Thế Giới Song Song - Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương

Chương 33: Dị năng thấu thị? Dị năng tinh thần?!




Người da màu kia hét lên, vung tay bừa bãi muốn đánh người thế nhưng đều bị bốn năm người kia vây chặn lại, hết lần này đến lần khác bị đá vào người, anh ta còn kịp hướng về phía Cố Ninh hét lớn: “Chạy đi! Chạy đi!” Giọng nói đúng chuẩn tiếng phổ thông.

Một bên vẫn không quên mắng chửi bọn người kia: “Mấy người đánh người quá đáng! Đánh người là phạm pháp! Các người có bản lĩnh thì ra ngoài mà giết tang thi!”

Cố Ninh không có ý định chạy, cô im lặng rút ra khẩu súng, mở chốt an toàn hướng thẳng đến đám người kia.

Âm thanh mở chốt an toàn vang lên vô cùng rõ ràng khiến cho đám người kia lập tức dừng tay nhìn về phía này.

Người da màu kia liền như phản xạ có điều kiện giơ hai tay lên đầu, hoảng sợ nói: “Đừng nổ súng! Đừng nổ súng! Tôi đầu hàng! Tôi đầu hàng!” Không còn có chút khí thế mắng chửi như ban nãy.

Những người đó liếc mắt một cái liền nhận ra Cố Ninh, lại bị cô chĩa súng vào người liền nhớ tới cảnh cô giết người không chớp mắt, hai chân đều nhũn ra, có người lấy hết can đảm nói: “Là do tên này hôm trước lấy trộm bánh quy của chúng tôi, chúng tôi tức quá mới đánh người!”

Cố Ninh cũng không phải sát nhân cuồng giết người nên liền buông súng, đối với mấy người kia nghiêng đầu, ý bảo bọn họ có thể đi rồi.

Mấy người kia lúc này mới phục hồi lại tinh thần, chật vật lao thẳng xuống sườn dốc chạy trối chết.

Người da màu kia bây giờ mới nhận ra anh ta cùng Cố Ninh là cùng một phe, lập tức liền nở ra một nụ cười, nhiệt tình nói: “Ồ, hóa ra là cô tới giúp chúng tôi. Tôi còn tưởng cô với đám người kia là cùng một bọn. À, chưa kịp giới thiệu. Xin chào, tôi tên là Jack Sparrow, không sai, là cùng tên với thuyền trưởng Jack đó. Cô cứ gọi tôi là Jack là được rồi, bất quá tôi sinh muộn hơn hắn, ách, tôi đang nói đến diễn viên điện ảnh…”

Cố Ninh nhìn người da màu này thao thao bất tuyệt tiếng phổ thông cũng không để ý lắm, mà chỉ chú ý tới cậu thanh niên kia cùng bé gái.

Jack gãi đầu, cô gái này không phân biệt chủng tộc đấy chứ? Nhưng anh ta vẫn đi theo Cố Ninh, xem có phải hỗ trợ gì không.

“Có thể đứng lên không?” Cố Ninh nhìn cậu thanh niên còn nằm trên mặt đất.

“Có thể…” Cậu ta gian nan từ mặt đất đứng lên, sau đó mím môi nói với cô: “Cảm ơn.”

Cô bé kia cũng cảm kích nhìn Cố Ninh.

Cô bé tầm bảy, tám tuổi, tóc để mái bằng, nguyên bản gọn gàng, sạch sẽ nhưng giờ đây lại trơ trụi như bị chó gặm, mặt mũi thì bẩn thỉu, chỉ có hai đôi mắt lại sáng ngời một cách lạ thường.

Cố Ninh không tự chủ được nói: “Tôi biết một chỗ rất an toàn, cũng có nhiều đứa trẻ mồ côi giống…”

Nhưng cô còn chưa nói hết câu đã bị cậu thanh niên kia ngắt lời: “Bọn tôi không phải là trẻ mồ côi!” Cậu ta cắn môi, ánh mắt quật cường, lặp lại lần nữa: “Bọn tôi không phải cô nhi, không cần sự thương hại của mấy người.”

Cố Ninh nhìn ánh mắt đối diện, lạnh lùng nói: “Được, vậy hiện tại chắc hẳn cậu bị bọn người kia đánh chết lâu rồi.”

Cậu ta chỉ nhấp môi, không có gì để nói.

“Kiêu ngạo phải được thành lập dựa trên thực lực.” Cố Ninh lạnh lùng nhìn cậu ta: “Trước khi có đủ tư cách, cậu nên sống thực tế một chút. Nếu không, không chỉ làm hại bản thân mà còn ảnh hưởng tới cả những người bên cạnh.” Từ ‘người khác’ ở đây chính là chỉ em gái của cậu ta.

Mặt cậu ta đỏ lên, theo bản năng muốn cãi lại. Nhưng khi muốn mở miệng lại không biết nói gì, không thể phản biện được.

Người luôn đứng bên cạnh, Jack, nhìn cái này rồi nhìn cái kia. Anh ta nghe được sơ sơ điều Cố Ninh nói, nhưng phải mất một thời gian mới hiểu được. 

“Anh còn chưa đi à?” Cố Ninh đột nhiên cau mày nhìn tên Jack kia.

“???” Jack hoàn toàn không hiểu sao tự nhiên vấn đề này lại bị chuyển sang người anh.

Cố Ninh nói: “Tôi muốn nói chuyện riêng với bọn họ.”

“Ok, không liên quan đến tôi, tôi đi trước. Nếu cần trợ giúp có thể tìm tôi, tôi còn có thể cung cấp đồ ăn cho mấy người.” Jack quay sang nhìn cậu thanh niên cùng cô bé kia nói.

Sau đó quay sang Cố Ninh: “Vậy, hẹn cô lần sau. Tạm biệt!”

Đem tên Jack kia đuổi đi, Cố Ninh liền quay sang bé gái.

Cố Ninh cũng không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Tôi đã cứu anh trai em. Vậy nên em phải nói cho tôi biết, có chuyện gì đã xảy ra với mắt em?”

Cô vừa hỏi câu này xong liền có thể cảm thấy rõ sự khẩn trương trong mắt của cậu thanh niên kia cùng bé gái.

Cậu ta kéo cô bé ra bảo vệ phía sau mình, ánh mắt đầy địch ý hỏi Cố Ninh: “Bọn tôi không biết cô đang nói gì.”

“Anh, không sao.” Bé gái kéo kéo góc áo cậu ta, sau đó nhìn Cố Ninh nói: “Tôi là Hướng Hứa, anh trai tôi tên là Hướng Dật.”

“Em nói tên chúng ta cho cô ta làm gì?” Cậu thanh niên tên Hướng Dật cảnh giác nhìn cô, đối với việc Hướng Hứa dễ dàng nói tên mình thì vô cùng bất mãn.

Hướng Hứa không để ý đến cậu ta, nhìn cô nói: “Tôi có thể nhìn mắt chị không?”

Ánh mắt Cố Ninh ngưng lại, sau đó ngồi xổm xuống.

Cô bé đi gần tới, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô một lát rồi nhẹ nhàng thở ra, nói: “Của chị là màu xanh lục, còn của tôi là màu trắng, chị xem.” Nói xong như sợ Cố Ninh không nhìn rõ, cô bé liền di chuyển con ngươi.

Cô nhìn kỹ, quả nhiên nhìn thấy một vòng tròn màu trắng trên mắt cô bé.

Chỉ mới trước mắt, bao gồm cả cô, đã xuất hiện ba loại biến dị như thế này. Lại còn đều xuất hiện ở khu tập kết này, vậy nên khả năng cao là…

“Chị cũng ăn một viên ngọc rồi biến thành như thế này đúng không?” 

Cố Ninh gật đầu.

Thấy Cố Ninh gật đầu, ánh mắt cô bé Hướng Hứa sáng ngời, sau đó nghiêm túc nói: “Sau khi ăn viên ngọc kia, tôi liền hôn mê, tỉnh lại thì phát hiện có thể nhìn rõ mọi thứ trong bóng tối. Hơn nữa trong cơ thể còn xuất hiện một hồ nước màu trắng. Chị có thế không?”

Ánh mắt Cố Ninh hơi ngưng lại, nghĩ đến không gian có cả một đại dương màu xanh lục kia, hỏi: “Trừ cái hồ kia ra, còn có thứ gì khác không? Ví dụ như… một cánh cửa?”

Hướng Hứa hoang mang lắc đầu: “Không có, chỉ có một cái hồ thôi.”

Người vẫn luôn im lặng từ nãy, Hướng Dật bắt được trọng điểm trong câu của Cố Ninh, ánh mắt sáng quắc nhìn cô: “Cô cũng có?”

Cố Ning nhìn cậu ta, nói: “Hiện giờ người hỏi là tôi, cậu không có tư cách hỏi lại.”

Hướng Dật bị Cố Ninh nói câu đấy liền ngây người, đôi mắt hiện lên tia tức giận: “Ai bảo cô cứu tôi?!”

Cố Ninh không thèm nhìn cậu ta, nói: “Em gái cậu đã cầu xin tôi. Bây giờ tôi muốn nói chuyện với em ấy. Nếu cậu có gì bất mãn thì có thể về trước.”

“Cô!” Cậu ta liền phẫn nộ nhìn cô.

“Anh!” Hướng Hứa lại một lần nữa kéo áo cậu tao, ánh mắt hiện lên tia không đồng ý. Cậu thanh niên này như là gà chọi trước mặt cô, bị em gái mình gọi như vậy tuy khó chịu nhưng vẫn nhịn xuống. Cậu ta quay đầu sang chỗ khác không thèm nhìn Cố Ninh, ánh mắt đầy tia không phục.

“Ngoại trừ có thể nhìn mọi vật trong bóng tối, còn có điều gì khác lạ nữa không?”

“Tôi còn có thể nhìn thấy những đồ vật ở rất xa.”

Cái này Cố Ninh cũng không để ý, vì thị lực của cô cũng rất tốt.

Hướng Hứa nói tiếp: “Hiện tại, tôi có thể nhìn thấy cổng trường.”

Cố Ninh theo bản năng quay đầu nhìn, sau đó liền ngẩn người. Nơi này cách cổng trường khoảng 400 mét, lấy thị lực của cô, cũng có thể thấy rõ lối vào trường, nhưng trọng điểm chính là có một tòa nhà dạy học chắn ngang qua đó. Tầm mắt không thể xuyên qua tòa nhà để nhìn được cổng trường được.

“Mắt tôi có thể nhìn xuyên qua tòa nhà này và nhìn thấy nơi mà tôi muốn.” Hướng Hứa ngập ngừng nói tiếp: “Nhưng bây giờ nhiều nhất tôi chỉ có thể nhìn đến cổng trường, không thể nhìn xa hơn được nữa.”

Cố Ninh bán tín bán nghi, nhìn chằm chằm Hướng Hứa nói: “Cách nơi này không đến 400 mét là tòa nhà ký túc xá nữ, tầng ba phòng 308 có những ai?”

Cố Ninh quan sát, sau khi cô nói xong câu đó, vòng tròn màu trắng xung quanh con ngươi của Hướng Hứa được mở to, ngay lập tức cô bé nói: “Phòng 308 có ba người, một người tóc đỏ, một người đeo kính và một người quấn băng trên đầu.” Cô bé ngẩng đầu nhìn Cố Ninh, cười nói: “Chị, tôi nói đúng không?”

Cố Ninh cảm thấy cổ họng mình hơi khô, nói: “Đúng vậy.”

“Vậy còn chị? Cơ thể có biến hóa gì không?”

Cậu thanh niên bên cạnh đang quay đầu nhìn đi chỗ khác cũng không nhịn được hướng tai ra, tò mò nghe.

“Không có.” Cố Ninh lắc đầu, tình huống của cô cùng Hướng Hứa có điểm khác biệt, không khỏi có chút hâm mộ. Hướng Hứa giống như một cái radar di động, trong vòng vài trăm mét, cô bé có thể theo dõi bốn phía xem có tang thi đến gần hay không và trước khi tang thi đến, bọn họ có thể kịp thời chạy thoát.

Nhưng cô không cảm thấy cơ thể mình có bất kỳ phát sinh biến hóa gì.

Điều này khiến cô không khỏi nhớ đến người đàn ông trong ký túc xá kia, anh ta có màu vàng kim, vậy thì có sức mạnh gì?

Nhóm người kia sáng sớm liền tụ tập tại một phòng khác rồi rời đi đâu không ai rõ.

Nghe thấy Cố Ninh nói vậy, Hướng Dật liền ‘xùy’ một tiếng, cậu ta nghĩ rằng cô cố ý che dấu sức mạnh của mình.

Cố Ninh cũng không có ý định giải thích, chỉ nói: “Nếu lần sau còn muốn diễn kịch thì cũng nên chuyên nghiệp một tí.”

Nói xong cô liền xoay người rời khỏi.

Chờ bóng dáng Cố Ninh hoàn toàn biến mất, Hướng Dật mới như tỉnh mộng, hỏi Hướng Hứa: “Ý cô ta là gì? Chẳng lẽ cô ta nhìn ra? Không thể nào? Anh diễn xuất kém đến thế sao?!”

Hướng Hứa giống như bà cụ non, thở dài nói: “Rất tệ.”

Hướng Dật bĩu môi, nói với Hướng Hứa: “Em xem, cô ta không có nửa điểm muốn chúng ta đi theo, nói không chừng là coi thường sức mạnh của em. Làm anh bị đánh một trận vô ích.”

Hướng Hứa bất mãn liếc cậu ta một cái, cau mày nói: “Là do anh quá lỗ mãng đó.”

Hướng Dật nói: “Ai bảo cô ta cứ trưng ra cái bộ mặt lạnh lùng đó. Lại còn giấu đầu hở đuôi, hỏi cho rõ tình hình của chúng ta rồi không chịu nói chuyện của mình, còn nói mình không có biến hóa nào, em tin sao?”

“Em tin.” Hướng Hứa nghiêm túc nói: “Khi nhìn vào mắt chị ấy… Chị ấy không nói dối.”

“Em có khả năng thấu thị, không phải máy phát hiện nói dối. Người phụ nữ này có dã tâm, muốn lừa em có phải dễ dàng quá sao?”

Hướng Hứa thở dài, nhìn anh mình nói: “Chúng ta cũng đâu có kể hết tất cả mọi chuyện cho chị ấy.”

“Dù sao anh vẫn giữ quan điểm ban đầu, không đi theo cô ta. Anh không muốn ngày này cũng phải nhìn cái mặt lạnh lùng, chết chóc đó.” Hướng Dật bĩu môi nói.

Hướng Hứa thở dài, sau đó xoay người nhìn về hướng Cố Ninh vừa đi. Bạch hồ trong cơ thể nhẹ nhàng gợn sóng, tinh thần lực âm thầm trào ra, đuổi theo Cố Ninh.

Đúng vào lúc sức mạnh tinh thần sắp bao phủ lên người Cố Ninh, cô dường như nhận ra điều gì đó, đột nhiên quay đầu lại, nhìn vào khoảng không xung quanh.

Hướng Hứa nhìn rõ được cặp mắt lạnh lùng của Cố Ninh đang nhìn thẳng vào mình, ánh mắt hiện rõ ‘Ta đã nhìn thấy ngươi.’ Đồng tử cô bé đột nhiên siết chặt, hoảng sợ đến mức phải cắt đứt sợi dây tinh thần lực kia, cũng không biết có phải bị dọa sợ hay không mà mặt trắng bệch.

Hướng Dật thấy sắc mặt em gái mình không đúng, cuống quít hỏi: “Em không sao chứ?”

“Chị ấy thấy em.” Hướng Hứa hoảng hốt nói ra câu này, sau đó sắc mặt thay đổi, nhìn anh trai mình nói: “Anh, có lẽ chị ấy còn lợi hại hơn cả những gì chúng ta nghĩ.”

Hướng Dật nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hướng Hứa, không nói lên lời.

Cố Ninh cảm giác ánh mắt đang nhìn mình biến mất, trong lòng đoán rằng là do cô bé kia gây ra chuyện này.

Đồng thời khóe miệng cô hiện lên một nụ cười, cảm thấy có chút buồn cười, vì để dụ mình đến, hai người một lớn một nhỏ còn dám bày ra chuyện này. Chỉ là cậu thanh niên kia, bị đánh đến mức không thể đứng dậy được nhưng lúc sau liền không có nửa điểm đau đớn, khiến cô phát hiện ra vở kịch này.

Cô không quá hứng thú với sức mạnh của Hướng Hứa. Lúc mới nghe, cô có chút động tâm, nhưng khi bình tĩnh nghĩ lại, chỉ có một khu tập nhỏ bé này mà cô đã gặp được ba người có phát sinh biến dị. Như vậy bên ngoài khẳng định cũng có không ít người như thế, cô hoàn toàn có thể lựa chọn những người lợi hại hơn làm đồng đội. Hơn nữa cô bé kia còn quá nhỏ, mới chỉ có bảy, tám tuổi, trừ bỏ có thể đảm đương như một cái radar, cô không thể nghĩ cô bé còn có tác dụng gì khác. Ngoài ra, anh trai của cô bé, vô cùng phiền toái.

Tuy rằng không nên nói như vậy như ba mẹ cô hiện giờ chính là gánh nặng, cô không muốn phải dẫn theo thêm hai đứa trẻ.

Nhưng sức mạnh của Hướng Hứa vẫn khiến cô có chút phấn khích. Có thể nói đây có thể là một bước ngoặt mới cho thế giới này.