Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 210: Chân hỏa luyện thể




Lão Tổ Kiếm Đạo vậy mà lại không chút nghi ngờ lời nói của Diệp Vân, liền hóa thành một đạo lưu quang chui vào trong Chúng Sinh Chuyển Hồn tháp. Điều này đúng là ngoài sự dự liệu của Diệp Vân.

“Lão tổ, ngơi không sợ ta sẽ bố trí cấm chế bên trong rồi phong ấn ngươi lại, hoặc là luyện hóa ngươi luôn sao?”

Thanh âm của Lão Tổ Kiếm Đạo từ bên trong Chúng Sinh Chuyển Hồn tháp truyền ra, kèm lẫn cả tiếng cười ha ha.

“Tiểu gia hỏa, lão tổ ta chỉ còn lại một đám thần hồn không hoàn chỉnh mà thôi, muốn khôi phục lại thỉ cũng không biết đến năm tháng nào nữa, mà chỉ sợ không đến trăm năm sau thì thần hồn cũng không thể nào chống đỡ được mà tiêu tan, không bằng đánh cuộc một lần, tin tưởng vào nhân phẩm của ngươi vậy.”

Diệp Vân cười nói: “Xem ra ánh mắt của lão đầu ngươi vẫn còn sáng suốt lắm.”

“Tiểu gia hỏa ngươi ít khoác lác đi thì hơn, không nên đắc ý quá sớm. Như ta vừa nói, thần hồn của ta tối đa cũng chỉ có thể chèo chống được trăm năm mà thôi. Nếu như ngươi thật tâm muốn giúp ta thì phải nhanh chóng tăng tiến tu vi lên, trong vòng trăm năm giải thoát cho hai đạo thần hồn khác của ta, tam hồn hợp nhất thì ta mới có thể khôi phục lại được.” Âm thanh của Lão Tổ Kiếm Đạo có chút chờ mong nói ra.

“Vương triều Giảo Nguyệt còn không biết ở nơi nào, mà về phần diện tích của Yêu tộc khổng lồ như thế, muốn tìm được nơi phong ấn thần hồn của ngươi thì đúng như là dò kim đáy bể, chỉ có thể dựa vào vận khí mà thôi. Trong vòng trăm năm mà ta có thể đạt đến Kim Đan thì có lẽ còn có cơ hội.” Diệp Vân thở dài. Muốn cho thần hồn của Lão Tổ Kiếm Đạo hợp nhất thì đúng là một việc quá khó khăn.

Âm thanh của Lão Tổ Kiếm Đạo mang theo một tia ảm đạm: “Đúng vậy. Đô thành của vương triều Giảo Nguyệt còn dễ tìm, chứ diện tích của Yêu tộc đúng là phải gấp đôi diện tích của Nhân tộc. Nhưng mà, nếu trong vòng trăm năm mà ngươi có thể đạt đến Kim Đan thì còn có cơ hội, đúng là rắm chó không kêu mà(Câu này không hiểu là gì cả, cũng không hiểu là muốn ám chỉ điều gì nữa. Các cao nhân nào có kiến giải gì không).Mà Kim Đan cũng không phải là cảnh giới không thể đạt được, cần gì phải đến trăm năm chứ. Ta có thể thấy được, nếu như ngươi có đầy đủ tài nguyên tu luyện thì chỉ sợ không cần đến hai mươi năm là có thể đạt đến Kim Đan, trong vòng trăm năm đạt đến Nguyên Anh Cảnh cũng không hẳn là không có hi vọng.”

“Diệp Vân cười nói: “Vậy thì vẫn còn phải nhờ lão tổ người chỉ điểm nhiều hơn.”

Trong vòng trăm năm đạt đến Kim Đan là do hắn khiêm tốn nói như vậy mà thôi. Nếu như có tài nguyên tu luyện đầy đủ, hơn nữa còn có sự trợ giúp của Tiên Ma Chi Tâm mà phải tốn trăm năm mới đạt đến Kim Đan thì không bằng chết đi cho xong. Đúng như lời của Lão Tổ Kiếm Đạo đã nói, chỉ cần hai mươi năm là hắn có thể đạt đến Kim Đan, huống chi trong lòng Diệp Vân có một cảm giác vô cùng mãnh liệt là, trong vòng mười năm là hắn có thể chạm tới Kim Đan. Nếu có thể tu luyện được như vậy thì đúng là quá tốt rồi.

“Tốt rồi, cũng không cần nói nhảm nữa. Chúng Sinh Chuyển Hồn tháp của ngươi tuy rằng luyện chế thất bại, nhưng mà trên phương diện bồi dưỡng thần hồn cũng có công hiệu đặc thù, từ điểm này thì cũng có thể thấy nó có thể xếp vào loại bảo vật thượng phẩm. Thần hồn của lão tổ ta bị tan rã quá nhiều, cũng cần phải có thời gian mà tỉ mỉ bồi dưỡng, không có chuyện gì thì đừng quấy rầy ta.” Lão Tổ Kiếm Đạo sau khi phát hiện ra hiệu dụng của Chúng Sinh Chuyển Hồn tháp thì mừng rỡ nói.

Diệp Vân gật đầu, nói: “Có ích là tốt rồi. Vậy lão tổ ngươi cứ yên tâm mà an dưỡng đi, ta trước tiên đi hoàn thành nhiệm vụ lần này đã.”

Lão Tổ Kiếm Đạo cũng không có trả lời hắn nữa, dường như đã ở trong Chúng Sinh Chuyển Hồn tháp tiến vào trạng thái vong ngã rồi.

Diệp Vân nhìn về phía thông đạo phía trước. Sau khi Lão Tổ Kiếm Đạo chui vào trong Chúng Sinh Chuyển Hồn tháp thì thông đạo đã trở nên sáng sủa hơn trước. Lúc này, hắn có thể thấy những chiếc thạch nhũ trắng noãn như ngọc được hỏa diễm chiếu sáng thì trông càng trở nên nổi bật, thậm chí màu đỏ thẫm phát ra ngày càng sáng hơn.

Diệp Vân mơ hồ cảm thấy có một cảm giác nguy hiểm. Những đầu thạch nhũ này giống như tùy thời đều có thể nổ tung, trở nên vô cùng nguy hiểm.

Bỗng nhiên, thông đạo phía trước bỗng nhiên sáng lên, ảnh lửa đỏ rực tỏa ra bốn phía.

Diệp Vân không chút do dự, bắn thẳng về phía trước. Ngay khi thân hình của hắn vừa lướt đi thì chỗ thạch nhũ, nơi mà Lão Tổ Kiếm Đạo xuất hiện bắt đầu rụng xuống. Mỗi một đầu thạch nhũ ẩn chứa một lượng năng lượng vô cùng lớn, rơi xuống mặt đất liền nổ tung ra, sóng xung kích liền tràn ra bốn phương tám hướng, lại bị vách thông đạo ngăn cản, cho nên sóng xung kích hòa lẫn với hỏa diễm, theo lối thông đạo mà tràn ra hai đầu một cách mãnh liệt.

Tốc độ Diệp Vân tăng lên đến cực hạn, bởi vì tiếng nổ ầm ầm sau lưng không ngừng truyền đến. Sóng xung kích cuồng bạo và hỏa diễm hừng hực mang theo sức mạnh của tử thần đủ để thôn phệ hắn hoàn toàn.

Hỏa Long Quật, đây mới chính là chỗ nguy hiểm nhất.

Chân khí bùng lên, Diệp Vân gần như biến thành một đạo tàn ảnh, nhanh chóng bắn về phía trước. Trọn vẹn nửa nén hương sau, Diệp Vân mới nhìn thấy phía trước xuất hiện một mảnh xanh ngắt màu lục, tựa hồ như một mảnh rừng cây.

Diệp Vân không chút do dự, lao thẳng về phía trước, không hề thèm để ý tạo sao trong Hỏa Long Quật này lại xuất hiện một mảnh xanh lục như vậy, cứ thẳng về phía trước mà lao đi.

HƯU…U…U!

Thân thể hắn trong không trung biến thành tàn ảnh, thậm chí còn ma sát với cả không khí, phát ra âm thanh hưu… hưu.

Chỉ thấy Diệp Vân đột nhiên lao ra rồi đâm mạnh vào một tán cây cực lớn.

Hỏa diễm rào rạt từ trong thông đạo cũng nhanh chóng lao ra, lướt qua tán cây thì toàn bộ màu xanh lục đều biến mất, hóa thành một mảnh cháy đen.

May mà Diệp Vân nhanh hơn một nhịp, sau khi đâm vào tán cây thì liền nhảy xuống, khó khăn lắm mới tránh thoát được sự truy đuổi của hỏa diễm.

Diệp Vân nhìn mảnh cháy đen trên đầu mình thì không khỏi hít vào một hơi lạnh. Luồng hỏa diễm này chắc hẳn là ẩn chứa chân hỏa, nếu không thì nó cũng chỉ xẹt qua mà thôi, tuyệt đối không có khả năng thiêu đốt toàn bộ tán cây kia thành bộ dáng như vậy.

Sau lưng Diệp Vân tràn ra một tầng sương lạnh, càng nghĩ thì càng cảm thấy sợ hãi. Nếu như không phải hắn nhanh chân hơn một bước, một khi bị luồng hỏa diễm hừng hực vừa rồi thiêu đốt thì không chết cũng trọng thương, tu vi đại giảm.

Diệp Vân nhìn xung quanh, cũng không phải là một mảnh xanh lục như hắn thấy lúc trước. Vừa rồi, mảnh xanh ngắt đập vào mắt hắn chẳng qua chỉ là một mảnh mà thôi, bởi vì nơi này chỉ có một cây đại thụ duy nhất, còn xung quanh toàn bộ đều là vách núi. Cũng chỉ bởi vì chỉ có mỗi một cây đại thụ, cho nên sau khi bị chân hỏa thiêu đốt, cũng không còn vật gì để nó có thể đốt nữa, cho nên hỏa diễm mới nhanh chóng tan đi.

Giương mắt nhìn lên thì hắn trông thấy, ở các mặt khác của đại thụ có ba sơn động rộng khoảng chừng ba người đi vừa. Cửa động có chút ố vàng, nhưng thoạt nhìn lại có chút sáng loáng, chắc là trăm ngàn năm qua luôn luôn có người ra vào, dấu tay lưu lại trên tường của cửa động mới có thể để lại màu vàng trên đó.

Diệp Vân nhìn về ba huyệt động, cẩn thận quan sát, sau đó đi vào trong một cái huyệt động. Cũng không phải hắn chọn bừa, mà bởi vì cửa động này vô cùng bóng bẩy sáng loáng, hiển nhiên là có nhiều người đi vào trong đó. Nói như vậy thì lối sơn động này tương đối an toàn.

Quyết định như vậy thì Diệp Vân không chút do dự, thân hình lóe lên rồi lao đi, bay thẳng vào trong sơn động.

Trong sơn động này hoàn toàn khác so với sơn động lúc trước, không có chút ánh lửa nào. Trên đỉnh động cao chừng mười trượng có một viên châu đang phát ra tia sáng nhàn nhạt, cũng không biết là làm bằng gì mà Diệp Vân hắn chưa từng thấy qua.

Trong động không có chút hỏa diễm nào, nhưng lại có cảm giác nóng bức, mang theo một mùi hương gay mũi.

Diệp Vân đứng trước cửa động nửa ngày, sau khi thấy thân thể mình cũng không có chỗ nào không thoải mái, mới chậm rãi bước vào.

Càng tiến về phía trước, nhiệt độ càng cao. Chẳng qua mới đi được mấy trăm trượng, cho dù thân thể Diệp Vân cực kỳ cường đại, chân khí tự hành vận chuyển hộ thể, thế nhưng vẫn không thể cản được từng cơn sóng nhiệt, mồ hôi xuất hiện dày đặc trên trán rồi chảy dọc theo gương mặt.

Diệp Vân cố nén nóng bức, tiếp tục tiến về phía trước chừng bảy tám trượng thì không thể nào tiến thêm được nữa.

Xung quanh cách đó hơn mười trượng, hắn thấy có vài mảnh vỡ của bình ngọc và của những viên linh thạch chưa bị hấp thu hoàn toàn. Điều này chứng tỏ nơi đây thường xuyên có người tiến vào. Nhưng mà, đối mặt với từng cơn sóng nhiệt như vậy thì muốn tiếp tục đi về phía trước đúng là chuyện gần như không thể, như vậy thì chỉ có một khả năng, đó chính là lợi dụng những cơn sóng nhiệt này mà tu luyện, cường hóa thân thể.

Diệp Vân khoanh chân ngồi xuống, nội công tâm pháp nhanh chóng vận chuyển, chân khí trong người không ngừng lưu chuyển, sau đó thông qua từng lỗ chân lông mà thoát ra ngoài, tạo thành một vòng bảo hộ, tạm thời ngăn cách cảm giác nóng bức ở bên ngoài.

Nhưng mà nhiệt độ trong này đúng là quá cao, cho dù với chân khí cường đại của Diệp Vân, nhưng muốn hoàn toàn ngăn cách nó cũng không thể nào làm được. Hắn cảm thấy chân khí trong cơ thể nhanh chóng tụt xuống, mặc kệ hắn vận chuyển, thúc giục như thế nào thì cũng không thể bổ sung kịp thời chân khí đã tiêu hao.

Chỉ trong một chốc công phu, hai viên linh khí thượng phẩm liền phát ra âm thanh vỡ vụn, rồi hóa thành một mảnh bột phấn.

Tốc độ hấp thu như vậy đúng là nhanh hơn so với tốc độ tu luyện bình thường một chút. Diệp Van lập tức lấy từ trong Lôi Âm Hóa Long Giới ra mấy trăm viên linh thạch thượng phẩm, sau đó thi triển Tiêur Hấp Tinh Quyết mà hấp thu một cách điên cuồng.

Cho dù hắn hấp thu như vậy, nhưng tốc độ bổ sung vẫn kém hơn tốc độ tiêu hao. Hắn có thể cảm nhận được chân khí ngày càng tiêu hao, dựa theo tốc độ này thì chỉ sợ tối đa hai ngay thì chân khí trong cơ thể hắn sẽ bị tiêu hao hoàn toàn.

Nhưng mà, Diệp Vân lại phát hiện ra, kinh mạch vốn không thể nào dung nạp thêm chân khí nữa thì bây giờ rõ ràng lại nới rộng ra thêm một chút, lượng chân khí dung nạp vào lại tăng thêm một chút, tuy rằng không đáng kể, nhưng mà đúng là có chút thay đổi.

Diệp Vân rùng mình một cái. Hắn nhớ rõ những lời mà sự phụ Thất trưởng lão của hắn đã từng nói, nếu để cho chân khí tăng lên thì bên cạnh đó, cường độ thân thể cũng phải tăng lên một cách đồng đều. Nếu không thì một khi trùng kích bình cảnh của Luyện Khí Cảnh nhị trọng sẽ càng thêm khó khăn.

Diệp Vân cũng không có ý định dừng lại. Hắn chẳng qua là thay đổi một chút tâm pháp hấp thu và luyện hóa linh khí. Sau khi luyện hóa hoàn toàn linh khí thì hắn cũng không chuyển đổi nó thành chân khí hết, rồi đưa ra ngoài vòng bảo hộ chân khí bên ngoài thân mà hắn lại đưa một bộ phận linh khí để dung nhập vào thân thể, bồi dưỡng thân thể của mình.

Kể từ đó, chân khí bổ sung không đủ thì không thể nào mở rộng kinh mạch ra được, từ đó thì khả năng chứa đựng chân khí cũng sẽ không bị tăng lên. Mà bộ phận linh khí được truyền vào thân thể, sau một thời gian rèn luyện thì thân thể cũng dần trở nên mạnh mẽ một cách chậm rãi.

Sau một thời gian thì chắc hẳn chân khí và cường độ thân thể của hắn sẽ tăng lên thêm một tầng. Như vậy, khi trùng kích Luyện Khí Cảnh nhị trọng sẽ càng trở nên dễ dàng hơn.