Thế Giới Tặng Em Cho Anh

Chương 73




Chu Xuyên Quận là người mua tác phẩm “Đỏ và đen” của Tân Vãn Thành trong triển lãm ảnh của Hướng Duyên Khanh, sau đó còn mua những ảnh chụp khác trong loạt ảnh đó. Theo lý mà nói thì có lẽ Chu Xuyên Quận chắc không đến nỗi không nhớ cô là ai, nhưng khi Chu Xuyên Quận nhìn thấy Tân Vãn Thành thì ánh mắt làm ra vẻ không quen biết, nghe Hứa An Bình giới thiệu: “Cô ấy là Tân Vãn Thành.”. Chu Xuyên Quận khách sáo gật đầu với Tân Vãn Thành.

Tân Vãn Thành không biết trí nhớ Chu Xuyên Quận thật sự không tốt hay là giả vờ không biết cô. Cô cũng xem như lần đầu tiên gặp mặt, lịch sự gật đầu với Chu Xuyên Quận.

Hứa An Bình vẫn xinh đẹp lộng lẫy như xưa, Tân Vãn Thành đột nhiên lại phát hiện, cảm xúc mình dường như đã thay đổi. Năm đó mỗi khi cô nhìn thấy Hứa An Bình đều có cảm giác thua chị kém em, hiện giờ cảm giác đó phai nhạt đi rất nhiều.

Hứa An Bình rất tốt, nhưng cô cũng không kém…

Diệp Nam Bình thấy Chu Xuyên Quận cũng rất kinh ngạc, lần trước ăn cơm Chu Xuyên Quận còn khổ sở vì Hứa An Bình thờ ơ lạnh lùng quá. Nếu thật sự lạnh lùng, làm sao Hứa An Bình lại đưa Chu Xuyên Quận tới bữa tiệc hôm nay?

Thấy Chu Xuyên Quận với Hứa An Bình có những hành động vô thức giữa nam nữ trong giai đoạn tình cảm còn mơ hồ, Diệp Nam Bình theo bản năng nhìn Tân Vãn Thành bên cạnh. Tiếc là ánh mắt chưa kịp nhìn thì Triệu Tử Từ đang bận rộn trong bếp lên tiếng cầu cứu: “Ai biết tôm này làm thế nào không?”

Đảo mắt lại thành phụ nữ ở phòng khách nói chuyện, đàn ông thì vào bếp phụ nhau nấu nướng.

Diệp Nam Bình, Triệu Tử Từ, Chu Xuyên Quận, không người nào biết nấu ăn, hai người bạn nam còn lại của Triệu Tử Từ cũng chỉ biết một chút, phòng bếp nhanh chóng loạn cào cào. Trong phòng khách thì mấy cô gái chơi trò chơi giết thời gian, Thương Dao với Triệu Tử Từ bình thường ở nhà có nhiều đồ chơi, cá mập cắn tay hay đồ chơi gì gì cần là có. Ban đầu Thương Dao còn lo Hứa An Bình thấy mấy trò này con nít quá, không ngờ Hứa An Bình lại cực kỳ hòa hợp với mọi người, không chỉ gia nhập chơi cùng mà còn đề nghị, ai bị cá mập cắn thì vào bếp phụ.

Mấy cô gái nghe trò chơi còn bị phạt nên xoa tay quyết đấu – không ai muốn vào bếp phụ giúp.

Tân Vãn Thành ấn cái răng đầu tiên, cá mập không nhúc nhích, an toàn qua cửa.

Ba cô gái khác cũng an toàn qua cửa. Ánh mắt mọi người hào hứng nhìn người còn lại, Hứa An Bình, Hứa An Bình ấn một cái răng. Trong không khí yên lặng, cá mập đột nhiên phát ra tiếng kêu, mấy cô gái bị dọa giật mình, cá mập cắn vào tay Hứa An Bình. Hứa An Bình theo phản xạ khẽ kêu lên một tiếng, rụt tay lại, đụng vào ly nước trên bàn rơi xuống làm ướt ống quần Hứa An Bình, Thương Dao kêu lên: “Chị An Bình, chị không sao chứ?”

Ầm ĩ như vậy, người trong bếp tưởng bên ngoài có chuyện gì. Tân Vãn Thành đang nhặt mảnh vỡ thì nghe tiếng bước chân vội vàng từ phòng bếp bước ra, bàn tay cô chợt cứng đờ.

Tân Vãn Thành không ngờ trí nhớ mình lại tốt như vậy, chỉ là tiếng bước chân thôi cũng đủ để cô nhớ lại một sáng sớm nào đó, cô ở sân bay Tanzania một mình cõng túi leo núi, nhìn những người khác vội vàng đi tới đi lui; cùng với một đêm khuya nào đó, ở cửa đồn cảnh sát, người nào đó rõ ràng là bị đánh mà lại hỏi người đánh kia: “Tay có đau không…”

Ngay khi tiếng bước chân dừng bên người Hứa An Bình, Tân Vãn Thành chỉ cách Hứa An Bình chừng nửa bước lại không có can đảm ngẩng lên.

Bên tai truyền tới lại không phải là giọng Diệp Nam Bình—

“Em không sao chứ?” Là giọng của Chu Xuyên Quận.

Hứa An Bình trả lời: “Không sao. Chỉ làm vỡ cái ly thôi.”

Lúc này Tân Vãn Thành ngẩng đầu lên, nhìn Chu Xuyên Quận đỡ Hứa An Bình đứng dậy.

Tân Vãn Thành cũng đứng lên, nhìn mặt sàn có những mảnh ly vỡ, hỏi Thương Dao: “Dao Dao, chổi đâu? Mình quét mảnh vỡ.”

Thương Dao chỉ chổi ở phòng chứa đồ linh tinh cạnh bếp, Tân Vãn Thành đi vào bếp, Diệp Nam Bình đang nghiên cứu hướng dẫn nấu ăn, Tân Vãn Thành đi ngang sau lưng anh không khỏi nhìn anh lâu hơn. Nếu Chu Xuyên Quận có thể nghe thấy động tĩnh bên ngoài, đi ra đầu tiên, anh… chắc là cũng nghe thấy. Nhưng mà anh còn ở đây nghiên cứu món ăn? Không hợp lý…

Cứ tưởng nhìn anh vậy thần không biết quỷ không hay, Diệp Nam Bình đột nhiên quay lại. “Sao vậy em?”

“Không có gì…”

Tân Vãn Thành chuẩn bị đi tới phòng chứa đồ linh tinh, Diệp Nam Bình lại chợt cau mày đi tới, cầm tay cô. Hóa ra khi nãy cô nhặt mảnh vỡ bị xước chút da, miệng vết thương rất nông, cô còn không chú ý tới.

Diệp Nam Bình cau mày nắm tay cô, không quay đầu lại hỏi: “Lão Triệu, nhà cậu có băng cá nhân không?”

“Làm sao làm sao đó?” Triệu Tử Từ đang rửa rau lật đật chạy qua nhìn, thấy vết thương chỉ bé xíu thì không khỏi cảm thán: “Tôi mà tới chậm một chút thì miệng vết thương đã lành rồi đấy.”

Tân Vãn Thành xấu hổ rút tay lại. Diệp Nam Bình lại kiên trì: “Vậy vẫn phải dán băng cá nhân, nếu không miệng vết thương dễ bị nhiễm trùng.”

Triệu Tử Từ bĩu môi: “Dạ! Để tiểu nhân đi lấy cho ngài!”. Triệu Tử Từ quay đầu ra khỏi bếp, dừng ở cửa: “Vậy cậu giúp tôi rửa rau đi.”

Diệp Nam Bình nhìn cái bếp loạn xạ đồ đạc: “Kêu thức ăn bên ngoài đi.”

Triệu Tử Từ ngạc nhiên, rồi nghĩ lại: “Ý kiến hay!” nói xong thì đi.

Diệp Nam Bình bắt đầu lựa món ăn, cũng không ngẩng lên hỏi: “Em muốn ăn gì?”

“…”

Chờ một lúc không nghe Tân Vãn Thành trả lời, Diệp Nam Bình ngẩng lên khỏi di động, thấy Tân Vãn Thành nhìn anh có vẻ suy tư. Anh biết cô nghĩ gì, lại cố tình hỏi: “Sao vậy?”

Luôn lo lắng Hứa An Bình có khả năng gặp những nguy hiểm đã là thói quen của anh, vừa rồi động tĩnh bên ngoài lớn như vậy, thật sự anh gần như là phản xạ có điều kiện mà bỏ điện thoại đang xem hướng dẫn nấu ăn xuống. Nhưng cuối cùng anh đã không lao ra ngoài, mà chỉ bình tĩnh cầm di động lên lần nữa, tiếp tục nghiên cứu cách nấu nướng, bởi vì anh đột nhiên nghĩ tới, nếu anh lao ra, còn cô gái kia phải làm sao…

Giống như phương pháp cai nghiện, cô gái kia chính là thứ thuốc chống đỡ anh.

Cô gái đó hiện giờ đứng trước mặt anh, chợt gọi: “Nè.”

“Hửm?”

“Rốt cuộc hiện giờ em đã có cảm giác anh có thích em một chút.”

“…” Diệp Nam Bình nhướng mày, “Một chút?”

Từ này quá nhẹ nhàng, còn không bằng hai từ “một chút” mà anh thấy thường xuyên trong hướng dẫn nấu ăn khi nãy.



Nửa giờ sau mọi người bắt đầu ăn lẩu, hỉ hả nói với nhau là chọn mua đồ ăn ngoài là lựa chọn cực kỳ sáng suốt. Chứ cứ theo kiểu làm của họ thì muốn dọn được một bữa ăn ra hình ra dạng ít nhất phải 3 tiếng sau.

Tân Vãn Thành cố ý mang theo rượu Thiệu Hưng tới, rượu này có vị ngọt nên có thể làm người ta say tới bất tỉnh nhân sự lúc nào không hay. Quan trọng nhất là trước đó Thương Dao đã moi được thông tin từ Triệu Tử Từ là Diệp Nam Bình uống cái này dễ say nhất.

Nhưng Tân Vãn Thành chợt hơi hối hận vì mang rượu Thiệu Hưng tới. Thực ra cô biết, nếu mình làm nũng thì 80% là Diệp Nam Bình sẽ cho cô mượn mèo, trước đó còn kiên quyết không muốn dùng tới chiêu này, bây giờ nghĩ lại, làm nũng có vẻ… cũng không phải là không thể.

Nhưng ai mà ngờ, Triệu Tử Từ chuẩn bị rượu kiểu gì mà chưa tới 10 giờ đã uống hết sạch. Triệu Tử Từ đặt thêm rượu thì phải chờ ít nhất nửa tiếng nữa mới có, 2 chai rượu Thiệu Hưng của Tân Vãn Thành bị lôi ra cống nạp.

Chu Xuyên Quận ngày mai phải tham gia một buổi đấu giá nên Hứa An Bình về trước. Tân Vãn Thành vốn nghĩ gặp Hứa An Bình thì sẽ có một trận sóng ngầm kích động, không ngờ mọi thứ đều hết sức bình thản. Hứa An Bình có cuộc sống của riêng mình, quan hệ với Chu Xuyên Quận có vẻ không tệ, mặc dù Tân Vãn Thành cảm thấy Chu Xuyên Quận và Diệp Nam Bình không cùng một tuýp người, nhưng mà ai biết được, biết đâu Chu Xuyên Quận có sức hấp dẫn gì đó có thể thu hút được Hứa An Bình…

Ngoài Chu Xuyên Quận và Hứa An Bình, mọi người còn ở lại, vẫn đang chờ rượu mang tới thêm nên nếm thử rượu Thiệu Hưng do Tân Vãn Thành mang tới.

Ai chưa từng uống rượu Thiệu Hưng đều bị vị ngọt của rượu đánh lừa, Diệp Nam Bình uống một ly định ngừng thì còn bị chế giễu: “Bình tử, tửu lượng cậu bây giờ không được rồi!”

Thương Dao lập tức rót đầy ly lại cho Diệp Nam Bình, rót xong còn không quên nháy mắt ra hiệu với Tân Vãn Thành. Tân Vãn Thành có cảm giác muốn vỗ trán bất lực. Thương Dao vẫn theo kế hoạch cô dặn dò tối qua mà làm, muốn giúp cô chuốc say Diệp Nam Bình.

Tân Vãn Thành âm thầm thò tay dưới bàn nhắn wechat bảo Thương Dao ngưng lại, thấy phía đối diện Thương Dao lại mới vừa rót thêm cho Diệp Nam Bình một ly nữa. Cô nhìn qua mới thấy di động Thương Dao tắt chuông đang nằm im trên bàn.

Mãi tới khi một chai Thiệu Hưng cạn sạch, Thương Dao chuẩn bị khui chai thứ hai, Diệp Nam Bình nhân tiện đứng lên, bước chân chậm chạp đi về phía toilet, tám mươi phần trăm là đi nôn. Thương Dao nhìn theo bóng anh, nhìn về phía Tân Vãn Thành như báo công mới thấy Tân Vãn Thành hất hàm chỉ di động cô trên bàn. Lúc này Thương Dao mới cầm lấy điện thoại, thấy tin nhắn mà nửa tiếng trước Tân Vãn Thành nhắn cô. Thương Dao không hiểu ra sao, nhìn Tân Vãn Thành dùng khẩu hình nói: Sao không nói sớm?

Thương Dao lại hỏi: Rồi giờ làm sao?

Tân Vãn Thành chỉ có thể im lặng nhún vai với Thương Dao.



Diệp Nam Bình không phải người duy nhất bị rượu Thiệu Hưng hạ gục, cả bàn ăn đều say nghiêng ngửa, tiệc cũng tới lúc tàn, Thương Dao đeo nhẫn kim cương chói mắt tiễn khách, quay đầu lại không thấy Diệp Nam Bình với Tân Vãn Thành đâu nữa—

Diệp Nam Bình ở cùng tiểu khu nên đã dẫn người về nhà.

Anh dựa vào chút tỉnh táo cuối cùng mà vào nhà, đóng cửa lại là chịu không nổi, dựa vào cửa, hơi ngước cằm lên. Tân Vãn Thành bật đèn, có thể thấy thái dương anh đang giật giật.

Cái Lẩu trong ổ lười biếng chui ra, ưỡn người ra đón. Tân Vãn Thành tạm thời không chú ý tới Diệp Nam Bình, ngồi xuống vuốt ve mèo. Cái Lẩu không thân với cô, vòng qua cô, ngồi ngay ngắn bên chân Diệp Nam Bình kêu meo meo lên. Cảnh tượng trước mắt khiến Tân Vãn Thành chợt lo lắng, nếu cô mang Cái Lẩu đi thì nó có cắn cô một phát nữa không?

Tân Vãn Thành theo bản năng xoa xoa vị trí bị cắn hôm trước, hậm hực đứng lên.

Diệp Nam Bình bị tiếng kêu Cái Lẩu đánh thức, anh từ từ mở mắt, cúi đầu nhìn mèo dưới chân, động tác vì rượu mà trở nên chậm chạp, nhưng cũng vì sự chậm chạp này mà khi anh rũ mắt nhìn xuống lại có vài phần quyến rũ.

Ánh mắt Tân Vãn Thành vô thức dõi theo anh, nhìn xuống Cái Lẩu, anh lại đột nhiên ngước mắt, kéo cô vào lòng ngực, cúi đầu muốn hôn cô.

Trong lúc này Tân Vãn Thành không biết anh có say hay không, chống ngực anh lại, nghiêng đầu qua một bên: “Anh mới nôn bên nhà lão Triệu đó.”

Anh híp mắt lại, lại chậm chạp cắn môi, cười.

Đáng chết, rõ ràng là đang dụ dỗ cô.

Anh lại buông cô ra, nói nhỏ nhỏ: “Anh đi đánh răng.” Rồi tự vòng qua cô.

Tân Vãn Thành đứng yên mắt to trừng mắt nhỏ với Cái Lẩu một lúc rồi cũng đi theo vào toilet. Tiếng bàn chải điện vang lên trong cánh cửa khép hờ.

Trộm mèo nguy cơ cao, Tân Vãn Thành nghĩ đi nghĩ lại vẫn nên nói thẳng: “Ngày mai em muốn mượn Cái Lẩu đi chụp ảnh.”

Tiếng bàn chải ngừng.

“Em chỉ mượn nửa ngày, em có thể trả thù lao.”

Lúc này cửa bị kéo ra. Vẻ mặt anh hờ hững như bình thường: “Nó lên sân khấu rất quý.”

“Bao nhiêu?”

Anh cười cười: “Vấn đề không phải là tiền.”

“…” Vậy là gì?

Anh tiến lên một bước, ngón tay vén lọn tóc vương trên đầu vai cô: “Chỉ cần… yêu cầu nhiếp ảnh gia lấy thân mà trả.”

Cái này vậy cũng nói bậy được…Tân Vãn Thành bĩu môi, anh đã hơi nghiêng đầu muốn hôn cô.

Tân Vãn Thành theo bản năng lấy tay che miệng: “Miệng em mùi rượu không à! Ưm…”

Bàn tay che miệng lại bị anh kéo ra.

“Anh không ngại.”

Giọng anh thong thả như tiếng đàn cello.

Hôn cô lại không hề do dự.