Thế Giới Song Song - Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương

Chương 18: Gặp nạn 2




Nếu không phải không khí không đúng, Tam Ca quả thực muốn bật cười.

Nhưng là nhìn thây ánh mắt của Cố Ninh, anh ta lại không cười nổi, nhìn vào mắt Cố Ninh, trong đó không hề có nửa điểm đùa cợt. Ánh mắt lóe lên có chút khó đoán, sau đó nói với đầu đinh: “Trương Dương, cho cô ấy một khẩu súng.”

“Dạ?” Đầu đinh sửng sốt nhìn Tam Ca.

Tam Ca có chút không kiên nhẫn lặp lại lần nữa: “Đưa cho cô ấy súng.”

Đầu đinh Trương Dương lúc này mới không tình nguyện đưa khẩu súng cho Cố Ninh, khẩn trương nói: “Cô cẩn thận một chút, đừng cướp cò.”

Cố Ninh nhận lấy khẩu súng, cảm giác hơi nặng.

“Súng cô đang cầm là bán tự động, mỗi lần bóp cò sẽ bắn ra một viên đạn. Đầu tiên là kéo chốt an toàn, sau đó nhắm bắn và bắn.” Tam Ca một bên lời ít mà ý nhiều giải thích, một bên thao tác cho cô nhìn. Cố Ninh hết sức chăm chú nhìn chằm chằm súng trên tay anh ta. Sau đó tự mình cầm thử, liền thấy ánh mắt Tam Ca sáng ngời, thấy tư thế cô cầm súng giống mình đến bảy phần mà tán thưởng nói: “Học rất nhanh.”

Nhưng rất nhanh sau đó, anh ta còn nói thêm: “Cô có ba cơ hội, nếu bắn ba phát mà không thể giết chết tang thi, thì lập tức trả lại súng cho Trương Dương.”

Trong lúc bọn họ đang nói chuyện, có không ít tang thi hung hăng đánh vào thùng xe khiến thân xe rung lắc dữ dội.

Anh ta vừa mới dứt lời, đỉnh đầu lại một lần nữa truyền đến tiếng vang lớn.

“Con mẹ nó! Đám tang thi này từ đâu mà chui ra nhiều vậy!” Tam Ca mắng một tiếng. Lời còn chưa dứt thì đột nhiên có tiếng súng bắn ra từ trong xe!

Người trong xe còn chưa kịp phản ứng.

Thì lập tức nóc xe truyền đến tiếng thét gào của tang thi! Tiếp đó là tiếng một vật nặng bị rơi xuống.

Tam Ca ngặc nhiên, khiếp sợ nhìn súng trong tay Cố Ninh, nóc xe vẫn còn một lỗ thủng lớn. Tay Cố Ninh vẫn còn hơi tê dại, cũng không thèm nhìn Tam Ca nói: “Khẩu súng này là của tôi.” Tam Ca nhìn lỗ thủng kia rồi lại nhìn lại Cố Ninh, cứng họng.

Đầu đinh há to miệng nhìn khuôn mặt lạnh lùng cầm súng của Cố Ninh, ánh mắt tràn đầy khiếp sợ.

Phản ứng của những người còn lại cũng giống cậu ta.

Trình Minh nhìn Cố Ninh, trong nháy mắt như hạ quyết tâm, gắt gao nắm chặt đao trong tay.

Hoàng Mộng Dao cũng nhìn Cố Ninh, ánh mắt có một tia khác thường.

Cổ đạo trưởng lúc này lại trở nên bình tĩnh, ông nhìn Cố Ninh, ánh mắt thay đổi, cuối cùng ánh mắt chợt lóe lên, phảng phất hạ định quyết tâm nào đó.

Cố Ninh lúc này không rảnh đi quan tâm người khác, nàng hết sức tập trung nghe từng chuyển động bên trên nóc xe. Ánh mắt cô như có thể nhìn xuyên qua nóc xe, cô “nhìn thấy” đến một con tang thi đang nằm sấp, dùng tay cào mạnh lên nóc xe, ba giây sau, Cố Ninh lại lần nữa bóp cò—

“Bằng!”

Nóc xe lại thêm một lỗ thủng.

Con tang thi trên nóc xe còn chưa kịp kêu lên một tiếng đã bị viên đạn đâm xuyên qua đầu, nhưng hề có máu chảy ra mà chảy ra một chất nhày hôi thối.

“Phải có người lên phia trước lái xe.” Cố Ninh lại liên tiếp bắn mấy phát giết chết hết đám tang thi đang bò lên nóc xe, động tác cầm súng cũng trở nên vô cùng thành thạo.

Tam Ca nhíu mày: “Chúng ta không biết bên ngoài có bao nhiêu tang thi, nếu tùy tiện đi ra ngoài…”

Anh ta mới vừa nói xong câu đó, đột nhiên thân xe rung lắc dữ dội, suýt nữa thì bị lật đổ! Cố Ninh nhanh tay, lập tức bám vào lan can đứng vững, những người khác đều chao đảo. Ngay cả Tam Ca cũng đứng không vững.

Cố Ninh lạnh lùng nói với Tam Ca: “Chiếc xe này không còn chống đỡ được bao lâu, nếu không ra, chúng ta chỉ có đường chết.”

Tam Ca cắn răng nhìn Cố Ninh nói: “Vậy cô nói phải làm sao bây giờ?” Anh ta vừa nói ra lời này, toàn bộ người trên thùng xe đều nhìn về phía Cố Ninh, Trương Dương  cùng mấy người trong đội cứu hộ giật mình nhìn Tam Ca. Tam Ca trong lòng bọn họ vô cùng tài giỏi, không ít lần gặp phải nguy hiểm cũng không bao giờ chùn bước. Vậy mà lúc này lại hỏi Cố Ninh hiện tại nên làm cái gì cũng đủ khiến bọn họ khiếp sợ.

“Tôi cần hai người biết lái xe, hơn nữa phải gan dạ. Còn có ít nhất ba người có khả năng bắn súng cùng tôi lên nóc xe.”

“Vậy thì tôi cùng Chu Lập sẽ lái xe.” Tam Ca nói.

Cố Ninh nhìn về phía người tên Chu Lập kia, chính là người ban nãy đẩy cô khi đi qa xác con tang thi chó săn. Thấy cô nhìn qua liền theo bản năng rụt cổ lại.

Cố Ninh lắc đầu: “Anh ta không được. Tam Ca, anh cũng không được, anh sẽ cùng tôi lên nóc xe.”

Chu Lập thở phào nhẹ nhõm, nhưng Tam Ca lại nhăn mày.

“Tam ca… Em được không?” Lúc này, đầu đinh Trương Dương đột nhiên lên tiếng.

Cố Ninh kinh ngạc nhìn cậu ta một cái, có chút ngoài ý muốn.

Tất cả mọi người đều biết lúc này muốn ra ngoài xe có bao nhiêu nguy hiểm, nói thập tử nhất sinh cũng không quá, nhưng không ngừo Trương Dương ngoài ý muốn lại đứng dậy xung phong.

Tam Ca cũng kinh ngạc nhìn cậu ta một cái, sau đó nhìn về phía Cố Ninh.

Trương Dương cũng khẩn trương nhìn Cố Ninh.

Cố Ninh nhìn Trương Dương một cái, gật đầu, sau đó nói: “Còn một người nữa.” Hai người, bảo đảm vạn nhất.

Ánh mắt Tam Ca quét qua mọi người trong xe, từng người trong đội bị anh ta nhìn đều mất bị mất tự nhiên tránh đi.

“Tôi sẽ đi cùng cậu ấy.” Cuối cùng Trình Minh đứng ra nói, nhưng mắt lại là nhìn Cố Ninh.

Tam Ca dùng ánh mắt tán thưởng nhìn Trình Minh.

Cố Ninh gật đầu nói: “Được.”

Cố Ninh lại nói với Tam Ca nói: “Tam Ca, còn hai người bắn súng tốt.”

Lúc này Tam Ca không cho mọi người có cơ hội, trực tiếp điểm hai cái tên, một là Trần Siêu, một là La Long.

Tam ca nói: “Hai người này không tính là bắn tốt, nhưng cũng là tốt nhất trong đội rồi.”

Cố Ninh gật đầu, ánh mắt quét qua mấy người phía trước, sau đó nói với: “Đạo trưởng, chờ một chút chúng tôi mở cửa xe ra, tôi, Tam Ca còn có Trần Siêu  và La Long ra trước. Chờ có tín hiệu của chúng tôi. Ông cho Trương Dương cùng Trình Minh ra ngoài. Trogn lúc chờ có tín hiệu, mọi người phải bảo đảm không có một con tang thi nào có thể chui vào trong được. Chờ bọn Trình Minh đi ra ngoài, mọi người liền khóa chặt cửa, tuyệt đối không cho tang thi bò vào.”

Cổ đạo trưởng nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, sắc mặt hơi thay đổi, nhưng vẫn nghiêm túc gật đầu nói: “Ngươi yên tâm.”

Cố Ninh nhìn Trương Dương cùng Trình Minh nói: “Chúng tôi sẽ yểm hộ cho hai người đến vị trí đầu xe. Có thể lao ra hay không còn xem bản lĩnh của hai người.”

Trương Dương và Trình Minh đồng thời cảm giác được trách nhiệm nặng nề trên vai, đều gật đầu một cái, vẻ mặt như thấy chết không sờn.

Tam Ca trong lòng hiểu rõ Cố Ninh vì sao lại an bài như vậy liền nói: “Tôi sẽ đi ra đầu tiên, sau đó là Trần Siêu và La Long, chờ chúng tôi lên nóc xe sẽ yểm hộ cô lên.”

Người đi ra ngoài đầu tiên chính là người nguy hiểm nhất, mà người cuối cùng được ba người bảo hộ, đương nhiên là an toàn nhất.

Trước khi đi, mỗi người đều có một băng đạn chứa đầy đạn, lại mang theo băng dự phòng 30 viên.

Tam Ca nín thở nhìn cửa xe, đối Cố Ninh nói: “Tí nữa cô yểm hộ tôi đi lên.”

Cố Ninh hơi sửng sốt, cũng có chút kinh ngạc, không nghĩ tới anh ta vậy mà tín nhiệm mình đến vậy, sau đó trịnh trọng gật đầu một cái.

Tam Ca cũng gật đầu một cái với cô, ánh mắt lần đầu tiên đối với Cố Ninh lộ ý cười nói: “Hẹn trên nóc xe.”

Cố Ninh cũng cười: “Hẹn trên nóc xe.”

Sau đó duỗi tay đem khóa cửa mở ra, rồi mạnh mẽ đem cánh cửa bên phải đẩy ra bên ngoài! Chỉ nghe “bang” một tiếng, cánh cửa Cố Ninh đẩy ra trực tiếp đánh ngã ba con tang thi đang ở ngoài!

“Đi!” Cố Ninh hét lên với Tam Ca!

Tam Ca đã chuẩn bị sẵn, lúc này không chút do dự nào lập tức liền xoay người đi ra ngoài, tay nắm lấy cửa xe bên trái thuận lợi bò lên! Cố Ninh thậm chí còn chưa kịp nhìn thấy tang thi từ đằng xa chạy đến, súng trong tay Tam Ca đã kịp bắn chết mấy con tang thi đang định chộp lấy chân mình!

Bằng! Bằng! Bằng! Bằng! Bằng! Bằng!

Liên tiếp tiếng vang của súng, cùng tiếng gào thét của tang thi! Sau đó là từng con tang thi ngã xuống.

Tam Ca động tác nhanh nhẹn, hơn nữa thân thủ cũng vô cùng lợi hại, hai ba bước liền bò lên nóc xe, sau đó hét lên với bên dưới: “Trần Siêu, La Long mau lên!”

“La… La Long, cậu lên trước đi!” Trần Siêu đột nhiên xoay người đi ra phía sau La Long, đẩy La Long lên phía trước.

“Mẹ nhà cậu!” La Long mắng một tiếng, cũng không chậm trễ nữa thời gian, trực tiếp đem khẩu súng để ra phía sau rồi xoay người trèo ra ngoài, thân thủ anh ta cũng rất tốt, lại còn có Tam Ca ở trên kia tiếp ứng, nháy mắt đã lên tới nóc xe.

Lúc này Trần Siêu theo bản năng nhìn về phía Cố Ninh.

Cố Ninh không có nhìn anh ta, khẩu súng trong tay không ngừng bắn về phía những con tang thi đang có ý đồ tiếp cận xe, lạnh lùng nói: “Anh mà không lên, tôi sẽ ném anh xuống dưới.”

Trần siêu nhìn đám tang thi bên ngoài, lập tức cảm thấy ớn lạnh, đang muốn bước ra ngoài thì đột nhiên có một con tang thi đột phá vòng vây của Cố Ninh bổ nhào vào cửa xe, một đôi tay thối rữa vươn vào trong xe! Trần Siêu sợ tới mức đột nhiên lùi lại, cả người ngã nhào trên mặt đất!

Cố Ninh nhanh chóng tiêu diệt con tang thi, nó lập tức ngã xuống đất.

Bên kia Trần Siêu bị cổ đạo trưởng xách lên quát: “Ngươi còn không mau đi, ta liền ném ngươi xuống cho tang thi ăn!”

Trần Siêu sợ tới mức hét lớn: “Tôi lên! Tôi lên!”

Sau đó run rẩy bám lấy cửa xe trèo ra bên ngoài.

So với thân thủ của Tam Ca cùng La Long, cậu ta hiển nhiên không phải chỉ kém một chút, bám nửa ngày cũng không trèo lên được nóc xe.

La Long ở trên nóc xe quát: “ĐM! Cậu bắt lấy chỗ đang ghồ lên ấy!”

Cố Ninh cũng vô cùng cấp bách, thời gian càng lãng phí, đạn của bọn họ càng ít, mỗi một giây kéo dài, đều sẽ tăng thêm một phần nguy hiểm.

Trần Siêu sợ hãi liền cảm giác hai mắt của mình không thể thấy rõ mọi vật, như thế nào cũng bám được vào chỗ ghồ lên kia, thời gian trôi qua, đột nhiên!

“Bằng!” Một tiếng súng vang lên.

Trần Siêu đột nhiên từ cửa xe ngã xuống, trên đầu có một lỗ máu.

Ngón tay đang bóp cò của Cố Ninh dừng lại, kinh hãi nhìn thi thể của Trần Siêu, mắt cậu ta mở to, đáy mắt còn có một tia không dám tin, sau đó rất nhanh liền bị tang thi bao phủ.

Cố Ninh bỗng nhiên cảm thấy cả người ớn lạnh, đây vẫn là lần đầu tiên cô nhìn thấy người sống ở trước mặt cô bị giết chết. Không giống với bị tang thi cắn chết, cách chết này càng làm cho Cố Ninh cảm thấy lạnh lòng.

Nhưng lúc này cô cũng không có thời gian để suy nghĩ quá nhiều, đầu tiên đem khẩu súng đeo ra phía sau, sau đó xoay người leo ra ngoài.

Lập tức có người bổ sung vào vi trí của cô, hướng tới đám tang thi bên ngoài mà nổ súng, yểm hộ cho cô.

Cố Ninh liếc mắt một cái liền thấy được chỗ ghồ lên mà Trần Siêu tìm nửa ngày cũng không thấy, duỗi tay bắt lấy, sau đó ra sức leo lên.

Vô số tang thi phát ra tiếng kêu hưng phấn ở bên tai vang lên, khiến cô cảm thấy từng đợt run rẩy, có thể tưởng tượng, nếu cô liền như vậy mà ngã xuống, kết quả không khác Trần Siêu là mấy, nháy mắt liền bị tang thi bao phủ xé thành từng mảnh. Nhưng loại sợ hãi này càng làm cô có thêm sức mạnh nắm chặt vào điểm ghồ lên kia, cô thậm chí còn không cảm nhận được đau đớn từ vết thương trên tay, liền nắm lấy bàn tay đang duỗi ra của La Long. Ngay khi La Long định kéo cô lên! Một bàn tay lạnh lẽo, nhớp nháp đã bắt được mắt cá chân của cô! Sau đó kéo mạnh cô xuống dưới!