Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 214: Kịch chiến thủy vân




Không ngờ uy lực ẩn chứa trong đạo thủy tiễn của con Thủy Vân Mạn Đà này lại lớn đến như vây, đến ngay cả Diệp Vân cũng không dám tiếp đón. Nếu như nói đến thủ đoạn mạnh nhất của Diệp Vân, nếu chưa tu thành thức thứ ba của Lôi Điện Vân Quang Kiếm và Thiên Sinh Nhất Kiếm ra thì thân thể chính là thứ mạnh nhất.

Thế nhưng, cho dù với thân thể cường đại như vậy mà hắn vẫn không thể tiếp được một kích này.

Chân Diệp Vân hơi dịch sang một chút, trong sát na, khó khăn lắm mới tránh được một tiễn này.

Thủy tiễn bắn vào màn nước trên cửa động, nhưng cũng không hề có phát sinh chút biến hóa nào, vô thanh vô tức mà tiến vào bên trong. Tô Linh ở bên ngoài thì lúc này có thể cảm nhận được, màn nước dường như càng dẻo dai hơn một chút.

Diệp Vân hít vào một hơi thật sâu, lẳng lặng nhìn về phía Thủy Vân Mạn Đà. Hắn không dám coi thường chút nào, trong tay phát ra ánh sáng tím. Tử Ảnh kiếm xuất hiện trong tay, chỉ hơi rung lên đã phát ra từng màn sáng nhộn nhạo màu tím như những cơn sóng nước dập dềnh.

Thủy Vân Mạn Đà như một con rắn, xoay người lại, đôi mắt tam giác lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía Diệp Vân, không mang theo chút tâm tình nào, mà chỉ có sát ý mãnh liệt trong đó.

Diệp Vân nhiu mày, bỗng nhiên ánh sáng tím trong tay đại thịnh, ánh sáng mày tím giống như một dải lụa xẹt qua hư không, chém thẳng về phía Thủy Vân Mạn Đà.

Nhưng vượt qua dự liệu của Diệp Vân là con Thủy Vân Mạn Đà này lại không có ý muốn tránh né. Nó đứng yên bất động, thoạt nhìn như muốn trực tiếp đỡ lấy một chiêu này của Diệp Vân.

Nhưng ngay khi tấm lụa màu tím chuẩn bị rơi lên đầu của nó thì chỉ thấy nó há mồm phun ra. Màu lam nhạt hiện ra, một vòng nước xoáy to như cái cối xay liền hiện ra trên đỉnh đầu của nó, bảo vệ nó một cách chặt chẽ.

Phốc!

Tử Ảnh kiếm chém vào vòng xoáy nước được ngưng tụ trên không kia thì không có bất cứ lực phản chấn nào phát ra, nhưng mà gần như cũng không tiến thêm được chút nào. Tử Ảnh kiếm rõ ràng là chỉ hạ xuống được một chút xíu, sau đó thì không có cách nào tiến thêm được nữa.

Diệp Vân thấy vậy thì vô cùng kinh hãi. Không ngờ cái vòng xoáy nước này lại có lực phòng ngự khủng bố đến như vậy. Phải biết rằng hắn sau khi đạt đến Luyện Khí Cảnh nhị trọng thì tu vi đã tăng lên khoảng bảy tám lần. Một kiếm ẩn chứa chân khí mãnh liệt như vậy mà vẫn không cách nào chém đứt được cái vòng xoáy nước này, đúng là một điều khó có thể tin nổi.

Một kiếm chém ra không đắc thủ thì trong lòng hắn bỗng nhiên dâng lên mọt cảm giác nguy hiểm. Hắn nhanh chóng lùi lại, muốn thu hồi Tử Ảnh kiếm lại. Nhưng mà lúc này, hắn lại phát hiện ra vòng nước xoáy kia lại có một lực hút vô cùng cường đại, mạnh mẽ hút chặt lấy Tử Ảnh kiếm, trong nhất thời không thể nào rút về được nữa.

Cùng lúc đó thì Thủy Vân Mạn Đà giống như một con rắn dài, đột nhiên co người lại, sau đó liền bắn ra một cách nhanh chóng, biến thành một đạo lưu quang vọt tới lồng ngực của Diệp Vân.

Diệp Vân kinh hãi. Một đạo thủy tiễn của con Thủy Vân Mạn Đà này đã kinh khủng như vậy thì bây giờ, với thân thể trực tiếp của nó bắn đến, một khi bị đánh trúng thì thiết nghĩ hậu quả cũng có thể tưởng tượng ra được.

Nhưng mà, Diệp Vân hắn lại phát hiện ra một điều. Nếu như hắn cứ tiếp tục lui nữa hoặc là tránh né đi thì lập tức bản thân sẽ rơi vào thế bị động. Đối mặt với con Thủy Vân Mạn Đà là linh thú cấp hai này, hơn nữa lại còn là linh thú biến dị thì một khi bị rơi vào thế hạ phong, muốn đảo ngược lại cục diện đúng là một điều vô cùng khó khăn.

Diệp Vân hít vào một hơi thật sâu, sau đó tay phải liền buông Tử Ảnh kiếm ra, thân hình nhanh chóng lùi lại phía sau. Lúc này, nếu như hắn có chút do dự mà không chịu buông kiếm ra thì tuyệt đối sẽ bị còn Thủy Vân Mạn Đà này đâm vào ngực. Nhìn sự khủng bố của luồng ánh sáng kia thì một khi bị đụng trúng, Diệp Vân hắn không chết thì cũng bị trọng thương.

Thân hình nhanh chóng lùi lại, tay phải của Diệp Vân đột nhiên vẽ ra một đường trên không trung. Lập tức, tựa như có một đạo bóng kiếm nhàn nhạt từ đầu ngón tay của hắn bắn ra, sau đó nhanh chóng bắn về phía trước.

Thiên Sinh Nhất Kiếm!

Diệp Vân tại thời điểm này dường như tiến vào trong một trạng thái vô cùng kỳ diệu, trong thời khắc vô cùng nguy hiểm thì hắn lại rất tỉnh táo, tỉnh táo đến mức hắn có thể cảm thụ được một cách rõ ràng được chân khí đang lưu chuyển trong cơ thể, cảm nhận được sự cuồng bạo của chân khí, rồi kết hợp hai chiêu Thiên Sinh Nhất Kiếm và Lôi Điện Vân Quang Kiếm lại, nhanh chóng đâm ra.

Đinh!

Trong thế nghìn cân treo sợi tóc, không ngờ đầu óc của Diêp Vân lại tỉnh táo vô cùng, đâm ra Thiên Sinh Nhất Kiếm. Chỉ nghe được một tiếng đinh giòn tan, bóng kiếm lập tức bay tán loạn, hào quang chiếu ra bốn phía. Mà con Thủy Vân Mạn Đà kia hóa thành một đạo lưu quang thì cũng dừng lại một chút, uy thế giảm bớt đi vài phần, sau đó tiếp tục lao về phía Diệp Vân.

Một chiêu này của Diệp Vân cũng không hy vọng có thể giết chết được đầu Thủy Vân Mạn Đà kia. Trong lòng của hắn hiểu rõ, cho dù hắn có kết hợp hai chiêu kiếm lại khiến cho uy lực tăng lên một cách đáng kể, thế nhưng muốn đả thương, thậm chí giết chết con Thủy Vân Mạn Đà này, đúng là điều không thể.

Hai chiêu giao thủ vừa rồi đúng là chỉ xảy ra trong nháy mắt.

Một chiêu vừa rồi của Diệp Vân đúng là không thể đả thương được con Thủy Vân Mạn Đà kia. Sau khi hắn tung ra Thiên Sinh Nhất Kiếm thì thân hình liền bay vọt sang bên trái, sau đó trên không trung liền đổi hướng một cách đột ngột, phóng thẳng lên trời, rồi phóng qua người của con Thủy Vân Mạn Đà, xuất hiện sau lưng của nó.

“Đi chết đi!” Diệp Vân quát khẽ một tiếng. Anh sáng trong tay lóe lên, hai kiện bảo vật Liệt Diễm Bạo Vân và Băng Phách Tỏa Hồn lập tức xuất hiện, trong không trung đón gió lớn lên, lơ lửng hai bên người hắn. Lập tức, một cái thì bắn ra băng tiễn màu làm chói mắt, một cái thì phun ra một đạo hỏa diễm hừng hực, kết hợp chặt chẽ với nhau tại một chỗ. Mà băng tiễn màu lam chói mắt kia lại được ánh lửa chiếu sáng, trông càng nổi bật, vô cùng rực rỡ tươi đẹp.

Hỏa diễm hừng hực và băng tiễn kia dùng tốc độ không gì so sánh nổi, bắn về phía con Thủy Vân Mạn Đà kia, lúc này xoay người lại.

Răng rắc!

Chỉ nghe thấy một âm thanh nhỏ vang lên. Hỏa diễm và băng tiễn của Diệp Vân đánh ra đã đánh trúng vào đầu của con Thủy Vân Mạn Đà kia. Nhưng mà, thật không ngờ là đạo băng tiễn kia lại bị gãy nát, sau đó liền nổ tung ra, hóa thành từng điểm băng tinh óng ánh, bắn ra bốn phía.

Diệp Vân thật không ngờ là lại xuất hiện tình huống như vậy. Lực phòng ngự của đầu linh thú cấp hai, Thủy Vân Mạn Đà này lại khủng bố như vậy, đúng là khó có thể tin nổi. Với tu vi hiện giờ của hắn thì có thể đấu ngang tay với đệ tử Trúc Cơ Cảnh nhất trọng, thậm chí còn có thể chiến thắng, mà hai kiện linh khí dị chủng phát ra hỏa linh và thủy linh, phối hợp lại với nhauthì uy lực cũng tăng lên một cách đáng kể, vậy mà lại không thể gây ra một vết xước nhỏ trên da của con Thủy Vân Mạn Đà này.

Diệp Vân lúc này cảm thấy vô cùng kinh hãi, thậm chí ý nghĩ trốn chạy còn xuất hiện trong đầu. Thế nhưng hắn lại phát hiện ra, đạo băng tiễn vừa rồi mặc dù không gây ra bất cứ tổn thương nào cho con thú kia, nhưng dường như lại có chút tác dụng ngăn cản hành động của nó, mà động tác cũng trở nên chậm chạp đi một chút. Bởi vì vừa rồi, hắn chỉ có thể trông thấy thân ảnh mơ hồ của con thú kia, nhưng bây giờ thì lại rõ ràng hơn rất nhiều.

Lông mày Diệp Vân nhíu lại, chân khí lập tức lại rót vào hai kiện linh khí Liệt Diễm Bạo Vân và Băng Phách Tỏa Hồn. Lập tức, một đạo băng tiễn được hỏa diễm bao phủ lại hiện ra, sau đó liền bắn thẳng về con Thủy Vân Mạn Đà kia.

Răng rắc!

Không có bất ngờ nào xảy ra, băng tiễn lại một lần nữa bắn trúng mục tiêu.

Lúc này, rõ ràng tốc độ lao về phía trước của con Thủy Vân Mạn Đà đã bị ảnh hưởng rõ rệt, trên không trung khẽ chấn động một cái, thế lao tới cũng giảm xuống.

Lúc này, Diệp Vân mới nhìn rõ ràng, con Thủy Vân Mạn Đà này có hình dáng như một con rắn, chẳng qua là thân thể nó to ngang một quả dưa hấu, chỉ khác là đầu của nó có hơi khác rắn thường. Trong đôi mắt hình tam giác của nó lúc này lộ ra sát ý nồng nặc, mà phía trên đỉnh đầu của nó có hai điểm trắng hơi nhô lên, chắc hẳn là hai chiếc sừng mới nhú của nó.

Diệp Vân cũng không có ý định đoán xem con gia hỏa này đến từ đâu, mà thời gian cũng không có phép hắn nhiều chuyện như vậy. Hai chiêu vừa rồi của hắn thực ra cũng không hi vọng có thể đả thương hay thậm chí giết chết con Thủy Vân Mạn Đà kia, mà chỉ muốn kéo dài chút thời gian để hắn tránh né khỏi phạm vi công kích của nó mà thôi.

Ngay khi đạo băng tiễn thứ hai nổ tung thì Diệp Vân liền đảo người một cái, thân hình trên không trung liền chuyển hướng, lao thẳng về phía màn nước bên cạnh.

“Ngao ô o o o!”

Con Thủy Vân Mạn Đà này hiển nhiên đối với việc Diệp Vân có thể năm lần bảy lượt tránh thoát khỏi công kích của nó thì vô cùng kinh ngạc, nó rống lên một tiến vô cùng giận dữ.

Lúc này, Diêp Vân bỗng thấy con Thủy Vân Mạn Đà hé miệng, từ trong đó bắn ra từng đạo thủy tiễn màu lam, sau đó rồi ngưng tụ lại với nhau lại một chỗ, dùng uy thế không thể địch nổi bắn về phía Diệp Vân.

Diệp Vân hít một hơi thật sâu, thân hình liền dừng lại, không có ý tứ gì muốn trốn tránh một tiễn này. Tay phải của hắn, ngón tay hóa kiếm, sau đó chỉ thẳng về phía những đạo thủy tiễn kia.

“Băng Phong Thiên Lý!”

Diệp Vân gầm lên một tiếng, theo đó, linh khí hệ băng trong cơ thể đều hội tụ hết vào một kiếm này. Lấy thân thể hắn làm trung tâm, toàn bộ phạm vi hai mượi trượng xung quanh đó lúc này liền xuất hiện một đám sương mù nhàn nhạt.

Mấy trăm đạo thủy tiễn màu lam nhạt lập tức bắn về phía đám sương mù, mang theo một luồng năng lượng cường đại, bắn về phía ngực của Diệp Vân.

Nhưng mà, mấy trăm đạo thủy tiễn này sau khi tiến nhập vào trong sương mù thì bỗng nhiên tiến lên một cách vô cùng chậm chạp, rồi biến thành những khối băng tinh sáng chói, sau đó rơi ầm ầm xuống đất.

Một kiếm này vậy mà ngăn cản hoàn toàn được công kích của con Thủy Vân Mạn Đà kia, hơn nữa đám sương mù lại nhanh chóng tràn ra, bao phủ cả thân hình của con thú lại trong đó.

Diệp Vân thu hồi kiếm chỉ lại, thân hình liền lóe lên, biến mất trong đám sương mù, chỉ thấy ánh sáng tím lóe lên, Tử Ảnh kiếm lại xuất hiện trong tay hắn..

Răng rắc!

Lại một tiếng vang nhỏ nữa phát ra. Lúc này thì Diệp Vân mới phát hiện, một kiếm vừa rồi của hắn chẳng những phá giải được công kích của con THủy Vân Mạn Đà kia mà còn đóng băng luôn cả cơ thể của nó, thế nhưng thời gian cũng chỉ trong thời gian một hơi mà thôi.

Diệp Vân có chút ảo não. Nếu như biết rõ con Thủy Vân Mạn Đà này bị đóng băng thì hắn cũng không xuất ra Tử Ảnh kiếm nữa mà vẫn giữ kiếm chi, tung ra một kiếm mạnh nhất.

Nhưng mà, bây giờ cũng đã muộn!

Đám sương mù tan đi nhanh chóng. Lúc này, Diệp Vân trông thấy con Thủy Vân Mạn Đà kia đã đứng lên, trong miệng thè ra chiếc lưỡi màu lam, mà đôi mắt hình tam giác của nó cũng đã xuất hiện sự biến hóa, một bên có màu xanh thẫm, một bên thì có màu đỏ rực!

Thân thể Diệp Vân như cứng lại. Hắn cảm thấy có một sự nguy hiểm mà trước đây chưa từng xuất hiện. Hắn có một trực giác là, công kích tiếp theo của con Thủy Vân Mạn Đà này chắc chắn không phải chuyện đùa, nếu như không thể đỡ được thì hắn chắc chắn sẽ bỏ mạng tại đây.

Đột nhiên lúc này, trên mặt Diệp Vân lại không có nửa điểm khiếp sợ mà lại vô cùng thong dong. Tử Ảnh kiếm trong tay hắn khẽ rung lên, rồi chuyển động một cách nhanh chóng. Mỗi lần chuyển động là lại hiện ra một đạo ánh sáng tím. Chỉ trong nháy mắt, Tử Ảnh kiếm đã rung động cả trăm ngàn lần.