Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 206: Hỏa Long mật thất




Hỏa Long Động, là một trong nhiều cấm địa ở phía sau núi của Vô Ảnh Phong.

Trong Thiên Kiếm Tông, phía sau mỗi một ngọn núi vẫn còn có khu vực gọi là cấm địa, trong đó Hỏa Long Động là một nơi thí luyện được xếp vào loại nguy hiểm bật nhất.

Diệp Vân mang trên mình thân phận là đệ tử ký danh của Tô Hạo bởi vì tiếp nhận nhiệm vụ cấp chín liền gấp gáp lên đường xông thẳng một mặt tới Hỏa Long Đông không bị cản trở.

Hỏa Long Động, tên như ý nghĩa,ở bên trong sơn động được Chân Hỏa hoàn toàn bao phủ, truyền thuyết có nhắc tới ngẫu nhiên gặp gỡ một con Hỏa Long, một khi nó xuất hiện sẽ làm cho Chân Hỏa trong động tăng lên uy lực so với trước gấp 10 lần, căn bản đệ tử Luyện Khí cảnh không thể lại gần.

Diệp Vân vẫn chưa bước vào bên trong Hỏa Long Động mà đã cảm giác độ nóng của lửa đập vào mặt, bỗng phía trước có tiếng quát lớn.

“Đứng lại, ai đó báo danh đi.”

Trước cửa vào Hỏa Long Động xuất hiện hai gã thanh niên mặc quần áo màu lam trong tay cầm kiếm dáng đứng nghiêm chỉnh, khuôn mặt lạnh lùng.

“Chào hai vị sư huynh, tiểu đệ tên Diệp Vân, muốn vào trong động tìm kiếm Thiên La Ngưng Thần Thảo.” Diệp Vân hai tay nắm lại thái độ khách khí nói.

Hai gã thanh niên đưa mắt nhìn nhau, không dám tin vào tai mình vừa nghe, một người trong đó cất tiếng hỏi lại: “Ngươi thật muốn tìm Thiên La ngưng Thần Thảo? Đây không phải là nhiện vụ dành cho những đệ tử mới vào nghề? Mà là một nhiệm vụ có độ khó cấp chín .”

“Diệp Vân cái tên này ta đã từng được nghe nói qua, hiện nay là đệ tử ký danh của Phong chủ đại nhân, tuy rằng như thế, ta vẫn muốn khuyên ngươi một câu không nên manh động, cái Hỏa Long Động này không phải là nơi tham quan ngắm cảnh,nhiệm vụ cấp chín khó khăn biết chừng nào đối với những đệ tử tầng Luyện Khí Cảnh sợ không có cách nào hoàn thành nhiệm vụ.”

Diệp Vân mỉn cười nói: “Đa tạ hai vị sư huynh nhắc nhở, tại hạ cũng đã cân nhắc kỹ càng trước khi tiếp nhận nhiệm vụ này rồi, quyết không chùng bước dừng lại giữa chừng.”

“Thôi được rồi ngươi nên cẩn thận, nếu như ngươi đi vào xem thoáng qua có lẽ sẽ không nguy hiểm lớn, mà muốn hái được Thiên La Ngưng Thần Thảo phải vào chỗ sâu nhất trong Hỏa Long Động, ở đó uy lực Chân Hỏa là mạnh nhất.”

Diệp Vân gật đầu cảm ơn, thở sâu lách người qua hai gã đệ tử thủ hộ.

Đi dọc theo con đường nhỏ, Diệp Vân nhìn thấy một cánh cửa Tinh Thạch màu hỏa hồng cao chừng hai người trưởng thành chồng lên nhau, thạch động rộng hai thước, toàn bộ thành động khô ráo đỏ bừng, trên vách động xuất hiện các tia rạn nứt.

Sóng nhiệt lan tỏa đập vào mặt, còn chưa tới gần cửa động vậy mà làm cho lòng người cảm giác sợ hãi.

Diệp Vân lập tức vận chuyển huyền công, sóng nhiệt đang di chuyển bị ngăn lại bên ngoài cơ thể, hắn đưa đôi mắt nhìn lên thạch động phía trên viết ba chữ to đen nhánh, Hỏa Long Động.

Diệp Vân thong dong vận chuyển chân khí hộ thể, chân bước nhẹ nhàng uyển chuyển đi vào Hỏa Long Động.

Phốc!

Diệp Vấn mới đi được hai bước chân, bỗng ở hai bên vách tường phun ra hỏa diễm cuồn cuộn bao trùm lấy hắn.

May là đạo hỏa diễm này không phải là Chân Hỏa, chỉ là loại hỏa diễm có độ nóng cao hơn bình thường một chút. Diệp Vân tuy có chân khí bảo vệ nhưng trước mặt hỏa diễm cuồn cuộn buộc hắn dừng bước, loạn choạng lùi trở về phia sau.

Toàn bộ thạch động đều bị lửa thiêu đốt đến trắng nhợt nhạt phai cả màu sắc lửa đỏ còn ẩn vào cả trong đá, lửa còn làm trên mặt đất bốc lên sóng nhiệt, đem toàn bộ không gian trở nên xiên vẹo như đang bay múa.

Diệp Vân chậm rãi cất bước đi về phía trước, trên đường đi còn gặp rất nhiều lần hỏa diễm tập kích. Diệp Vân không cách nào ngăn cản,trong đó không thiếu nhiều loại hỏa diễm có độ nóng cực cao.

Phải biết thân thể Diệp Vân cường hãn gần như vượt qua cực hạn, nếu như toàn thân của hắn chân khí không cần vận dụng, huyền công không vận chuyển, cường độ thân thể của hắn có thể so ngang với đệ tử Trúc Cơ Cảnh sơ kỳ.

Hiện tại hắn tu vi vẫn như trước là Luyện Khí Cảnh nhất trọng nhưng chân khí trong cơ thể đã hoàn toàn hòa hợp vững chắc, việc tiếp theo cần có thời gian cũng cố tu luyện cảm ngộ tâm pháp để đột phá cảnh giới.

Nếu như hắn có thể trùng kích đến cảnh giới Trúc Cơ Cảnh nhất trọng, khi đó nhục thể của hắn còn cường đại đến mức độ nào, chỉ sợ chính hắn không tưởng tượng nỗi.

Hỏa Long Động cũng không lớn lắm, hắn một đường đi thẳng ước chừng khoảng nữa nén hương thì nhìn thấy phía trước đường đá chia ra làm hai con đường.

Diệp Vân đứng ở đoạn cuối con đường, nhìn xem hai lối đi nhíu mày.

Nhìn vào trong thông đạo, hỏa diễm đôi khi bốc lên ngùn ngụt bao trùm cả thông đạo. Những loại hỏa diễm bình thường này muốn làm Diệp Vân bị thương là chuyện không thể nào.

Diệp Vân cũng không biết mấy cái lối này dài bao nhiêu nếu như tùy tiện đi vào mà xui xẻo gặp phải Chân Hỏa thì toi mạng.

Chần chừ một lúc rồi Diệp Vân nở nụ cười khổ quyết định tiến vào.

Hỏa Long Động bao năm qua là nơi dành đệ tử Luyện Khí Cảnh thí luyện cùng tu hành, nếu như một trong hai lối xuất hiện Chân Hỏa mà nói người may mắn sống sót chẳng còn mấy, tất cả đệ tử Luyện Khí Cảnh làm sao ngăn cản nổi, làm sao có thể đi vào tu luyện được.

Suy nghĩ cẩn thận cân nhắc vấn đề mấu chốt, Diệp Vân không do dự nữa, bước chân đi vào thông đạo bên phải.

Nhìn hắn quyết định tùy tiện như vậy thật ra đều có tính toàn cả. Trong thông đạo đôi lúc hỏa diễm lại phun ra độ nóng cao hơn bình thường cùng lắm làm cho hắn đổ mồ hôi hơi khó chịu mà thôi, còn về phần Chân Hỏa Trúc Cơ Cảnh hậu kỳ không thấy đấu hiệu xuất hiện.

Diệp Vân bước đi ước chừng khoảng một nén hương thì từ trong thông đạo đi ra, trước mắt hắn là một gian thạch thất rộng rãi, cả gian thạch thất dài khoảng mười trượng, rộng tám trượng cao hai trượng.

Trong thạch thất rộng rãi lác đác vài ba tảng đá tròn trơn bóng phân tán khắp mặt đất. Diệp Vân liếc cái đã nhận biết những tảng đá hình tròn này dùng cho việc tu hành của đệ tử Luyện Khí Cảnh.

Diệp Vân tuy tiện khoanh chân ngồi xuống một khối đá, cảm thấy sóng nhiệt dưới thân mãnh liệt dữ dội dâng lên, không cách nào ngăn chặn chúng đi vào trong cơ thể.

Sau đó theo chân khí từ từ lưu chuyển làm cỗ sóng nhiệt tiêu tán, cảm thấy có tia nhiệt lưu mơ hồ nhập vào trong người, di chuyển vào chân khí.

Diệp Vân không có ngồi tu luyện, loại tu luyện và nhiệt độ này đối với hắn đã không còn tác dụng, cảm thụ xong hắn liền đứng dậy.

Diệp Vân lục xét toàn bộ thạch thất ngoại trừ thông đạo bên ngoài không còn thấy bất kỳ lối đi nào. Vì vậy cái thông đạo còn lại mới thông với chỗ sâu nhất.

Diệp Vân không nóng lòng vẫn chận rãi dùng ánh mắt nhìn xung quanh kiểm tra thách thất. Hắn nghĩ một gian thạch thất này không đơn giản chỉ dùng để cho đệ tử Luyện Khí Cảnh tu luyện, có nhiều khả năng còn giấu diếm cơ quan.

Diệp Vân đưa tay gõ lên thạch thất hai cái, sau đó cảm thấy trong đó truyền tiếng vang của đá. Hắn vô cùng kiên nhẫn gõ lên thạch thất tra xét.

Trọn vẹn hai canh giờ về sau, Diệp Vân rút cuộc phát hiện thạch bích đối diện thông đạo có một chỗ tiếng động lạ không giống tiếng đá vang trước kia.

Diệp Vân mỉm cười, tay phải nắm lại ngưng tụ chân khí đánh mạnh một quyền vào chính giữa thạch bích.

Răng rắc!

Một tiếng động nhỏ vang lên, ánh lửa trên thạch bích văng ra bốn phía, từng đạo hỏa diễm trong đó chen chúc nhau mà ra bao phủ lấy Diệp Vân.

Những hỏa diễm có độ nóng cực cao, Diệp Vân tuy có chân khí hộ thể cùng thân thể mạnh mẽ hơn người thường, vậy mà vẫn bị loại hỏa diễm này bổ nhào vào người thiêu đốt hết chân khí bảo vệ cơ thể.

Khi hỏa diễm tắt đi, trên thạch bích xuất hiện cánh cổng có mái vòm hình tròn, Diệp Vân mỉn cười bước chân vào.

Ngay lúc chân hắn bước vào cánh cổng mái vòm, hắn mơ màng nhìn thấy trước mặt có một người đang ngồi ngay ngắn ở đó. Khi hắn tập trung nhìn kỹ lại không thấy gì nữa.

Diệp Vân vượt qua cổng có mái vòm, trong nháy mắt hắn choáng váng thất thần nghe sau lưng tiếng của cánh cổng đóng lại, khi hắn quay đầu nhìn lại thì thạch bích khép lại như lúc ban đầu không có tì vết khuyết nhỏ nào cả.

Diệp Vân ngẩng đầu nhìn xung quanh, trong khoảnh khắc ngắn cảnh sắc hiện ra trong mắt làm cho hắn chấn kinh.

Hắn nhìn thấy trên đỉnh vách núi đá có thạch nhũ treo ngược óng ánh trắng nõn nà, mà trên mặt đất toàn bộ Tinh Thạch đỏ rực lửa, thỉnh thoảng có ánh lửa lóe lên. Ánh lửa chiếu sáng lên thạch nhũ óng ánh trắng nõn nà, phản xạ hào quang sáng chói, nhìn qua thứ ánh sáng đẹp rực rỡ ấy dường như lạc vào trong ảo cảnh.

“Thật là một nơi tuyệt đẹp.” Diệp Vân tâm tình tán thưởng, hết nhìn thạch ngũ treo ngược rồi lại nhìn lửa đỏ tinh thuần trên mặt đất, trong con mắt hắn tràn đầy sợ hãi thán phục. Bỗng nhiên phía trước mười trượng ở giữa thạch nhũ một quang ảnh hiện ra đồng thời nhìn thấy ngay ở trên mặt đất bốc lên tia lửa màu đỏ hỏa diễm, ánh lửa chiếu xạ lên thạch nhũ, phản xạ lại thứ ánh sáng tươi đẹp hào quang rực rỡ, chúng không tản ra xung quanh nữa mà hội tụ cùng một chỗ dưới mặt đất.

Diệp Vân kinh ngạc nhìn nơi ánh sáng hội tụ phát hiện trong hào quang lờ mờ xuất hiện một bóng người.

Diệp Vân bắt đầu kinh hãi, theo bản năng chân lùi lại phía sau hai bước, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn bóng người đứng bên trong ngọn lửa.

Bóng người ở trong hỏa diễm đang cháy có thể không phải người thật mà đo hào quang thạch nhũ ngưng tụ thành thân ảnh.

“Tám trăm năm rồi, rút cuộc có người đi vào.”

Ngay thời điểm Diệp Vân muốn đến gần xem xét, bỗng bóng người trong ngọn lửa mở miệng nói chuyện, giọng nói vang lên quanh quẩn ở xung quang thạch động cảm giác gọng nói đó già nua chứa đựng một cuộc đời khổ sở tiền tụy.

Chân khí trong cơ thể Diệp Vân căng cứng hội tụ ở bàn tay phải muốn bạo phát ra thiếu chút nữa đánh một chưởng ra bên ngoài.

“Tám trăm năm? Tiền bối là ai?

Diệp Vân thở sâu, nhàn nhạt hỏi.

“Ta là ai? Ta cũng không nhớ, ta chỉ biết mình đã bị vây trong này tám trăm năm rồi, im lặng nhìn thời gian cứ thế trôi qua mỗi một canh giờ ta đều đếm đến giờ là tám trăm lẽ hai năm, bốn mươi ba ngày, bảy canh giờ.” Giọng nói già nua vang lên nghe than thở và cô đơn.

Bóng người bên trong ngọn lửa lặng lẽ đứng đấy, thân hình phập phồng không ổn định theo hỏa diễm đang cháy.

“Tiền bối nếu người không nhớ nổi mình là ai, vậy còn nhớ ai đem người phong ấn ở đây.” Diệp Vân trong lòng chưa xác định,cất giọng ôn hòa hỏi.

“Đem ta phong ấn ở đây là ai? Ta đương nhiên biết rõ, hắn không phải là con người mà là Yêu Tộc tên là Hỏa Liệt.” Lão già đang nói bỗng nhiên phẫn nộ quát lớn tiếng.

Diệp Vân sững sờ, theo bản năng hỏi: “Yêu Tộc? Tiền bối có phải người nói Yêu Tộc trong truyền thuyết vẫn còn có khả năng sống đến giờ này?

“Cái gì mà truyền thuyết với không truyền thuyết còn có khả năng sống thời đại này? Yêu Tộc chính là Yêu Tộc, chúng vẫn luôn hiện diện, chúng sống ở đại lúc này mấy vạn vạn năm.”

Diệp Vân đã từng đọc qua sách cổ bên trong ghi chép về Yêu Tộc, nhưng chẳng qua lời đồn thổi thành truyền thuyết chưa ai thấy qua. Thế nhưng lão già này nói tám trăm năm trước bị tên là Hỏa Liệt Yêu Tộc phong ấn ở đây.

Nếu như hắn nói thật vậy Thiên Kiếm Tông cũng từng tiếp xúc quan hệ qua lại với Yêu Tộc? Thiên Kiếm Tông từ lúc khai sơn lập phái cho đến này là một nghìn bốn trăm năm, vậy mà lão già này bị Yêu Tộc phong ấn ở đây hơn tám trăm năm trước.

Thật sự là như thế, Yêu Tộc chẳng phải vẫn luôn sống giữa trời đất này? Hơn nữa gần trong gang tấc?

“Nhưng người không cần phải lo lắng, Hỏa Liệt yêu nghiệt kia cũng bị ta đánh bị thương. Coi như không chết cũng cần mấy trăm năm thương thế mới hồi phục được hơn nữa ở bên trong Đại Lục nhân loại chúng ta Yêu Tộc khôi phục rất chậm, theo như ngươi nói tám trăm năm qua không xuất hiện Yêu Tộc, chắc hắn đã rời khỏi nơi này trở về Yêu Tộc chi địa.” Lão già chậm rãi nói mang theo nhiều hoài niệm.

Diệp Vân thở sâu, nhìn thân ảnh lão giả trong đâu bỗng nhiên trong đầu hiện lên một ý nghĩ.

“Tiền bối, người không nhớ rõ tên của mình, vậy người có nhớ chính mình có phải người Thiên Kiếm Tông?”

“Thiên Kiếm Tông? Không sai, lão phu chính là một trong Thái Thượng Trưởng Lão Thiên Kiếm Tông?”