Thế Giới Song Song - Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương

Chương 87: Nửa đêm kinh hoàng




Trên đường có rất nhiều tang thi đang lảng vảng, nghe thấy tiếng xe lập tức lao đến vây quanh, tiếng xe va chạm với tang thi vang lên không dứt, không những vậy trên mặt đất còn có rất nhiều thi thể không có người dọn dẹp nên vô cùng xóc nảy.

Mọi người trên xe nhìn thấy cảnh này đã sớm trở thành thói quen, chỉ có đám trẻ con lần đầu thấy những con tang thi lao tới nên bị hù dọa không ít, xe lại vô cùng xóc nảy khiến mặt đứa nào đứa nấy trắng bệch, có đứa còn phải chui đầu qua cửa sổ nôn.

Cứ như vậy cả quãng đường cao tốc kéo dài khoảng hai tiếng, Cố Ninh ngó đầu ra xem xét thì thấy phía trước có rất nhiều xe bị vứt lại, ít nhất cũng phải ba mươi, bốn mươi cái.

“Phía trước bị chắn hết rồi, chỉ có thể đi đường vòng thôi.” Tam Ca nói: “Trước đó khi đi về phía nam thành phố tôi cũng gặp phải tai nạn giao thông, chúng ta chỉ cần đi ngược về trước một đoạn, bên kia đầu đường có một con đường nhỏ, tuy hơi xa một chút nhưng cũng không còn cách nào khác.”

Nghe Tam Ca nói vậy, ba chiếc xe lập tức quay đầu trở về.

Đi tầm hai mươi phút mọi người mới nhìn thấy được con đường nhỏ mà Tam Ca nói, con đường nhỏ đến mức hai xe khó có thể đi song song.

Trên đường dù đã được trải xi măng, nhưng rất có nhiều ổ gà, ổ vịt do ngày trước bị xe tải trọng lượng lớn đi qua, vô cùng thử thách kỹ năng của người lái xe. May mắn đây là con đường nhỏ, rất ít tang thi đi qua, đi hơn 20 phút mọi người mới thấy một con tang thi đang lang thang trên cánh đồng, nhưng chưa nó còn chưa kịp đuổi theo thì xe đã đi xa.

Buổi sáng thời tiết còn khá tốt nhưng đến trưa trời đột nhiên đổ mưa, chỉ một lúc sau, những hạt mưa to như hạt đậu đập vào nóc xe. Trên trời mây đen dày đặc, kèm theo đó là tiếng sấm chớp, cân nhắc đến vấn đề an toàn nên mọi người không thể không tạm thời dừng tạm tại một thôn trang.

Thôn Sơn Thủy giống như cái tên, lưng dựa vài núi, bên cạnh thôn còn có một con sống nhỏ. Trước mạt thế nơi đây có chừng một trăm hộ gia đình, khoảng bốn, năm trăm nhân khẩu.

Cố Ninh và mọi người tìm được một căn nhà ngay lối vào thôn, mặt tường bên ngoài được bao phủ bởi rất nhiều dây leo, màu sắc vô cùng tươi tốt, so với những cây khác đang chuẩn bị vào đông đúng là có điểm đặc biệt.

La Long xuống xe gõ cửa cả nửa ngày không có người phản hồi thì trực tiếp phá cửa phòng đang được đóng chặt ra.

Đập vào mặt mọi người là một mùi hôi thối từ thi thể rữa nát.

Trên mặt đất phòng khách có hai bộ thi thể.

Nhưng bộ thi thể này dáng vẻ vô cùng quỷ dị, người bọn họ gầy một cách lạ thường, chỉ còn một lớp da mỏng nhăn nhúm bọc xương, bộ quần áo trên người khoác lên bộ thi thể khiến nó càng trở nên trống rỗng, toàn thân thi thể không còn sót lại tí máu thịt nào. Mặt thi thể hướng vào trong phòng, hau tay duỗi về phía cửa, trên mặt còn lưu lại vẻ sợ hãi tột cùng. Xung quanh thi thể cũng không có vết máu, ngay cả vết cắn tang thi cũng không thấy…

Nhóm người La Long chưa từng thấy thi thể nào kinh khủng và buồn nôn như vậy, nhưng khi nhìn hai bộ thi thể trên mặt đất, không hiểu sao lại cảm thấy cực kì đáng sợ, sau lưng phát lạnh.

Cuối cùng Tam Ca chỉ có thể thúc giục mọi người vào phòng ngủ tìm chăn mền bao lấy hai bộ thi thể rồi mang ra sân sau nhà đào hố chôn lại.

Xác định trong phòng không còn thi thể nào khác mới gọi mọi người xuống xe vào.

Trên tường phía sau ghế sô pha còn có một bức hình chụp ảnh gia đình ba người. Chỉ là ban nãy họ chỉ phát hiện ta hai bộ thi thể, nhìn quần áo trên người có thể đoán đó là vợ chồng trung niên trong hình, còn thiếu nữ khoảng hai mươi tuổi thì bọn họ không tìm thấy.

Nhìn quanh có thể thấy gia đình này thuộc tầm trung, các đồ điện, đồ dùng trong nhà đầy đủ mọi thứ, trang trí cũng không tệ.

Lúc này đang giữa trưa, bọn họ bắt đầu nấu cơm, hy vọng sau khi ăn xong bên ngoài trời sẽ ngừng mưa.

Kết quả ăn cơm xong, ngay cả bát cũng rửa sạch sẽ mưa cũng không có dấu hiệu sẽ tạnh, ngược lại còn mưa lớn hơn, sấm sét không ngừng dội xuống, mưa to gió lơn khiến cửa sổ rung bầng bật.

“Xem ra đêm nay phải ở lại đây rồi.” Tam Ca nhìn bên ngoài cửa sổ nói: “Không ngờ nói mưa liền mưa, lại còn mưa to đến vậy.”

Bầu trời tối như 5, 6 giờ tối.

Tiếng mưa bên ngoài hòa cùng tiếng sấm, khiến người ta cảm thấy lạnh sống lưng không thể giải thích được, nhất là khi một tia chớp xẹt qua cửa sổ, chợt chiếu sáng cả căn phòng, một khuôn mặt mây mù lóe lên, lập tức chìm vào bóng tối. 

La Long xoa xoa cánh tay nổi da gà, Hoàng Mộng Dao phải tạo ra hai quả cầu lửa để chiếu sáng.

Cố Ninh nhìn thời gian, bây giờ đã là 2 giờ chiều.

Cô phải về trước 6 giờ sáng ở thế giới bên kia, nghĩa là cô chỉ có thể ở đây đến 8 giờ tối.

Buổi tối, 6 giờ mưa đã nhẹ hơn nhiều, tuy chỉ còn lất phất nhưng bên ngoài trời đã tối, bọn họ vẫn phải ở lại đêm nay, ăn tối, đánh bài một lát, tắm rửa sạch sẽ sau đó lấy chăn bông mà Cố Ninh cất trong không gian rồi trải ra sàn. Điều kỳ lạ là hầu hết các cửa sổ trong ngôi nhà này đều bị vỡ, một số dây leo từ bên ngoài mọc cả vào trong phòng. Cổ đạo trưởng chộp lấy một cái, cười nói: “Ngôi nhà này cũng khá trang nhã nha.” Bởi vì trời không mưa lớn nên mọi người trải chăn cách cửa sổ một khoảng, sau khi chặn cửa trước và cửa sau, tất cả đều nằm xuống ngủ, chuẩn bị tinh thần cho ngày mai lên đường.

Lần này, Cố Ninh chiếm một mình một tầng hai để thuận tiện cho việc rời đi. Gian phòng này cửa sổ cũng đã bị vỡ, còn có dây leo từ ngoài chui vào.

Khóa trái cửa, Cố Ninh lập tức động tâm trở về không gian, sau đó từ không gian trở về thế giới bên kia.

Bên này mới có 6 giờ sáng, cô ở trong phòng thay quần áo rồi kéo cửa đi ra ngoài.

Mạt thế lúc này đã là 1 giờ đêm.

Bởi vì ban ngày trời mưa to nên ban đêm nhiệt độ giảm mạnh, nhưng mọi người không lo lắng bị lạnh, dưới và trên người đều đắp chăn dày, Cả nửa ngày ngồi trên xe xóc nảy nên ai nấy lúc này đều đã chìm vào giấc ngủ say. La Long nằm ở trong chăn bông ấm áp nhắm mắt lại, không tự chủ được nhớ tới hai cái thi thể trong phòng khách ban sáng, không khỏi có chút khó chịu. Dù có cố thôi miên bản thân mình nhưng anh vẫn không thể ngủ được. Bên ngoài không biết từ bao giờ, trời lại bắt đầu tí tách mưa.

Ngay khi La Long đang buồn bực không thôi, đột nhiên anh nghe thấy tiếng sột soạt – âm thanh nhỏ đến mức nếu anh đang ngủ say thì chắc chắn không bao giờ nghe thấy được. Nhưng bây giờ trời đã khuya, bất cứ âm thanh nào cũng có thể bị phóng đại, đúng lúc La Long không ngủ được… Ban đầu anh nghĩ rằng có ai đó trở mình, nhưng không thể không nín thở lắng nghe… Âm thanh như tiếng thứ gì đó trườn bò, đứt quãng, thỉnh thoảng vang lên. Anh mở mắt ra, đã là nửa đêm, mây đen trên bầu trời che mất mặt trăng, không có chút ánh sáng nào, anh không thể nhìn thấy gì.

Nhưng vào lúc này! Một tia chớp xẹt qua bầu trời! Cùng một tiếng sấm vang lên! Toàn bộ bầu trời được chiếu sáng, bao gồm cả căn phòng này…

Đồng thời cũng chiếu sáng cả khuôn mặt trắng bệch của La Long.

Không biết từ khi nào căn phòng trống này lại đầy những dây leo mọc bên ngoài ngôi nhà, che kín nửa trần nhà. La Long thậm chí còn nhìn thấy một cây leo đang từ từ bò sang đây!

Tia chớp chỉ lóe lên trong giây lát, ngay lập tức căn phòng chìm vào bóng tối một lần nữa.

Luo Long thậm chí còn hoài nghi có phải đang mơ không, anh dùng sức véo người mình một cái, xém chút nữa là hét thành tiếng. Dưới cú sốc quá lớn, La Long gần như sợ chết khiếp, chỉ liều mạng cắn răng không kêu thành tiếng lay động tiều Bạch đang ngủ bên cạnh một cách tuyệt vọng.

Trương Tiểu Bạch đang ngủ say, đột nhiên bị người khác lay mạnh người thì tỉnh giấc, anh vừa mở miệng định chửi người, chưa kịp nói đã bị một bàn tay bịt miệng.

Tiếng nói rất khẽ của La Long lọt vào tai khiến Trương Tiểu Bạch trong nháy mắt nhận ra điều gì đó.

La Long ghé sát vào lỗ tai Trương Tiểu Bạch, giọng nói của hắn ở mức thấp nhất nhưng không khỏi run lên: “Tiểu Bạch, Tiểu Bạch… Những cây dây leo kia hình như đã thay đổi, biến dị… Phòng này đầy…”

Trương Tiểu Bạch vừa mới ngủ dậy, chỉ kịp nghe cái gì mà biến dị, rồi phòng gì đó…

Anh còn chưa kịp hiểu La Long nói thì thì đột nhiên một góc khác vang lên tiếng kêu sợ hãi ngắn ngủi!

Bây giờ đã là mạt thế! Thần kinh của mọi người còn chưa hoàn toàn thả lỏng ngay cả trong giấc ngủ, một tiếng hét như vậy có thể lập tức đánh thức mọi người!

Trương Tiểu Bạch lập tức từ trên mặt đất bò dậy, sau đó giơ tay lên, sấm sét quấn quanh tay anh, nhất thời chiếu sáng cả căn phòng! Sau đó tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, thất thần không nói nên lời.

Cổ đạo trưởng lắp ba lắp bắp nói không nên lời: “Cái này, đây là có chuyện gì?!!”

Theo những gì họ có thể thấy, ngoại trừ chăn ra, tất cả các chỗ khác đều được bao phủ bởi dây leo, những chiếc lá màu xanh lá cây đó đặc biệt kỳ dị vào lúc này!

Những dây leo vẫn đang di chuyển dường như bị ánh sáng đột ngột chiếu sáng làm cho giật mình, sau khi dừng lại một lúc, những dây leo đó đột nhiên di chuyển!

Ngọn của vô số dây leo đột nhiên lan nhanh về phía bên này!

La Long đột nhiên cảm thấy trong đầu lóe lên tia chớp, chỉ vào đám dây leo đang chạy nhanh mà kinh hãi kêu lên: “Là những thứ này! Hai bộ thi thể trong phòng khách là do những thứ này tạo thành!”

Ngay khi La Long hét lên những lời này, tiếng la hét chói tai từ căn phòng nơi Hoàng Mộng Dao, Cao Duyệt, Hồng tỷ và hơn hai mươi đứa trẻ sống bên cạnh phát ra!