Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 242: Đánh bại




Nhận thua? Diệp Vân nhận thua?

Sao có thể có điều này? Mọi người đều biết thực lực của Diệp Vân, nghe đồn ngay cả Mộ Dung Vô Ngân mà hắn có thể đánh ngang tay. Tuy không tận mắt nhìn thấy nhưng có rất nhiều người chứng kiến Diệp Vân đánh cho Minh Tư Dật chạy tán loạn, chuyện này không có lấy nửa phần hư giả.

Minh Tư Dật có thực lực đến đâu? Mấy năm trước tu vi đã đạt tới Luyện Khí Cảnh đỉnh phong, trong hàng đệ tử của Vô Ảnh Phong, y là một trong ít người có thể đột phá Trúc Cơ Cảnh nhưng lại bị Diệp Vân dễ dàng đánh bại. Như vậy có thể thấy thực lực Diệp Vân cao đến bực nào?

Nhưng bây giờ Diệp Vân lại trực tiếp nhận thua trước một tên đệ tử Luyện Khí Cảnh ngũ trọng, chuyện này làm sao có thể khiến người khác tin cho được.

"Có điều gì mờ ám, chuyện này chắc chắn là cố ý."

"Đúng vậy, Diệp Vân cố ý, đây là cuộc thi đấu để tông môn tuyển chọn, vinh quang đến bực nào, há lại cho ăn gian."

"Hi vọng Thai Trường lão có thể chủ trì một cách công bằng, gạt bỏ thành tích của hai người bọn họ."

"Đúng vậy, nếu không làm thế, lỡ tất cả mọi người cũng như vậy thì làm gì còn chút công bằng nào."

Nhất thời, tâm trạng mọi người đều tức giận, âm thanh oán thán khắp nơi vang lên.

Mắt Đoạn Thần Phong nhìn đám đệ tử, cười lạnh nói: "Nếu các ngươi không phục thì chỉ cần tiến lên là được. Có hai huynh đệ ta trong tổ này, đám các ngươi chỉ là ‘khoai lang thối, trứng chim nát’ mà cũng muốn trỗi dậy. Thực là người si nói mộng.”

"Chuyện này không công bằng, các ngươi làm sai quy tắc rồi." Một gã đệ tử cùng tổ ra sức cãi lại.

Đoạn Thần Phong cười khinh miệt: "Dù sao chúng ta cũng cùng chung một tổ, vậy ngươi tiến lên đây đi, nếu ngay cả ta mà đánh cũng không lại thì cũng đừng có đứng đó mà nói nhăng nói cuội, nghe bực lắm."

"Ta không phải là đối thủ của ngươi, điều này không liên quan gì tới công bằng hoặc không công bằng. Các ngươi làm trái với quy tắc rồi." Gã đệ tử cùng tổ mặt đỏ tới mang tai, tức giận quát.

"Chúng ta làm trái với quy tắc nào? Quy tắc đó có nói ta muốn đánh thì đánh, không muốn đánh không được nhận thua sao?" Đoạn Thần Phong khoanh tay trước ngực, mặt lộ vẻ trào phúng.

Gã đệ tử cùng tổ ngừng lại, chính xác thì hoàn toàn không có quy tắc như vậy. Trong tỉ thí chỉ có quy định không được giết người, phải chú ý đến tình đồng môn, cố gắng thể hiện hết thực lực nhưng không hề đề cập đến việc không thể nhận thua, cũng không nói nhất định phải dốc hết sức đánh thắng tất cả đối thủ.

“Nói nhăng nói cuội, rốt cuộc ngươi có đánh hay không? Ta sẽ nhớ tình đồng môn, chỉ lấy của ngươi một cánh tay.” Đoạn Thần Phong cười hắc hắc nói.

Gã đệ tử giật mình, lập tức vội vàng lùi ra phía mấy bước, hai tay run run, cả mặt đỏ bừng.

“Còn ai không? Thật là cô đơn, lạnh lẽo quá đi, đúng là ‘cao xử bất thắng hàn’(*) mà!” Đoạn Thần Phong chắp tay sau lưng, mắt đảo qua xung quanh, mặt làm ra bộ dạng ta đây không có địch thủ, mình thật là cô đơn.

(*) Cao xử bất thắng hàn: ở chỗ cao không khỏi rét vì lạnh.

“Có ta!”

Đột nhiên, trong đám người, một gã đệ tử hùng hổ bước ra, nhảy lên lôi đài.

Tên đệ tử này mặc áo xanh, vừa lên lôi đài đã chỉ vào mặt Đoạn Thần Phong nói: "Ta không phải đối thủ của ngươi nên không muốn đánh với ngươi. Ta muốn phân cao thấp với Diệp Vân, đoạt vị trí thứ hai.”

Đoạn Thần Phong ngẩn ra, không biết mình có nghe lầm hay không, nghe rồi nhưng vẫn tưởng là lầm, tên trước mắt này nói gì ấy nhỉ? Không đánh với ta mà nhất quyết tranh cao thấp với Diệp Vân?

"Con bà nó, thực lực như ngươi mà cũng dám khiêu chiến với Diệp Vân, thật là không biết sống chết, để ta tiễn đưa ngươi xuống dưới." Đoạn Thần Phong nhíu mày, tiếng nói có vài phần tức giận.

"Diệp Vân, ngươi không phải nữ nhân, tại sao lại trốn sau lưng nam nhân không dám ra, dám cùng ta chiến một trận không?" Tên đệ tử kia thấy Đoạn Thần Phong tức giận, xoay phắt người chỉ vào Diệp Vân ở phía dưới đài, quát lớn.

Đầu Diệp Vân toát mồ hôi, im lặng hoàn toàn. Rút cuộc mắt tên này bị sao vậy, lại còn dám chỉ mặt gọi tên, muốn khiêu chiến chính mình, chẳng lẽ tên này muốn đi chết?

Có điều, nếu như đã bị người khác trên lôi đài trực tiếp chỉ mặt gọi tên khiêu khích, tất nhiên không thể lùi bước.

"Được rồi, Đoàn sư huynh, huynh xuống trước, ta và vị sư huynh này luận bàn một chút." Diệp Vân lắc đầu, nhoáng cái thân hình biến mất vào trong không khí rồi lập tức xuất hiện trên lôi đài.

Ánh sáng chợt lóe này là do hắn dùng Huyễn Diệt Lôi Quang Độn Thần Thông, như tia chớp đột nhiên hiện ra trên lôi đài.

Trong khoảnh khắc, trong hàng đệ tử đứng xem có mấy người mắt sáng lên, như nghĩ ra điều gì.

Trên đài cao, lông mày tên nam tử trung niên nhíu lại, mắt hiện lên vẻ kinh ngạc. Sau đó, lông mày giãn ra, khóe miệng lộ ra một nụ cười thản nhiên.

"Ta là Trần Chí Bình, tu vi đạt tới Luyện Khí Cảnh lục trọng, hôm nay muốn đấu với ngươi một trận." Tên đệ tử mặc áo xanh nhìn Diệp Vân, nói lớn.

Diệp Vân gật đầu, nói: "Thực lực Trần sư huynh quả thực bất phàm, nếu như muốn chỉ điểm ta, vậy thì ra tay đi.”

Trần Chí Bình cũng gật đầu, nói: "Ngươi đã biết rõ thực lực của ta bất phàm, cũng muốn được ta chỉ điểm. Tất nhiên ngươi phải xuất thủ trước, ta nhìn thử công kích của ngươi, xem xem trong đó có bao nhiêu sơ hở. Yên tâm, ta sẽ không đánh bại ngươi quá nhanh, nhất định sẽ chỉ điểm."

Trần Chí Bình nghe Diệp Vân nói như vậy, vênh mặt dương dương đắc ý, cảm thấy chắc Diệp Vân đang run sợ, thực lực của hắn tuyệt đối không giống như đồn đãi, có thể đấu với Mộ Dung Vô Ngân mà vẫn bất phân thắng bại. Trần Chí Bình dễ dàng nhận ra khi Diệp Vân đánh bại Minh Tư Dật có cảnh giới Luyện Khí Cảnh đỉnh phong thì hắn mới chỉ ở Luyện Khí Cảnh nhị trọng. Cảnh giới như vậy mà trở thành đệ tử nội môn đã là cực kỳ miễn cưỡng, làm sao có thể so sánh với Mộ Dung Vô Ngân? Về phần có không ít đệ tử chứng kiến hắn đánh bại Minh Tư Dật, chỉ sợ là một đồn mười, mười đồn trăm, thay đổi nội dung diễn biến sự việc mà thôi.

Diệp Vân im lặng, cảm thấy hình như đầu óc của tên đệ tử đang đứng trước mặt có vấn đề.

"Được rồi, ta sẽ cố gắng đánh ra một chiêu, nhờ Trần sư huynh chỉ điểm một chút."

Diệp Vân thở dài, đánh ra một quyền hết sức bình thường. Hắn đánh một quyền này chưa dùng tới năm mươi phần trăm sức mạnh vốn có, nhìn qua tốc độ cũng bình thường nhưng đột nhiên tưởng chậm biến thành nhanh, thoáng cái đã đến trước người Trần Chí Bình.

Trần Chí Bình thấy quyền của Diệp Vân nhanh chóng đánh tới, trong lòng cũng có chút hoảng sợ, có điều gã cảm nhận lực lượng bên trong quyền này hết sức yếu ớt, khóe miệng không khỏi nhếch lên, cười vui vẻ. Gã cảm nhận rõ sức mạnh trong một quyền này chỉ tương đương với lực lượng do người có cảnh giới Luyện Khí Cảnh tam trọng đánh ra. Tuy có vượt quá cảnh giới của Diệp Vân nhưng nếu có đánh trúng người gã thì không khác nào giống như gãi ngứa.

Trần Chí Bình cũng đánh ra một quyền, sử dụng bảy thành công lực. Gã sợ dùng nhiều sức hơn thì Diệp Vân khó có thể đỡ nổi, có thể bị một quyền đánh trúng mà chết. Gã còn nhớ rõ lời của Thai Trưởng lão lúc trước, nếu quả thật đánh chết Diệp Vân thì không phải không xem Thai Trưởng lão vào đâu sao?

Có điều, lúc hai quyền chạm nhau, trong nháy mắt, sắc mặt Trần Chí Bình hoàn toàn thay đổi. Gã cảm thấy một cỗ sức mạnh không từ nào tả nổi từ nắm tay Diệp Vân truyền tới, một quyền này vượt quá khả năng chịu đựng của gã. Nếu như bị đánh vào ngực, chỉ sợ lục phủ ngũ tạng lập tức bị đánh cho nát bấy.

“Sao có thể như thế? Vì sao uy lực của quyền này lại mạnh đến vậy?" Trần Chí Bình kinh hãi, cuống quít la lên, chân khí trong cơ thể lập tức tuôn ra, truyền vào nắm đấm trên cánh tay phải, cố gắng đánh bật một quyền của Diệp Vân.

Nhưng dường như nắm đấm của Diệp Vân có sức mạnh tương đương một ngọn núi trong Thái Cổ Thần Nhạc(*). Dù gã có dồn tất cả chân khí vào quyền này thì sức mạnh cũng chỉ như con sâu cái kiến, ngay cả việc nhìn lên núi cao cũng không đủ tư cách.

(*) Thái Cổ Thần Nhạc: năm ngọn núi lớn của Trung Quốc, trong đó có ngọn Thái Sơn.

Răng rắc!

Trần Chí Bình cảm thấy sức mạnh to lớn từ bên kia truyền tới, thoáng cái cánh tay phải đã bị đánh gãy kêu lên răng rắc. Sau đó, nắm đấm tiếp tục cuốn tới, đánh mạnh vào vai phải của gã.

Cả người hắn bay ngược ra sau, từ trên lôi đại nặng nề rơi xuống.

Có điều, chuyện khiến Trần Chí Bình cảm thấy kinh ngạc là có vẻ Diệp Vân đánh ra một quyền với sức mạnh khổng lồ làm gãy cánh tay phải của gã nhưng sau đó Diệp Vân lại hết sức bình thản phong bế toàn bộ chân khí trên người, chỉ đánh rớt gã xuống lôi đài. Thoạt nhìn trông Trần Chí Bình có vẻ chật vật nhưng thân thể cũng không bị thương thế gì quá nghiêm trọng.

“Sao lại như vậy? Vì sao Diệp Vân có sức mạnh lớn đến thế? Rõ ràng hắn chỉ có tu vi Luyện Khí Cảnh nhị trọng mà lại có thể đánh ra một quyền khủng khiếp như vậy, không thể nào, tuyệt đối không thể nào?” Trần Chí Bình không cách nào tiếp nhận kết cục như vậy, gã ôm lấy cánh tay phải gãy, thấp giọng quát.

Diệp Vân không thèm để ý tới gã. Đứng trên lôi đài, ánh mắt hắn chậm rãi đảo qua đám đệ tử, nói: "Đoạn Thần Phong đứng thứ nhất, ta đứng thứ hai tổ ba, mọi người có ý kiến gì không?"

Xung quanh lặng ngắt như tờ, chẳng những đám đệ tử cùng tổ không lên tiếng mà các đệ tử khác đứng xem cũng không nói gì. Bọn hắn đã thấy rõ thực lực của Diệp Vân, trong một quyền thần kỳ vừa rồi, không chỉ có uy lực cực lớn mà còn việc sau khi đánh gãy cánh tay phải của Trần Chí Bình, dù bị văng xuống lôi đài mà trông gã vẫn bình thản như thường. Điều này chứng tỏ Diệp Vân có thể tùy ý điều khiển chân khí. Mọi người chú ý một chút là có thể phát hiện, chỉ có những ai đạt cảnh giới Luyện Khí Cảnh đỉnh phong mới có thể tùy ý điều khiển được sức mạnh và chân khí của mình.

Che giấu thực lực!

Hầu như tất cả đệ tử đều nghĩ như vậy, thoạt nhìn tên Diệp Vân kia chỉ có tu vi Luyện Khí Cảnh nhị trọng nhưng điều này tuyệt đối là giả. Thực lực chân chính của hắn có lẽ đã đạt tới Luyện Khí Cảnh đỉnh phong, chỉ là không biết Diệp Vân dùng bí pháp hay bảo vật gì che giấu tu vi bản thân.

Thật sự quá âm hiểm!

Mấy trăm đệ tử nhìn Diệp Vân, mặt hắn vẫn vui vẻ, thản nhiên khiến sau lưng mọi người không khỏi toát mồ hôi lạnh.

"Xem ra không có ai. Hài, chúng ta thế này có phải là quá kiêu ngạo hay không?" Đoạn Thần Phong vỗ vai Diệp Vân, vừa cười vừa nói.

Diệp Vân mỉm cười, nói: "Ai bảo chúng ta có thực lực làm gì."

Đoạn Thần Phong ngẩn ra, sau đó cười lớn: "Câu này nói rất có khí phách, không sai, ai bảo chúng ta có thực lực làm gì."

Trên lôi đài, hai người cười ha hả, trông rất cuồng vọng như thể trên đời không có thứ gì khiến bọn hắn sợ.

Dưới lôi đài, trong mấy trăm đệ tử, có không ít người ánh mắt lộ ra một tia âm lãnh. Dường như hết sức bất mãn với hai người Diệp Vân đang ngông cuồng, tự đại kia. Ngược lại, vẫn có mấy ánh mắt hiện lên tia dị sắc, không biết là đang tính toán cái gì.

Trên lôi đài, Diệp Vân phối hợp với Đoạn Thần Phong cố tình tỏ ra cuồng vọng. Kỳ thật một quyền vừa rồi hắn dùng không đến hai thành công lực, che giấu đi thực lực thật sự để sau này, khi Thiên Kiếm Tông tổ chức thi đấu, hắn có thể bất ngờ lộ ra thực lực chân chính.

Ngoài ra, Diệp Vân còn có ý che giấu sức mạnh thực sự của bản thân, khiến những đối thủ tiềm ẩn khinh địch, cho rằng đây là tích cách, thực lực chân chính của hắn.

Trong lúc cười to, Diệp Vân cũng không có nhàn rỗi, mắt hắn nhanh chóng đảo qua bốn phía, quan sát phản ứng của mấy trăm tên đệ tử phía dưới. Hắn không chú ý đến những kẻ đang lộ vẻ oán độc mà tập trung ghi nhớ vài người có ánh mắt khác lạ. Đảo qua một lượt các khuôn mặt này, hắn phát hiện trong số bọn họ không có ai là người quen.

“Tổ Thanh Niên, tổ Thành Niên, thật sự chỉ là vẽ vời cho thêm chuyện. Nếu tông môn tổ chức thi đấu mà Dương Hóa Long gặp được bọn hắn thì quá tốt!”

Diệp Vân đứng chắp tay, ánh mắt đảo qua bốn phía, khóe miệng nhếch lên, nở ra nụ cười châm biếm như có như không.