Thế Giới Song Song - Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương

Chương 66: Phía cuối con đường




Tam Ca vừa rồi mặt mũi vui sướng bây giờ đã biến mất sạch.

Trương Tiểu Bạch với Chung Húc cũng được binh sĩ khác đỡ đến dựa vào quầy hàng bên trong.

Nghe giọng điệu của đối phương, không những muốn vật tư trong xe tải mà còn muốn cả tinh hạch của bọn họ.

Một người phụ nữ trẻ tuổi đi đến cạnh người đàn ông cao lớn, thì thầm vài câu.

Người đàn ông cao lớn kinh ngạc nhìn bọn họ: “Có nhiều dị năng giả vậy sao? Đáng tiếc toàn là đám sơ cấp. Bây giờ chúng mày muốn tự mình giao nộp tinh hạch hay là để bọn tao xử cả đám rồi lấy.”

Người phụ nữ kia còn chỉ vào Hướng Hứa: “Con bé này, bọn tao cũng muốn. Bé như vậy đã là dị năng giả hệ tinh thần, là lần đầu tiên tao thấy.”

Ánh mắt Hướng Hứa lạnh lùng, không hề có chút hứng thú nhìn cô ta. Hướng Dật đứng bên cạnh nhíu chặt mày.

Nhóm Tam Ca sắc mặt ai nấy đều càng ngày càng khó coi, Hướng Hứa quay sang nói với Tam Ca: “Có bảy dị năng giả, hơn nữa đều rất mạnh…”

Tam Ca sửng sốt, sắc mặt càng khó coi, bảy dị năng giả? Khó trách Trương Tiểu Bạch cùng Chung Húc lại bị đánh đến thảm như vậy!

Anh cân nhắc một chút rồi nói: “Đồ bên trong siêu thị cũng như trong xe đều cho mấy người, tinh hạch cũng vậy. Nhưng người thì không được.” Bằng không nếu Cố Ninh trở lại, anh biết nói sao với cô?

Người phụ nữ trẻ tuổi lắc đầu, kiên trì nói: “Không được, bọn tao muốn con bé này.”

“Vậy thì không được rồi.” Tam Ca thở dài, lập tức điều động dị năng. Mười mấy cây lao đất bắn thẳng về phía đám người kia. Cùng lúc đó, những người khác như nhận được tín hiệu, đồng loạt điều động dị năng tấn công.

Tam Ca tuy rằng là người tấn công đầu tiên nhưng lưỡi dao gió của Trình Minh còn nhanh hơn so với lao đất của anh rất nhiều.

Đám người đối diện có lẽ quá tự tin với sức mạnh của bản thân, không nghĩ Tam Ca dám động thủ trước nên khi chỉ dựng tường đất để chặn lại đòn đánh của anh, không nghĩ còn có lưỡi dao gió của Trình Minh đang hướng thẳng tới người đàn ông cầm đầu. Hắn ta không hề sợ hãi mà lùi bước, khi lưỡi dao gió còn cách trong gang tấc đã bị một tấm khiêng nước chặn lại, bao bọc cả cơ thể hắn. Nhưng lưỡi dao gió sắc bén nằm ngoài dự liệu của hắn, sắc mặt hắn khẽ biến hóa, tạo ra một một khiên chắn thứ hai, hiển nhiên lưỡi dao gió đã cắt qua tầng thứ nhất nên không còn sắc bén như trước nữa, đến tầng thứ hai chỉ xuyên được một nửa đã bị cản lại.

Khiêng nước bị xuyên qua dần hồi phục lại như cũ, mười mấy lưỡi dao gió thế mà không có một lưỡi nào có thể xuyên qua được tầng khiên thứ hai.

Ngay khi hắn ta nới lỏng cảnh giác thì có một lưỡi dao gió lặng lẽ, không một tiếng động lao tới.

“Cẩn thận!” Người phụ nữ hô lên một tiếng, đồng thời cũng tạo ra một cái khiêng bằng tinh thần lực.

Lưỡi dao gió vừa chạm tới yết hầu của người đàn ông thì dừng lại, không một tiếng động biến mất trong không khí.

Tường đất lúc này cũng sập xuống.

Trình Minh thấy mình bắn ra mười mấy lưỡi dao gió mà không tạo được chút thương tổn gì đến đối phương thì lòng hơi trầm xuống.

Sắc mặt người đàn ông khẽ biến sắc, nhìn Trình Minh nói: “Biến dị hệ phong, điều khiển thuần thục! Nếu cậu muốn thì có thể gia nhập…”

Trả lời hắn ta chính là hàng chục lưỡi dao gió lao đến! Tiếng gió ‘phần phật’ vang lên trong không khí.

Sắc mặt hắn ta không thay đổi, một khiên nước lớn lại xuất hiện!

Mà ngay khi khiên nước xuất hiện, ánh mắt Trình Minh sáng lên, hét lớn: “Cổ đạo trưởng!”

Cổ đạo trưởng nghe thấy được gọi thì tiến lên, hướng tay về phía khiêng nước phía trước, lập tức một trận khí lạnh thổi mạnh tới! Nước đi này ông đã tính toán từ trước nên cũng không hề giữ lại dị năng. Luồng khí lạnh vừa tới gần khiên nước đã lập tức kết lại thành băng, tốc độ nhanh đến mức mắt thờng cũng có thể thấy được! Tên đàn ông kia còn chưa kịp phản ứng đã thấy khiên nước trong tay mình không còn chịu sự khống chế của mình nữa. Khiên nước ban nãy còn đang lơ lửng trong không khí bây giờ đã biến thành một khối băng lớn, ‘Toang’, một tiếng vỡ lớn vang lên. Khối băng rơi xuống mặt đất.

“Biến dị hệ băng! Sao lại có thể có nhiều hệ biến dị như vậy?!” Người đàn ông nhìn thấy khiêng nước lớn mình tạo ra biến thành tường băng thì khiếp sợ lùi lại vài bước.

“Đã tìm được cửa sau!” Đôi mắt Hướng Hứa đột nhiên sáng ngời, cô vẫn luôn dùng tinh thần lực tìm một lối thoát khác, chỉ trong vài giây đánh nhau ngắn ngủi, cô đã tìm được.

“Được.” Tam Ca nói một tiếng, đẩy tay về phía trước, lập tức một bức tường đất được dựng lên! Sau đó anh đẩy bức tường đất về phía trước, va vào khiêng nước bị đóng băng ban nãy. Cùng với một tiếng va chạm lớn, va chạm vao nhau khiến cho khiên băng trượt về phía trước.

Bị khiêng băng lao về phía mình nên đám người kia nhanh chóng lui về sau.

Một bước này lùi đến ra ngoài cửa lớn.

Tam Ca nhìn chuẩn cơ hội, dựng lên không ngừng những tường đất lớn nhỏ, đem che kín cả cổng lớn! Anh tùy tiện cho tinh hạch vào miệng, vừa chạy vừa hét: “Đi! Ra cửa sau!”

“Tam Ca! Tôi ở đây…” Giọng nói suy yếu của Trương Tiểu Bạch ở cạnh quầy hàng truyền tới.

Lúc này mọi người mới nhớ ra còn có hai bệnh nhân, vội vàng dìu Trương Tiểu Bạch cùng Chung Húc chạy nhanh ra cửa sau theo lời Hướng Hứa.

Bên này ai nấy đều nóng lòng chạy trốn.

Bên kia bảy người còn lại bị tường đất chặn lại sắc mặt đen sì, đây là lần đầu tiên bọn họ trải quả cảm giác thất bại như vậy. Dưới tình huống có hai dị năng giả bị thương nặng mà bọn họ vẫn có thể chạy trốn. Bọn họ chưa từng trải qua chuyện này bao giờ.

Điều này khiến cho bọn họ cảm thấy bị sỉ nhục.

Người đàn ông nhìn thấy dưới đất đầy băng vụn, ánh mắt lạnh lùng: “Nếu cần, giết chết không tha. Thù đã lập, không giết đám dị năng kia, về sau nhất định sẽ có tai họa.” Hắn nhìn người phụ nữ bên cạnh, nói: “Giang Tuyết, dùng tinh thần lực xem bọn chúng ở đâu rồi!”

Giang Tuyết gật đầu, điên cuồng sử dụng tinh thần lực đâm xuyên qua tường đất tiến vào bên trong, nhanh chóng đuổi theo dấu vết bọn họ…

Hướng Hứa được Hướng Dật cõng trên lưng, cảm nhận được một cỗ tinh thần lực khác đuổi theo bọn họ thì nôn nóng nói: “Chúng ta đang bị theo dõi.”

Tam Ca vừa chạy vừa nói: “Có cách nào cắt đuôi không?”

Hướng Hứa đáp: “Để cháu thử.”

Cô mấp máy môi, tinh thần lực mạnh mẽ lan tỏa. Trận chiến buổi sáng khiến dị năng của cô bị tiêu hao cạn kiệt, đối lập với sự mạnh mẽ của tinh thần lực đang truy đuổi bọn họ. Do bị tiêu hao quá mức nên tốc độ khôi phục dị năng của cô phục hồi rất chậm, tới bây giờ vẫn chưa thể hồi phục hoàn toàn mà mới được sáu phần. Lúc này, cô cũng không hề lưu thủ, dị năng mạnh mẽ tuôn trào, tinh thần lực ngưng tụ thành một tấm lưới trong suốt, chặn lại sự truy đuổi của nhóm người kia. Cùng lúc đó, sắc mặt của cô cũng tái nhợt đi, suy yếu dựa vào vai Hướng Dật. Hướng Dật không dám nói gì, chỉ có thể chạy nhanh hơn về phía trước.

Tinh thần lực của Hướng Hứa như một cái lưới khổng lồ chặn lại ở ngã tư, khi tinh thần lực của Giang Tuyết tiến tới thì trực tiếp bị chặn lại, sau đó bao trùm lấy, không cho nó vượt qua tấm lưới. Tinh thần lực của cô ta điên cuồng va chạm nhưng cũng không thể nào đâm xuyên qua được.

Bên kia, Giang Tuyết khiếp sợ thốt lên: “Mới nhỏ tuổi như vậy mà đã có tinh thần lực mạnh mẽ như vậy?!” Nếu cô ta mà biết đây mới là một phần sáu tinh lực của Hướng Hứa, chắc sẽ khiếp sợ không nói nên lời.

Người đàn ông gầy gò đứng cạnh hỏi: “Có thể đuổi theo nữa không?”

Giang Tuyết nhăn mày, cô ta lo lắng nếu để bọn họ chạy thoát, chỉ sợ lần sau sẽ không nhẹ nhàng như vậy. Lập tức cô ta không hề lưu thủ, một lần nữa điên cuồng điều động dị năng, nhanh chóng đuổi theo.

Hướng Hứa dù sao cũng đang không phải trong trạng thái tốt nhất, tuy rằng rất mạnh nhưng không chịu được một đòn toàn lực này của Giang Tuyết.

Tinh thần lực nhanh chóng bị thủng một cái lỗ lớn. Hướng Hứa nằm trên lưng Hướng Dật cảm nhận được tất cả, mở to mắt nhìn Tam Ca lắc đầu, khổ sở nói: “Cháu không ngăn được cô ta.” Cô biết, nếu bọn họ bị đuổi tới, chắc chắn sẽ phải chết. Coi như cô may mắn được giữ lại thì mọi người cũng vẫn phải chết. Tuy rằng chỉ mới ở bên nhau hai ngày nhưng đây cũng là lần đầu tiên, ngoại trừ Hướng Dật, cô cảm nhận được tình cảm ấm áp của gia đình. Thứ tình cảm ấm áp này nhanh như vậy liền biến mất sao?

Tam Ca lần đầu tiên nhìn thấy Hướng Hứa luôn kiên cường, thành thục lại biểu lộ ra biểu cảm khổ sở như vậy, trong lòng vô cùng khó chịu.

Anh chậm rãi dừng lại.

Sau đó, Trình Minh cũng dừng lại.

Cổ đạo trưởng do dự trong chốc lát, rồi cũng cắn răng dừng lại.

Những người khác chạy lên tầm 10 mét mới phát hiện ra ba người bọn họ dừng lại, ai nấy đều mờ mịt không biết sao tự nhiên lại dừng lại.

Bọn họ chỉ nghi hoặc mấy giây thì hiểu chuyện gì xảy ra, sắc mặt ai cũng thay đổi.

Trương Tiểu Bạch không dám tin nhìn Tam Ca, Trình Minh cùng Cổ đạo trưởng: “Mấy người định làm gì?”

Hướng Dật mím môi, biểu cảm đầy khổ sở, Hướng Hứa nằm trên lưng cậu, giọng nói nức nở vang lên: “Hay để cháu đi cùng bọn họ.”

Cổ đạo trưởng nói: “Đừng vội, cháu cho rằng nếu bọn ta giao cháu ra, những người khác sẽ được thả sao?”

Trình Minh nói: “Mọi người đừng lãng phí thời gian nữa, tranh thủ trước khi bọn chúng đuổi tới đây, nhanh chóng chạy thoát.”

Tam Ca nhìn qua đám binh lính, nói: “Nếu như hôm này ông đây chết, hy vọng mọi người không quên mình đã từng là binh sĩ của đội Ba, dù chỉ còn một người còn sống cũng không được làm ô uế lá cờ tổ quốc!”

Tam Ca đột nhiên hô: “Trương Dương!”

Trương Dương theo bản năng giơ tay chào, hô lớn: “Rõ!”

Tam Ca nhìn anh ta nói: “Tôi ra lệnh cho cậu, bây giờ đưa mọi người rút lui! Nhất định phải an toàn về tập hợp với Hồng tỷ.”

Trương Dương ngạc nhiên nhìn anh, không lên tiếng.

Tam Ca quát: “Trương Dương! Nhiệm vụ của quân nhân là gì?”

Trương Dương mắt mũi đỏ bừng, kiên định đáp: “Báo cáo! Kiên quyết phục tùng mệnh lệnh!”

Tam Ca vui mừng nói: “Được, đi đi!”

Trình Minh đột nhiên đi về trước vài bước, nói với Trương Tiểu Bạch: “Trương Tiểu Bạch, nếu Cố Ninh trở về, hãy nói với cô ấy tôi sẽ không lãng phí viên tinh hạch cô ấy đã đưa.” Nói xong, hốc mặt cậu đỏ bừng cười với Trương Tiểu Bạch, dứt khoát xoay người đuổi theo Tam Ca cùng Cổ đạo trưởng.

Nhóm binh sĩ nhìn theo hình bóng của ba người, ngoại trừ Tam Ca, dáng người của Trình Minh với Cổ đạo trưởng đều không tính là cao lớn. Nhưng lúc này đây, trong mắt bọn họ, bóng dáng bọn họ đều cao lớn như ba ngọn núi.

Trương Dương cắn răng nói: “Chúng ta đi thôi!”

Mười mấy người chạy nhanh về phía Quảng trường Mười Một.

Tam Ca lấy trong túi ra một hộp thuốc, kẹp một điếu vào miệng rồi đưa cho Cổ đạo trưởng và Trình Minh mỗi người một điếu, Trình Minh vẫy tay: “Tôi không hút thuốc.”

Cổ đạo trưởng ngồi xuống, theo bản năng muốn lấy trường bào của mình để ngồi thì mới nhớ ra áo mình đã bị thiêu cháy nên đành phải ngồi xuống, hít một hơi thuốc, suy tư nói: “Từ khi cai thuốc hai mươi năm trước, tôi chưa hề hút lại thuốc.”

Tam Ca cũng hung hăng hít một hơi, cười nói: “Lão Cổ, tôi không ngờ ông sẽ ở lại.”

Cổ đạo trưởng thành thật: “Chính là da mặt tôi không đủ dày, bằng không tôi cũng đi theo bọn họ.” Biểu cảm còn vô cùng tiếc nuối.

Trình Minh đang định nói gì đó thì nhìn về phía xa xa, nghiêm túc nói: “Tới rồi.”

Tam Ca cùng Cổ đạo trưởng hít một hơi cuối, thuần thục ném điếu thuốc vào vũng nước trên mặt đất rồi giẫm lên.

Trình Minh nhìn đám người dị năng kia hỏi: “Tam Ca, anh cảm thấy hôm nay chúng ta sẽ chết sao?”

Tam Ca hỏi Cổ đạo trưởng: “Lão Cổ, ông thấy sao?”

Cổ đạo trưởng thấy đám người kia hùng hổ đi tới, không biết vì cái gì, vốn nghĩ mình sẽ sợ hãi nhưng bây giờ ông thấy cực kỳ bình tĩnh, thậm chí còn nói đùa: “Không đâu.”