Thế Giới Song Song - Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương

Chương 5: Nhà để xe




Khi Cố Ninh vừa nói ra điều này, mọi người đều sững sờ.

Cố Ninh quay sang nhìn Trình Minh đang ngây người nói: “Trình Minh, cảm ơn cậu đã cho tôi đi nhờ. Hy vọng chúng ta có cơ hội gặp lại nhau trong tương lai. Bảo trọng.” Nói xong đối với vẻ mặt khiếp sợ anh Tiếu Trần nói: “Phiền anh mở cửa để tôi ra ngoài.”

“Này! Đợi đã, đưa tôi đi cùng với cô đi. Chúng ta hai người cùng đi, ít nhiều cũng có người bầu bạn đúng không?” Cổ đạo trưởng đột nhiên ra một quyết định bất ngờ. Để thể hiện quyết định của mình, ông liền đi ra đứng cạnh Cố Ninh.

“Sư tỷ, bên ngoài rất nguy hiểm, đừng nói sư tỷ còn là nữ sinh, ngay cả nhiều người bọn em cũng không dám qua đêm bên ngoài, em…” Trình Minh cắn chặt răng nói: “Nếu sư tỷ nhất quyết ra ngoài, em sẽ đi cùng.”

“Trình Minh, cậu có biết mình đang nói gì không?!” Hoàng Mộng Dao nhịn không được lớn giọng nói.

Những người khác cũng bị Trình Minh làm khiếp sợ, ánh mắt nhìn Trình Minh với Cố Ninh có chút hoảng hốt.

Ngay cả Cố Ninh cũng bị sốc bởi những lời của Trình Minh, có chút khó hiểu, Trình Minh này là muốn làm anh hùng sao?

“Quên đi, quên đi! Phụ nữ yếu đuối sẽ được ngoại lệ một lần.” Anh Tiếu Trần lại ngoài ý muốn chấp thuận. Trình Minh này có khả năng chiến đấu tốt, nếu cậu ta thực sự đi theo cô gái đó, là một mất mát đối với họ.

Trình Minh nhất thời lộ rõ vẻ vui mừng trên mặt.

Cố Ninh cảm thấy hơi kỳ lạ, mặc dù học cùng trường, nhưng Trình Minh này cũng hơi quá nhiệt tình quá rồi Thật kỳ lạ, tốt hơn là giữ một khoảng cách nhỏ, Cố Ninh nghĩ vậy liền dịch sang bên cạnh, kéo giãn khoảng cách với Trình Minh.

Anh Tiếu Trần nói xong kiểm tra vài lần bao tải mà họ mang về, sau đó tìm ra mười gói bánh quy, ném cho Trình Minh ở đầu hàng: “Các cậu chỉ mang về một chút vật tư, mấy người chỉ có từng này thôi.” Rồi liền mang theo người rời đi.

“Chỗ này sao đủ cho chúng ta ăn?” Tạ Vũ Hồng nhịn không được thấp giọng, oán giận nói.

“Quên đi, chúng ta còn tốt hơn nhiều so với những người khác.” Trương Siêu nói.

Nhìn thoáng mọi người đều nhìn mình với ánh mắt khao khát, cậu ta liền yên lặng.

Vài người đã tìm được chỗ và chiếm làm vị trí của mình, Trình Minh liền đem chia bánh quy phát cho mọi người. Sau đó, anh ta đưa hai miếng của mình cho Cố Ninh, hạ giọng nói: “Chúng em đã bí mật ăn ở bên ngoài rồi.”

Cố Ninh sững người một lúc, lắc đầu: “Không cần, tôi đã ăn no rồi, cảm ơn.” Cơm chiều gồm thịt kho tàu và gà Kung Paodo đích thân ba Cố làm tuyệt đối không cảm thấy đói.

Trình Minh nghĩ do cô khách khí, đang muốn nói lại, chợt nghe Hoàng Mộng Dao châm chọc nói, “Trình Minh, cậu không thấy người ta không để ý đến cậu sao? Tại sao cậu cứ dùng mặt nóng dán vào mông lạnh của người ta chứ?”

Trình Minh có chút xấu hổ, liền giao việc phát bánh quy cho người khác.

Cố Ninh đành phải nói: “Bây giờ tôi thực sự không đói, tôi lại không có túi. Cậu cứ cầm đi, khi nào đói, tôi sẽ tìm cậu được chứ?”

Trình Minh lập tức vui vẻ bỏ hai gói bánh quy vào túi: “Được.”

Vóc dáng cậu rất cao, cao khoảng một mét tám, làn da trắng, tóc ngắn kết hợp với khuôn mặt trẻ con nên khi cười, trông cậu ta rất ngây thơ.

“Không cần có thể đưa tôi. Tôi đã không ăn gì từ buổi trưa tới giờ.” Cổ đạo trưởng vừa lẩm bẩm vừa xoa bụng.

Nửa đêm, cổ đạo trưởng ngủ thiếp đi bên cạnh cô, phát ra tiếng ngáy nhẹ.

Cố Ninh dựa vào tường, nhưng không cảm thấy buồn ngủ chút nào. Nhịn không được nghĩ, nếu ba mẹ đột nhiên bước vào phòng mà không thấy cô, thì họ sẽ sợ hãi đến mức nào. Hơn nữa chính bản thân cô cũng không biết lý do gì khi đột nhiên cô có thể di chuyển được từ bên thế giới này sang thế giới bên kia. Suy nghĩ của Cố Ninh giống như một vòng luẩn quẩn không có đáp án.

“Sư tỷ, chị không ngủ sao?” Trình Minh từ phía bên kia đi sang đè thấp giọng hỏi.

“Không ngủ được.” Cố Ninh đè thấp giọng trả lời.

“Em cũng vậy.” Giọng Trình Minh mang theo sự vui vẻ khiến Cố Ninh có chút bối rối, ngủ không được thì có gì mà vui vẻ.

Đang lúc này, có một âm thanh mơ hồ vang lên trong đêm im lặng.

Trình Minh cùng Cố Ninh đồng thời sửng sốt một chút, hai người liếc nhau đều cảm thấy được có chút xấu hổ.

Cố Ninh sững người một lúc, rồi nhanh chóng buông lỏng. Trong những ngày ở mạt thế, lễ nghĩa, liêm chính đều bị bỏ lại phía sau, cô thấy nhưng không thể trách. Ngược lại, Trình Minh có một chút xấu hổ thì thầm: “Chúc ngủ ngon, Cố Ninh.” Rồi cậu lại bò trở lại.

Cố Ninh nhìn cậu cẩn thận mò mẫm trong bóng tối để tránh không giẫm lên người khác, cảm thấy hơi buồn cười, nhưng nụ cười chỉ nở ra một chút, đột nhiên cứng lại… Cuối cùng cô cũng tìm ra lý do tại sao trên đường đi, cô cảm thấy có gì đó không ổn.

Bây giờ là buổi đêm, vì để tiết kiệm điện, toàn bộ nhà để xe không bật bất kỳ nguồn sáng nào, nhưng cô có thể thấy rõ mọi ngóc ngách trong bóng tối…

Cố Ninh cũng không cảm thấy hạnh phúc vì khả năng nhìn trông bóng tối, ngược lại càng thấy lo sợ với điều xảy ra với cơ thể mình.

Cố Ninh bắt đầu cẩn thận nhớ lại những trải nghiệm kỳ quái trong vài ngày qua.

Mọi chuyện xảy ra sau khi bị tang thi cắn, cánh cửa đen trong căn phòng màu trắng kỳ lạ đó. Khi mới mở nó, cô đã đi đến một thế giới khác. Đó là cùng một thế giới giống như nơi này, có gia đình, bạn bè của cô ở đó, sự khác biệt duy nhất là nó không bị tàn phá bởi mạt thế… Và khi cô mở lần thứ hai, cô đã đi từ thế giới đó đến thời mạt thế này.

Hơn nữa vết thương trên cơ thể cô tự động lành lại, ngay cả sẹo cũng không có. Mà hiện tại cô còn có khả năng nhìn trong bóng tối.

Nếu không phải cô vẫn mặc đồ ngủ từ nơi đó, thì cô thực sự không tin mình đã sống lại. Cô gần như chắc chắn rằng cả hai bên là thế giới thực!

Nhưng làm thế nào có thể có hai thế giới giống hệt nhau? Cố Ninh cảm thấy rằng chính cô như bị tâm thần phân liệt, thật vất vả mới làm cho đầu óc đang miên man suy nghĩ dừng lại, liền quay về vấn đề chính, sao mình lại có khả năng như vậy.

Cố Ninh đã đưa ra một giả thiết táo bạo, nếu cánh cửa được mở ra vào lần tới, liệu cô có trở lại thế giới đó một lần nữa không?

Cố Ninh bị chính mình dọa sợ. Tim cô đập dữ dội! Nếu tất cả những giả định này trở thành sự thật, điều đó có nghĩa là cô có thể đi lại giữa hai thế giới?!

Cố Ninh ôm ngực, tim cô đập quá nhanh khiến cô cảm thấy hơi khó chịu.

Phải mất một thời gian dài để trái tim cô dần ổn định lại.

Vì vậy, điều đầu tiên cần xem xét bây giờ là làm thế nào để quay lại không gian đó?

Lần đầu tiên cô bị tang thi cắn, đây là tiền đề không thể làm lại.

Còn lần thứ hai thì sao? Cố Ninh cố gắng hết sức nhớ lại từng chi tiết một. Cô gặp ác mộng bừng tỉnh, ba mẹ an ủi cô và bước ra khỏi phòng. Sau đó, cô nằm trên giường một mình… nghĩ về ba mẹ mình vào những ngày mạt thế…

Có điều gì đó lóe lên trong tâm trí Cố Ninh… Bởi vì khẩn trương, cô nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng, rồi nhắm mắt lại, cô muốn nhớ lại khuôn mặt ba mẹ trong thế giới đó. Đột nhiên! Một bàn tay lạnh lẽo chạm vào mắt cá chân cô! Chậm rãi trượt lên.

Cố Ninh đột nhiên kinh ngạc, sau đó gần như không hề do dự, đá mạnh bằng một chân!

Bàn chân đạp thẳng vào mặt người đàn ông!

Tiếp theo đó là tiếng kêu rên đau đớn, người đàn ông bị đá văng ra, ngã trực tiếp vào những người đang ngủ gần đó. Sau đó là một loạt tiếng mắng chửi.

Rất nhiều người đều bị bừng tỉnh.

Cố Ninh đứng dậy khỏi mặt đất, lạnh lùng nhìn người đàn ông ngoài ba mươi tuổi vừa bị cô đá ra.

“Có chuyện gì vậy? Tang thi tới à?!” Cổ đạo trưởng, người đang ngủ ngon lành bên cạnh, nhảy dựng lên khẩn trương nói.

“Chuyện gì?” Bên kia có người bật đèn pin chiếu thẳng về phía này, nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Cố Ninh và người đàn ông ngã trên mặt đất, anh ta ngay lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra, nói với người đàn ông: “Lão Quý, ngươi cũng thật vô dụng. Thế mà lại bị một cô gái đánh?”

Người đàn ông kia bụm mặt không hé răng, u ám nhìn thẳng vào Cố Ninh.

Cổ đạo trưởng ngay lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra, khuôn mặt ông có chút khó coi. Ông liền kéo Cố Ninh ra sau lưng, sau đó nói với Cố Ninh, “Hắn có làm gì cô không?”

Cố Ninh lắc đầu.

Bên kia Trình Minh cũng vội vàng chạy tới: “Cố Ninh, chị có sao không?” Nói xong cùng cổ đạo trưởng đứng cạnh nhau, nhìn hai người đàn ông kia.

“Có cái gì mà nhìn, giải tán, giải tán.” Người đàn ông cầm đèn pin xô người đàn ông nói: “Nhầm người, còn nhìn cái gì, đi thôi!”

Nói xong cùng nhau rời đi.

“Cô ngủ bên trong đi.” Cổ đạo trưởng đẩy cô vào phía bên trong, sau đó ngồi khoanh chân bên ngoài Cố Ninh, lại vỗ nhẹ vào vị trí bên cạnh nói, “Tiểu tử, đến đây, cậu sang đây ngủ.”

Trình Minh ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh ông.

“Cố Ninh, cô cứ ngủ đi, để chúng tôi canh cho.” Cổ đạo trưởng nói xong, khoa tay múa chân với đao trong tay.

Một màn rối loạn như vậy liền kết thúc.

Cố Ninh nằm trên mặt đất nhìn lên trần bê tông, lắng nghe tiếng ngáy nhẹ của cổ đạo trưởng, người đang nằm đối mặt với cô, cách chưa đầy một mét. Cô nhắm mắt lại, ba mẹ của thế giới đó xuất hiện trong tâm trí cô. Mắt khép lại có thể cảm nhận được một tia sáng mạnh mẽ lóe lên.

Mí mắt của Cố Ninh kịch liệt rung động, mở mắt ra–

Trước mặt cô là một bức tường trắng quen thuộc.

Cố Ninh cứ như vậy ngồi yên trên mặt đất, sau đó đột nhiên đứng dậy chạy ra cửa. Lần này cô vặn tay nắm cửa không do dự. Trong khoảnh khắc tiếp theo, cô đứng trong phòng ngủ của mình, đồng hồ treo tường chỉ 3 giờ 30 phút sáng.

Cố Ninh che miệng tránh phát ra tiếng hét!

Ba mẹ Cố cảm thấy con gái mình dường như đã biến thành người khác chỉ sau một đêm. Lúc mới về, cô có vẻ suy sụp, nhưng bây giờ lại trở nên tràn đầy sức sống.

“Ba mẹ, hôm nay con muốn ra ngoài.” Cố Ninh ăn xong điểm tâm nói.

Ba mẹ Cố nhìn nhau, cả hai vui mừng khôn xiết nói: “Được rồi, mẹ sẽ đi với con.”

Cố Ninh vốn ban đầu dự định đi ra ngoài một mình, nhưng nhìn vẻ mặt hạnh phúc của mẹ, liền nuốt lời khước từ xuống.

“Lão Cố, vậy giao nhiệm vụ dọn dẹp nhà cửa cho ông. Khi trở lại, tôi với Ninh Ninh sẽ mua thức ăn!” Trước khi rời đi, mẹ Cố nói với ba Cố.

Ba Cố không ngẩng đầu, tiếp tục đọc báo của mình. Ông đợi cho đến khi cánh cửa được đóng lại, ông mới thì thầm “Bà nói như bình thường dọn dẹp, nấu cơm không phải do tôi làm vậy.”

Ngay khi cô ra ngoài cầu thang, cô đã gặp dì Vương, người nổi tiếng vì sự nhiệt tình trong tòa chung cư. Bà ấy đang mang một túi trái cây từ dưới đi lên lầu. Nhìn thấy Cố Ninh liền sững sờ một lúc, bà ta mỉm cười nói, “Ồ! Ninh Ninh! Lâu lắm rồi cô mới thấy cháu! Cháu về mà sao không cho mọi người tới thăm?”

Cố Ninh vẻ mặt không chút biểu cảm nhìn bà ta, trên khuôn mặt một chút nét cười cũng không có, cũng không trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn.

Dì Vương bị Cố Ninh nhìn như vậy có chút sợ hãi, trong lòng thầm mắng chửi cô. Trên mặt lộ ra tia xấu hổ, quay sang mẹ Cố nói “Thanh Thanh, có chuyện gì với Ninh Ninh vậy? Có chút không đúng nha.”

Mẹ Cố không biết chuyện gì đã xảy ra với Cố Ninh. Bà chỉ có thể nói: “Tôi xin lỗi, Mai Phương, Ninh Ninh hiện tại không được khỏe lắm, cô đừng để ý.”

“Xin lỗi. Chúng tôi phải ra ngoài, không tiện nói chuyện phiếm.” Cố Ninh nói xong liền lập tức kéo mẹ Cố đi thẳng xuống cầu thang.

“Phi, biến mất tận ba tháng, tóc thì nhuộm vàng chóe, về đây không chừng đi làm gái, còn bày đặt ra vẻ thanh tao!”

Lông mày Cố Ninh nhăn lại, thính giác của cô đã tốt hơn nhiều, ngay cả giọng nói của Vương Mai Phương trên tầng ba cũng có thể nghe được. Xem ra thính lực tốt cũng rất bất tiện.

“Ninh Ninh, tại sao thái độ của con với dì Vương lại kém như vậy?” Mẹ Cố nhịn không được hỏi.

Cố Ninh không muốn nói gì, nhưng đột nhiên cô thay đổi ý định nói: “Khi ra ngoài đổ rác, con nghe dì ta nói với người khác rằng con mất tích ba tháng, lâu như vậy, có lẽ là bị lừa đi làm gái.”

Mẹ Cố bùng nổ gần như ngay lập tức: “Vương Mai Phương thật sự đã nói như vậy?!” Rồi bà vội vã quay lại: “Không được! Để mẹ đi tìm cô ta nói chuyện!”

“Kệ đi mẹ, bây giờ chúng ta đi nói với dì ta, dì ta cũng không chịu thừa nhận. Không cần phải gây rắc rối như vậy đâu. Về sau không quan hệ gì với dì ta nữa là được.” Cố Ninh vội vàng kéo mẹ Cố lại.

“Vương Mai Phương này thực sự không thể nhìn ra nha, dù sao chúng ta cũng là hàng xóm hơn hai mươi năm. Cô ta nhìn con lớn lên từ nhỏ! Bình thường cùng với mọi người đều cười vui vẻ, không ngờ sau lưng lại nói nhau như vậy. Ninh Ninh, con đừng để ý đến cô ta. Lần sau cô ta có nói chuyện, con cứ coi như là không thấy, cũng không cần phải tiếp chuyện!” Mẹ Cố nói.

Cố Ninh mỉm cười nói, “Chúng ta đi thôi, đừng để dì ta làm ảnh hưởng tới mình.”

“Vì mẹ mà con phải chịu thiệt thòi.” Mắt mẹ Cố đỏ hoe. Nghĩ đến người nhìn hiền lành như Vương Mai Phương, sau lưng lại với người khác nói xấu con mình như vậy. Lại còn bị chính con mình nghe được, không biết con gái bà tủi thân đến mức nào.

“Mẹ không phải lo đâu, con ổn mà, mẹ còn muốn đi mua sắm với con không?” Cố Ninh trong lòng chua xót, nhưng trên mặt lại mỉm cười. Vương Mai Phương này đối với mọi người ai cũng niềm nở, lúc ở mạt thế, từng một lần vì bản thân mình mà kéo mẹ Cố ra làm lá chắn cho bà ta, nếu không phải có cô, mẹ Cố đã bị tang thi cắn từ lâu rồi.

Mẹ Cố vội dùng tay lau nước mắt nói: “Đi thôi, đừng nói chuyện này nữa.”

Sau đó hai người vừa đi vừa nói chuyện ra khỏi tiểu khu.

“Này, Ninh Ninh, con lại mua cho ba con kính đọc sách làm gì? Không phải kính ba con vẫn còn sao?” Mẹ Cố thấy cô mua cho ba một cặp kính đọc sách liền hỏi.

“Ba có thể cất ở nhà một cái, đến lúc bị mất lại phải đi mua thêm, phiền phức lắm.” Cố Ninh cười nói.

“Này, Ninh Ninh, con mua con dao lớn như vậy làm gì?” Mẹ Cố khiếp sợ nhìn Cố Ninh đang ngăn một người đàn ông trung niên mang theo một ba lô đầy dao đi trên đường.

Cố Ninh một bên cẩn thận lắng nghe người đàn ông kia giới thiệu về mấy con dao, một bên thuận tiện nói với mẹ Cố: “Chúng ta có thể mua nó về bổ dưa hấu nha.”