Thế Giới Song Song - Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương

Chương 52: Hạng mục huấn luyện tân binh




Cố Ninh vừa ra khỏi tiểu khu thì rẽ vào một con ngõ nhỏ. Tới buồng điện thoại công cộng, cô gọi cho Phương Pháp.

Sau một hồi đổ chuông, bên kia ống nghe truyền đén giọng người đàn ông ngái ngủ, không kiên nhẫn trả lời: “Ai đấy?”

Cố Ninh nói: “Phương Pháp, là tôi đây!”

Phương Pháp phía bên kia lập tức tỉnh táo nói: “Cố Ninh?”

“Đúng, là tôi đây.” Cố Ninh dừng một lúc nói: “Cái kia… Tôi muốn hỏi, việc hôm qua tôi nhờ…”

Không đợi Cố Ninh nói xong, Phương Pháp đã nói: “Xong cả rồi, cô qua đây lấy đi.”

Nói xong, anh liền dập máy.

Cố Ninh nhìn điện thoại trong tay, sao có cảm giác anh như đang tức giận vậy nhỉ?

“Sao vậy? Mới sáng sớm nên tức giận sao? Ai làm gì cậu à!” Lão Lý đang đun nước sôi, ngồi đối diện Phương Pháp hỏi.

“Haizz…” Phương Pháp thở dài, lại không giống bình thường đấu võ mồm cũng lão Lý mà nằm xuống bàn buồn bã nói: “Tôi cảm thấy mình như thằng ngốc vậy.”

Lão Lý vừa nghe thấy liền cười ha hả, nói: “Hà hà, cậu coi như gặp được sư phụ rồi.”

“Haizz…” Phương Pháp lại thở dài.

Lúc Phương Pháp nhận được điện thoại bảo ra ngoài của Cố Ninh, lòng lòng anh đã hạ quyết tâm nói chuyện rõ ràng với cô, về sau sẽ không giúp cô là việc này nữa. Cảm giác như mình là chân chạy vặt vậy. Nếu cô còn nhờ thêm lần nữa, anh nhất định sẽ kiên quyết cự tuyệt. Để cô biết anh không phải người vẫy tay thì đến, xua tay thì đi, anh cũng rất bận rộn đấy nhá!

Phương Pháp trong đầu niệm đi niệm lại, sau đó đi đến chỗ Cố Ninh hẹn.

Anh còn chưa kịp đưa đồ thì Cố Ninh đã giành trước một bước, đưa cho anh một cái hộp được đóng gói đẹp đẽ.

“Cái gì vậy?” Phương Pháp nhìn hộp trong tay cô, theo bản năng cầm lấy nói: “Cho tôi sao?”

Cố Ninh gật đầu: “Đúng, ban nãy đi qua qua cửa hàng bánh kem, không biết anh có thích không.”

Đối mặt với ánh mắt của Cố Ninh, anh liền quên mất mình ghét nhất là mấy thứ đồ ngọt ngọt, ngấy ngấy đầy bơ này mà nói: “Thích…”

Cố Ninh thở phào, cười tươi nói: “Vậy là tốt rồi.”

Phương Pháp không nói gì, lúc sau đưa túi màu đen trong tay cho cô: “Bởi vì em cần gấp quá nên giá bị ép xuống không ít. Theo giá thị trường chắc ít hơn, khoảng mười bảy nghìn tệ. Hai mươi nghìn tệ còn lại người ta sẽ chuyển khoản cho em sau.”

Cố Ninh nhận lấy, cầm một xấp tiền mặt trong tay liền nhìn không được thở phào nhẹ nhõm, sau đó tươi cười rút mười tờ tiền đưa cho Phương Pháp: “Trả lại anh tiền.”

Phương Pháp nhận tiền thì lập tức nhét vào túi, lại nhìn thấy Cố Ninh nắm chặt túi tiền trong tay, nửa đùa nửa thật nói: “Em không định xem qua sao? Thiếu tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy.”

Cố Ninh cười nhìn anh: “Phương Pháp, bạn bè tôi không nhiều lắm, nhưng tôi rất vui nếu được làm bạn của anh.”

Phương Pháp ngạc nhiên, nhưng khi thấy ánh mắt chân thành của Cố Ninh, anh thở dài trong lòng, rồi nói: “Tôi cũng rất vui.”

Cố Ninh cười nói: “Mấy hôm nay tôi hơi bận. Bao giờ có thời gian, tôi sẽ mời anh một bữa.”

Phương Pháp nói: “Em trước tiên nên mua cho mình một cái điện thoại di động đi… mỗi lần muốn liên lạc với em khó quá.”

“Được, chờ tôi mua điện thoại sẽ gọi cho anh. Tôi đi trước đây.” Cố Ninh vẫy tay, cầm theo túi đi ra ngoài.

Phương Pháp nhìn Cố Ninh đi ra khỏi cổng, lại nhìn hộp giấy trong liền vò đầu bức tai, rõ ràng anh đã luyện tập trước mấy câu kia rồi mà!!!

“Oa! Bánh kem Kim Điệp! Ban nãy cậu gặp Cố Ninh sao? Xem ra không tồi nha, lại còn đi xa chỉ để đưa bánh kem cho cậu nữa.” Lão Lý ẩn ý nói.

Một cảnh sát khác nói: “Lão Lý, người anh nói là cô gái có mái tóc màu vàng kim hôm trước hả? Là cái người đã mất tích ba tháng? Phương Pháp đang quen cô ấy á? Ùi, nhanh tay vậy Phương Pháp.”

Phương Pháp nói: “Nói loạn gì vậy! Là tôi giúp cô ấy chút việc nên cô ấy mua bánh kem để cảm ơn thôi, không được sao!”

Một cảnh sát khác cười nói: “Phương Pháp, tôi nhớ cậu không thích ăn bánh ngọt mà. Vừa lúc tôi không có đồ ăn sáng, cậu đưa tôi ăn hộ cũng đc.”

“Xùy xùy, cút.”

“Ha ha, mấy người xem, chắc là tiếc không dám ăn đây mà. Hôm trước có một cô gái cũng tặng cậu bánh kem, không phải cậu liền ném cho tôi ăn sao. Quan trọng là ai đưa thôi, phải không lão Lý?”

“Lại không phải sao.”

—–

Bên này, Cố Ninh cũng không chậm trễ thời gian mà nhanh chóng gọi xe taxi, đi thẳng đến doanh trại.

Cô để túi tiền vào ba lô sau lưng liền cảm thấy nhẹ nhõm một chút. Nếu về sau còn có cơ hội, cô vẫn định kiếm đồ về bán tiếp, cô muốn thoát khỏi cái cảnh nghèo khó này.

Tới được doanh trại đã là 9 giờ sáng.

Tam Ca đứng ở cổng nhìn ngó xung quang, thấy Cố Ninh từ taxi đi xuống thì ánh mắt lập tức sáng lên, nhưng lại oán giận nói: “Cố Ninh, sao cô đến muộn vậy?”

“Tôi đi từ 7 giờ, nhưng nhà tôi cách nơi này hơi xa, đi đến đây phải mất đến hai tiếng.” Cố Ninh vừa nói vừa đưa tiền cho Tam Ca: “Đây, trả anh tiền.”

Tam Ca nhận lấy rồi nói: “Nhanh chân lên, hôm nay chúng ta tiến hành hạng mục huấn luyện cho tân binh.”

Cố Ninh tò mò hỏi: “Hạng mục huấn luyện cho tân binh?”

Tam Ca thần thần bí bí nói: “Tới trường tập bắn cô sẽ biết.”

Tới trường bắn, đám người Trương Tiêu Bạch đều nhiệt tình đến chào hỏi Cố Ninh, còn oán giận kêu la nói cô đến quá muộn.

“Chúng tôi vừa thử qua, thực sự là quá khó.” Trương Tiêu Bạch nói.

Nghe cậu nói lòng hiếu kỳ của Cố Ninh lại càng tăng cao.

Tam Ca cầm kính viễn vọng từ trong tay Trương Tiêu Bạch đưa cho Cố Ninh nói: “Chờ chút, bây giờ đang là lượt của Địch Tuấn. Cô chú ý quan sát để tí nữa còn rút kinh nghiệm.”

Cố Ninh nhận kính viễn vọng gật đầu, sau đó nhìn về phía Địch Tuấn đang chuẩn bị sẵn sàng.

Sự xuất hiện của Cố Ninh khiến đám người bên đại đội Hai cảm thấy có chút áp lực.

Có binh lính đã chỉ Địch Tuấn nhìn sang bên này.

Địch Tuấn vừa nhìn thấy Cố Ninh, sắc mặt liền trắng bệch.

Đại đội trưởng đại đội Hai, Trương Quốc Nhảy sắc mặt cũng trở nên khó coi.

Đại đội trưởng Chu Trạch Khải tiến lên chào hỏi Cố Ninh, trước giờ cô chưa gặp ông ấy lần nào nhưng chắc ông đã được mọi người giới thiệu qua nên lần đầu thấy cô ông có chút tò mò.

Nhanh chónh liền có liên tiếp các quả khinh khí cầu đầy màu sắc từ đằng xa bay tới, sau đó mọi người liền tập trung lên đó.

Cố Ninh kinh ngạc nhìn khinh khí cầu đằng xa, lúc đầu cô còn tưởng chỉ cần bắn hạ là được nhưng khi nhìn kỹ hơn, cô liên thấy trên đó được gắn những tấm bia tròn to bằng nắm tay. Từng vòng tròn nhỏ bằng mắt thường có thể sẽ không nhìn thấy được nhưng với Cố Ninh thì nhìn rất rõ chấm nhỏ màu đỏ chính giữa trên đó.

Tam Ca nói: “Năm ngoái, cái đám lữ đoàn Năm Sao kia đã ra đề này. Hai mươi viên đạn, tất cả ba đại đội thì người có thành tích tốt nhất chỉ bắn trúng được sáu trên mười bia, trong đó chỉ có 1 viên trúng hồng tâm.”

Trâu Minh hổ thẹn nói: “Năm ngoái tôi bắn trúng bốn bia. Năm nay tốt hơn được sáu bia.”

Chung Húc nói: “Năm ngoái tôi bắn được năm bia, năm nay thành tích tốt nhất là tám bia, lúc kém nhất thì một, hai bia cũng có.”

Trương Tiêu Bạch cười hì hì nói: “Năm ngoái lúc đó tôi còn chưa nhập ngũ. Thành tích tốt nhất lần này tôi được tám bia, trong đó có 2 phát trúng hồng tâm, nhưng chẳng qua là ăn may thôi chứ hồng tâm ở đâu tôi còn chả thấy. Mấy cái khinh khí cầu kia di chuyển nhanh quá.”

Bọn họ nói vậy khiến Cố Ninh có cảm giác có một áp lực vô hình đè lên vai.

Trong lúc bọn họ nói chuyện, Địch Tuấn đã bắn vài phát súng.

Quá trình thực hiện đầu tiên là bắn vào bia, sau đó là khinh khí cầu. Nếu bắn vào bia mà chưa bắn vỡ được khinh khí cầu cũng coi như không đạt.

Hai mươi viên đạn, khinh khí cầu mười viên, bia cứng mười viên.

Trước tiên nên bắn bia cứng trước, nếu không dù có bắn trúng khinh khí cầu mà không trúng bia cũng không được tinh.

Cố Ninh chỉ nghe thấy tiếng súng nổ liên tiếp, mỗi lần bắn thời gian cách nhau khoảng ba đến năm giây. Khinh khí cầu không ngừng bay lên, cứ mười giây là nó có thể bay cao lên mười mấy mét, không thể nhìn rõ được bia bắn nữa mà chỉ có thể bắn bằng trực giác. Nhưng số đạn có hạn, bắn một viên là ít đi một viên cho nên phải cân bằng giữa cả hai. Nhìn qua kính viễn vọng, cô thấy tấm bia lắc lư trong không khí, thỉnh thoảng còn xoay tròn, thực sự rất khó để nhắm được mục tiêu.

Không bao lâu, Địch Tuấn liền bắn hết hai mươi viên đạn. Khinh khí cầu bị bắn từ trên trời dần lắc lư rơi xuống đất, chỉ có một cái là vẫn nguyên vẹn bay ra chỗ khác. Đám binh lính khác nhanh chóng nhặt khinh khí cầu bị rơi tới.

Ba đại đội có tư cách tuyển chọn binh lính tham gia thi lữ đoàn Năm Sao đều xúm lại, bắt đầu kiểm tra.

Tổng cộng chín bia thì có tám bia trúng đạn, một bia trống cùng một bia bắn  ngay sát viền, trong đó có 2 phát trúng hồng tâm.

Thành tích này không tồi nhưng không đạt được mong muốn của đội trưởng đại đội Hai, nhìn sắc mặt Trương Quốc Nhảy cùng Địch Tuấn là biết.

Tam Ca hỏi: “Cố Ninh, thế nào? Muốn xem thêm hay thử luôn?”

Cố Ninh: “Tôi đại khái hiểu luật bắn rồi, thử luyện xem thế nào.”

Trương Tiêu Bạch hưng phấn đưa ra một khẩu súng, nói: “Trước kia hẳn là cô chưa thử qua lần nào. Đừng quá khẩn trương, cứ thả lỏng, bây giờ cũng chưa phải kỳ sát hạch chính thức.”

Cố Ninh tiếp nhận súng, cười: “Được.”

Sau đó cô đứng vào vị trí nhắm bắn.

Đầu tiên là nhắm thử, tìm thử cảm giác trước, lúc sau cô mới gật đầu với binh sĩ cầm cờ.

Anh ta phất cờ rồi hạ xuống.

Lập tức cách đó vài trăm mét liền xuất hiện một khinh khí cầu màu đỏ bay tới, tất cả mọi người đều nín thở chờ phát súng đầu tiên của Cố Ninh.

Mắt cô nhìn rõ hồng tâm trên bia đạn, nhắm thẳng điểm đỏ ở giữa, không chút do dự nào bóp cò súng.

‘Bằng’ Phát súng đầu tiên của Cố Ninh vang lên.

Tam Ca giơ kính viễn vọng nhìn thì thấy do lúc đó có gió nên tấm bia bị đã bị xoay tròn, viên đạn chỉ bay sượt qua chứ không trúng.

Tam Ca tiếc nuối kêu lên: “Chỉ cách một chút nữa!”

Bên kia Trương Quốc Nhảy thấy phát súng đầu tiên của Cố Ninh bị thất bại thì sắc mặt liền hòa hoãn lại, châm chọc nói: “Sai một ly, đi một dặm nha lão Tạ.”

Cố Ninh không quan tâm đến mọi người xung quanh mà hết sức nhập tâm. Ngay từ lúc biết mình bắn trượt, trong đầu cô truyền về rất nhiều thông tin. Cô điều chỉnh trạng thai của mình sau đó nắm vào tấm bia chuẩn bị bắn lại thì quả cầu thứ hai đã bay lên.

Trương Tiêu Bạch nhịn không được nói: “Không cần quan tâm quả thứ nhất! Quả thứ hai đang tới kìa.”

Tuy rằng không thích sự quấy rầy của Trương Tiêu Bạch nhưng bao gồm cả Tam Ca cùng những người khác đều cho rằng quả đó đã bay quá cao nên nên không cần tốn đạn vào nó nữa.

Nhưng Cố Ninh không bị ảnh hưởng bởi Trương Tiêu Bạch mà tập trung nhắm bắn, họng súng chậm dãi di chuyển, sau đó bóp cò…

‘Bằng! Bằng!’ Tiếng súng vang lên liên tiếp, khoảng cách mỗi phát cách nhau không tới một giây.

Rất nhanh một quả khinh khí cầu mang theo bia bắn rơi xuống đất.

Không ai chạy đi kiểm tra quả khinh khí cầu bị rơi kia mà lại một lần nữa tập trung nhìn quả thứ hai. Lúc này quả thứ ba cũng đã được thả lên, binh lính đang chuẩn bị thả quả thứ tư.

Một trước một sau cách nhau không tới 1 mét.

Mọi người nín thở.

Cố Ninh tập trung.

‘Bằng! Bằng! Bằng!’

Tiếng súng liên tiếp vang lên, cùng với đó là từng quả khinh khí cầu rơi xuống, trừ quả đầu tiên, không có một quả nào bay quá được 10 mét, mỗi phát súng cũng không cách nhau quá hai giây.

Loại tốc độ này, đối với bắn bia bình thường thì có thể coi là nhanh, còn chưa kể mục tiêu di chuyển nhanh như vậy. Vậy nên cho tận đến khi quả cuối cùng rơi xuống đất, mọi người đều kinh ngạc đến tột độ.

Người phụ trách nhặt khinh khí cầu nhanh chóng nhặt đủ mười quả, hơn hai mươi con mắt sắng ngời nhìn chằm chằm anh ta từ xa chạy lại.

Sau đó cùng nhau xúm vào kiểm tra.

Mỗi lần kiểm tra một bia, mọi người liền trầm mặc thêm một chút. Lần lượt từng tấm bia được kiểm tra, có những tấm bị bắn rơi ra làm đôi, thậm chí có tấm còn bị bắn đến mức chỉ có một mảnh ở dây đục lỗ. Tất cả các bia còn lại đều bắn trúng điểm đỏ ở giữa. Nhưng đối với những người lính đã được huấn luyện vô số lần, đây là lần đầu tiên Cố Ninh tham gia huấn luyện như thế này. Vậy mà kết quả lại đáng kinh ngạc như vậy!

Đám binh lính bị chấn động không nói nên lời, bọn họ thực sự không biết nói gì để thể hiện sự khiếp sợ của mình lúc này.

Im lặng nửa ngày, Trương Tiêu Bạch mới rời được ánh mắt khỏi đống khinh khí cầu kia nhìn sang Cố Ninh, kích động nói: “Cố Ninh, cô là siêu nhân sao!”

Chung Húc bổ sung nói: “Siêu nhân đích thực luôn.”

Trâu Minh vẻ mặt đau khổ nói với Tam Ca: “Đội trưởng, nếu không ngày mai chúng ta có thể chuyển sang hạng mục huấn luyện ngoài trời đi, tôi thấy bên này không còn gì để huấn luyện nữa rồi.”

Đám binh lính còn lại nhìn đóng bia bắn cùng khinh khí cầu, xong lại quay qua nhìn Cố Ninh, biểu cảm mỗi người lại khác nhau.