Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 217: Minh sư huynh




"Ngươi tới rồi à."

Diệp Vân lạnh lùng đảo mắt một lượt, rồi dừng lại trên người một gã đệ tử. Sau đó hắn trầm giọng quát.

Bạch y đệ tử bị quát bỗng ngơ ra, trên mặt hiện rõ vẻ kinh hoảng. Bộ dạng hắn lúng ta lúng túng không biết làm gì hơn.

"Diệp Vân, ngươi muốn làm gì?”Bạch y đệ tử bạo dạn quát lại.

Diệp Vân liếc nhìn hắn, nói: "Đám người các ngươi đang trốn tránh việc gì?"

"Diệp Vân, ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ Thiên La Ngưng Thần Thảo cấp chín chưa? Nếu đã rồi thì không sao chứ chưa thì phải khẩn trương tranh thủ thời gian làm đi.”Bạch y đệ tử nhăn mặt, thấp giọng khuyên.

"Thế à, sao phải thế?”Diệp Vân tò mò hỏi.

"Ta đã nhắc nhở ngươi rồi, tự ngươi suy ngẫm đi.”Bạch y đệ tử nói xong, nhìn xung quanh một lượt rồi lập tức trốn đi.

Diệp Vân cảm thấy khó hiểu. Tại sao bọn đệ tử này nhìn thấy mình lại như thấy quỷ vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Tuy vậy, Diệp Vân cũng không quan tâm lắm đến việc này. Với tu vi hiện tại của hắn thì dù mười mấy tên cỡ này cũng không phải là đối thủ.

Diệp Vân nhẹ nhàng dạo bước, chậm rãi đi lên các bậc thang, bước qua cánh cửa Nhậm Vụ Điện. Hắn khẽ híp mắt, nhìn thoáng qua bảng bố cáo nhiệm vụ, lại nhìn bảng nhiệm vụ bằng gỗ mới công bố treo trên tường, còn bảng nhiệm vụ cửu cấp vẫn phát ra ánh vàng dìu dịu.

Việc ban bố hay tiếp nhận nhiệm vụ cửu cấp không như thông thường, không phải một mình thực hiện mà phải tới chỗ đệ tử phụ trách quản lí đăng kí, sau đó đi thực hiện rồi giao nộp vật phẩm của nhiệm vụ thu được, lấy bản đăng kí để đổi lấy điểm cống hiến.

"Sư huynh ơi, ta muốn giao nộp nhiệm vụ.”Diệp Vân mỉm cười, thấp giọng nói.

Hàng ngày, số lượng đệ tử nhận nhiệm vụ tương đối nhiều bởi đa số điểm cống hiến đều do hoàn thành nhiệm vụ mà có, cho nên những đệ tử làm công tác quản lí lúc nào cũng bận tối mắt, ít có thời gian nghỉ ngơi.

"Chờ chút! Bọn các ngươi suốt ngày chỉ biết nhận toàn những nhiệm vụ đơn giản để đối lấy tí cống hiến, chẳng bằng chăm chỉ tu luyện hay nghĩ cách kiếm việc có nhiều lợi ích hơn đi.”Đệ tử quản lí đầu cũng chẳng ngẩng lên, lạnh giọng mắng.

Diệp Vân sững sờ, hắn không ngờ rằng thái độ của đệ tử quản lí lại như vậy, đầy tính thuyết giáo.

"Vị sư huynh này, ta thật sự muốn trả nhiệm vụ.”Diệp Vân cố nhẫn nại, nói rõ ràng hơn.

Đệ tử kia có vẻ bất mãn, hơi nhíu mày cao giọng sai bảo: "Nhiệm vụ gì? Mang vật phẩm nhiệm vụ ra đây cho ta kiểm tra."

Diệp Vân cũng không thèm để ý thái độ của hắn, bèn lôi Thiên La Ngưng Thần Thảo trong Lôi Âm Hóa Long Giới ra, đặt bừa trên bàn.

Ánh sáng xanh dìu dịu lành lạnh nhẹ nhàng tỏa ra.

Vị quản lí đang bận bịu làm việc đó bị kinh động tới sững sờ, lập tức ngẩng đầu lên, trong mắt lộ vẻ không thể tin nổi.

"Thiên La Ngưng Thần Thảo? Cấp... nhiệm vụ cấp chín?"

Hắn không dám tin rằng trước mắt mình chính là Thiên La Ngưng Thần Thảo trong ghi chép.

Điểm đặc biệt là nhiệm vụ Thiên La Ngưng Thần Thảo cấp chín này chỉ giao cho đệ tử nội môn mới sắc phong. Thế mà người báo nhiệm vụ trước mặt hắn lúc này đã hoàn thành nhiệm vụ cấp chín rồi.

Thiên La Ngưng Thần Thảo là nhiệm vụ cấp chín, mấy trăm năm qua, không một tân đệ tử nội môn nào có thể hoàn thành. Mười năm đổ lại cũng chỉ có hai người Mộ Dung Vô Tình và kì tài Thần Thiên Vân hoàn thành.

Vị đệ tử quản lí thấy khuôn mặt tươi cười của Diệp Vân, khóe miệng giật giật, trong lòng có chút hoang mang, lo sợ.

Tên tiểu tử này chính là người thứ ba đã hoàn thành nhiệm vụ cấp chín của tân đệ tử nội môn trong suốt mấy trăm năm qua. Loại người này mỗi người đều là yêu nghiệt, ngày sau nhất định trở thành kẻ phi phảm, tiền đồ rộng mở, đừng vì một vài nhiệm vụ mà đắc tội hắn kẻo sau này rước lấy phiền toái.

"Sư huynh, cái gốc Thiên La Ngưng Thần Thảo này không có vấn đề gì chứ.”Diệp Vân cười hỏi.

"Không... Không vấn đề gì.”Vị đệ tử quản lí kia sững người, rối rít trả lời: "Chẳng qua ta muốn xác nhận một chút... uhm, đúng là không có vấn đề."

"Không có vấn đề là tốt rồi, đây là tên ta, huynh đưa điểm cống hiến cho ta là được rồi.”Diệp Vân để thẻ bài danh hiệu đặt lên bàn.

Vị quản lí kia nhìn thoáng qua, chỉ thấy hai chữ Diệp Vân, tim đập thình thịch, lập tức hiểu ra vị thiếu niên đứng trước mặt mình là ai.

Ký danh đệ tử của Phong chủ đại nhân, ngày sau rất có khả năng trở thành một trong mười đệ tử mạnh nhất của bản môn.

"Thì ra là Diệp sư đệ, hôm nay tâm tình ta hơi xấu, hồi nãy ta có hơi nặng lời với đệ, có gì đệ đừng để bụng."

Diệp Vân nói: "Không sao, sư huynh ngày ngày đều bận bịu, tâm tình không tốt cũng là chuyện thường."

"Sư đệ thông cảm là tốt rồi. Thật không hổ là người được Phong chủ đại nhân chọn lựa, quả nhiên là kì tài!”Vị đệ tử quản lí cố gắng tâng bốc thêm. Thiếu niên trước mắt này tương lai có thể trở thành một trong thập đại đệ tử, có thể giữ được mối quan hệ tốt đẹp thì cứ cố mà giữ.

Diệp Vân khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa. Vị đệ tử quản lý biết điều, khẽ nâng Thiên La Ngưng Thần Thảo mang vào phía trong, đợi đến lúc cao thủ của Nhậm Vụ Điện giám định xong liền phân phát điểm cống hiến cho Diệp Vân.

Diệp Vân đứng chắp tay, lẳng lặng quan sát xung quanh. Theo lí mà nói, Nhiệm vụ cấp chín mà hắn hoàn thành tuy không phải việc gì kinh thế hãi tục nhưng thế nào cũng sẽ khiến chúng đệ tử chú ý.

Vậy mà lúc này hắn lại chỉ thấy mười mấy tên đệ tử len lén đánh giá hắn, thần sắc khác lạ. Có người hâm mộ, có kẻ đố kỵ, có người không thể tin được, cũng có người lại thấy toàn căm tức. Những biểu hiện này ai ai cũng có chứ không riêng người nào.

Vào lúc này, bên ngoài Nhậm Vụ Điện bỗng nhiên truyền đến tiếng sột xoạt của y phục. Tức thì những tiếng ồn ào huyên náo ngoài cửa điện Nhậm Vụ tắt hẳn, chỉ còn tiếng bước chân khoan thai.

Diệp Vân không đứng ở cửa ra vào của Nhậm Vụ Điện, nhưng cũng thấy cử chỉ của những đệ tử đứng ở đó nên cũng lùi sang một bên, người như dán chặt vào vách tường, không dám hành động bừa:

"Tham kiến Minh sư huynh!"

Khi bóng dáng người kia vừa bước vào Nhậm Vụ Điện, ước chừng bảy tám tên trong hàng đệ tử cùng quỳ xuống mà hô lớn.

Chỉ thấy thanh niên chừng hai mươi tuổi, mặc một bộ áo dài tím, chậm rãi đi đến. Người này mày kiếm mắt sáng, mặt như quan ngọc, cực kỳ tuấn dật.

"Tất cả đứng lên đi!”Tiếng Minh sư huynh nhu hòa, thanh âm trầm ổn, làm cho người nghe như tắm gió xuân.

Bảy tám tên đệ tử đứng dậy, sau đó rất tự giác lại đứng lẫn vào đám người đằng sau Minh sư huynh.

Minh sư huynh chậm rãi đi tới, ánh mắt nhu hòa đảo qua mọi người trong điện, gật đầu cười với mọi người. Diệp Vân thấy chúng đệ tử đều đang cố nặn ra nụ cười đáp lại.

Vị Minh sư huynh này không biết là người phương nào. Thoạt nhìn dáng vẻ như hòa nhã với mọi người nhưng lại khiến chúng đệ tử hoảng sợ trong lòng mà không dám biểu lộ ra.

"Ngươi là Diệp Vân?”Ánh mắt Minh sư huynh dừng lại trên mặt Diệp Vân, mỉm cười hỏi.

"Đúng vậy.”Diệp Vân gật gật đầu.

"Xem ra ta không tìm nhầm người, người sư huynh muốn tìm chính là ngươi. Vậy ngươi mau đi thu xếp rồi cùng đi với sư huynh.”Minh sư huynh ừ một tiếng, sau đó bèn quay người rời đi.

Diệp Vân trợn mắt há hốc mồm. Tự hỏi cha này tới đây diễn hài sao?

Hắn đương nhiên không rảnh mà để ý tới mấy chuyện đó. Nhiệm vụ vẫn chưa hoàn tất, điểm cống hiến vẫn chưa tới tay. Nực cười hơn nữa là ở đâu tự dưng có thằng cha tự xưng là Minh sư huynh, vừa mới xuất hiện đã bắt hắn đi theo...

"Nãy giờ mi không nghe thấy Minh sư huynh nói gì sao? Còn không mau đi đi.”Một gã đệ tử thấy Diệp Vân không phản ứng, bèn gào lên.

Diệp Vân trước nay luôn lấy cung cách hành xử mà nhận xét con người. Ngươi kính ta một, ta cũng kính ngươi một, mọi người đều công bằng, không thua thiệt hay mắc nợ ai.

Trước là thái độ Minh sư huynh ôn hòa nên hắn còn chưa phát cáu. Còn bây giờ, tên đệ tử kia cứ bỗng nhiên quát mắng, xem hắn như tiểu đệ, thậm chí xem hắn như chó cũng nên. Trong mắt Diệp Vân, hành động như thế quả thực quá đáng.

"Mày là thằng ngu nào vậy? Cút!"

Từ khi giác ngộ được Tiên Ma, về sau lại trải qua mộ chi hành, tâm tính Diệp Vân dần dần biến đổi, không còn tính cẩn trọng, cũng không chịu để người ngoài khi dễ.

"Ngươi nói cái gì? Dám nói chuyện như thế với ta hả?!!”Tên đệ tử kia sững sờ, lập tức giận tím mặt.

Diệp Vân lười biếng không thèm để ý đến hắn, xoay người, đợi vị đệ tử quản lý kia trở lại.

Tên đệ tử kia thấy Diệp Vân rõ ràng chẳng màng để ý đến hắn thì giận dữ bước lên, chẳng kể quy định cấm động thủ của Nhậm Vụ Điện, đánh luôn một chưởng vào đầu Diệp Vân.

Diệp Vân vẫn cho rằng tên này chắc không dám động tay, nhưng nghe thấy tiếng gió rít sau đầu, hắn liền tiện tay tung chưởng về sau.

Thoáng cái một đạo chân khí liền ngưng tụ, dội mạnh lại tên đệ tử kia. Tên đệ tử kia trúng chưởng, miệng phun máu tươi phè phè, bay thẳng ra ngoài điện....

Đệ tử kia hết lần này đến lần khác lăn vòng trên đất, máu tươi đầy miệng, đầy mũi. Y phục trước ngực hắn nhuốm đầy máu. Hắn cố lòm còm bò dậy nhưng không được. Minh sư huynh đứng cách hắn không tới hai thước, hai đầu lông mày vẫn bình tĩnh vô cùng, không hề phật ý.

"Minh sư huynh, tiểu tử kia quá kiêu ngạo!”Sự tức giận lúc trước của tên đệ tử giờ đây lại là sự hoảng sợ tột cùng, oan ức nói.

Minh sư huynh mỉm cười nhìn tên kia đệ tử té trên mặt đất, nói: "À, hắn là kẻ rất hung hăng càn quấy, nhưng những kẻ có thực lực đều hung hăng càn quấy. Còn ngươi thật đúng là đồ vô dụng. Như vậy đi, nhà ngươi từ nay về sau không cần đi theo ta, đi tìm một chỗ mà phế bỏ tu vi, tự cút xuống núi cho ta."

Tên đệ tử kia sững sờ, lập tức hoảng sợ hô lớn: "Minh sư huynh, xin huynh cho đệ một cơ hội nữa, cho dù có làm trâu làm ngựa ta cũng không muốn rời xa sư huynh”.

Minh sư huynh mặt không đổi sắc, cười nói: "Ngươi vừa vất mặt mũi của ta đi đâu rồi, ngươi thử nói xem thể diện của ta với tu vi của ngươi cái nào quan trọng hơn?”

"Cái này... Đương nhiên vẫn là thể diện của là Minh sư huynh quan trọng nhất.” Tên đệ tử kia mang vẻ mặt đau khổ nói.

"Cái này thì đúng rồi!” Minh sư huynh mỉm cười, sau đó đưa tay điểm. Chỉ thấy từ trong tay hắn phát ra một đạo chân khí, đánh vào trên người tên đệ tử kia.

Trong khoảnh khắc, tên đệ tử này toàn thân run rẩy, ánh mắt hoảng sợ rồi tuyệt vọng.

Phế bỏ tu vi!

Diệp Vân lạnh lùng chứng kiến cảnh này. Hắn thật không ngờ con người Minh sư huynh thoạt nhìn hiền hòa mà ra tay lại tàn nhẫn như thế. Trách không được trước khi hắn bước vào, cả đám đệ tử đều kinh sợ trong lòng, run sợ dựa vào vách tường.

"Diệp Vân, ta cho ngươi thêm một cơ hội, nhanh đi với ta, sư huynh còn đang chờ!”Minh sư huynh hơi xoay người, nhìn nhìn Diệp Vân, nói tiếp: "À quên nói cho ngươi biết, ta tên là Minh Tư Dật!"