Thế Giới Song Song - Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương

Chương 17: Gặp nạn 1




Cố Ninh đi cuối cùng, lúc đi ngang qua con tang thi kia theo bản năng cúi đầu nhìn xuống, sau đó bước chân cô liền dừng lại. Cô cúi xuống, thò hai bàn tay đang bị còng vào đầu con tang thi, từ trong não nó lôi ra một hạt nhỏ như trân châu màu xanh lục. Không đợi Cố Ninh nhìn kỹ, phía sau liền có người đẩy cô một cái, không kiên nhẫn quát lớn nói: “Nhanh lên! Làm gì mà chậm thế!”

Cố Ninh bị đẩy liền lảo đảo một chút, thuận tay đem hạt trân châu màu xanh lục kia nhét vào túi áo. Sau đó quay đầu nhìn liếc nhìn người đàn ông khoảng hai lăm tuổi, mặc một bộ quần áo màu xanh nước biển một cái, ánh mắt lãnh đạm, không hề ẩn chứa phẫn nộ hay bất mãn nào.

Nhưng khi nhìn vào mắt cô, người đàn ông liền cảm thấy sống lưng lạnh lẽo vô cớ, trong lòng có chút hoảng hốt, nhưng miệng vẫn cứng rắn quát: “Nhìn cái gì?! Đi đi! “

Chờ ở bên ngoài xe là hai chiếc xe quân đội màu xanh lục.

Cố Ninh đại khái đoán được sao bọn họ lại có súng.

Bên cạnh xe quân đội quân có vài người đang đứng, nhìn thấy đám Cố Ninh liền nói với người đàn ông đứng đầu: “Tam Ca, thu hoạch không nhỏ nha.”

“Đừng nói nữa, một người đã chết. Bên trong có một con tang thi chó săn. Nếu không phải bọn tôi phản ứng nhanh, không chừng không chỉ chết một người.” Người đàn ông được gọi là Tam Ca cau mày nói.

Mấy người từ nóc bò xuống giật mình nói: “Cái gì? Tang thi chó săn? Chó săn cũng biến thành tang thi?!”

Tam Ca như cũ nhíu chặt mày: “Đúng. Hơn nữa, một phát đạn bắn vỡ đầu cúng chưa giết chết được nó. Tạm thời không đi đâu nữa, trước hết về điểm tập kết báo cáo với Bạch Lang Hội đã.”

Mấy người kia thấy Tam Ca vẻ mặt vẻ mặt nghiêm túc, đều có chút biến sắc, vội vàng lên xe. Sau đó đem bọn người Trình Minh lên xe.

“Sao lại có người bị thương? Bạch Lang lão đại không phải nói không tiếp nhận người bị thương người sao?” Một cậu trai khoảng hai mươi tuổi, tóc húi cua đang muốn kéo Cố Ninh lên xe liền nhìn thấy hai tay đang bị còng cùng vết thương của Cố Ninh mà sửng sốt, quay đầu hỏi Tam Ca đang chuẩn bị lên xe.

Tam Ca liếc mắt nhìn cậu ta sau đó nói: “Sao, nhiều người như vậy mà sợ một cô gái à? Nếu có biến thành tang thi thì mấy cậu vẫn kịp ứng phó.” Kỳ thật, vốn dĩ dựa theo quy củ của điểm tập kết, chỉ bị thương đều không cho phép tiến vào. Dù không biết tại sao, khi anh ta hỏi những ai là người lãnh đại, mọi người đều nhìn về phía Cố Ninh khiến anh cảm thấy cô gái này thoạt nhìn tuổi còn trẻ nhưng không hề đơn giản. Càng không đơn giản chính là, những người khác khi nhìn thấy súng trong tay bọn họ ít nhiều đều có chút khẩn trương, nhưng trong mắt cô không có nửa điểm khẩn trương hay sợ hãi, không phải làm bộ trấn định, mà là cô thật sự không sợ bọn họ. Hơn nữa, ánh mắt mọi người xung quanh nhìn cô như có điểm dựa dẫm, theo bản năng anh cảm thấy mình nhất định phải mang người này về.

Sau khi Cố Ninh lên xe, liền có người đem tay cô mở một bên còng ra rồi còng vào góc xe. Cố Ninh nhất thời không biết nói gì, nhưng xe cũng đã lên rồi nên cô cũng không có ý kiến.

Tam Ca cũng đi theo lên xe, ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần.

Ngay sau đó, cửa xe bị đóng lại.

Trong xe bỗng chìm trong bóng tối.

Không khí trong xe thập phần nặng nề.

Cố Ninh bị an bài ngồi ở một góc trong cùng, đối diện cô là anh chàng đầu đinh, có chút khẩn trương, dường như chỉ cần Cố Ninh có chút biểu hiện sẽ biến thành tang thi liền sẽ không chút do dự bắn vỡ đầu cô.

Rất nhanh, xe bắt đầu chuyển bánh.

Trong ánh sáng mờ ảo, Cố Ninh từ trong túi lấy ra hạt trân châu đã nhặt được ở trong đầu con tang thi chó săn, ánh sáng mờ ảo cũng không làm cản trở cô ngắm nhìn nó. Hạt trân châu có màu xanh lục trong, kích cỡ chỉ như viên bi mà cô hay chơi hồi nhỏ, lúc này đnag nằm trên tay cô, màu xanh lục lưu chuyển, như ẩn chứa sức sống mãnh liệt.

Hơn nữa, trông rất ngon…

Cố Ninh bị suy nghĩ của chính mình làm cho hoảng sợ, ăn? Sao có thể… Đây chính thứ được lấy ra từ đầu của tang thi, nghĩ tới việc nó dính đầy thịt thối rữa, Cố Ninh cảm thấy có chút buồn nôn, vội vàng đem nó cất vào trong túi, ngăn chặn ý nghĩ “đáng sợ” của mình.

“Tôi có thể hỏi anh vài câu không?” Cố Ninh đột nhiên nói chuyện với anh chàng đầu đinh phía đối diện.

Đầu đinh nhìn thoáng qua Tam Ca, thấy anh ta ý ngăn cản mới cẩn thận nhìn Cố Ninh nói: “Chuyện gì?”

Cố Ninh hỏi: “Các anh đã tiến hành tìm kiếm người sống sót bao lâu rồi?”

Đầu đinh thấy Cố Ninh hỏi chuyện này có chút thả lỏng, sau đó nói: “Hơn nửa tháng.” Cậu ta có chút tự hào nói: “Điểm tập chúng tôi đã có vài ngàn người. Cứu hộ đội cũng có vài trăm người. Điểm tập kết mỗi ngày đều sẽ phái người đi tìm những người còn sống sót, sau khi tìm được sẽ đưa về đó.”

Cố Ninh hỏi: “Vậy lúc mấy người tìm kiếm bên ngoài có thấy cặp  vợ chồng trung niên không? Nữ mặc một cái váy đen, nam mặc môt cái áo thun xám, đeo kính cận, một bên đã kính đã bị vỡ, hơn bốn mươi tuổi, đùi phải bị thương.”

Đầu đinh nghiêm túc nghĩ sau đó nói: “Tôi cũng không lớn nhớ lắm, nhưng nếu thực sự bị thương thì chỗ chúng tôi tập kết không nhận bị thương người.” Cậu ta nói tới đây, dừng một chút, cường điệu nói: “Cô là trường hợp đặc biệt.”

Cố Ninh đột nhiên thất vọng.

Cổ đạo trưởng bên cạnh hỏi: “Cố Ninh, ngươi đang tìm tin tức của ba mẹ sao?”

Cố Ninh gật gật đầu, tang thi chó săn tồn tại làm thế giới này càng thêm nguy hiểm, cũng làm cho tâm tình của cô càng thêm nặng nề, lúc này tia hy vọng lại tan biến, khiến cho sắc mặt cô có chút khó coi.

“Đã qua mười phút, có thể tháo còng tay ra chưa?” Trình Minh đối với Tam Ca đang nghỉ ngơi bên kia nói.

Tam Ca mở mắt một chút, nhìn thoáng qua Cố Ninh, sau đó nói với người đàn ông ngồi bên cạnh: “Mở còng tay cho cô ấy đi.”

Người đàn ông kia liền cầm chìa khóa đi tới, vừa tới đi đến trước mặt Cố Ninh thì đột nhiên! Xe đang chạy bất ngờ rung lắc dữ dội rồi dừng lại, theo quán tính người đàn ông kia bị hất đập vào vách xe, đau kêu một tiếng, chìa khóa trong tay anh ta lập tức rơi cạnh chỗ ngồi của đầu đinh.

Người trong xe đều ngã trái ngã phải, mấy nữ sinh sợ hãi hét lớn.

Cố Ninh trong lòng liền cảm giác căng thẳng, một dự cảm xấu dần xuất hiện.

“Có chuyện gì vậy?!” Chỉ thấy người đang ngồi cạnh cửa, Tam Ca đột nhiên từ trên chỗ ngồi đứng lên, lấy bộ đàm ra gọi: “Trần Hạ, xảy ra chuyện gì!”

Bộ đàm bên kia truyền đến âm thanh ồn ào cùng giọng một người đàn ông, hiển nhiên cũng đang không hiểu chuyện gì xảy ra: “Tam Ca, em cũng không biết chuyện gì, xe phía trước đột nhiên dừng lại.”

Tam Ca chau mày, lại nói với người trong bộ đàm: “Triệu Kiệt! Triệu Kiệt! Sao lại dừng xe? Bên cậu xảy ra chuyện gì à?”

Bên kia là một mảng yên tĩnh.

Sự im lặng này khiến cho bầu không khí trong xe trở nên căng thẳng, khó chịu.

Đúng lúc này! Đột nhiên, “bang!” Một tiếng vang lớn!

Trên nóc xe bị một thứ gì nện mạnh xuống, phát ra một âm thanh đinh tai nhức óc.

Mấy nữ sinh sợ tới mức hoa dung thất sắc, lớn tiếng hét.

“Tất cả im miệng cho tôi!” Tam Ca hét lớn một tiếng.

Tiếng hét chợt im bặt.

Ngay sau đó, tiếng “bang, bang” trên nóc xe vang lên không dứt bên tai, tiếp đó là tiếng súng vang lên liên tục, cùng lúc đó bộ đàm trong tay có tiếng hét lớn: “Tam Ca! Có tang thi! Rất nhiều… A!!!!” Sau đó giọng nói liền dừng lại, theo sát sau đó chính là tiếng kính vỡ vụn và âm thanh kêu la thảm thiết.

Trong xe, không khí bất an đã lên đến đỉnh điểm, sắc mặt mọi người đều không được tốt. Mấy nữ sinh mặt vốn dĩ đã trắng bệch lúc này càng không còn một tia huyết sắc. Tất cả đều ngồi sát về phía Cố Ninh ở trong góc, Hoàng Mộng Dao ngồi cạnh Trình Minh, tuy rằng sắc mặt cô sợ tới mức trắng bệch, nhưng cũng không la hét. Trình Minh và mấy nam sinh đều có chút kinh hoàng nhưng vẫn cố trấn định. Đội cứu hộ tất cả đều nắm chặt súng trong tay, sắc mặt cổ đạo trưởng cũng tái xanh.

“Giúp tôi tháo vòng tay nhanh.” Cố Ninh trấn định nói với đầu đinh bên cạnh.

Đầu đinh không biết làm sao nhìn qua Tam Ca, anh ta trừng mắt nhìn cậu một cái nói: “Nhìn tôi làm gì! Tháo còng tay cho cô ấy đi!”

Đầu đinh lúc này mới nơm nớp lo sợ cầm chìa khóa tới mở khóa cho Cố Ninh, tay run run không thể tra khóa vào ổ. Cố Ninh vô cùng kiên nhẫn không có thúc giục, dưới tình huống này, sợ hãi là chuyện bình thường.

Người không bình thường nhất chính là cô, rất quái dị, cô cho rằng mình sẽ cảm thấy vô cùng sợ hãi, nhưng trừ bỏ khẩn trương ra, cô không thấy sợ chút nào, ngoài ý muốn là vô cùng bình tĩnh.

Sự bình tĩnh, điềm đạm của cô khác hẳn với mấy nữ sinh đang run bần bật vì sợ kia hoàn toàn khác nhau làm Tam Ca chú ý tới.

Đầu đinh cuối cùng cũng đã mở được còng ra cho Cố Ninh.

Tay Cố Ninh được tự do, phản ứng đầu tiên là cởi bỏ ba lô sau lưng, sau đó từ bên trong lấy ra một cái khăn quàng cổ, cuốn vòng quang cổ sau đó thắt nút lại. Đến khi không còn lộ một chút da thịt nào cô mới đi đến trước mặt Tam Ca nói: “Tôi muốn có một khẩu súng, đồng thời, tôi cần anh chỉ cách dùng.”