Thế Giới Song Song - Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương

Chương 45: Cháy lớn




Cố Ninh cũng không có ý định thông báo với Bạch Lang bởi vì buổi tối anh ta cũng không uống cang, điều này chứng tỏ anh ta cũng phát hiện ra điều gì đó không thích hợp rồi. Nếu đã là người đứng đầu thế giới ngầm, điểm cảnh giác này chắc chắn cũng có.

Đêm dần trôi qua.

Ngoài của sổ, tiếng mưa rơi như khúc hát ru ngủ.

Qua rất lâu, những người đó đều không có hành động gì khác thường.

Cố Ninh nhìn thoáng qua thời gian, đã là 11 giờ.

Cổ đạo trưởng thực sự không nhịn được nữa, mơ mơ màng màng dựa vào góc tường ngủ, còn phát ra tiếng ngáy nhỏ.

Hướng Hứa đang định đánh thức ông thì Cố Ninh trong bóng đêm bắt lấy tay cô bé, lắc đầu.

Cố Ninh dựa vào tường, nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng thở của những người xung quanh. Bọn họ đều nằm yên dưới đất nhắm mắt, giống như đã ngủ say, vô cùng yên tĩnh…

Người đang ngủ không phải người chết, dù có lâm vào trạng thái ngủ say cũng có lúc dịch người, tự nhiên sẽ phát ra âm thanh nhỏ.

Nhưng bây giờ tuyệt nhiên không có một âm thanh nào.

Không có tiếng người quay người, cũng không có tiếng vải cọ xát vào nhau.

Chỉ có tiếng hưng phấn mãnh liệt cùng kích động hòa lẫn với tiếng hít thở, vô cùng nhỏ nhưng vẫn rõ ràng truyền tới tai Cố Ninh, cô có thể cơ hồ tưởng tượng được cơ thể cơ thể đang căng chặt giả vờ ngủ say, lúc nào cũng có thể hành động.

Ngoại trừ cổ đạo trưởng ngủ thật, chỉ còn những người ban tối uống canh cùng nhóm Bùi Kính là ngủ say.

Trừ họ ra, tất cả mọi người đều tỉnh táo.

Tất cả đều đang đợi.

Đợi một tín hiệu.

Rốt cuộc, cũng có một âm thanh quần áo cọ xát vô cùng nhỏ vang lên.

Có người cẩn thận từ trong đám người đang ngủ đứng lên.

Sau đó lại một người nữa cẩn thận đứng lên từ mặt đất, lặng lẽ không một tiếng động… Những động tác cẩn thận này giống như lần đầu tiên bọn họ ăn thịt người, vì không muốn đánh thức ‘thức ăn’ mà luyện tập và ‘thực chiến’ vô số lần, bọn họ mới vô cùng thành thục không phát ra tiếng động nào đứng lên. Sau đó trong đêm tối, tiến hành ‘cuộc chơi’ chết chóc.

Kỳ thật đây là một quyết định vô cùng khó khăn, dù có là súng ống hay là hơi thở đầy sát khí trên người đám người Cố Ninh đều chứng minh bọn cô đều là những người khó chọc tới. Nếu không phải đã hơn một tháng rồi mà vẫn không có ai lạc vào nơi này, mùa đông sắp tới, cùng với thịt khô dự trữ của bọn họ đã chạm đáy, bọn họ sẽ không mạo hiểm như vậy.

Nhưng hiện tại, bọn họ chỉ có thể mạo hiểm.

Tưởng tượng đem những người khác bị bọn họ xẻ thành từng khúc hoặc nấu chín rồi phơi khô, trở thành lương thực dữ trữ của bọn họ, xương cốt còn có thể ninh lên làm nước canh thơm ngon béo ngậy. Hơn nữa nhóm người này còn có hơn hai mươi người, lại không hề gầy yếu giống những người trước kia họ từng giết mà rắn chắc nhiều thịt, đủ khả năng giúp bọn họ sống sót qua mùa đông trước mắt.

Nghĩ đến đây, lo lắng trong lòng bọn họ vơi đi đôi chút.

Cô gái có má núm đồng tiền lúc này không còn vẻ tươi cười, trong tay cầm một con dao sắc bén, trong lòng còn có chút tiếc nuối. cô thực sự rất thích cô gái có mái tóc vàng kim kia, chỉ tiếc cô ta đã cự tuyệt ‘ý tốt’ của cô, bằng không cô cũng không định giết cô ta.

Nếu có ai có thể nhìn thấy cảnh tượng khủng bố này chắc chắc sẽ kinh hãi đến cùng cực. Trong bóng đêm nhiều người như vậy đồng loạt đứng lên trong im lặng, như ác quỷ bò ra từ địa ngục. Bọn họ xé rách nhân tính của chính mình. không chút che giấu nào lộ ra khuôn mặt dữ tợn.

Hướng Hứa thậm chí còn cảm thấy một khắc những người này đứng lên còn đáng sợ hơn cả đám tang thi ngoài kia.

Không khí im lặng đến đáng sợ.

Đột nhiên trong bóng đêm vang lên một tiếng ‘bằng’ hướng thẳng tới những con ‘ác quỷ’ khiến bọn họ phải lùi bước.

Rất nhanh, một người đàn ông đứng ở đằng xa cảm thấy ngực mình truyền đến một trận đau nhức, anh ta mờ mịt cúi đầu, nhưng không nhìn thấy gì hết, đến khi duỗi tay sờ vào nơi đó mới thấy một chất lỏng sền sệt, ấm nóng…

Anh ta không dám tin mà kêu lên một tiếng hét đầy đau đớn và tuyệt vọng, sau đó ngã xuống đất.

Ngay cả những người đang ngủ say cũng bị tiếng súng xùng tiếng kêu kia làm cho bừng tỉnh.

Một chùm sáng đột nhiên được bật lên, chiếu thẳng lên khuôn mặt bọn họ. Bọn họ thậm chí còn chưa kịp thu hồi nét mặt hưng phấn cùng biểu cảm đói khát của bản thân, giống như những con ác quỷ dữ tợn, bại lộ hoàn toàn trước mặt mọi người.

Trừ bỏ Cố Ninh cùng Hướng Hứa, tất cả mọi người đều hít một ngụm khí lạnh.

Hoàng Mộng Dao càng không nhịn được mà sợ hãi kêu lên một tiếng.

Cũng không thể trách được cô ấy.

Hình ảnh này quá mức kinh khủng, có người không phát ra được âm thanh nào vì quá sợ hãi, sợ đến ngây người.

Cố Ninh không bị dọa ngốc, trong tay cô cầm sao, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía Bạch Lang đang cầm súng.

Bạch Lang cũng nhìn cô, rất rõ ràng, anh ta nhìn được mọi thứ ban nãy diễn ra trong bóng tối.

Hai bên nhìn nhau giằng co tầm mười giây.

Sau đó là một mảng hỗn loạn.

Cố Ninh nhanh chóng đem mọi người trong nhóm tụ hợp lại, tạo thành một vòng tròn lớn đem Hướng Hứa vây vào chính giữa, để mọi người dựa vào chỉ huy của cô bé tiến hành tấn công. Còn cô trực tiếp vọt vào đám người kia, bóng tối không hề cản trở được cô, cô linh hoạt cơ thể né tránh đám người đó chém dao lung tung, con dao trong tay linh hoạt di chuyển, trong bóng đêm tạo thành một tia sáng sắc lạnh, trực tiếp đâm vào ngực hai tên đang đứng gần đó. Nhanh chóng rút dao ra, cô nhanh chân đá bay người đang lao về phía mình, sau đó tay trái dùng dao trực tiếp cắt đứt cổ họng cô ta.

Đám người tuy đông nhưng Cố Ninh lại như một con cá đang bơi lội dưới nước, lưỡi dao chớp nhoáng, sau đó là hàng chục tiếng kêu la hét rồi ngã xuống trong đêm tối.

Mà Cố Ninh lúc này cũng không phải một mình chiến đấu hăng hái.

Trong bóng tối, mặc dù Ân Tang không nhìn được như Cố Ninh nhưng cô ấy cũng cho mọi người thấy sức chiến đấu mạnh mẽ của mình. Lúc này liền có thể thấy rõ sự chênh lệch giữa hai người, dù Cố Ninh có giết được nhiều người nhưng cũng cảm thấy vô cùng vất vả. Còn Ân Tang lại vô cùng nhàn nhã, thoải mái cầm một con dao nhỏ nhẹ nhàng từng dao đam thẳng vào điểm yếu của đối thủ, không tốn chút sức lực nào.

Cố Ninh hiện tại như là ý vào khả năng nhìn được trong bóng tối của mình mà tàn giết một đám người mù.

Còn Ân Tang chính là một người mù, vậy mà không kém Cố Ninh là mấy.

Cao thấp rõ ràng.

Cố Ninh nhìn Ân Tang trực tiếp cúi người tránh được công kích, sau đó chuẩn xác một dao cắt vào cổ họng người nọ.

Người vẫn luôn trốn tránh phía sau Bùi Kính, Nhan Ngọc, bây giờ sắc mặt tái nhợt tạo ra hai quả cầu lửa. Nhân lúc mọi người không kịp phản ứng lại thì cô ta ném hai quả cầu lửa vào đám người. Đám người kia vần luôn ngây ngốc ở đây nên chắc chắc không biết cái gì gọi là dị năng, cho nên khi nhìn thấy hai quả cầu lửa lập tức khiến họ sợ đến ngây người. Nhưng sợ hãi làm bọn họ theo bản năng chạy trốn, hai quả cầu tuy không bắn phải người nhưng lại trực tiếp bắt lửa vào quần áo được dải trên mặt đất.

Một ngọn lửa lan ra nhanh chóng, căn phòng tối om ban nãy được thắp sáng. Mọi người chỉ kinh ngạc một lúc, sau đó bị ngọn lửa làm cho sợ hãi.

“Chạy mau!” Cố Ninh là người đầu tiên phản ứng lại, cô thấp giọng gọi Trình Minh cùng cổ đạo trưởng sau đó tùy tay chém hai dao về những người phía trước còn đang sững sờ nhìn ngọn lửa, dẫn đầu chạy về phía cửa phòng.

Sau đó mọi người mới phản ứng lại, tất cả đều chen húc chạy về phía cửa phòng.

Khắp căn phòng cơ hồ đều là quần áo cùng báo chí linh tinh nên lửa lan ra rất nhanh. Trong nháy mắt, ngọn lửa đã bao trùm hơn nửa căn phòng, hơn nữa còn đang lan dần tới cửa ra vào. Có người người chậm chân liền bị ngọn lửa nuốt chửng, trở thành người lửa theo bản năng la hét chạy về phía những người khác ở cửa. Càng ngày càng nhiều người bị bắt lửa, bọn họ lăn lộn dưới đất định dập tắt lửa, nhưng trên mặt đất, khắp nơi đều có lửa bao quanh, sao có thể dập được? Cả đám người lửa chạy toán loạn trong phòng rồi đâm loạn hết vào nhau, tiếng kêu thảm thiết càng ngày càng nhiều, chỉ trong mấy phút đồng hồ, căn phòng liền biến thành địa ngục trần gian.

Tiếng kêu thảm thiết cùng thống khổ vang vọng khắp thành phố.

Trương Tiêu Bạch bị một đám người chen tới chen lui, cuối cùng bị đẩy ra ngoài cùng. Đột nhiên bị một bàn tay tóm lấy, cậu ta vừa cúi đầu liền thấy người phụ nữ đã bị cháy nửa người đang gắt gao túm chặt lấy chân mình, đau đớn kêu gào: “Cứu tôi! Cứu tôi với!”

Trương Tiêu Bạch nhất thời không đành lòng, lại không biết phải làm gì mới phải.

Đúng lúc này, một bàn chân dẫm mạnh xuống bàn tay kia, trực tiếp nghiền nát. Trương Tiêu Bạch hoảng hốt ngẩng đầu liền thấy một khuôn mặt lạnh lùng, chính là cô gái hay đi cùng Bạch Lang, Ân Tang. Ân Tang cũng không thèm nhìn Trương Tiêu Bạch mà dẫm lên bàn tay kia, sau đó rút dao đâm thẳng vào người đàn ông đang đi phía trước, cứ như vậy một dao tạo ra con đường máu.

Trương Tiêu Bạch trong lòng kinh hãi không thôi, không dám nhìn lại người phụ nữ kia mà vội vàng đi theo Ân Tang ra bên ngoài.

Cổ đạo trưởng chạy ra tới cửa liền kéo theo một cái đuôi lửa dài*, một bên la hét một bên lăn lộn dưới đất. Trình Minh thấy vậy cũng vội vàng chạy sang giúp đỡ. Cuối cùng cổ đạo trưởng chỉ còn biết nhìn trường bào của mình thành cái áo ngắn nham nhở mà khóc không ra nước mắt.

*ý tác giả là cái đuôi áo trường bào của cổ đạo trưởng bị cháy á.

Từ bên ngoài nhìn vào căn phòng, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ sợ hãi.

“Con gái tao đã bị chúng mày thiêu chết trong kia! Trả lại con cho tao.” Một người phụ nữ tầm năm mươi tuổi gào thét cầm dao giơ về phía bọn họ.

Cố Ninh đẩy cổ đạo trưởng sang một bên, sau đó trực tiếp bẻ tay khiến dao đâm thẳng vào ngực bà ta.

Người phụ nữ không tin trừng mắt nhìn Cố Ninh, trong ánh mắt tràn đầy độc ác. Bà ta cầm tay che ngực ngã xuống đất, máu chảy dọc theo cầu thang bên cạnh.

Lửa trong phòng càng ngày càng lớn, rất nhanh cửa cũng bị thiêu cháy khiến ngọn nửa lan ra ngoài.

Cố Ninh đứng trong đám người nhìn thấy điều đó, nhìn thấy những khuôn mặt quen thuộc xung quanh, trong lòng quyết định. Sau đó, cô dẫm lên vũng máu ban nãy, chạy nhanh xuống dưới cầu thang.

Trình Minh, cổ đạo trưởng cùng mọi người phản ứng lại đều vội vàng chạy theo cô xuống dưới.

Vừa mới chạy xuống được một tầng, thì mọi người lập tức nghe được một tiếng vang lớn. Cánh cửa bị khí nóng làm cho nổ tung, ‘bang’ một cái đập thẳng vào tường. Cùng lúc đó, một cỗ sóng nhiệt truyền nhanh xuống dưới… mấy người chạy cuối cùng đều bị sóng nhiệt đánh ngã, nằm la liệt dưới đất.

Cố Ninh chạy thẳng xuống tầng bốn mới dừng lại.

Rất nhanh mọi người cũng chạy xuống đây.

Nhưng Cố Ninh nhanh chóng phát hiện, trừ nhóm người Bạch Lang cùng Bùi Kính, cô gái có má núm đồng tiền cùng mấy tên đồng bọn đều nhân lúc hỗn loạn chạy trốn từ bao giờ.

Trương Tiêu Bạch mở đèn pin, soi qua đám người xung quanh liền kêu lên: “Không thấy?!!”

Những người khác lúc này cũng mới phát hiện đám người kia đã chạy trốn từ lúc nào.

Rốt cuộc bọn họ cũng ở đây một thời gian dài, chắc chắn đã quen thuộc địa hình của nơi này.

“Cố Ninh, những người đó rốt cuộc muốn làm gì? Chúng ta đâu có làm gì bọn họ.” Cổ đạo trưởng hỏi.

“Bọn họ ăn thịt người.” Cố Ninh dừng lại, đột nhiên ác ý nói: “Bữa tối hôm nay cũng là làm từ thịt người.”





Sau đó mọi người bắt đầu nôn khan.

Cổ đạo trưởng run rẩy nói: “Thịt… thịt người?”

Giọng Cố Ninh trong bóng tối vang lên: “Trong góc phòng có một đống đồ bị chồng lên, bên trong đó chính là nơi để giấu thi thể. Nói đúng ra là một khung xương người, thịt đều đã bị lọc ra sạch sẽ. Nếu tôi đoán không sai, bọn họ giết người xong liền lọc thịt ra sau đó nấu chín phơi khô…”

“Tôi đây đã ăn một miếng thịt khô… ọe…” Cổ đạo trưởng còn chưa nói xong đã lên cơn buồn nôn, bắt đầu nôn khan.

Những người khác khó khăn lắm mới nhịn lại được thì lại nghe thấy tiếng nôn khan của cổ đạo trưởng liền nôn khan theo.

Nhan Ngọc nôn đến chảy cả nước mắt, nghe thấy Cố Ninh nói liền thấy khó thở, phẫn nộ hét lên: “Cô đã biết! Vậy mà không nói cho chúng tôi biết! Sao cô có thể ác như vậy?”

Cố Ninh lạnh lùng nhìn cô ta: “Tôi không bao giờ tin trên đời này lại có bữa ăn miễn phí cả, cho dù có, chắc chắn có độc. Chính mình ngu xuẩn thì đừng nên trách người khác.” Cố Ninh đối với việc Nhan Ngọc phóng lửa ban nãy vẫn còn đang tức giận, bây giờ tự nhiên cô ta đưa đầu ra, Cố Ninh liền không cho cô ta chút mặt mũi nào, hung hăng đáp lại.

“Cô!” Nhan Ngọc phẫn nộ, hai bàn tay cũng bắt đầu ngưng tụ quả cầu lửa.

Nhưng ngay lập tức cô ta thấy xung quanh là mấy họng súng nhắm ngay mình.

“Có dị năng thì ghê gớm sao?” Cố Ninh cười lạnh: “Còn phải thử xem cầu lửa của cô hay đạn nhanh hơn?”

“Tôi sẽ giết cô! Tôi nhất định sẽ giết cô!” Cầu lửa xuất hiện, Nhan Ngọc hung tợn trừng mắt nhìn Cố Ninh, ngập tràn độc ác nói. Nhìn ánh mắt cô ta, Cố Ninh không chút nào nghi ngờ nếu bây giờ cô không phản công thì chắc chắn người chết sẽ là cô.

Mắt Cố Ninh hơi nhíu lại, trong ánh mắt cũng xuất hiện sát ý, nắm chặt dao trong tay.

“Nhan Ngọc!” Đúng lúc này, người vẫn luôn không nói gì Bùi Kính đột nhiên lên tiếng. Sau đó anh ta đem Nhan Ngọc kéo ra phía sau mình, nói với Cố Ninh: “Thực sự xin lỗi, tôi thay cô ấy xin lỗi cô.”

“Nếu xin lỗi còn có tác dụng, dao để làm gì?” Một giọng nói chợt vang lên. Bạch Lang e sợ thiên hạ chưa đủ loạn, dựa tường mỉm cười nói.