Thế Giới Thu Nhỏ Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 15: Sợ mất anh




khói thuốc bay lất phất trước mặt cô..mũi cô sặc mùi thuốc ho khụ khụ..đứng trước mặt cô nghiêng đẦu nhìn cô từ khuôn mặt xinh đẹp đến bầu ngực lấp ló khêu gợi.

- "động phòng thôi vợ"

- "hả..."

anh bế cô lên miệng vẫn ngậm điếu thuốc..cô giật nảy chưa định thần được đã bị anh ném vào chiếc giường êm ái trắng tinh..

dập đếu thuốc anh nhìn thẳng vào đôi mắt cô..ngược với sự hứng thú của anh thì cô lại bất bình và sợ hãi như lần đầu tiên chính cô tự sa bẫy.

- "anh say rồi"

- "say..không tôi chưa say...đêm nay là đêm tân hôn thì sao tôi có thể say được"

- "anh say thật rồi đấy"

- "làm tốt nghĩa vụ của một cô vợ mới cưới đi chứ"

cô che tay trước ngực lắc đầu bất lực nhìn anh phản đối..anh cúi gần sát mặt cô, anh càng gần mặt cô càng đỏ càng sợ hãi hơn..môi anh đặt nhẹ lên gò má hồng hồng xinh xắn của cô rồi cười nhẹ..

- "tôi không ăn thịt cô đâu mà sợ"

nói rồi anh nằm sang bên cạnh ôm cô nhắm mắt ngủ ngon lành..trong vòng tay anh cô vẫn ngẩn người thầm cảm ơn trời may mắn anh tha cho cô đêm nay.

nằm mãi một tư thế khó chịu..cô nhẹ đặt tay anh ra, một chân bước xuống giường nhẹ nhàng nhưng mắt vẫn quan sát sợ anh tỉnh dậy thì chết..

chân còn lại bước xuống cô trườn người xuống giường nhẹ nhàng di chuyển từng bước từng bước về phía cánh cửa.

*cạch*

- "đi đâu??"

tiếng mở cửa vừa kêu lên đi sau là giọng nói trầm thấp lạnh lùng vang lên từ phía sau cô..đứng chết lặng không dám quay lại nhìn anh..tay vẫn bám khoá cửa, mắt trợn tròn đảo xung quanh, nhịp tim đập rộn ràng thình thịch thình thịch nhói lòng.

- "tôi hỏi cô đi đâu??"

- "ờ..tôi tôi a tôi đi uống nước tôi khát nước"

- "cái bình kia không phải là nước sao??"

chiếc bình nước vô tội được đặt cạnh giường khiến cô khó xử..bình nước trước mặt mà cô còn nói dối đi uống nước.

- "à..thì tôi..."

- "lại đây"

- "không"

- "Lưu Tú Băng"

- "dạ"

lần đầu tiên anh gọi tên cô..ngạc nhiên nhìn anh..có phải cô đã nghe nhầm, anh gọi tên cô thật sao..vậy mà cô còn tưởng cả đời này anh sẽ không gọi tên cô dù chỉ là 1 lần..thật nực cười mà.

cúi gầm mặt quay lại chiếc giường..ngồi xuống cạnh anh ngoan ngoãn vẫn cúi đầu, hai bàn tay nhỏ đan xen hiện rõ sự bối rối cho đối phương biết.

bàn tay to lớn thon dài nâng cằm cô lên để cô nhìn thẳng vào mắt anh..tuy anh đã nâng nhẹ mặt cô lên nhưng do bối rối và ngại lên mắt cô nhất quyết đảo đi đảo lại tứ phía.

- "nhìn tôi này"

nhận được lệnh từ anh cô lập tức dừng mắt tại anh..bốn con mắt nhìn thẳng vào nhau..được vài giây cô lại cúi mặt..mặt cô như bốc cháy,,cơ thể bỗng nóng rực..

- "em còn yêu tôi không??"

trạng thái bình thường còn chưa được phục hồi cô đã bị anh làm cho muốn bùng cháy hơn..một lần nữa cô ngạc nhiên nhìn anh khó hiểu, không biết hôm nay ai cho anh ăn phải thứ gì mà toàn làm điều kì lạ..chả giống phong thái của một chủ tịch gì cả.

- "sao anh hỏi vậy??"

- "trả lời"

- "tôi không muốn trả lời câu này"

- "nhưng tôi muốn cô trả lời"

- "tôi không muốn"

- "lý do??"

- "đơn giản vì tôi không muốn vậy thôi"

cô lớn tiếng với anh..vào lúc này chính câu hỏi này thì cô càng phải cứng rắn hơn..cô biết giới hạn của bản thân..cô biết nếu anh còn ép nữa thì cô sẽ nói hết nỗi lòng...cô sợ anh sẽ một lần nữa dập tan tình yêu đó..thà rằng một mình cô yêu đơn phương còn hơn cô phải nghe lời cay đắng từ anh.

anh nhìn cô thất kinh..chưa bao giờ cô dám lớn tiếng với anh ấy vậy mà hôm nay cô lại có gan làm vậy...với chiếc áo choàng anh bước xuống giường đi về phía cửa phòng,.

- "đã không còn tình cảm với tôi thì cô không cần phải ở chung phòng với tôi nữa đâu"

*cạch* tiếng cửa mở ra rồi lại đóng lại..căn phòng tân hôn giờ chỉ còn mình cô với những suy nghĩ và cái tôi của bản thân.

ngẩn ngơ đấu tranh giữa con tim và lí trí..cô không biết mình phải làm gì lúc này..có nên nói với anh tất cả hay tiếp tục giữ riêng mình.

*grầm grầm grầm* tiếng ga siêu xe vang lên đánh tan cái suy nghĩ của cô.

vội vàng chạy xuống nhà..đúng như cô nghĩ tiếng gầm rú đó là từ chiếc siêu xe của anh nhưng anh tính đi đâu vào đêm khuya thế này...anh định bỏ cô đi ư..anh định trốn tránh cô sao..

- "Đừng Đi"

dùng hết sức cô gào lên..cô không cần biết anh sẽ thế nào nhưng chỉ cần anh không bỏ cô đi như năm đó là được..thứ cô cần nhất chỉ có anh và thứ cô sợ mất nhất cũng chỉ có anh..........

___còn___