Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 241: Luận bàn




Tổ Trưởng Thành và Tổ Thanh Niên không cùng một chỗ thi đấu, bên tổ thanh niên bắt đầu thi đấu trước.

Tiếng la lớn vang vọng khắp quảng trường, trước sự xuất hiện mười sáu tòa đài thi đấu cao ba trượng, bên trong sân thi đấu trống rỗng, đường kính của mỗi tòa ước chừng rộng mười trượng, lấp lóe ánh sáng nhàn nhạt.

Bỗng trên không trung xuất hiện một lão già đầu hai thứ tóc, trong tay cầm quải trượng bằng gỗ nhìn bên ngoài thô ráp cất tiếng nói.

“Các bạn trẻ, trong cuộc thi đấu nên dừng lại đúng lúc, không được để sảy ra sự cố đáng tiếc.Đợi đến lúc tông môn thi đấu mới thể hiện hết tài năng, ra tay giết người thật độc ác.” Lão già nói chuyện không mấy nghiêm túc, nghe có ý đùa cho vui mà sâu sắc.

Chúng đệ tử đều hiểu được ý tứ trong đó, trong bụng thầm cười vang.

“Tốt tốt, ta thấy mọi người không còn kiên nhẫn được nữa rồi, nhanh bắt đầu đi à”

Lão già hơi nghiêng người, nói: “ Các bạn trẻ, đợi Thí Luyện Điện tiếp theo chính thức bắt đầu”

Ngay lập tức một thân ảnh màu xanh của nam tử trung niên chợt xuất hiện trước mặt lão già cúi mình hành lễ, cất giọng nói đầy tôn kính: “Thai Trường Lão, người hay nói đùa, lần này người đến chủ trì tổ Thanh niên thi đấu, thật vinh dự cho chúng đệ tử

Thai Trường Lão?

Dưới đài không một tiếng động, sau đó có nhiều âm thanh xen lẫn vào nhau rộn lên nhè nhẹ.

Thai Trường Lão là người phương nào?

Chính là Đại trưởng lão duy nhất Vô Ảnh Phong, từ năm mươi năm trước đã là đệ tử chân truyền Thiên Kiếm Tông. Không biết vì sao, tu vi đột phá đến Trúc Cơ Cảnh vẫn ở lại Vô Ảnh Phong, hiệp trợ đương nhiệm Phong chủ cả hai đời, tuy hắn địa vị dưới Tô Hạo, nghiêm túc mà nói, hắn là trưởng bối của Tô Hạo.

Một lão già như vậy, sống ở Vô Ảnh Phong như một nhân vật trong truyền thuyết , gần như là chúng đệ tử chưa từng gặp mặt,vậy mà hắn xuất hiện nói mở màn thi đấu cho tổ Thanh niên.

“Tham kiến Thai Trường Lão!”

Mấy trăm tên đệ tử ngay ngắn hành lễ, âm thanh chỉnh tề.

Đối vời Thai Trường Lão mà nói, chúng đệ tử nội môn ở trong Vô Ảnh Phong thời gian lâu một chút, đều sinh lòng kính trọng.

Năm mươi năm, Thai Trường Lão buông tha hết thảy cơ hội, tận tâm tận lực thủ hộ ở Vô Ảnh Phong. Trong mắt hắn, Vô Ảnh Phong chính là nhà, coi chúng đệ tử như con cháu trong nhà, đối với mỗi một gã đệ tử, hắn đều ôn hòa, tận sức cân nhắc bồi dưỡng chúng đệ tử.

Trong nội bộ bốn Phong tranh đấu, hắn vì Vô Ảnh Phong hầu như tiêu hao hết tất cả tâm lực, cam đoan Vô Ảnh Phong không bị ba Phong khác quấy nhiễu và ức hiếp, đặc biệt là vì Tô Hạo vừa mới trở thành Phong chủ, phải chịu nhiều áp lực liên tiếp, Tô Hạo cùng hắn nếu như không cùng kề vai sát cánh đối địch, chỉ sợ Vô Ảnh phong cũng không tốt được như bây giờ.

Bởi vậy, Thai Trường Lão so với Tô Hạo ở trong Vô Ảnh Phong rất được tôn kính, có hơn chứ không kém.

“Tốt tốt, các bạn trẻ miễn lễ. Nhớ kỹ, Vô Ảnh phong chúng ta có phát sinh mâu thuẫn gì cũng là người trong nhà đang đùa giỡn, mỗi một vị đệ tử đều là huynh đệ tỷ muội, không nên làm mất hòa khí ra tay ác độc, nên chừa lại một đường lui. Về phần tham gia thi đấu tông môn, nếu như gặp đối thủ không phải là đệ tử của Vô ảnh Phong, không cần phải thủ hạ lưu tình à.” Thai Trường Lão mỉm cười, phe phẩy tay, từ từ trên không trung chậm rãi đi xuống, dường như chân của hắn đạp vào là một cầu thang vô hình.

Đợi đến lúc thân ảnh của hắn biến mất bên trong Thí Luyện Điện, trên tràng mấy trăm tên đệ tử mới đứng thẳng lên, nhìn theo Thai trường Lão phương hướng đi khuất, trong mắt kính ý dần dần thối lui, còn lại mong chờ và cuồng nhiệt dâng cao.

“Ta lên trước.”

Đoạn Thần Phong mãnh liệt nhảy lên trên đài, quát lớn: “Tổ 3 các huynh đệ tỷ muội, đi lên nhận lấy cái chết.”

Thai Trường Lão vừa mới nói xong phải gần gũi và thân thiết với nhau, Đoàn Thần Phong vậy mà hô to đi lên cho ta nhận cái chết, đến một chút mặt mũi cũng không cho.

Trong chốc lát, vô số ánh mắt thô bạo sắc bén đầy sát ý bắn thẳng đến.

“Hô theo thói quen mà, là thói quen đúng là không có ý tứ ha ha.”

Đoàn Thần Phong sờ sờ cái mũi, vừa cười nói

“Ta đến chiến với ngươi.”

Chỉ nghe một tiếng gầm vang lên, ngay lập tức một gã đệ tử nhảy lên đài.

“Luyện Khí Cảnh ngũ trọng, tu vi rất tốt, nhưng người không sứng làm đối thủ của ta được, ngươi tốt hơn lui xuống đi.” Đoàn Thần Phong hời hợt nhìn hắn, híp mắt cười nói.

Người đệ tử này mặc quần áo màu trắng, dung mạo bình thường, đôi tròng mắt đầy tức giận, hung hăng nhìn chằm chằm vào Đoạn Thần Phong.

“Ngươi cũng là Luyện Khí Cảnh ngũ trọng mà thôi, lại dám xuất khẩu cuồng ngôn, thật sự không biết sống chết.” Áo trắng đệ tử quát lớn, tay chỉ vào Đoạn Thần Phong nói: “Tên ngươi là gì?, hôm nay ta nhất định giáo huấn ngươi, làm người nên khiêm tốn một chút đi.”

Đoạn Thần Phong lông mày cong lên, nói:

“Lời này của ngươi không tệ, lát nữa ta sẽ không nặng tay với ngươi, Đoạn Thần Phong tên của ta, bọn ngươi thất bại hãy nhớ kỹ.”

Áo trắng đệ tử thân hình khẽ giật mình mang theo phẫn nộ, từ trong bàn tay bắn ra một đạo quang hoa lập lòe, Ngưng Khí hóa hình, ngưng tụ thành một thanh trường kiếm chém về phía Đoạn Thần phong.

Một kiếm này ẩn chứa lực lượng bất phàm, nếu như Diệp Vân không đạt đến Luyện Khí Cảnh nhị trọng, ngạnh kháng chiêu này mà nói sợ là bị tổn thương nặng.

Đoạn Thần Phong vẫn thờ ơ phòng bị, mắt nhắm hai tay để sau lưng, đợi kiếm quang chém đến trước người cùng lúc tay phải đột ngột xuất chiêu chạm vào kiếm quang.

Đinh!

Âm thanh kim loại va chạm vang lên, thanh thúy mà dễ nghe.

Chỉ thấy kiếm quang bỗng nhiên đứt đoạn cắt thành nhiêu mảnh, quang ảnh mờ nhạt từ từ biến mất.

Đoạn Thần Phong cười nói: “Còn muốn tiếp tục sao, nhưng ta nói trước ngươi vẫn không phải là đối thủ của ta, tốt hơn đi xuống đi, ta không muốn tổn thương ngươi.”

Áo trắng đệ tử tức diên, quát: “Hôm nay ta Lăng Hiên không chém chết ngươi, ta sự sát.”

Đoạn Thần phong khẽ giật mình, nói: “Người anh em không nên quá tức giận, Đại trưởng lão vừa nói qua, muốn chúng ta tương thân tương ái, không nên đánh ngươi chết ta sống, làm như thế không chút nào tôn trọng lão nhân gia à nha.”

Lăng Hiên đệ tử áo trắng có chút sửng sốt sau đó mãnh liệt rút hai thanh chiến đao ra, quang mang đủ màu sắc bay tứ tung ngắn ngủi bao phủ trọn vẹn cái lôi đài.

“Huyết Ảnh Cuồng Đao!”

Huyết Ảnh bỗng chốc bay lượn che khuất bầu trời, làm cho người khác không thể nhìn thẳng vào.Huyết quang ở giữa hai thanh chiến đao nhanh như tia chớp xuyên thủng qua lồng ngực Đoàn Thần Phong.

Đoạn Thần Phong lông mày cong lên, khóe miệng nhếch lên cười giận dỗi, tiểu tử này thật hạ độc thủ không biết tốt xấu.

Không có bất kỳ ai tưởng tượng nỗi! Đúng một quyền.

Đoàn Thần Phong liền đánh ra một quyền này khiến cho đầy trời huyết quang tan nát cả hai chiến đao cũng đánh bay, khí thế không giảm đập thẳng vào lồng ngực Lăng Hiên.

Lăng Hiên cảm thấy một cỗ man lực tràn vào cơ thể nhấc hắn lên ném ra ngoài, chân khí toàn thân không còn tiếp tục sửa dụng được, trực tiếp ngã xuống trên lôi đài.

Hắn cố gắng giãy giụa xoay người lại tiếp đất, nhưng không có cách nào nhúc nhích được, cho đến khi phía sau lưng trùng trùng điệp điệp chạm vào mặt đất, mới miễn cưỡng đứng lên, chân bước lảo đảo, cực kỳ chật vật.

“Ngươi . . .” Lăng Hiên chỉ tay vào Đoạn Thần Phong đứng trên lôi đài, trong lòng kinh hãi vô cùng. Một quyền vừa rồi mang theo cỗ man lực gì, trùng trùng điệp điệp đánh vào lồng ngực hắn, theo lý mà nói không chết cũng bị thương nặng, vậy mà vào lúc này hắn phát hiện chân khí trong cơ thể lưu chuyển không có chút nào đình trệ, rõ ràng không có bị tổn thương.

Trong khoảnh khắc đó, hắn biết Đoạn Thần Phong không nói sai, giữa hai người thực lực hoàn toàn khác biệt nhau rất lớn, hắn không phải là đối thủ của Đoạn Thần Phong.

Lăng Hiên thở dài, vẽ mặt đau đớn phẫn nộ không cam lòng dần dần biến mất, cúi người với Đoạn Thần Phong thi lễ.

“Đa tạ thủ hạ lưu tình, Lăng Hiên nhớ Kỹ.”

Dứt lời hắn quay người bước đi, không còn muốn lưu lại.

Lăng Hiên đối với tu vi của mình đã nhận thức rõ ràng, trong lòng hắn biết, Đoạn Thần Phong và Diệp Vân còn, bất kể làm thế nào đi nữa không có khả năng chiến thắng hai người.

“Ồ, tiểu tử này ngược lại có chút hiểu chuyện, tự hiểu được bản thân mình.”

Đoạn Thần Phong đứng trên lôi đài nhìn bóng lưng Lăng Hiên, trong mắt lóe lên tia ý tán thưởng.

“Còn có vị huynh đệ tỷ muội nào lên đây nhận cái chết, a , không không, mời lên đây bàn luận.” Đoàn Thần Phong hô lớn.

Đệ tử tổ 3 hai mắt nhìn nhau, chưa có người nào nhảy lên cao đài, Diệp Vấn ngay lập tức bị những ánh mắt của bọn hắn liếc sang người. Diệp Vân thực lực đã nghe qua, chính là dễ dàng đánh bại Minh Tư Dật và cùng Mộ Dung Vô Ngân giao đấu ngang sức, chúng đệ tử phát hiện sự thật đáng buồn, có hai người này ở đây làm sao có thể tranh đoạt được gì?

Diệp Vân mỉn cười, thân ảnh lờ mờ lóe lên đứng trên cao đài.

“Đoàn sư huynh, xem ra chúng đệ tử không còn ai muốn người chỉ điểm một hai, không bằng để ta vậy?”

Đoàn Thần Phong sững sờ, lập tức khuôn mặt vui vẻ chuyển thành đau khổ, nói:

“Tiểu tử ngươi xem náo nhiệt là được rồi lại còn muốn góp vui làm gì, lại còn hô to gọi nhỏ với ta ngứa mông muốn ta đá mấy cái cứ đến đây”

Diệp Vân cười nói tiếp lời: “ Ca tu vị đột phá mạnh mẽ, đệ đây bất tài cũng muốn thử sức mạnh với huynh, không cần nhẹ tay, cứ toàn lực mà đánh.”

Đoạn Thần Phong nhíu mày nói: “ Diệp Vân ngươi thật muốn cùng ta động thủ?”

Diệp Vân gật đầu, khóe miệng khẽ nhúc nhích: “Ta muốn nhìn sau khi phong ấn một nữa thực lực ta có thể ngăn được công kích của ngươi hay không”

Diệp Vân nói bằng thanh âm nhỏ như muỗi rót vào tai Đoạn Thần Phong.

Đoạn Thân Phong khẽ giật mình, khóe miệng co quắp lại, không dám tin, truyền âm nói: “Phong ấn một nữa? Tiêu tử ngươi cũng quá xem thường người khác rồi.”

Diệp Vân đồng dạng truyền âm: “Ta tự biết chừng mực, tông môn thi đấu lần này không giống ngày xưa, trong đó lỡ phát sinh chuyện lớn, ta cũng cần che giấu tu vi đó là việc nên làm”

Đoạn Thần Phong không phải là kẻ ngu dốt, nghe hiểu rõ Diệp Vân muốn nói trong đó ý là gì.

“Tốt, nếu như Diệp Vân ngươi đã muốn, vậy ta không khách sáo nữa. “ Đoạn Thần Phong cười hặc hặc, tiếng cười chưa dứt hắn đã hóa thành một đạo tàn ảnh đến trước mặt Diệp Vân tung quả đấm lớn.

Hắn đánh liền đánh, không chút do dự ra tay trước chiếm tiên cơ.

Diệp Vân dường như đoán trước điều này, gương mặt nở nụ cười, hai tay liền giao nhau đặt trước ngực,ở giữa lung linh tỏa sáng nhẹ nhàng uyển chuyển chặn lại một quyền của Đoạn Thần Phong.

Đoạn Thần Phong đánh một quyền nãy đã dốc toàn lực, gặp một quyền này rơi trên người Lăng Hiên, thân vong hồn tán, khó lòng mà chống đỡ.

Diệp Vân ở phía sau hai tay bị một quyền của hắn, phát hiện như trâu đất xuống biển không có nửa điểm đáp lại, giống như đánh vào bông gòn, không chút nào gắng sức.

Trong khoảnh khắc ngắn lực lượng hao hết, một quyền vừa rồi lực đánh không mảy may tổn thương .

Đoạn Thần Phong đột nhiên lui về phía sau, trên mặt ngoài kinh ngạc còn pha lẫn phiền muộn. Đây là hắn một quyền mạnh nhất mà không sủa dụng tới Linh Khí, vẫn bị Diệp Vân dễ dàng ngăn cản được, hơn nữa tên ghê tởm này chỉ sửa dụng một nữa thực lực. Làm sao một nữa lực lượng lại mạnh đến vậy? Tiểu tử này rút cuộc còn là con người nữa không, thực lực làm sao tăng mạnh nhanh như vậy chứ.

Diệp Vân nhíu mày, một quyền của Đoạn Thần Phong không để lại cho hắn bất kỳ cảm giác áp lực nào, dù có chẳng qua dó là sửa dụng năm thành công lực, cũng không có bị thương tổn.

Kể từ lúc này, hắn nhận ra thực lực của mình không có cách nào phán đoán đúng, tốt hơn dụng phải đối thủ có tu vi Luyện Khí Cảnh đỉnh phong, thậm chí Trúc Cơ Cảnh, như vậy xem ra lúc thi đấu tông môn mới có thể từng bước phát huy lực lượng.

“Đa tạ Đoàn sư huynh thủ hạ lưu tình, trận này ta thua.” Diệp Vân mỉm cười sau đó nhảy xuống lôi đài.

Dưới đài, chúng đệ tử âm thanh thì thầm xen lẫn vào nhau, mặt mũi đầy kinh hãi.