Thế Giới Song Song - Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương

Chương 59: Trang Thần cùng Phương Pháp




Trước khi qua Cố Ninh đã cẩn thận thay lại quần áo mặt lúc ở mạt thế, cô nhìn trái nhìn phải rồi nói: “Không có, tôi chỉ vừa vào đây xem có đồ gì cần dùng đến hay không thôi.”

Tam Ca cũng không để ý lắm, vừa đi về phía nhà vệ sinh vừa nói: “Vậy cô xuống ăn sáng đi, không nhanh là đám nhóc kia ăn hết đấy!”

Cố Ninh nhớ đến người ăn mặc chỉnh chu ở thế giới kia, lại nhìn thấy bộ dáng lôi thôi bên này, hoàn toàn không thể nghĩ được đây là một người.

Cứ như này không biết cô có bị tâm thần không nữa.

Cố Ninh đứng nghĩ một lúc mới trở về phòng.

Làm sao để sử dụng dị năng để chiến đấu?

Khi ăn sáng, Cố Ninh đã hỏi câu này.

Đám người ban nãy còn đang hưng phấn nhưng bởi về câu hỏi này của cô mà lập tức trở nên yên tĩnh suy nghĩ.

Hiện tại dị năng giả có khả năng chiến đấu, ngoại trừ Hướng Hứa bởi vì tinh thần lực quá mơ hồ, thì chỉ có Tam Ca cùng Trình Minh.

Để đáp ứng yêu cầu của mọi người, hai người liền cẩn thận nói chi tiết cách phát động dị năng, tiến hành công kích của mình.

“Thực ra muốn dị năng làm gì… nó có thể làm thế đó.” Trình Minh nói, lời cậu vừa dứt thì cùng lúc đó, rèm cửa bọ một lưỡi gió chém đứt lìa.

Ngay sau đó, Chung Húc trước mặt mọi người cũng biến ra một quả cầu nước, cậu cẩn thận biến nó thành mấy mũi tên nước, rồi hưng phấn phóng chúng ra ngoài.

Mọi người đi ra ngoài nhìn thử thì thấy mấy mũi tên nước kia đã đánh trúng một cây táo, trực tiếp chặt ngang nó làm đôi.

Tiếp theo là lớp về dị năng của Hướng Hứa.

Hướng Hứa đã sớm phân tích vấn đề này nên nhanh chóng tổng kết kinh nghiệm của mình nói: “Dị năng trong cơ thể mỗi người có hạn, nếu sử dụng liên tục không nghỉ ngơi, dị năng bị tiêu hao quá nhanh mà không kịp bổ sung thì sẽ cạn kiệt dị năng. Nếu rơi vào trạng thái suy kiệt, dị năng khôi phục lại rất chậm, thân thể cũng theo đó trở nên suy yếu. Ít nhất cần phải mất hai giờ mới có thể khôi phục lại, nhưng nếu bổ sung tinh hạch, tốc độ khôi phục sẽ tăng lên gấp đôi.”

“Cho nên điều mọi người cần phải biết rõ khả năng lưu trữ dị năng của mình là bao nhiêu để tránh không tiêu hao quá nhiều dẫn đến cạn kiệt dị năng. Hơn nữa, hàng ngày nên luyện tập khống chế dị năng, về sau chiến đấu sẽ có lợi.”

Trương Tiêu Bạch nhìn Hướng Hứa nói tuần tự, rõ rành thì cảm khái nói: “Hướng Hứa, sao anh có cảm giác em như là tình báo viên ấy! Cố Ninh, cô nói đi, cô tìm thấy Hướng Hứa ở đâu?”

Hướng Hứa cười tủm tỉm nhìn Cố Ninh, như đang muốn nói, ‘Thấy chưa, em vô cùng lợi hại đi?’

Sau khi làm rõ mọi chuyện, mọi người liền chuẩn bị đi ra ngoài.

Mất đi ba binh lính khiến trong lòng Tam Ca không hề dễ chịu, mạt thế xảy ra tới này đã chết quá nhiều người, từ lúc bắt đầu, mỗi ngày đều có người chết, bạn bè, người thân, chiến hữu… Tốc độ nhanh đến mức khiến anh chưa kịp tiếc thương đã phải tiếp nhận thêm nỗi đau mới.

Vậy nên bọn họ đã thành thói quen không nói về điều đó nữa.

Nhưng Tam Ca vẫn cố hết khả năng của mình, giữ không cho ai chết trước mặt mình nữa.

Cho nên anh quyết định bảo những người không tiến hóa dị năng là Cố Ninh cùng Hướng Dật lại khu tập trung, chờ bọn họ mang tinh hạch về.

Cố Ninh không đồng ý: “Tôi không đồng ý với cách chia như vậy.” Cô nghiêm túc nhìn Tam Ca: “Nếu như chúng tôi thực sự không thể có dị năng, thì cơ hội tốt nhất hiện tại là nâng cao khả năng chiến đấu. Người thường cũng phải nghĩ cách để tồn tại, không thể mãi nấp dưới sự bảo vệ của dị năng giả được. Ít nhất tôi cho là vậy!”

Hướng Dật nhún vai, tự diễu nói: “Tôi đã thử nhiều lần, tuy rằng chưa từ bỏ nhưng cỏ vẻ tôi chỉ là một người bình thường. Tôi đồng ý với ý kiến của Cố Ninh, người thường thì cũng phải nghĩ cách sống sót.”

Bốn binh sĩ ngày hôm qua bị phân ở lại cũng phản ứng kịch liệt, đòi Tam Ca cho bọn họ ra ngoài cùng.

Tam Ca bị lời Cố Ninh nói làm cho cảm động, sau đó lại bị bọn binh sĩ ồn ào đến đau đầu, dứt khoát đem nhiệm vụ này ném cho cô: “Vậy cô xem, nên phân công thế nào?”

“Ba mẹ tôi, Hoàng Mộng Dao, Thạch Lỗi cùng La Long ở lại.” Cố Ninh nhìn Hồng tỷ hỏi: “Hồng tỷ, ý dì thế nào?

Hồng tỷ hất cằm nói với Tam Ca: “Các cô các cậu còn trẻ thì cứ đi đi, tôi không muốn kéo chân mọi người.”

“Còn tôi…” Không biết từ lúc nào cánh cửa bị một cậu bé tầm mười hai, mười ba tuổi đẩy ra. Trước mắt mọi người, cậu bé rụt rè cúi đầu, nhưng vẫn cố gắng lấy hết can đảm hỏi Cố Ninh: “Em có thể ra ngoài giết quái vật cùng mọi người không?” Cậu còn cố gắng biểu hiện mình dũng cảm một chút, đem bộ ngực gầy gò của mình ưỡn thẳng.

Nếu là ngày thường, có khi mọi người đã cười ra tiếng, nhưng lúc này không mội ai cười.

Cổ đạo trưởng đi ngang qua, thô lỗ xoa đầu một cậu nhóc thành cái ổ gà, hỏi: “Tên cháu là gì?”

Cậu bé cười khiến mắt thành hai sợi chỉ nhỏ, khuôn mặt non nớt, làn da có chút đen nhưng lớn lên cũng rất ưu tú. Cậu bé thuật tay chải lại mái tóc bị ông bới loạn, cũng không tức giận nói: “Ngô Sâm.”

“Bao nhiêu tuổi rồi?”

“Mười ba.”

Cổ đạo trưởng lắc đầu: “Quá nhỏ!”

“Vậy em gái kia? Em ấy còn nhỏ hơn cháu.” Ngô Sâm giơ tay chỉ về phía Hướng Hứa.

“Nhóc con, cô bé đấy còn lợi hại hơn ông.”

Hướng Hứa không thân thiện nhìn cậu ta, khẽ hừ một tiếng.

Ngô Sâm bán tín bán nghi.

Tam Ca nói: “Nhóc con, chờ nhóc sử dụng được súng thì đi cùng chúng ta nhé! Cố Ninh, không còn sớm nữa, chúng ta chuẩn bị đi thôi.”

Cố Ninh gật đầu, đeo súng ra sau lưng, xong cô còn lấy một con dao cầm ở tay rồi mới ra ngoài với mọi người.

So với lần trước vừa hào hứng nhưng cũng sợ hãi, sau khi đã có dị năng, mọi người đều tràn đầy tự tin.

Cố Ninh vẫn đi chung xe với Tam Ca.

“Chúng ta lần này không vội thu thập tinh hạch, với cả bộ đàm cũng hỏng hết nên tôi nghĩ chúng ta nên duy trì một đội, Cố Ninh, cô nghĩ sao?”

Cố Ninh gật đầu nói: “Được. Đến nơi đó, nếu gặp phải làn sóng tang thi nhỏ, không có tang thi tiến hóa dị năng thì các anh phụ trách bảo hộ cùng phụ trợ công kích. Nếu là làn sóng tang thi lớn thì lên trước.”

Tam Ca đồng ý: “Tôi cũng đang nghĩ vậy.”

Trong lúc xe đang chạy, những người có dị năng cũng không hề nhàn rỗi mà đang vận dụng hết khả năng sử dụng dị năng, rèn luyện độ thuần thục của mình.

Mà lúc hai chiếc xe của đội Cố Ninh vừa đi thì có một chiếc xe việt dã màu đỏ dừng lại ở cổng khu tụ tập.

Chiếc xe vừa dừng lại đã thu hút không ít ánh mắt của mọi người.

Cửa xe mở ra.

Một cặp đùi thon dài bước xuống, sau đó một mỹ nhân tóc đỏ đi xuống. Tùy tay vén mái tóc sang một bên, cô đứng đó nhìn cổng khu tập trung, nhẹ nhàng thở ra. Tiếp theo cô mở cửa sau xe, một người đàn ông sắc mặt tái nhợt dựa vào ghế xe, ánh mắt suy yếu nhìn bên ngoài, nói: “Tìm được điểm dừng chân rồi sao?”

Nếu Cố Ninh ở chỗ này, chắc chắn sẽ vô cùng ngạc nhiên, hai người đáng nhẽ đang trên đường đến thủ đô, Trang Thần cùng Phương Pháp, lại ở đây.

Trang Thần nhìn vết thương băng bó trên đùi Phương Pháp, cùng với sắc mặt tái nhợt của anh thì lông mày xinh đệp lại khẽ nhíu lại, nói: “Anh chờ tôi một chút, để tôi bảo bọn họ mở cửa.” Sau đó cặp chân thon dài của cô đi về phía cổng lớn. Phương Pháp gật đầu rồi suy yếu nhắm mắt lại.

Trang Thần đi tới cửa, nói với người gác cổng: “Phiền mọi người mở cửa, chúng tôi muốn cho xe vào.”

Nhóm người thấy vậy thì nhìn nhau, một lúc sau nói với cô: “Chúng tôi muốn kiểm tra.”

Cô nhíu mày, quay đầu nhìn xe của mình.

Hai người gác cổng đi ra ngoài, đến bên cạnh xe thì mở ra, thấy Phương Pháp nằm trên xe, lại thấy anh có vết thương bị băng bó ở đùi thì liếc nhau nói với cô: “Ngại quá, chỗ chúng tôi có quy định là không nhận người bị thương.” Từ chuyện Cố Ninh ở ngay cổng lớn giết cháu trai của Vương Kế Trung, những người gác cổng ở đây cũng tính tình trở nên ngoan ngoãn hơn, sợ mình lại chọc giận vào người không nên rồi rơi vào kết cục giống cậu ta.

Bọn họ nói năng lịch sự như vậy, Trang Thần cũng không nổi giận, chỉ cau mày nói: “Vết thương trên đùi anh ta không phải là di tang thi cắn, chỉ do dao cắt phải cũng không được vào?”

“Thực xin lỗi, đây là quy định, chúng tôi cũng không có cách nào khác…”

“Trang Thần?” Đột nhiên một âm thanh vang lên.

Trang Thần kinh ngạc, theo đó nhìn lại, một bên lông mày nhướn lên, cũng vô cùng kinh ngạc nói: “Ân Kỳ?” Ánh mắt nhìn người đàng ông mặc áo sơ mi trắng, sau đó nhìn sang bên cạnh: “Ân Tang cũng ở đây à!”

Trong lúc vô tình đi qua cổng lớn, Ân Kỳ cùng Ân Tang nhìn thấy Trang Thần thì cũng có chút giật mình, bọn họ tưởng rằng Trang Thần đã sớm đến thủ đô rồi.

Một người gác cổng thấy Ân Kỳ thì cung kính hỏi: “Bạn đi cùng của cô ấy bị thương, có cho họ vào không?”

Ân Kỳ còn chưa kịp nói gì thì Ân Tang đã lạnh lùng nói: “Không được.”

Ân Kỳ cau mày nhìn cô ta: “Ân Tang?”

Trang Thần cũng không thèm nhìn Ân Tang một cái, nhìn Ân Kỳ nói: “Ân Kỳ, nếu hai người đều ở đây thì chắc Bạch Lang cũng ở đây. Nếu mấy người không chịu mở cửa thì kêu anh ta ra đây, tự tôi sẽ nói với anh ta.”

“Cô…” Ân Tang vừa mới lên tiếng thì liền im bặt, một sợi tóc mái của cô bị cắt đứt, chậm rãi rơi xuống đất.

Trang Thần ánh mắt sắc bén, lạnh giọng nói: “Cô còn không câm miệng, tôi cho cô vĩnh viễn không mở miệng được nữa.”

Ân Kỳ khiếp sợ nhìn Trang Thần: “Dị năng hệ Phong…”