Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 368: Bí mật của Thủy Thanh Huyên




Dịch: aluco

Hỏa Vân Thánh Giả chứng kiến phản ứng của ba người, khóe miệng hiện lên nét trào phúng, tuy rằng chỉ thoáng qua rồi biến mất nhưng nhất định là đã có xuất hiện.

Hỏa diễm thiêu đốt trên bàn tay đột nhiên nâng lên, sau đó trùng trùng điệp điệp đánh ra.
Trong khoảnh khắc, một con Hỏa Long từ lòng bàn tay hắn tuôn ra, mang theo khí diễm cuồng bạo gào thét đi ra.

Ba người lúc này mới phát hiện một chưởng này uy lực tuy rằng không bằng Hư Không Vạn Tướng Chưởng nhưng mà lực phá hoại của nó với trạng thái hiện giờ của bọn hắn tuyệt đối không thể ngăn cản, trong nháy mắt sự hoảng sợ trong lòng dâng lên đến cực hạn, tuyệt vọng xông thẳng lên đầu.

Nhưng đúng vào thời khắc này một đạo kiếm quang từ trên trời giáng xuống ngăn cản Hỏa Vân Toái Linh Chưởng lại.

Kiếm quang trắng noãn, đại khai đại hợp, khí thế trùng trùng.

Ánh lửa lập lòe, kiếm quang trào lên, hai đạo công kích lập tức giao thoa với nhau, sau đó kiếm quang tiêu tán, ánh lửa tiếp tục đi về phía trước, trên không trung Hỏa Long hóa thành ba đạo chưởng lực vỗ chính xác vào lồng ngực ba người Cung trưởng lão.

Phốc!

Ba người điên cuồng phun ra máu tươi, lập tức bay ra ngoài hơn mười trượng.

Nhưng mà ba người vẫn còn hơi thở, mặc dù hô hấp yếu ớt nhưng vẫn còn giữ được tính mạng.

“Hỏa Vân Thánh Giả, bọn hắn sống sót rồi, hy vọng ngươi tuân thủ lời hứa.” Thanh âm lạnh lùng quanh quẩn trên không trung, chỉ thấy Yến Trường Xuân trường kiếm chắp sau lưng từ không trung chậm rãi hạ xuống.

Hỏa Vân Thánh Giả nhíu mày, hắn đã bỏ quên mất Yến Trường Xuân, gia hỏa này vừa rồi tiếp nhận Kim Đan quán đỉnh chi thuật của Tất Hạo, bất quá thời gian quá ngắn có lẽ cũng không chiếm được chân ý. Chẳng qua một kiếm này vừa rồi tuy không đánh tan được Hỏa Vân Toái Linh Chưởng nhưng cũng đã làm hao phí phần lớn lực lượng trong đó khiến cho hắn không thể một chưởng chém giết ba người Tưởng Hướng.

“Ta đã quên để ý đến sự hiện hữu của ngươi.” Hỏa Vân Thánh Giả lạnh lùng nói.

“Hôm nay tiền bối đến Thiên Kiếm Tông ta đại khai sát giới, nếu muốn cứ như vậy mà bỏ qua chỉ sợ là rất khó.” Trong mắt Yến Trường Xuân hiện lên vẻ kiên quyết, cầm kiếm đứng đó toát ra một cỗ khí thế.

“A, chẳng lẽ tiểu gia hỏa ngươi cho rằng đạt được một chút Kim Đan chi lực, tìm hiểu được một tia thiên địa pháp tắc là có thể đủ sức ngăn cản ta?” Hỏa Vân Thánh Giả cười nói.

“Thiên Kiếm Tông đã bị ngươi hủy đi, ta thân là Thiên Kiếm Tông tông chủ tất nhiên không cam lòng dừng tay như thế. Ta mặc dù chỉ là hạt gạo thực sự không thể tỏa sáng huống hồ tiền bối chưa hẳn là vầng trăng sáng nhô cao, không thể lay chuyển.” Yến Trường Xuân giọng nói nhàn nhạt nhưng cực kỳ kiên quyết.

“Quả nhiên là thanh niên cứng, ngược lại là một hạt giống tốt, như vậy đi, ngươi bắt lấy hai nữ tử mang Yêu Tộc huyết mạch rồi cùng ta quay về Huyền Nguyên Tông, ta có thể tiến cử ngươi trực tiếp trở thành đệ tử nội môn, so với ở cái chỗ chim không thèm ỉa này làm cái gì gọi là Thiên Kiếm Tông chủ mạnh hơn gấp trăm lần.” Hỏa Vân Thánh Giả cười nói.

“Tiền bối đừng vội nói giỡn, từ lúc tiền bối xuất hiện đến thời khắc này, tất cả những hành động của ngươi đã làm cho người khác đối với ngươi không có bất kỳ tín nhiệm gì, giờ phút này còn nói ra những lời này chẳng phải khiến cho người ta cười, dừng lại đi và đừng có nhắc lại lần nữa.” Yến Trường Xuân vẫy vẫy tay, trong ánh mắt không có nửa phần dao động.

“Trường Xuân nói không sai, chuyện hôm nay đã đến mức này mà muốn nói dừng tay, hiển nhiên Hỏa Vân ngươi cũng nói ra những lời trái với lương tâm. Ngươi nói ra những lời này là muốn làm dao động Thiên Kiếm Tông ta thì cũng không khỏi quá coi thường chúng ta rồi.”
Thất trưởng lão nghe vậy hét lớn một tiếng, mãnh liệt phóng người lên hạ xuống cạnh Yến Trường Xuân, hai người đứng sóng vai nhau.

“Chuyện đó cũng không tệ, tính thêm ta một người.” Một thanh âm vang lên không mang theo bất cứ tâm tình, chỉ thấy bóng người nhoáng một cái, Mộ Dung Vô Tình đã đứng ở bên kia của Yến Trường Xuân.

Một tiếng cười sang sảng vang lên quanh quẩn trên không trung, chỉ thấy Tô Hạo mặc áo trắng cầm trường kiếm trong tay phi thân lên đứng cạnh Mộ Dung Vô Tình.

“Chuyện hôm nay đều bắt nguồn từ vợ và con gái của ta, một trận chiến cuối cùng này làm sao có thể thiếu ta được.”

Bốn người chính là cao thủ của Thiên Kiếm Tông còn sống sót, đối mặt với Hỏa Vân Thánh Giả đã hao phí hơn phân nữa thực lực cũng vẫn như cũ không có bất kỳ phần thắng nào, Hỏa Vân Thánh Giả tu vi Kim Đan Cảnh thất trọng địa kiếp cảnh thật sự quá cường đại.

“Các ngươi có bốn người cũng vẫn không phải là đối thủ của ta, không thể ngăn cản được ta mang hai cô gái này về Huyền Nguyên Tông.” Hỏa Vân Thánh Giả đứng chắp tay, đối mặt với bốn người cơ hồ không bị áp lực chút nào.

“Tu hành trăm năm, ngưng tụ thành Kim Đan thì như thế nào? Tìm kiếm Thiên Địa, chung quy cũng khó thoát khỏi cái chết. Hỏa Vân ngươi còn tưởng rằng lần này nói nhảm có thể lay chuyển quyết tâm của chúng ta sao?” Yến Trường Xuân nhàn nhạt nói ra, hai đầu lông mày nhíu lại đầy vẻ kiên quyết.

“Bốn người bọn họ nếu chưa đủ, như vậy thêm ta nữa?”

Bỗng nhiên, một thanh âm thanh thúy dễ nghe vang lên bên tai mọi người, chỉ thấy Thủy Thanh Huyên bước liên tục nhẹ nhàng chậm rãi đi tới.

“Huyên nhi, ngươi đang làm gì thế?” Tô Hạo khẽ giật mình, quát lớn.

“Tiểu Huyên nhi, ngươi không có bất kỳ tu vi, tới đây làm gì?” Thất trưởng lão phẫn nộ quát.

“Tô phu nhân, hôm nay trừ phi chúng ta chết trận nếu không tuyệt đối sẽ không đem ngươi cùng Linh nhi giao ra đâu.” Yến Trường Xuân cao giọng quát.

Thủy Thanh Huyên mỉm cười không trả lời, vẻ thanh lệ thoát tục trên khuôn mặt xinh đẹp đã có một tia kiên quyết.

“Ta xem ra Tô phu nhân không phải như lời mọi người là không có nửa điểm tu vi, có lẽ có thần thông khác.”

Mộ Dung Vô Tình nhìn Thủy Thanh Huyên bỗng nhiên nói ra.

“Hi Linh yêu tộc làm sao mà lại không có được nửa phần tu vi? Nếu như ngươi không có tu vi thì chính là do bị phong ấn, mà cần phong ấn tu vi Hi Linh yêu tộc chỉ sợ cũng chỉ có Thánh Nữ tu luyện Đại Yêu Điểm Thần Quyết của Hi Linh yêu tộc mới có nhu cầu như vậy.”

Hỏa Vân Thánh Giả nhìn Thủy Thanh Huyên, bỗng nhiên sắc mặt khẽ biến lạnh lùng nói ra.

Hi Linh yêu tộc Thánh Nữ? Đại Yêu Điểm Thần Quyết?

Đám người Tô Hạo khẽ giật mình, ánh mắt mang theo vẻ không thể tin nổi rơi vào mặt Thủy Thanh Huyên.

Thủy Thanh Huyên cười nói tự nhiên, nói:” Không thể tưởng tượng được Hỏa Vân Thánh Giả đối với Hi Linh yêu tộc của ta lại hiểu rõ như thế, thậm chí ngay cả Đại Yêu Điểm Thần Quyết cũng biết, thật sự là vượt quá dự liệu của ta.”

Nàng bước ra một bước, trong giây lát trên người tựa hồ có phát sinh biến hóa, chỗ mi tâm xuất hiện một đóa hoa lan màu lam nhạt như ẩn như hiện. Trong khoảnh khắc một cỗ uy thế mênh mông từ trên người nàng lan ra từ từ tăng lên, chẳng mấy chốc đã tương xứng cùng Kim Đan Cảnh hậu kỳ Hỏa Vân Thánh Giả.

Thủy Thanh Huyên rõ ràng không phải là không cách nào tu hành mà là phong ấn tu vi.
Đám người Tô Hạo tất cả đều ngây ngẩn cả người, hầu như không dám tin tưởng vào hai mắt của mình, uy thế phát ra trên người Thủy Thanh Huyên không ngờ cũng là Kim Đan Cảnh hậu kỳ, đã vượt xa khỏi tu vi của Thất trưởng lão cùng Tô Hạo.

“Đáng tiếc, Đại Yêu Điểm Thần Quyết của ngươi cũng chưa tu luyện thành công, ngay cả tiểu thành cũng chưa đạt tới, giờ phút này cởi bỏ phong ấn chỉ sợ không cách nào ẩn nấp, sẽ nhanh chóng bị cao thủ của Hi Linh yêu tộc tìm được. Mà chuyện ngươi lập gia đình có lẽ cũng truyền ra rất nhanh, đến lúc đó vị trí Thánh Nữ tất nhiên khó giữ được, chỉ sợ còn có thể rơi vào kết cục thân tử linh tiêu.” Hỏa Vân Thánh Giả nhìn Thủy Thanh Huyên cười nói.

“Hỏa Vân Thánh Giả quả nhiên rất tinh tường đối với Hi Linh yêu tộc của ta, thậm chí ngay cả những chuyện che giấu này cũng có thể biết được, vượt quá dự kiến của Thanh Huyên.”
Giọng nói của Thủy Thanh Huyên nhàn nhạt đầy vẻ chân thành :” Bất quá kết cục của Thanh Huyên đến cùng có như thế nào cũng không cần ngài quan tâm, nếu như ngươi muốn tính mạng của mẹ con ta như vậy chính là cục diện không chết không thôi.”

“Chỉ là một đứa con gái mà thôi, đáng giá để ngươi cởi bỏ phong ấn sao?” Sắc mặt Hỏa Vân Thánh Giả lạnh dần, chậm rãi nói.

“Cả cuộc đời này của ta những gì yêu thích nhất đều cho nó, ngươi nói như thế có đáng giá hay không?” Sắc mặt của Thủy Thanh Huyên vẫn như trước, từng bước một đi tới, nàng lăng không bước lên dường như có một cầu thang Thông Thiên dưới chân, đưa nàng hướng lên bầu trời.

Nữ tử thanh lệ, tư thái thướt tha, quần trắng bay lượn, bồng bềnh như tiên!