hai ngày trôi đi cô được Ái Lâm quan tâm chăm sóc như cô chị gái đối tốt với đứa em bé bỏng tội nghiệp..tinh thần cô đã tốt hơn, không còn tự ti nữa, không còn ngại đối diện với người khác nữa.
Tuệ Nhi và chồng khi nghe tin cô gặp nạn mặc bụng to sắp đẻ hai vợ chồng con bé cũng quyết tâm về thăm cô.
trời đã sắp sang đông..gió lạnh đã kéo hùa về, những lọng gió luồn khẽ vào mái tóc óng mượt của một cô gái nhỏ bên khu vườn hoa hồng xanh thơm ngát.
- "không lạnh sao??"
- "em không..anh về rồi ạ..việc ở công ty có nhiều không anh?? anh đã ăn gì chưa??"
- "em hỏi từ từ thôi anh sao trả lời cùng lúc được..em ăn chưa vào nhà ăn tối cùng anh đi"
- "dạ vâng..em cũng đang đợi anh đây ông xã của em"
- "ngọt ngào quá tiểu Băng à"
- "xí..đừng có nói là không thích"
- "thích..những gì xuất phát từ em anh đều thích"
- "khéo nịnh quá người ơi...thôi vào ăn đi kẻo đói..bụng em đã đánh trống biểu tình rồi đây này"
- "đi..để tay vào đây mới không lạnh"
hai bàn tay của đôi vợ chồng đan xen để chung một chiếc túi áo khoác của anh..
cô và anh bước vào nhà đồ ăn đã được bày sẵn ra bàn ăn..kẻ từ ngày cô trở về với khuôn mặt xấu xí như hiện tại người làm không một ai được phép nhìn thằng đối diện với cô ngoài người thân và bác quản gia.
bữa cơm xum vầy hai đôi vợ chồng trẻ vui vẻ bên nhau.
chồng Tuệ Nhi là người Mỹ có nối sống và suy nghĩ thoáng nên không ngại khuôn mặt cô vì đã được Tuệ Nhi nói qua.
- "chị ăn nhiều vào ngày kia là bắt đầu cuộc chiến nảy lửa rồi"
- "ừ Tuệ Nhi cũng ăn nhiều vào để còn tốt cho cục cưng trong bụng nữa chứ"
- "hai người ăn nhiều vào đừng nói nhau nữa ăn đi"
- "dạ anh hai"
- "vâng ông xã"
cả bàn vui vẻ người này chọc ghẹo người kia tạo ra tiếng cười thoải mái cho nhau..
sớm hôm sau bình minh lên ánh mặt trời xen qua chiếc rèm cửa lấp ló chiếu vào cô gái đang say giấc ngon lành...
hơi thở đều đều nhẹ nhàng phả ra bỗng bị chặt bởi đôi môi và hơi thở của một người đàn ông với thân hình quyến rũ ngay cạnh trước mặt...
*ứứứ* tiếng kêu nghẹn thở bị đánh thức..nhận thức được nụ hôn cô cũng theo nhịp lôi cuốn của anh mà tận tưởng nụ hôn ngọt ngào vào sáng sớm.
- "dậy đi bé con của anh..chúng ta đi dạo tắm nắng cho em"
- "thôiii....không dậy..em không dậyy"
- "em muốn anh nói lần thứ hai đúng không bé con??"
- "không em dậy..em dậy luôn đây"
- "tốt lắm"
chưa kịp để anh ra lời đe doạ cô đã nhận thức được anh sắp nói gì với cô..đứng dậy vội vàng hai bàn tay chuốt chuốt chải chải mái tóc dối xù..
- "chúng ta ra biển thật ạ??"
- "em không muốn??"
- "không không muốn muốn em muốn đi mà"
- "em có 20 phút để có mặt trên xe"
- "okay ông xã"
anh quay đi thay đồ không đợi thêm cô cũng lao đầu vào chuẩn bị..
đúng 19 phút 58 giây cô có mặt trước xe của anh cùng hộp quả cherry trên tay..tài xế mở cửa cô cúi xuống nhìn anh háo hức...hai con mắt cô híp lại dơ hộp cherry ra trước mặt anh nhưng lại nhận được ánh mắt chếc chóc của anh.
chiếc siêu xe lăn bánh từ từ di chuyển đến biển như dự kiến mà cô biết...ngồi trên xe cô nhâm nhi từng quả cherry ngon lành.
sau hai giờ ngồi xe chờ điểm đến cuối cùng cũng đến được bãi biển ở bên kia thành phố phồn thịnh..
sóng biển cùng gió ồ ập tràn về bờ biển..chạy nhanh thật nhanh đến bờ biển cô hét ầm lên sung sướng...nước biển ập đến chân cô mát lạnh...
- "thích quá..lại đây với em nhanh đi Tuấn Phương"
- "thích lắm sao??"
- "vâng thích lắm...lần sau nhớ đưa em đi lần nữa nhé."
- "anh sẽ không hứa trước nhưng chỉ cần khi nào anh còn sống anh sẽ đưa em đi"
- "nhớ nhé"
gật nhẹ đầu mỉm cười nhìn cô âu yếm..vui đùa cùng cô trên bãi biển cả buổi sáng...
- "em yêu anh"
- "me too"
- "anh có yêu em không??"
- "em đã có câu trả lời rồi không phải sao"
- "em biết mà...chỉ là em không biết chúng ta ai yêu ai hơn thôi"
- "tôi sẽ không dùng mạng sống của mình để chết vì em đâu tiểu Băng"
- "tại sao?? tình yêu anh dành cho em là gì?? "
quay lại nhìn anh thắc mắc khó hiểu..đôi mắt đen tròn long lanh mong chờ câu trả lời từ anh...hai bàn tay cô nắm lấy tay anh nắn nắn xoa xoa.
mỉm cười nhìn cô nghiêm túc, kéo cô ôm vào lòng hạnh phúc vuốt vuốt mái tóc dài của cô từ từ lạnh giọng cho cô câu trả lời ngọt lịm...
- "vì tôi phải dùng mạng sống này để bảo vệ những thiên thần sau này của anh nữa bé con ạ..và còn để ép buộc em ở cạnh tôi mãi mãi"
- "sến súa quá tim em rụng vì lời nói ngọt lịm của anh mất thôi"
- "em có biết để nói được mấy lời này tôi phải cố gắng thế nào không hả??"
- "tốt lắm người đàn ông của em"
một nụ hôn ngọt ngào trước biển trời mênh mông hai người trao nhau..
trở về nhà và ngày bắt đầu cuộc chiến sắc đẹp tại viện thẩm mỹ của Ái Lâm..tất cả những thứ quan trọng bác quản gia đã chuẩn bị cho cô..trước ngày thực hiện cô lo lắng hồi hộp cả đêm chằn chọc ngủ không yên..
ngày quyết định lấy lại nhan sắc của cô anh cũng dẹp hết công việc để hộ tống cô tới viện thẩm mỹ...sắc mặt, cử chỉ lo lắng quan tâm của anh dành cho cô khiến Ái Lâm, Will và vợ chồng Tuệ Nhi phát ngượng ghen tỵ.
trước giờ G anh luôn quan tâm nâng niu cô không rời cô khỏi nửa bước..thay đồ là anh thay cho cô, uống nước cũng là anh giúp cô, cột tóc cho gọn gàng cũng là một tay anh làm nhưng hiện thực thì nó lại chẳng mượn mà là bao ngược lại nó lại dối tinh dối mù vì do anh chưa từng làm việc này.
- "Tú Băng em chuẩn bị đi 10 phút nữa chúng ta sẽ bắt đầu"
- "vâng chị"
- "chị dâu cố lên có mọi người luôn bên cạnh chờ chị ở đây"
- "cố lên bọn anh chờ em"
- "không sao đâu tiểu Băng em sắp được trở lại thành cô gái xinh đẹp rồi..anh sẽ luôn ở đây chờ em"
- "vâng em cảm ơn mọi người"
sau lời chúc, lời động viên của mọi người cô được y tá đưa đi chuẩn bị vào phòng phẫu thuật...bàn tay anh và cô dính lấy không rời nhau..buông tay anh ra tim cô như mất đi một thứ gì đó quan trọng cảm giác thật sợ hãi và cô đơn trống trải...
- "anh yêu em Tú Băng"
nghe được lời nói yêu thương của anh cô cũng dần cảm thấy ấm lòng hơn..mạnh mẽ tự tin đi theo y tá vào trong chuẩn bị cho cuộc chiến căng thẳng...cửa phòng đóng lại bên ngoài chỉ còn những con người đang hồi hộp lo lắng cầu nguyện cho cô.....
__ còn__