Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 19: Khát Vọng




“Cao thủ Kim Đan? Tiên khí? Khúc sư huynh, ngươi nói cũng quá dọa người rồi.”

“Ta thấy ngươi đến từ nơi thâm sơn cùng cốc thì làm sao có thể biết đến Đại Nhật Thiên Tử, về sau thì ngươi sẽ biết được.”

Khúc Nhất Bình lãnh ngạo cười, không có ý tứ nói chuyện với người bên cạnh.

“Quả nhiên không phải đệ tử tạp dịch bình thường, linh lực trong người vô cùng cô đặc, trách không được khí thế lúc trước của ngươi lại không giống với những người khác, quả nhiên là ta không nhìn lầm.”

Thấy Diệp Vân không có chút tổn thương nào thì trên mặt Đoạn Thần Phong vẫn giữ bộ mặt cuồng ngạo, ánh mắt vẫn hiện lên vẻ khinh thường, nhưng trong lòng thì lại bình tĩnh mà lầm bầm.

“Thoạt nhìn ngươi cũng không tệ lắm, tùy tiện cũng không thể nào thu thập được ngay cả.”

Đột nhiên hắn hặc hặc cười nói, ngữ khí cùng với tâm tình của hắn thì lại hoàn toàn bất đồng, “Xem ra ngươi cũng không giống với mấy nghìn tên đệ tử tạp dịch sâu bọ của Thiên Chúc Phong.”

Diệp Vân đương nhiên không biết được suy nghĩ của Đoạn Thần Phong, trong mắt hắn thì Đoạn Thần Phong chính là một tên không biết trời cao đất rộng, không biết nhún nhường, cho dù thông qua thí luyện thì chắc chắn tử ẹo rất nhanh.

“Ngươi cũng không thể làm gì được ta, vậy cũng không nên lãng phí khí lực nữa.” Sát ý của hắn thu lại, mặt không biểu tình nói, “Không bằng mọi người đều vượt qua Luyện Tâm Điện rồi hãy nói.”

“Tốt, ra ngoài rồi nói.” Đoạn Thần Phong hặc hặc cười nói, nghiêng người tránh ra.

Diệp Vân thấy vậy thì lại hơi ngẩn ra, hắn cũng không thể nghĩ đến việc Đoạn Thần Phong lại dứt khoát như vậy.

“Yên tâm, vách núi này cũng không đơn giản như vậy đâu.”

Đoạn Thần Phong tựa hồ thấy nghi hoặc của Diệp Vân thì thâm ý nhìn hắn một cái, sắc mặt kiêu căng nói: “Nói không chừng ngươi căn bản không thể leo lên, trượt chân ngã chết thì ta tự nhiên cũng không cần phải lãng phí sức lực.”

Diệp Vân nhíu mày, cũng không muốn thừa lời với hắn, trực tiếp lao qua bên cạnh Đoạn Thần Phong, tiến về vách đá phía trước.

Bàn tay hắn ẩn chứa linh lực, điểm mạnh một cái thì quả nhiên không có bất kỳ mảnh đá nào rơi xuống, ngược lại thì lại thấy ngón tay đau nhức.

“Đúng là không biết ai lại nghĩ ra cách lấy máu bản thân thấm lên thì lại có thểm làm cho đá núi mềm đi, sắp xếp như vậy đúng là mới nghe lần đầu.” Diệp Vân không do dự, lòng bàn tay hướng về phía một mảnh sắc nhọn trên vách đá rạch một cái, máu tươi lập tức chảy xuống.

Máu tươi vừa chảy xuống thì hắn liền vỗ lên mặt đá.

Sau đó, Diệp Vân hóa chưởng thành trảo, hung hăng chộp vào.

Giống như đánh mạnh vào tinh thạch vậy, đầu ngón tay hắn truyền đến cảm giác đau đớn, xương ngón tay thiếu chút nữa thì gãy ra.

Máu tươi bôi trên mặt đá, vậy mà lại không có chút tác dụng nào.

“Chuyện gì vậy?”

Ánh mặt Diệp Vân hiện lên vẻ không thể tin nổi, rõ ràng vừa rồi hắn thấy ở vách đá bên kia, tên đệ tử nọ đã dùng máu tươi để làm vách đá mềm đi, vậy tại sao vách đá bên này lại không có chút thay đổi nào?

Nếu không thể nào tách được đá trên thạch bích ra làm chỗ đứng thì cho là Diệp Vân hay là tu vi của những đệ tử tạp dịch này, không thể nào trèo lên được, mặc dù là đám người Đoạn Thần Phong thì chỉ sợ cũng rất khó thành công.

Nhất thời, hắn liền nghĩ đến câu nói của Đoạn Thần Phong, nhịp tim không tự chủ mà nhảy lên điên cuồng.

Đoạn Thần Phong đã cảm giác được cái gì sao?

Nhưng mà hắn cũng không hề quay đầu lại nhìn về phía Đoạn Thần Phong.

Tu vi của hắn và Đoạn Thần Phong chênh lệch cũng không nhiều, hơn nữa trong cơ thể hắn còn có quầng sáng đen trắng thần diệu kia, không bị uy áp của Kim Đan ảnh hưởng chút nào. Nếu như Đoạn Thần Phong có thể nhìn ra được cái gì thì không lí do gì mà hắn cũng không nhìn ra được.

Hắn hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn kỹ vách đá thì thấy trên vách đá cũng không thấy có bao nhiêu điểm lồi lõm, nơi có thể dừng chân được.

Vách núi cao ngàn trượng, nếu như không có điểm đặt chân thì làm sao mới có thể đi lên?

Lúc trước tên đệ tử kia đã dựa vào máu tươi của mình thấm lên vách đá mà bò lên, nhưng hiện tại đã không thể dùng được nữa, chẳng lẽ lại liên quan đến thời gian?

Trong thời gian ngắn, Diệp Vân nghĩ mãi không ra, điều này thật sự là khó lí giải.

“Để ta xem.”

Một âm thanh êm ái bên người Diệp Vân vang lên, sau đó là một hương thơm nhàn nhạt thồi qua, đúng là nữ hài tú lệ, mặc quần áo màu tím đang đứng bên cạnh của hắn.

Quân Nhược Lan, nữ hài sở hữu tử linh mạch lẳng lặng đứng đó, giống như một đóa Tố Liên.

Đồng tử Diệp Vân co lại, Quân Nhược Lan cho Diệp Vân một cảm giác hết sức thần bí, lúc trước tận mắt hắn thấy nàng ta đối mặt với hấp lực mạnh mẽ, hầu như không thể nào cưỡn lại được của vòng xoáy, thế nhưng lại không ảnh hưởng chút nào đến nàng ta cả, từng vòng xoáy một giống như điểm dừng chân của nàng ta, hóa thành từng bậc thềm đá, cho nàng ta bước xuống.

Hiện tại, trong mắt mọi người, Quân Nhược Lan, đứng trước gió núi, tử y bay phấp phới, giống như có một cảm giác xuất trần, bồng bềnh như tiên nữ.

“Quân Nhược Lan, ngươi cũng đừng nên coi thường mà tự tìm đường chết.” Âm thanh của Đoạn Thần Phong lại vang lên, mặc dù là đối với Quân Nhược Lan nhưng hắn vẫn thể hiện bộ mặt kiêu căng.

“Đa tạ sư huynh quan tâm.” Quân Nhược Lan cũng không hề tức giận, ngược lại thì lại nói lời cảm ơn, âm thanh của nàng ta mềm mại dễ nghe, hết sức thoải mái.

“Ngươi đến cùng là xuất thân từ đâu?” ĐOạn Thần Phong tức giận nhìn nàng, nói.

Chỉ cần nhìn khí chất của nàng ta thì cũng biết chắc chắn là Quân Nhược Lan không phải xuất thân từ những gia tộc bình thường.

Lai lịch của nàng ta, quả thật là không đơn giản.

Lúc này, trên gương mặt tú lệ của Quân Nhược Lan không thấy nửa điểm biến hóa, trầm tĩnh như hồ sâu, nhìn không thấy đáy.

Một bên khác, hai con mắt của Khúc Nhất Bình híp lại, nhìn về phía Đoạn Thần Phong, trong mắt hiện lên một tia dị sắc.

“Không liên quan tới ngươi!” Âm thanh nhàn nhạt vang lên.

“Dám nói với ta như vậy, Quân Nhược Lan, sớm muộn gì ta cũng bắt ngươi làm nô bộc cho ta.” Lông mày Đoạn Thần Phong nhíu lại, chỉ chiếc quạt xếp vè phía nữ hài, cuồng ngạo nói.

Mọi người ở đây đều hít vào một ngụm lương khí, tu vi của Quân Nhược Lan vừa rồi khi bước trên vòng xoáy, không ít người đã thấy, mà hiển nhiên Đoạn Thần Phong cũng đã chứng kiến. Vậy mà tên gia hỏa này lại tưởng rằng vương thân quốc thích mà có thể vô pháp vô thiên, dám nói chuyện với Quân Nhược Lan như vậy, nếu cô bé này tức giận thì chỉ sợ Đoạn Thần Phong cũng không phải là đối thủ của nàng ta.

“Ngu ngốc đúng là ngu ngốc, thiếu gia bảo ta theo dõi hắn, quả nhiên là tốn công tốn sức.” Nghe Đoạn Thần Phong nói vậy thì Khúc Nhất Bình nhíu máy, khóe miệng lộ ra một tia trào phúng.

Diệp Vân cũng nở nụ cười lạnh.

Chẳng lẽ tên Đoạn Thần Phong này muốn trở thành địch nhân của tất cả mọi người hay sao?

Nhưng ai cũng không ngờ là thanh âm của Quân Nhược Lan vẫn vô cùng bình thản, không có nửa điểm tức giận, không biết là trời sinh tâm tính như vậy, hay là không thèm chú ý đến Đoạn Thần Phong.

“Điều đó thì còn phải chờ xem, nói không chừng tương lai ta có thể kết thành kim đan.”

Đoạn Thần Phong giống như không cảm giác được mình quá ngu xuẩn, ngược lại thì lại ha ha cười một tiếng, giống như là Quân Nhược Lan đang hứa hẹn với hắn vậy.

Nghe hắn nói như vậy thì Quân Nhược Lan nhịn không được mà cười nói tự nhiên, lập tức thân thể của nàng ta lướt lên phía trên, giống như một đóa hoa tử sắc nở rộ trên không trung.

Chỉ thấy đóa hoa tử sắc này xoay tròn bay lên, cứ mỗi một lần xoay tròn thì đều khiến cho váy nàng ta chuyển động, trông ưu mỹ vô cùng.

Trong chốc lát, sắc mặt mọi người cũng thay đổi, sắc mặt vô cùng ngưng trọng, thậm chí trong mắt một vài đệ tử còn hiện lên vẻ cuồng nhiệt, hơn nữa là ngưỡng mộ.

Đóa hoa tử sắc mỗi lần xoay tròn thì đều bay lên cao hơn mười trượng, sau đó mép váy chỉ khẽ chạm vào vách đá dựng đứng một cái, ngay sau đó thân ảnh của nàng ta lại xoay tròn lần nữa bay lên, lại là mười trượng.

Chỉ trong chốc lát công phu, thân ảnh của Quân Nhược Lan càng ngày càng nhỏ, nửa nén hương về sau thì đã chỉ còn là một đóa hoa nhỏ màu tím, rồi tiêu tán trước mắt mọi người.

Quân Nhược Lan, tử linh mạch, nàng ta cứ như vậy mà lướt lên vách đá ngàn trượng, phi thiên mà đi.

Tu vi như vậy, kể cả Diệp Vân, Đoạn Thần Phong, Khúc Nhất Bình và đám người khác, đều không thể làm được, cho du tu vi của bọn họ có tăng lên mấy cảnh giới, đạt đến tầng cuối cùng của Luyện Thể Cảnh là Ngộ Khí Cảnh thì cũng không có khả năng nhẹ nhàng mà phi thiên như vậy được.

Tu vi của Quân Nhược Lan, chẳng lẽ đã đạt đến Luyện Khí Cảnh?

Điều này sao có thể!

Khuôn mặt của DIệp Vân cứng lại, trong lòng sóng lớn ngập trời, nữ hài này đến từ đâu mà lại có được một thân tu vi như vậy.

Tử y bị gió núi thổi bay, dán sát vào thân hình lồi lõm, mềm mại của nàng ta, đúng là ưu nhã động lòng người.

Quân Nhược Lan lẳng lặng dưới tấm bia đá đang tản ra ánh sáng màu vàng, quan sát mọi người ở dưới.

Tấm bia đá này tựa hồ đang khen ngợi nàng ta, mọt đám kim quang rơi xuống, giữa mây núi tràn ngập rồi đột nhiên biến mất.

Trong nháy mắt, thiên địa dường như mất đi màu sắc, toàn bộ thế giới chỉ còn lại một mảnh tử y động lòng người kia.

Diệp Vân nhìn lên đỉnh núi thấy một vòng ánh sáng tím, trong lòng dâng lên một tia chiến ý.

Bên cạnh hắn, Đoạn Thần Phong cũng nhìn lên đỉnh núi, thấy thân ảnh dưới tấm bia đá kia, vẻ kiêu căng trên mặt lúc này đã biến mất, trong mắt tràn đầy vẻ khinh thường, giờ đây cũng đã trở nên trong suốt như bảo thạch, không hề giống hắn lúc trước.

Trong đôi mắt trong suốt của hắn hiện tại, tràn đầy khát vọng, khát vọng tột cùng đối với lực lượng.