mà, một tiếng đùng nổi lên, thanh quang nứt vỡ, chiến chùy cùng trường thương thình lình xông đến chia ra đánh về hướng đầu cùng bộ ngực của nàng.

Không cách nào ngăn cản được công kích, không thể đánh giá hết lực lượng.

Đây chính là một kích cường đại của Hỏa Vân Thánh Giả, thực lực chân chính của Kim Đan Cảnh thất trọng cường giả.

Chỉ thấy Thủy Thanh Huyên phun ra một vòi máu tươi, toàn bộ thân người thối lui ra sau hơn mười trượng mới đứng vững bước chân, mặt mày biến sắc, sắc mặt trắng bệch.

Ở bên kia, trước người Mộ Dung Vô Tình có một đạo quang ảnh hơi mờ di chuyển lên xuống đem công kích của Hỏa Vân Thánh Giả ngăn chặn lại, có lẽ sau một khắc cũng bị tan vỡ thanh quang giống như Thủy Thanh Huyên nhưng mà thời gian hắn kiên trì rõ ràng lâu hơn so với Thủy Thanh Huyên.

"Tốt, áp lực cường đại thế này mới tốt, đây mới là kết cục mà ta muốn. Có phê như thế này thì ta mới "bay" được chứ!"

Mộ Dung Vô Tình quát lớn, tóc của hắn trước đây buộc lại thì bây giờ xõa tung, mỗi một sợi tóc đều giống như cây kim dài dựng lên thẳng tắp. Đôi mắt của hắn đỏ bừng hiện lên chiến ý rõ ràng.

Mộ Dung Vô Tình không lùi mà tiến tới, đối với cường kích cường đại như thế mà lại tiến lên một bước về phía trước.

"Thiên Địa gông xiềng, phá cho ta!"

Theo một tiếng gầm lên của hắn, toàn bộ khí thế trên người đã xảy ra biến hóa cực lớn.

Tại mi tâm của Mộ Dung Vô Tình, một vầng sáng màu vàng hình tròn đột nhiên xuất hiện.

Kim Đan Cảnh!