Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 254: Tìm hiểu




Lửa!

Khắp nơi đều là lửa!

Hỏa diễm vô tận trong tâm trí Diệp Vân. Trong kinh mạch, trong da thịt, xương cốt, trong mỗi một vị trí trên cơ thể đều không ngừng bị hỏa diễm thiêu đối mãnh liệt.

Nhưng mà, Diệp Vân không cảm thấy đau đớn chút nào, thậm chí một chút độ nóng cũng không có, hắn chỉ cảm thấy hỏa diễm bay lượn đầy trời, trong nháy mắt đã thôn phệ lấy hắn.

Diệp Vân lẳng lặng cảm nhận ngọn lửa hư vô, bỗng nhiên trong mắt hắn ngưng tụ tinh quang, hỏa diễm đầy trời chợt thu vào, hóa thành một đạo hỏa quang dài, sau đó càng ngày càng mảnh, cuối cùng ngưng tụ thành một điểm biến mất trong đầu của hắn.

Diệp Vân cảm thấy Hỏa linh khí trong cơ thể rung động kịch liệt trong giây lát, sau đó bỗng nhiên co rụt lại rồi bị nén còn không đến một phần mười, nhìn giống như chất lỏng, lưu chuyển theo kinh mạch trong cơ thể.

Thế nhưng Diệp Vân có thể cảm nhận được, mặc dù Hỏa linh khí này đã bị áp súc còn không đến một phần mười nhưng lực lượng ẩn chứa trong đó còn tinh thuần hơn, nếu như phóng xuất ra toàn bộ thì uy lực ước chừng sẽ tăng gấp đôi.

“Đạo Hỏa Long vừa rồi rốt cuộc là loại pháp tắc gì? Lại có thể làm cho Hỏa linh khí của ta nâng cao lên hai lần, hơn nữa áp súc nó nhỏ hơn trước đây mười lần, ngưng tụ thành dạng chất lỏng.” Trong nội tâm Diệp Vân tràn đầy hiếu kỳ, vừa rồi pháp tắc bay múa đầy trời, dường như đến cuối cùng bị đại hỏa đốt đi, chỉ còn lại duy nhất một đạo Hỏa Long nhỏ, biến mất trong đầu hắn.

“Con Hỏa Long kia chính là một tia pháp tắc hệ Hỏa.” Kiếm Đạo Lão Tổ trong mắt nhìn thấy hết toàn bộ, nói với vẻ vô cùng kinh ngạc.

“Đấy cũng là pháp tắc sao? Thu hoạch một đạo pháp tắc dễ dàng như vậy à? Diệp Vân sững sờ, vội vàng hỏi.

“Đúng vậy, đây là một tia pháp tắc hệ Hỏa, không ngờ được tiểu tử ngươi quả nhiên có chỗ kỳ dị, lại có thể dùng cảnh giới Luyện Khí Cảnh để thu hoạch thiên địa pháp tắc, ta lần đầu nhìn thấy chuyện như vậy, trước đây chưa từng gặp qua.” Trong tiếng nói Kiếm Đạo Lão Tổ lộ ra vẻ tán thưởng.

“Không ngờ có thể dễ dàng thu hoạch được một đạo pháp tắc, hơn nữa còn là pháp tắc có thể nâng cao Hỏa linh khí, giúp tăng cường một phần thực lực.” Diệp Vân hết sức vui mừng.

“Sai rồi, không phải là một đạo mà chỉ là một tia. Pháp tắc hệ Hỏa này cũng không đầy đủ, trong đó còn khiếm khuyết rất nhiều.” Kiếm Đạo Lão Tổ thấp giọng nói.

Diệp Vân sững sờ, pháp tắc mà cũng không đầy đủ?

“Pháp tắc chân chính không phải dễ dàng thu hoạch như vậy, mỗi một đạo pháp tắc hoàn mỹ đủ để một gã đệ tử Trúc Cơ Cảnh bình thường nhanh chóng đột phá gông cùm xiềng xích, thành tựu Kim Đan Cảnh. Mà đệ tử Kim Đan Cảnh đạt được một đạo pháp tắc thì việc phá đan sinh anh sẽ nằm ngay trước mắt, quả thật là dễ như trở bàn tay.” Trong giọng nói Kiếm Đạo Lão Tổ tràn đầy cảm khái.

“Vậy thì cao thủ Nguyên Anh Cảnh thu hoạch được pháp tắc hoàn mỹ sẽ như thế nào? Diệp Vân hiếu kỳ hỏi.

“Nếu tu giả đạt được một đạo pháp tắc hoàn mỹ, vậy sẽ có tỷ lệ vượt qua Thiên Địa đại kiếp nạn rất cao, trở thành Địa Tiên. Mà muốn vượt qua đại kiếp nạn thì phải tìm hiểu một loại pháp tắc đầy đủ, nếu không thì sẽ không có bất kỳ khả năng thành công nào.” Kiếm Đạo Lão Tổ trả lời ngay.

“Nếu như cao thủ Nguyên Anh Cảnh muốn vượt qua đại kiếp nạn thành tựu Địa Tiên thì nhất định phải tìm hiểu được một đạo pháp tắc hoàn mỹ sao?” Con mắt Diệp Vân nheo lại, trong nội tâm tràn đầy chờ mong và mừng rỡ, hôm nay hắn đã lĩnh ngộ một bộ phận của pháp tắc hệ Hỏa, việc này đã chiếm được một phần tiên cơ. Chỉ cần sau này hắn không ngừng hoàn thiện đạo pháp tắc này, thì sẽ có hi vọng vượt qua đại kiếp nạn, thành tựu Địa Tiên.

Nhưng mà, Diệp Vân lúc này đối với cảnh giới Địa Tiên vẫn còn kém quá xa, căn bản không cách nào cân nhắc cũng như muốn hiểu rõ nó.

“Tiểu tử, chớ không vừa lòng. Từ xưa đến nay, ta chưa từng nghe qua Luyện Khí Cảnh có thể tìm hiểu được pháp tắc, pháp tắc chính là đặc điểm nhận biết của Trúc Cơ Cảnh. Phần lớn đệ tử Trúc Cơ Cảnh cả đời cũng không có khả năng lĩnh ngộ pháp tắc hoàn toàn, cho nên muốn vượt qua Thiên Địa đại kiếp nạn để thành tựu Tiên Nhân, gần như là chuyện không thể. Còn ngươi chỉ với tu vi Luyện Khí Cảnh nhị trọng đã lĩnh ngộ được một tia pháp tắc hệ Hỏa, chưa nói đến chuyện ngày sau có thể hoàn thiện hay không, mà ít nhất trước mắt đối với ngươi sẽ có chỗ tốt khó có thể tin. Đã có một tia pháp tắc này thì chuyện ngươi đột phá đến Trúc Cơ Cảnh sẽ không hề khó khắn chút nào, chỉ cần tu vi đủ là có thể dễ dàng đột phá.” Trong tiếng nói Kiếm Đạo Lão Tổ mang theo một chút kích động, một khi tu vi Diệp Vân đột phá đến Trúc Cơ Cảnh, như vậy có thể trợ giúp hắn tiến về đô thành đế quốc Đại Tần, để tìm về đạo Thần hồn thứ hai.

Diệp Vân trong nội tâm vui mừng, tiếp tục hỏi: “Vậy nếu ta thu được pháp tắc sớm thì cơ hội hoàn thiện sau này sẽ càng cao phải ko?”

“Lớn hơn một chút? Là rất nhiều lần đó.” Kiếm Đạo Lão Tổ hừ một tiếng, nói tiếp: “Pháp tắc là thứ rất kỳ quái, rõ ràng cần có tu vi Trúc Cơ Cảnh mới có thể lĩnh ngộ, nhưng lại có độ hòa hợp cực kỳ cao với tu sĩ có cảnh giới thấp hơn Trúc Cơ. Thế nhưng, không ngờ Trúc Cơ Cảnh lại không có cách nào cảm nhận được thiên địa ẩn chứa pháp tắc, cho nên việc này trở thành một hiện tượng rất kỳ lạ. Giống như vạn năm qua cũng không nghe nói có gã đệ tử nào tu vi Luyện Khí Cảnh có thể thu hoạch được pháp tắc, cho nên dần dần mọi người cũng không để ý đến nữa.”

“Chẳng phải ta hiện tại có cơ hội rất lớn để hoàn thiện đạo pháp tắc hệ Hỏa này sao?” Diệp Vân không kìm nén được vui sướng trong lòng, khóe miệng hắn hiện lên một chút vui vẻ.

“Nếu như vậy, nói không chừng trước khi đạt tới Trúc Cơ Cảnh tiểu tử ngươi đã có thể hoàn thiện đạo pháp tắc này. Vậy thì ngày sau tiến lên Trúc Cơ Cảnh và Kim Đan Cảnh sẽ không hề gặp phải trở ngại gì, trở thành ngoại lệ duy nhất từ trước tới nay đó.” Trong giọng nói của Kiếm Đạo Lão Tổ tràn đầy sự mong chờ. Đối với hắn mà nói thì tu vi của Diệp Vân đương nhiên càng cao càng tốt, nâng cao càng nhanh càng tốt.

“Lão tổ à, kiến thức của lão rộng như thế, lý giải đối với con đường tu luyện cũng rất sâu sắc. Lão thực sự từng là Thái thượng trưởng lão của Thiên Kiếm Tông chúng ta ư?” Diệp Vân hiếu kỳ hỏi. Lão đầu có Thần hồn bị phân làm ba này rốt cuộc từ đâu chui ra vậy trời?

“Nói nhảm, chuyện này cũng có thể giả được sao? Đáng tiếc là ta không thể nhớ rõ được Thiên Kiếm Tông ngày đó cường đại cỡ nào. Đợi đi, đến khi ta dung hợp đạo Thần hồn thứ hai rồi sẽ nói cho ngươi nghe.” Kiếm Đạo Lão Tổ hừ một tiếng trả lời.

Diệp Vân cũng kích động trong lòng. Nếu quả thật như lời của Kiếm Đạo Lão Tổ, trước khi đạt tới Trúc Cơ Cảnh đã hoàn thiện xong pháp tắc hệ Hỏa, thì ngày sau tu vi sẽ tiến triển cực nhanh đến mức không thể nào đong đếm được.

Hắn đã có thể thấy được một chút hi vọng dù vẫn còn rất mong manh, là có thể thấy được bóng lưng của đôi thanh niên nam nữ trong huyễn cảnh ấy. Trong lòng Diệp Vân vẫn luôn tồn tại một cảm giác rất mãnh liệt, đó là nếu như tu vi của hắn bằng một phần mười của đôi nam nữ ấy, thì đừng nói là toàn bộ Thiên Kiếm Tông mà ngay cả tất cả tu sĩ của Tấn quốc cộng lại cũng không phải là đối thủ của hắn.

Mà vị Kiếm Đạo Lão Tổ trốn trong Chúng Sinh Chuyển Hồn Tháp để tẩm bổ Thần hồn này năm xưa chắc chắn cũng là một nhân vật rất khó lường. Địch nhân của hắn chỉ có thể giết chết nhục thể nhưng lại không thể nào xóa bỏ Thần hồn, đành phải thi triển đại thần thông phân Thần hồn của hắn ra thành ba phần, đem phong ấn ở ba địa phương xa xôi khác nhau. Phải là nhân vật cỡ nào mới có thể khiến địch nhân làm như thế chứ!

Điều quan trọng nhất là, người đã phong ấn hắn rõ ràng không phải là Nhân tộc, mà là một gã Đại Yêu của Yêu tộc có tên gọi là Hỏa Liệt. Vậy nếu như ba Thần hồn của Kiếm Đạo Lão Tổ hợp nhất được với nhau thì lão sẽ đáp tạ công sức của mình nhiều đến thế nào? Diệp Vân nhận ra rằng hắn không thể nào dự đoán được tu vi của lão nhân này, có lẽ là cường giả siêu cấp Nguyên Anh Cảnh hậu kỳ, chỉ thiếu chút nữa là có thể vượt qua được đại kiếp nạn, trở thành nhân vật vô thượng Thần tiên hạ phàm.

Kiếm Đạo Lão Tổ cũng không nói thêm gì nữa. Thần hồn của lão bị phong ấn cả trăm ngàn năm nay đã trở nên cực kỳ yếu ớt. Hiện tại đã có loại bảo vật có hiệu quả tẩm bổ Thần hồn như Chúng Sinh Chuyển Hồn Tháp này, cho nên lão căn bản không muốn lãng phí thời gian. Nếu như không phải nhận thấy Diệp Vân mới ở Luyện Khí Cảnh nhị trọng mà đã bắt đầu thử lĩnh ngộ pháp tắc, hơn nữa lại còn thành công, thì lão căn bản sẽ không tốn thời gian ra đây tán gẫu như thế.

Diệp Vân vẫn khoanh chân ngồi như trước. Mặc dù trong thân thể hắn đã có sự biến đổi to lớn, nhưng trong ánh mắt người ngoài thì gần như hắn không hề có bất kỳ động tác nào, cùng lắm thì khóe miệng chỉ vừa mới nhếch lên thể hiện một chút vui vẻ.

Đôi tay của Diệp Vân vẫn tiếp tục đánh ra từng đạo từng đạo chân khí như trước, rồi chúng cùng hội tụ về phía quang ảnh màu lam trên bầu trời kia.

Nhưng mà cho dù hắn sử dụng Tiên Ma Chi Tâm để kích phát chân khí hay là điều khiển như bình thường thì đều không có một chút pháp tắc Thiên đạo nào xuất hiện ở sâu trong đầu. Tất cả mọi pháp tắc dường như đều tiêu tán đâu mất, không hề còn sót lại chút gì.

Dẫu sao Diệp Vân cũng chỉ mới vừa tìm hiểu pháp tắc hệ Hỏa một chút mà thôi. Phải đến Trúc Cơ Cảnh mới có thể tìm hiểu hết pháp tắc được, nhưng ngược lại, nếu như có thể hiểu rõ được pháp tắc, vậy nghĩa là Trúc Cơ Cảnh đã nằm trong lòng bàn tay rồi.

Chân khí của Diệp Vân bắt đầu chậm rãi dung hợp, tuy tốc độ cực kỳ chậm chạp nhưng dù sao cũng đã dung hợp, và từng chút một rót vào trong Thập Sát Trận.

“Ồ, chân khí của tiểu sư đệ đã bắt đầu dung hợp cùng với chúng ta rồi.”Thủy Như Yên là người đầu tiên cảm nhận được sự biến hóa của Thập Sát Trận, trong giọng nói của nàng tràn đầy sự ngạc nhiên.

“Đúng vậy, tiểu sư đệ quả nhiên thiên phú dị bẩm, mới đó mà đã có thể dung hợp cùng với chúng ta, quả thực là khó có thể tin được.” Trần Vinh Hoa cũng cảm nhận được biến hóa trong đó.

“Xem ra sư tôn lựa chọn không sai. Bắt đầu từ hôm nay, mọi người cố gắng phối hợp để tu luyện hoàn mỹ Thập Sát Trận, ngày sau tất có trọng dụng.” Trong giọng nói của Đoan Mộc Long Thai cũng có một chút kinh hỉ len lỏi, hắn vụt đứng thẳng dậy.

Mặc Nho cũng đứng dậy theo. Trong ánh mắt hắn nhìn Diệp Vân ẩn chứa một chút kinh ngạc, và còn kèm theo một cái gì đó khác lạ khó gọi tên.

Mặc Nho khẽ gật đầu, nói: “Tiểu sư đệ, dường như ngươi vừa mới có lĩnh ngộ đột phá đối với cảnh giới hiện tại. Ta thấy có vẻ sư đệ sắp thăng cấp.”

Chân mày của Diệp Vân khẽ nhíu. Không hiểu được lời nói này của Mặc Nho ám chỉ điều gì. Cảnh giới của hắn bị kẹt ở đệ nhị trọng đã được một quãng thời gian, thân thể và chân khí vẫn còn chưa thể cân đối một cách hài hòa. Mặc dù hắn vừa mới lĩnh ngộ được pháp tắc hệ Hỏa nhưng nó cũng không hề có tác dụng gì. Không hiểu Mặc Nho dựa vào đâu mà nói lời này.

“Không biết phải không nữa, cũng có thể sắp thăng cấp rồi.” Diệp Vân gật gật đầu, trong giọng nói cũng mang theo một chút chờ mong.

“Tiểu sư đệ ngươi thiên tư hơn người, tiềm lực cực lớn. Nếu như không phải tu luyện Thối Tiên Tâm Pháp thì chỉ cần không tới hai năm là đã có thể Trúc Cơ thành công, tu vi vượt qua cả vi huynh.” Mặc Nho mỉm cười, hờ hững nói.

“Nhị sư huynh chê cười rồi. Huynh mới là đệ nhất kỳ tài trăm năm qua của Thiên Kiếm Tông. Chỉ trong vòng mười năm từ một gã thư sinh phàm nhân đã tu luyện tới Trúc Cơ tam trọng, quả thật là việc không thể tưởng tượng nổi. Chắc hẳn sẽ có một ngày huynh sẽ đập tan mọi xiềng xích quanh mình, đến lúc đó đệ chỉ cầu mong có thể thấy được bóng lưng của Nhị sư huynh là tốt rồi.” Diệp Vân khiêm tốn trả lời. Trong số những người này, kẻ mà hắn không nhìn thấu nhất chính là Mặc Nho. Người này bề ngoài trông nho nhã lịch thiệp, đối xử với mọi người cũng rất nhiệt tình, nhưng chẳng hiểu sao Diệp Vân vẫn cảm giác có lẽ mọi thứ không như mắt mình trông thấy.

“Nếu quả như có ngày ấy, vậy sư huynh phải cám ơn lời chúc tốt lành của sư đệ rồi.” Mặc Nho cười ha ha, trong mắt của hắn có hào quang lóe sáng, hình như là vẻ không cam lòng.

Những điều này đều bị Diệp Vân nhìn thấy. Đôi mắt hắn khẽ nhíu, khóe miệng lại hơi nhếch lên vui vẻ, như có như không.