Thế Giới Song Song - Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương

Chương 95: Bữa ăn của Cố Ninh




Cố Ninh còn đang chìm đắm trong niềm vui sắp có tài sản hai trăm triệu thì nghe thấy tiếng của mẹ Cố nói ngoài cửa nói: “Ninh Ninh, Tiểu Du vừa gọi điện nói lát nữa sẽ tới nên mẹ ra ngoài mua chút hoa quả. Con ở nhà nhớ chú ý mở cửa nhé.”

Cố Ninh thoáng chốc trong niềm vui sắp trở thành phú bà trở về hiện thực, lập tức mở cửa: “Chị ấy tới làm gì vậy ạ?”

Mẹ Cố nói: “Không thấy nói gì. Chắc chỉ là tới thăm con một chút. Ngày đầu tiên, lúc con mới trở về người ta đã nói muốn tới thăm con mà con không chịu. Bảo con qua ăn cơm thì con nói công việc bận rộn. Trong nhà chỉ có hai đứa là con gái, không thân thiết thì cũng không cần lạnh nhạt như vậy. Trước đây có thời gian thì như hình với bóng, bây giờ trở về, dù thế nào thì hai chị em cũng dành thời gian tâm sự một chút.”

Mẹ Cố không biết chuyện xảy ra ở thế giới kia, còn tưởng rằng Cố Ninh và Tưởng Du vẫn là chị em tốt. Có thể Tưởng Du vẫn cho là như vậy, chỉ có Cố Ninh thầm nghĩ cách cách xa cô ta càng xa càng tốt, tốt nhất là cả đời đừng qua lại với nhau. Nhưng nếu cô ấy quá thờ ơ với gia đình của Tưởng Du mà không có lý do, e rằng mẹ không thể chấp nhận được, chuyện này chỉ có thể từ từ mà làm.

Tâm tình của Cố Ninh thay đổi, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng: “Vậy thì làm sao bây giờ? Con vừa mới nhận điện thoại của ba mẹ học sinh, bây giờ phải đi qua đó một chút. Chị ấy nói có việc phải tới công ty, trong nhà chỉ có một mình em ấy.”

Mẹ Cố lập tức nói: “Vậy thì con mau đi đi. Ba mẹ người ta tin tưởng con như vậy thì cũng không thể làm người ta phiền lòng được. Tiểu Du thì không sao, để mẹ bảo lại với nó.”

Cố Ninh còn cố ý nói: “Như vậy được không?”

“Không sao đâu. Hai đứa các con gặp nhau lúc nào chả được. Con cứ yên tâm đi đi. Đừng làm chậm trễ chuyện của người ta. Mau đi đi” Ngược lại thành mẹ Cố liên tục thúc giục cô.

Cố Ninh thành công vội vã rời đi.

Cô đi chưa được mười phút thì xe nhà Tưởng Du đã đến dưới nhà.

Tưởng Du gõ cửa nhà Cố Ninh, ngọt ngào ôm lấy mẹ Cố nói: “Dì ơi, con đã lâu không gặp dì rồi, con nhớ dì lắm.”

Mẹ Cố cười tươi: “Ôi con tới đã quý lắm rồi đừng mang nhiều hoa quả như vậy, tốn tiền quá.”

“Hiếu kính dì thôi ạ.” Tưởng Du quen đường quen nẻo vào phòng để trái cây lên bàn, nhìn lướt qua phòng hỏi: “Dì ơi, Cố Ninh đâu rồi? Không phải dì bảo em ấy có nhà sao?”

Mẹ Cố nói: “Nó nhận được điện thoại của mẹ đứa bé dạy thêm, nói rằng có chuyện gấp nên đến trông đứa trẻ một chút. Dì bảo nó đi đi chứ hai con muốn gặp thì lúc nào chả được.”

Tưởng Du cười nói: “Cố Ninh chăm sóc bọn trẻ thật vất vả. Kỳ thực công ty bọn con cũng có một chức vụ. Nếu không chê thì để con tranh thủ cho Cố Ninh.”

Mẹ Cố xua tay nói: “Không cần đâu. Lần trước Gia Tử nói công ty của nó có vị trí trống, có thể tới làm nhưng Ninh Ninh nói không đi. Hiện tại công việc của nó cũng rất tốt, tiền cũng nhiều, một tháng cũng gần mười nghìn. Cố Ninh mới tốt nghiệp mà nhận được tiền lương như vậy rất tốt rồi.”

Tưởng Du kinh ngạc nói: “Lương cao như vậy ạ?”

Mẹ Cố tự hào nói: “Đúng vậy, chủ yếu là người lớn nhà kia đặc biệt coi trọng Ninh Ninh. Mới tới được mấy ngày đã trả trước ba mươi nghìn rồi.”

Vẻ mặt Tưởng Du mất tự nhiên nhưng chỉ là trong nháy mắt: “Điều kiện tốt như vậy, không phải Ninh Ninh bị lừa chứ.”

“Không đâu.” Mẹ Cố lập tức nói: “Đây là một người bạn làm cảnh sát giới thiệu cho Cố Ninh, con yên tâm.”

Tưởng Du tò mò hỏi: “Cố Ninh cũng không nói với con là quen người bạn nào là cảnh sát.”

“À. Thấy bảo tên là Phương Pháp. Chính là anh cảnh sát đó, dì nhìn cũng rất thích. Tướng mạo đoan chính, vóc dáng cũng cao, người cũng như ánh mặt trời, tuổi tác lại phù hợp. Hôm nào để dì bảo Cố Ninh đưa về để con nhìn một chút. Con xem có xứng với Cố Ninh không.” Quan hệ của mẹ Cố cùng với nhà họ Tưởng thân thiết, Tưởng Du với Cố Ninh cũng cùng nhau lớn lên, chị em rất gần gũi, với Tưởng Du cũng không giấu giếm gì. Hơn nữa với tình trạng của Cố Ninh hiện tại bà rất vui, thổ lộ càng mãnh liệt, cái gì cũng nói ra, nét vui vẻ hiện hết trên mặt cũng không chú ý tới nụ cười khác thường của Tưởng Du.

“Thật ạ.” Tưởng Du cười nói: “Khi nào có cơ hội nhất định con sẽ nói Cố Ninh ra ngoài ăn cơm để xem một chút.”

Lại cười nói chút chuyện gần đây, Tưởng Du đổi đề tài liền nói mục đích tới đây lần này: “Mà dì ơi, con là có một chút chuyện cần phiền tới dì.”

Mẹ Cố thuận miệng hỏi: “Chuyện gì vậy?”

“Là thế này, thật ra con cũng là muốn giúp đỡ một người bạn.” Tưởng Du thân thiết mà khoác tay mẹ Cố: “Con có một người bạn làm ở đài truyền hình, chính là chương trình thẩm định kho báu mà họ chiếu trên TV, nhà đài gần này dạo gần đây được đánh giá rất cao. Hiện giờ, họ đang cần tìm một thứ giống như đồ cổ để mượn cho buổi trình diễn. Con nhớ dì có một đôi bình hoa nên mặt dày tới mượn để cứu nguy một chút.”

Mẹ cố vừa nghe thì nở nụ cười: “Đồ cổ gì chứ. Đó là của hồi môn của bà ngoại khi bà ấy kết hôn. Sau này, khi dì kết hôn, nó đã được truyền lại cho dì. Nó có từ thời Trung Hoa Dân Quốc thì phải. “

Tưởng Du nói: “Không sao, bọn họ bảo không nhất thiết muốn đồ cổ, chỉ cần đem tới rồi bịa ra một câu chuyện cũ sau đó để người giám định kiểm tra một chút. Tiết mục quay xong thì con sẽ mang thứ đó trả về nguyên chủ.”

Mẹ Cố nói: “Vậy cũng được. Tuy rằng không phải thứ gì quý trọng gì nhưng sau này dì còn muốn để cái này làm của hồi môn cho Cố Ninh, con bảo quản cẩn thận một chút. Con ngồi chờ một lát dì đi lấy cho.”

Nói xong bà chuẩn bị vào phòng lấy đồ, Tưởng Du vừa cười vừa nói: “Cảm ơn dì ạ.”

Sau đó cô ta cũng đứng lên tuỳ ý đi một vòng rồi phát hiện cửa phòng Cố Ninh đang mở, lòng vừa động đã đi vào phòng Cố Ninh. Trước đây hai người quan hệ gần gũi, cô ta cũng tuỳ ý ra vào phòng Cố Ninh, Cố Ninh cũng không nói gì nên Tưởng Du cũng không kiêng kị. Vào phòng cô ta tuỳ tiện nhìn rồi bị hấp dẫn bởi đồ vật được đặt trên bàn máy tính.

Mẹ Cố thấy Tưởng Du vào phòng Cố Ninh rồi mang ra một cái hộp liền sửng sốt. Sau đó Tưởng Du lại hỏi: “Dì ơi, Cố Ninh có một cái bát gốm đẹp quá, con nhìn như đồ cổ, có thể mượn không ạ?” Thứ cô ta cầm trên tay chính là món đồ mà Cố Ninh mang về nhưng quên mang đi, bát gốm thời Bắc Tống. 

“Đồ của nó dì cũng không thể làm chủ. Nếu không con điện cho nó để hỏi đi. Để dì cho con số mới của nó.” Mẹ Cố lấy ra số điện thoại.

Tưởng Du dùng di động gọi cho Cố Ninh.

“Điện thoại của Ninh Ninh đang tắt. Nếu không con cầm đồ đi trước? Sau con sẽ gọi lại cho em ấy một tiếng. Nếu được không con lập tức mang trả lại.” Tưởng Du thấy mẹ Cố còn do dự lập tức khoác tay bà làm nũng: “Đi mà dì, con nhất định sẽ mang nó hoàn chỉnh trả về.”

Mẹ Cố không có biện pháp chỉ có thể đáp ứng.

Hai người nói chuyện một lát thì Tưởng Du mang một đôi bình cổ cùng bát gốm giá trị hai trăm triệu rời đi.

Cố Ninh lúc này đã nhớ ra cái bát gốm thời Bắc Tống đang ở nhà, vốn muốn gọi về cho mẹ Cố bảo bà cất kĩ hì mới phát hiện ra di động hết pin. Nghĩ lại với tính của mẹ sẽ giúp mình cất đi nên cô cũng không để trong lòng.

Bây giờ mới được một lúc, vẫn còn thời gian.

Cố Ninh dùng di động* lên mạng tra một chút xem có nhà kho nào có thể thuê được không.

*Đoạn trên bảo hết pin đoạn này lại dùng điện thoại tra mạng?

Cô nhanh chóng nhìn trúng một nhà kho rộng khoảng 100 mét vuông. Giá nhà ở thành phố Kim Vĩnh cũng không đắt lắm, hơn nữa nơi này cũng không phải là khu vực phồn hoa, mặc cả một lúc thì định giá hai nghìn năm trăm tệ một tháng, trả một lần 1 năm tiền thuê. 

Cố Ninh không đau lòng, trực tiếp đi tới phố chuyên bán đồ sỉ mua một lượng lớn đồ mùa đông cần dùng, bao gồm áo khoác bông mùa đông cho nam, nữ và trẻ em, các loại tất, giày còn có chăn bông vừa dày vừa nặng, một số đồ dùng hàng ngày. Cô cũng không ngại phiền, dù sao nhiều đồ như vậy nhưng thứ nào cũng cần dùng. Số lượng rất lớn nên cô mặc cả được không ít. Chủ cửa hàng bán sỉ rất ít gặp người cần nhiều hàng như vậy nên vui ra mặt còn miễn phí cấp cho cô một chiếc xe hàng lớn, vận chuyển hai lần mới hết.

Cố Ninh thuê nhà kho kia thực ra là để che mắt người ở trạm trung chuyển.

Sau đó cô lại đến một khu chợ đồ nông sản, tìm một nhà chuyên bán hạt giống mua một lượng lớn hạt giống rau quả. 

Chỉ một buổi chiều mà Cố Ninh đã bỏ ra cả trăm nghìn.

Lần trước bán dây chuyền vàng thoáng cái đã hết khiến cô có chút đau lòng, nhưng ngẫm lại sợi dây chuyền kim cương cũng có thể bán được tám triệu thì cái bát thời Bắc Tống kia còn giá hai trăm triệu thì cảm giác đau lòng liền biến mất. Mà bây giờ cô còn không biết cái bình đó đã ở trong tay Tưởng Du.

Ở phòng khách đài truyền hình, một người đàn ông mặc áo sơ mi màu nhạt chính là người bạn trong lời nói của Tưởng Du với mẹ Cố. Anh ta trước tiên cầm lấy cặp bình hoa cẩn thận quan sát. Bình này nhìn qua cũng thuộc về thời cận đại. Sau đó mở ra cái hộp tinh xảo nhỏ khác.

Tưởng Du thấy sắc mặt anh ta đối với hai bình kia không hài lòng nên trong lòng không tránh khỏi thất vọng.

Hà Hựu Bình cũng không biết tâm tư của Tưởng Du, chỉ là mở ra cái hộp cũng nghĩ không thể có thứ gì tốt được, cặp bình hoa kia đã chứng minh rồi. Thế nhưng khi cái hộp được mở ra thì Hà Hựu Bình mắt sáng ngời lên.

Cố Ninh đem đồ vật trong kho thu một nửa vào không gian, còn lại thì để trong kho hàng.

Cô nhìn đồng hồ, mới 5 giờ chiều.

Mạt thế bên kia ba mẹ cùng đám người Tam Ca ở căn cứ Trung Nam vẫn ổn, ngoại trừ thời gian ra ngoài giết tang thi lấy tinh hạch thì không có quá nhiều việc cần cô lo lắng. Đôi khi cách một vài ngày không trở về cũng không cần quá lo lắng.

Ở bên này, ngoài việc mỗi ngày bị Quý Cửu Trạch huấn luyện có chút đau khổ ra thì không có cảm giác uy hiếp tính mạng mà còn nhanh chóng tiến bộ trong cách đánh khiến cô vô cùng thoả mãn.

Đang suy nghĩ đến trong bếp đầy đủ dụng cụ nhưng lúc nào cũng trống không, lại nhớ hôm qua Trang Thần vẫn luôn nói đồ bên ngoài ăn rất chán nên cô lái xe đến siêu thị mua nguyên liệu rồi trở về.

“Cô đừng nói với tôi là cô còn biết nấu cơm đấy nhé?!” Trang Thần nhìn Cố Ninh xách theo hai túi nguyên liệu to vào thì giật mình. Nhận được câu trả lời thuyết phục vui vẻ ra mặt: “Cố Ninh, có phải hôm qua cô nghe thấy tôi nói đồ bên ngoài ăn chán chết đi được nên hôm nay muốn đích thân xuống bếp nấu cơm cho tôi?! Cố Ninh! Tôi cảm động đến nước mắt cũng rơi rồi!” Trang Thần cường điệu mà kêu lên.

Nhóm người Dịch Thiếu Khanh, Trương Tiểu Bạch cũng vây quanh. Cố Ninh cũng xin lỗi và từ chối khéo lời đề nghị giúp đỡ của họ rồi vào bếp chuẩn bị.

Cô đúng là không biết nấu ăn.

Lục Gia Tử khi lên đại học chỉ thỉnh thoảng phàn nàn với Cố Ninh rằng đồ ăn ở trường ngày càng khó ăn. Lúc đó Cố Ninh lập tức ghi nhớ. Ngày trước cô chưa bao giờ động tay xào một đĩa rau, bây giờ đã bắt đầu nghiên cứu thực đơn, xem sách dạy nấu các món ăn ngon và xem các tiết mục nấu ăn. Thậm chí còn lén dùng một nghìn để báo danh một lớp học nấu ăn.

Lúc mới bắt đầu nấu có chút thành công nên dành thời gian đem đồ ăn tới trường học cho Lục Gia Tử, một câu không tệ của anh cũng khiến lòng cô vui vẻ.

Tài nấu nướng của cô trong vài năm tăng nhanh, xem qua các món lớn có thể làm đến trình độ đầu bếp chuyên nghiệp. Ba Cố bình thường còn chê cười cô là năm đó dùng sức mạnh học nấu ăn của cô mà học tập thì có thể đã sớm đỗ Đại học Thanh Hoa.

Mặc dù nửa năm không xuống bếp, phần lớn thời gian dao trong tay cũng không dùng để giết cá mà là giết tang thi, nhưng cảm giác phòng bếp với cô vẫn quen thuộc như in trong lòng.

Nhìn Cố Ninh giết cá, xắt rau mà Trang Thần tấm tắc cảm thán: “Thấy không? Đây chính là kĩ thuật thái rau!” Vẫn không quên hỏi một câu: “Cố Ninh, lúc nào có thể ăn vậy?”

Có Ninh một bên khứa từng rãnh trên con cá vừa nói: “6 giờ 30 là có thể ăn.”

Trang Thần nhìn thoáng qua bên ngoài rồi ai oán nói: “Vẫn còn gần một tiếng nữa cơ à.”

Rửa rau, thái rau, chuẩn bị các loại nguyên liệu. Rõ ràng là mười phần vụn vặt lại bận rộn nhưng khi nhìn Cố Ninh trong bếp lại cảm thấy đâu vào đấy.

“Cậu có cảm thấy trên người Cố Ninh hình như đang sáng lên không?” Trương Tiểu Bạch đột nhiên nhìn qua Cố Ninh rồi nói với Chung Húc.

Chung Húc nói: “Tôi lại chưa từng nghĩ Cố Ninh biết nấu ăn… Tôi cứ nghĩ cô ấy chỉ biết đánh nhau.”

Vừa lúc Quý Cửu Trạch đi ngang qua nghe thấy bọn họ nói chuyện, chân liền dừng lại, ánh mắt lơ đãng nhìn qua phòng bếp. Trong đáy mắt hơi loé rồi bưng trà của mình tiếp tục đi.

Gần như cùng lúc Trương Tiểu Bạch mang món cuối cùng lên trên bàn là lúc Quý Cửu Trạch thong dong mà đến muộn ngồi vào vị trí đối diện với Cố Ninh.

Trên bàn có tổng cộng có món: cá chép kho tộ, sườn xào chua ngọt, bò kho tiêu đỏ, cánh gà chiên cola, tôm luộc, thịt heo kho tàu… sáu món ăn mặn, ba món chay, cộng một món súp đậu phụ có vỏ tươi.

Bàn ăn không chỉ phong phú về món mà cách bài trí còn rất đặc biệt. Cộng với bộ đồ ăn tinh xảo so với bộ đồ ăn bằng nhựa thông thường còn không thơm ngon liền không thể so sánh. Quả thực khiến Trang Thần nhỏ dãi, miệng đang điên cuồng tiết nước miếng.

Trang Thần chia ra ba dải tóc rồi quấn ra sau đầu, nhìn một bàn món ăn lập tức nói: “Tôi ăn trước nhá.” Sau đó liền đưa đũa thật nhanh về món cá chép kho tộ gần mình nhất, vừa vào miệng còn chưa nếm ra được mùi vị cô đã kêu lên một cách cường điệu: “Ngon quá!”

Cố Ninh biết cô tâng bốc mình nên nhịn không được mà mỉm cười.

Quý Cửu Trạch nhìn thấy trước mặt mình món thịt lợn chua ngọt thì có chút kinh ngạc liếc nhìn cô. Cô ấy nghe ở đâu mà biết mình thích ăn ngọt? Sau đó anh gắp một miếng bỏ vào miệng, nhai mấy cái thì có chút ngạc nhiên vì món này ngon không chỉ bởi màu sắc.

“Cố Ninh, cô làm những món này như thế nào vậy? Ăn ngon quá!” Trương Tiểu Bạch một bên nhét đồ ăn một bên hàm hồ nói.

Dịch Thiếu Khanh miệng đút đầy cơm nhưng vẫn chừa ra một chút nói: “Thực sự rất ngon.”

Trang Thần không còn quan tâm đến nói chuyện chỉ gật đầu. Sau đó liền đem chiếc đũa đến từng món ăn, nếm toàn bộ.

Ăn đến mức cuối cùng trên bàn chỉ còn lại chút canh, thậm chí nước xào thịt bò cũng đều bị người thích ăn cay là Dịch Thiếu Khanh trộn với cơm ăn hết. Mọi người ăn thực sợ là no căng, không thể đứng dậy được. Trang Thần ôm bụng ngồi trên ghế không động đậy, vẻ mặt thoả mãn.

Những người khác cũng đều gió cuốn mây tan, bụng tròn căng. Có mỗi Quý Cửu Trạch là lướt qua, mỗi món đều nếm thử, sau đó chỉ uống nửa bát canh.

Đồ ăn mình làm được ăn sạch sẽ như vậy là một sự khẳng định lớn lao của người đầu bếp, Cố Ninh vô cùng thoả mãn nhưng cô cũng chưa ăn bao nhiêu, ngồi một lúc đã đứng dậy dọn dẹp.

Quý Cửu Trạch cũng lặng lẽ mang bát đĩa vào phòng bếp, cô vội vã nhận bát đĩa trong tay anh: “Đội trưởng, để tôi dọn dẹp cho.”

Quý Cửu Trạch cũng giơ cái tay cao lên tránh Cố Ninh rồi nói: “Cô phụ trách nấu cơm, tôi phụ trách dọn dẹp.”

Đáp án làm Cố Ninh cũng ngại lấy lại bát đĩa từ tay anh. Vì vậy lại đi dọn dẹp những thứ khác.

Qua lại một lúc thì cũng dọn sạch trên bàn.

Cố Ninh lau sạch bàn xong chuẩn bị đi rửa bát thì khiếp sợ mà nhìn Quý Cửu Trạch đã mặc lên tạp dề. Anh thấy cô vội vã chạy tới thì một bên mang gang tay một bên xoay người nói: “Buộc hộ tôi sợi dây phía sau.”

Cố Ninh theo bản năng mà giúp anh buộc tạp dề, buộc xong mới như bừng tỉnh yếu ớt nói: “Không thì để tôi làm cho…”

Quý Cửu Trạch mở vòi nước, Cố Ninh vội vàng lấy nước rửa bát đổ vào miếng rửa bát.

Quý Cửu Trạch cầm giẻ bắt đầu rửa thì Cố Ninh lúng túng đứng một bên, cảm giác đi không được mà ở cũng không xong. Cô đang do dự có nên giúp không thì Quý Cửu Trạch rửa xong một cái đĩa, vô cùng tự nhiên mà đưa qua ngay trước mặt cô. Cố Ninh giật mình một chút rồi nhận lấy cái đĩa, sau đó lau sạch rồi bỏ vào tủ bát, nhận lấy cái thứ hai đưa tới…

Bóng dáng một cao một thấp trong tiếng nước, không có âm thanh trò chuyện nào chỉ có hai động tác đơn giản lại vô cùng hài hoà tự nhiên.

Mà bên kia Trang Thần, Dịch Thiếu Khanh mắt nhìn bên này mà thân thể như hoá đá…

Một lát sau Trang Thần mới mở lớn đôi mắt mà hỏi Dịch Thiếu Khanh: “Anh đã từng thấy Quý Cửu Trạch rửa bát chưa?”

Dịch Thiếu Khanh cứng ngắc mà lắc đầu.