Thế Giới Thu Nhỏ Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 32: Về nhà




sau nửa canh giờ phóng xe xuyên màn đêm tối mịt anh cũng đã đến được căn nhà hoang...xung quanh nơi đây hoang vu vắng lạnh cộng thêm rất ít người ở...đi một đoạn may ra mới thấy một căn nhà nhỏ.

đi bộ sâu vào vài trăm mét ngôi nhà hoang nhỏ hiện dần rõ trước mắt anh..trước nhà có một bóng đèn nhỏ mờ mờ vì đã cũ bẩn..

nhẹ nhàng từng bước từng bước đi sâu vào trong, bảo vệ đi đi lại lại xung quanh ngôi nhà nhưng lại chẳng hề phát hiện ra đến kia anh lên tiếng....

- "đến rồi"

- "ai đấy...là người nào mau ra đây"

- "người giao hẹn"

- "được...đi theo tôi"

người bảo vệ đi được chục mét anh mới bắt đầu lộ diện với chiếc vali đi theo vào trong.

bên trong nhà hoang những bóng đèn lấp ló mờ ảo nhưng cũng đủ để anh thấy rõ cô trong bộ dạng đáng thương giữa nhà.

nhìn cô lòng anh đau thắt nắm chặt chiếc vali cố gắng kìm chế cơn thịnh nộ vì an toàn của cô.

trước mặt anh là người đàn bà sinh ra anh, một dáng vẻ kiêu ngạo khinh bỉ nhìn anh..đảo mắt qua anh một vòng bà ta mới nhếch mép lên tiếng...

- "cũng nhanh nhỉ con trai"

- "đừng nhiều lời"

- "được thôi...200 tỷ mẹ yều cầu sao rồi??"

- "đang trong tay tôi đây...nhưng tôi muốn gặp cô ấy một chút"

- "được thôi...mời"

đi về phía cô, từng bước chân nhẹ nhàng nhưng đằng sau những cử chỉ ấy lại là một thế giới khó ai đoán được..

quỵ gối xuống nhìn cô thương sót, thay bao tay vệ sinh sờ nhẹ lên khuôn mặt tan nát của cô bàn tay anh run run vì nó quá kinh khủng.

mở mắt nước mắt trực trào rơi lã chã vì thấy anh...cô muốn nhào lấy ôm anh thật chặt nhưng lại không thể một phần vì tay cô đang bị chói, một phần vì khuôn mặt cô lúc này.

- "anh...sao anh đến muộn vậy??"

- "anh xin lỗi...anh đến rồi..có anh ở đây rồi..chúng ta sẽ về nhà sớm thôi, ngoan nín đi anh thương"

- "em sợ"

- "không sao..có anh ở đây rồi...ngủ đi, ngoan em sẽ được về nhà"

tiêm nhẹ thuốc ngủ vào cổ cô anh ôm lấy cô vỗ về che chở...

cởi chói cho cô anh đặt nhẹ cô xuống sàn vì anh biết cả người cô đã mệt mỏi vì phải ngồi mãi một tư thế rồi.

vài giây trước vừa dịu dàng với cô mà giây sau quay ra anh đã trở lại là con người lạnh lùng khó gần.

- "sao rồi??"

- "tiền đây"

- "đủ không thế con trai ngoan"

- "có chuyện gì thế dì.......ơ anh..anh Tuấn Phương"

đột nhiên không biết từ xó xỉnh nào Khánh Trân bước ra nhìn thấy anh ả ta thất kinh hoảng hốt chân tay run rõ rệt.

- "bà có thể kiểm tra"

- "được được rồi...mẹ biết con trai mẹ là người có uy tín nên không cần kiểm tra đâu"

- "Tuấn Phương à...chuyện này..chuyện này em vô tội...em không liên quan gì cả...anh...anh phải tin em"

- "tôi không mù"

- "thôi thôi xong rồi con có thể đi được rồi..à còn con dâu nữa có thể đi được rồi"

- "à lâu rồi chúng ta không uống với nhau...không biết chúng ta có thể uống một ly với nhau không Khánh Trân"

- "thật...thật ạ??....được được chứ ạ"

- "ấy chết...tôi để quên rượu ở xe mất rồi...ở đây tôi chỉ có hai lúp rượu nhỏ mang sẵn này không biết....."

- "được được mà anh...gì cũng được hết chỉ cần được anh mời em chấp nhận tất cả"

- "vậy mời em"

anh rút hai lúp rượu nhỏ ra đưa cho ả ta một lúp vui vẻ mời ả như trước đây chẳng có chuyện gì xảy ra..ả cũng chẳng đắn đo mà nhận lấy lúp rượu tu cái ực nhẹ nhàng...

*choang* chiếc lúp nhỏ trên tay ả rơi xuống đanh thép mảnh tinh bắn tung..ngã quỵ trợn trừng mắt nhìn anh ngạc nhiên...hai bàn tay cào cấu lấy cổ khó chịu...

cựu Vũ phu nhân nhìn ả khó hiểu rồi lại nhìn lúp rượu trong tay anh chưa uống...tiếng Khánh Trân rên rỉ đau khổ dưới sàn làm bà ta sợ hãi rùng mình...miệng ả sùi bọt pha lẫn máu đỏ, cổ ả bỏng rát vì thứ ả uống không phải rượu mà là axit...quằn quại vài phút rồi ả rồi chết vì bỏng nội tạng nghiêm trọng..ả chết mà mắt vẫn mở to trợn thẳng lên trần nhà ghê dợn.

- "mẹ"

- "không...không mày muốn gì??...đứng lại đừng lại gần tao...mày muốn gì??"

- "con đâu có làm gì mẹ??

- "đứng yên đó..đừng lại gần tao..tao nói mày đứng yên đó"

- "vợ con bây giờ cũng rất xinh đẹp...con cũng muốn mẹ xinh đẹp không kém vợ con thôi mà sao mẹ sợ vậy...con đâu có ăn thịt mẹ đâu"

bước chân anh mỗi lúc một gần bà ta...sợ hãi bà ta quay đầu chạy nhưng lại chẳng có đường chạy vì tất cả các cửa các lối thoát đều đã bị Will bao vây.

quỳ gối van xin anh rối rít nhưng sắc mặt anh càng hứng thú hơn...nhếch mép nhìn mẹ đẻ dưới chân anh lạnh lùng cất tiếng..

- "sao khi cô ấy van xin bà như thế này mà bà không nhủ lòng thương?? giờ hãy đặt bà vào vị trí của cô ấy ắc hẳn bà sẽ biết rõ tâm can cố ấy khi đó như thế nào"

- "đừng mà...mẹ xin con mẹ biết lỗi của mẹ rồi đừng làm vậy mẹ xin con đấy Tuấn Phương mẹ xin con một lần cuối này thôi...."

- "xin lỗi chúng ta không phải mẹ con...tôi đã biết tất cả rồi..chỉ vì muốn giàu có mà bà dám bỏ mặc con mình tráo trộm lấy con của người khác...tất cả những việc khi tôi còn ở Vũ gia đều là kế hoạch của bà...đến một ngày bà biết tôi đã tìm được bố mẹ ruột thì bà mới đòi tiền nuôi dưỡng từ họ...năm lần bảy lượt họ đã cho bà số tiền khổng lồ nhưng vẫn không thỏa mãn lòng tham không đáy của bà...cuối cùng chỉ vì tiền mà bà nhẫn tâm cướp đi mạng sống của họ.....còn ngày hôm nay một lần nữa bà động đến người thân của tôi một cách tàn độc vậy thì tất cả...tất cả đều phải một mình bà trả giá."

- "không...aaaaaaa"

sự tức giận của anh đã lên tới đỉnh điểm chiếc lúp đựng axit trong tay anh được chút sạch lên mặt bà ta...cả khuôn mặt bà ta dần bị đốt cháy những mảng thịt đỏ chót lộ ra đáng sợ...

- "về nhà thôi tiểu Băng"

bế cô quay đi..ra đến cửa Will liền xông xáo bên cạnh anh một mực khẳng định sẽ đích thân bà xã cậu giúp cô lấy lại dung mạo xinh đẹp như xưa.

- "phóng hoả"

- "được"

đợi đến khi anh và cô khời đi một lúc Will lập tức cho phóng hoả toàn bộ căn nhà hoang..trong đêm tối ngọn lửa bùng lên sáng rực cả bầu trời...chẳng mấy chốc cả căn nhà hoang và người đàn bà độc ác đó bị thiêu huỷ gọn gàng...

trên đường về lâu đài lòng anh không yên được vài phút anh lại ngó nhìn cô một lần..càng nhìn cô tim anh càng đau hơn anh càng cảm thấy bản thân có lỗi với cô hơn....

trở về lâu đài không hiểu thế nào mà tất cả mọi người trong nhà đều ra tận cổng đón hai người...tuy khuôn mặt cô được anh áp nhẹ vào người ý muốn giấu đi nhưng bác quản gia đã tinh mắt nhìn ra vết bỏng, mắt bác rưng rưng thương cô nhưng vẫn cố kìm lòng vì bên cạnh cô đã có anh, cô đã trở về nhà với mọi người......

__còn__