Thế Giới Song Song - Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương

Chương 14: Tang thi chó săn




Cửa chính ngôi nhà đang khép hờ, phảng phất như chờ đợi bọn họ tiến vào, lại không nhìn rõ được tình hình bên trong.

Vừa vào đến sân, cảm giác nơi này tương đối an toàn, mọi người liền đều thả lỏng tinh thần, tức khắc cả người đều không còn lực.

Người đeo kính đen, Trương Siêu giống như một bãi bùn mềm, liền ngồi vật ở trên mặt đất: “A, tôi không chịu được nữa rồi!”

Những người khác cũng không chống đỡ được, tất cả đều ngồi ở trên mặt đất nghỉ ngơi.

Trình Minh cũng ngã xuống mặt đất, che ngực kịch liệt thở dốc.

Cổ đạo trưởng càng quá đà, trực tiếp giang rộng chân tay như chữ ‘大’ nằm xuống, một ngón tay cũng không muốn động. Ông vốn dĩ cũng đã ở tuổi lục tuần, thể lực đương nhiên không còn tốt như người trẻ tuổi, cảm giác phổi như muốn nổ tung.

Ngẫm lại những gì trải qua sáng hôm nay, cổ đạo trưởng vẫn còn sợ. Lúc đó, bọn họ căn bản vẫn còn ngủ trong nhà để xe. Ngày hôm qua, một đội ngũ năm người được phái đi sưu tầm vật tư, nhưng khi về, chỉ còn ba người. Loại tình huống này thường xuyên xảy ra nên bọn họ cũng không để ở trong lòng, tiếp tục ngủ.

Kết quả rạng sáng hôm nay, tầm năm giờ, mọi người còn đang ngủ say, cửa nhà để xe bị tiếng gõ vang lên đánh thức.

Quả nhiên là hai người hôm qua không về, họ nói là gặp phải tang thi nên phải trốn cả đêm, tới bây giờ mới dám trở về.

Người phụ trách kiểm tra cũng đang trong cơn buồn ngủ nên tùy tiện kiểm tra một chút liền thả bọn họ vào.

Kết quả trong này đám người này có người bị tang thi cắn mà không dám nói ra, đến khi có người bị cắn kêu lên mọi người mới bừng tỉnh, nhà để xe liền trở nên rối loạn. Có người trong lúc hoảng loạn đem cửa cuốn mở ra, mọi người phía sau tiếp chạy ùa ra bên ngoài, vừa lúc đụng phải đàn tang thi du đãng ở khu vực lân cận, sau đó chính là một trận truy đuổi.

Kỳ thật, lúc ấy ở nhà để xe, số người bị cắn chỉ có vài người mà thôi, nơi đây tốt xấu gì cũng có vài trăm người, lúc ấy chỉ cần trấn định hơn một chút, cũng không đến mức chật vật như vậy.

“Chỉ lo chạy, thứ gì cũng chưa lấy, như thế nào cũng thấy xui xẻo.” Tiếu Vân Vân mây đen đầy mặt nói.

Đầu đinh Dương Duy nói: “Bảo vệ được cái mạng này là tốt lắm rồi, vừa rồi tôi còn cho rằng mình sẽ chết ở đó.”

Hoàng Mộng Dao nghe vậy khẽ run lên, nhớ tới chính mình lúc đó tuyệt vọng cùng sợ hãi như thế nào, đến giờ vẫn còn có chút lòng còn sợ hãi. Cô nhịn không được liền đem ánh mắt nhìn về phía người đang ngồi xếp bằng ở góc phía xa, Cố Ninh.

Cố Ninh tìm một góc rồi ngồi xuống, thả lỏng hai chân. Cô đã chạy cả đêm, buổi sáng hôm nay lại bị tang thi đuổi theo suốt hơn một giờ, cũng giết không ít tang thi. Vừa rồi thần kinh cùng cơ bắp vẫn luôn căng chặt ngược lại không cảm giác được cái gì, lúc này thả lỏng một lúc, lại cảm giác được cả người đều mềm nhũn ra, cử động ngón tay cũng có chút khó khăn.

“Chị bị thương?!”

Đột nhiên, một giọng nữ kinh thanh kêu lên.

Lập tức liền đem ánh mắt mọi người đều dồn về đây, chỉ thấy Hoàng Mộng Dao giật mình nhìn Cố Ninh, vì thế ánh mắt mọi người bản năng nhìn phía cô.

Cố Ninh cúi đầu nhìn thoáng qua tay mình, bàn tay dính đầy máu, nhưng cô lại không cảm thấy đau đớn một chút nào, chỉ cảm thấy từ bàn tay truyền đến từng đợt tê dại.

Trương siêu theo bản năng hô to: “Chị bị tang thi cắn?!”

Một lời buột miệng này thốt ra nói lập tức khiến cho không khí trong sân trở nên có chút quái dị.

“Không phải, bị dao cắt phải.” Cố Ninh nhìn cậu ta một cái, sau đó chậm rãi nói. Vết thương này là lúc cô đang bị tang thi bao vây, dao chém vào xương tang thi bị kẹt không thể rút ra, dưới tình thế cấp bách cô đành phải lấy tay kéo lưỡi dao ra.

Cố Ninh nói xong câu nói kia, liền gian nan dùng tay còn lại kéo khóa ba lô, sau đó ở bên trong lục một hồi thì lấy ra một lọ cồn, vặn ra chuẩn bị đổ lên miệng vết thương.

“Để tôi làm cho.” Hoàng Mộng Dao đột nhiên đi tới, lấy lọ cồn trên tay Cố Ninh, cô nhìn Cố Ninh một cái, rồi nhanh chóng cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Trước kia ở trường, tôi từng học qua khóa học hộ lý.”

Cố Ninh có chút kinh ngạc nhìn cô ta một cái, sau đó gật đầu nói: “Cảm ơn.”

Cố Ninh đã chuẩn bị đầy đủ các loại dược phẩm cho những tình huống như thế này. Hoàng Mộng Dao tuy rằng trong lòng nghi hoặc, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, chỉ an tĩnh giúp Cố Ninh xử lý miệng vết thương. Dùng miếng bông dính cồn rửa sạch miệng vết thương, động tác thập phần cẩn thận.

Lúc này cô cảm thấy thật ra Cố Ninh so với lần đầu tiên gặp mặt, cũng không đáng ghét lắm.

Cồn không cẩn thận thấm vào bên trong vết thương, lập tức truyền đến một trận đau đớn kịch liệt, Cố Ninh nhịn không được nhíu mày lại. Sau khi lau hết vết máu xung quanh liền lộ ra một vết thương to bằng ngón tay út, từ vết thương có thể thấy cả xương. Cổ đạo trưởng ngồi một bên xem mà trong lòng run sợ, nhìn vết thương như thế này hẳn là không phải vừa mới bị, vậy mà vừa rồi cô còn giết được tang thi, ông liền cảm thấy hoảng sợ. Ông nhịn không được quan sát biểu cảm của Cố Ninh, cô từ đầu tới cuối cũng không kêu một tiếng, kể cả lúc bị cồn thấm vào vết thương, cô cũng chỉ hơi cau mày.

Trình Minh ở một bên xem đến hai đầu lông mày đều gắt gao mà nhăn lại, biểu cảm trên mặt thoạt nhìn so Cố Ninh bị thương còn đau đớn hơn.

“Miệng vết thương quá sâu, tốt nhất là đến bệnh viện khâu lại.” Hoàng Mộng Dao nghiêm túc giúp Cố Ninh dùng băng gạc băng bó miệng vết thương, sau đó nói. Những lời này vừa nói xong, cô mới ý thức được tình huống bây giờ là như thế nào, hiện tại còn có bệnh viện? Nơi nơi đều có tang thi chiếm đóng.

Cố Ninh thử cử động bàn tay, cảm nhận được miệng vết thương xé rách đau đớn, cô liền nhíu mày, tay phải cầm đao bị thương như thế này, đối cô ảnh hưởng rất lớn.

“A, Cố Ninh. Ngươi mấy ngày nay chạy đi đâu? Ngày đó khi ta tỉnh dậy, liền không thấy ngươi. Còn tưởng rằng ngươi bốc hơi rồi.” Cổ đạo trưởng đột nhiên nói.

Mắt Cố Ninh chợt lóe lên, sau đó nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Tôi vội đi tìm người, cho nên đi trước.” Cô nói rồi đeo ba lô ra sau lưng, đứng dậy, nhìn thoáng qua bàn tay đang được băng bó, nhịn không được nhíu mi lại.

“Tôi vào bên trong tìm xem có gì ăn được không, đói chết mất!” Một lúc sau, Dương Duy bò dậy định mở cửa.

Đúng lúc này, Cố Ninh liền cảm nhận trong không khí pha giữa mùi nồng đậm của hoa quế hương kia là một mùi hôi thối đặc trưng.

“Cẩn thận!”

Cố Ninh đột nhiên hét lên!

Nhưng đã không còn kịp nữa.

Cửa chính không biết từ bao giờ đã bị mở ra, đột nhiên vụt ra một bóng dáng màu vàng xám! Một phát trực tiếp cắn vào đùi Dương Duy! Sau đó mạnh mẽ quăng cậu ta lên! Mọi người chỉ nghe được tiếng kêu thảm thiết của Dương Duy, sau đó ‘thứ kia’ đã kịp bắt lấy cậu ta ăn ngấu nghiến!

Tất cả mọi người, đang ngồi đang nằm đều vội vã từ mặt đất đứng lên, vô cùng khiếp sợ nhìn ‘thứ kia’ đang ăn thịt Dương Duy!

Cổ đạo trưởng hoảng sợ nói: “Đây là cái quỷ gì vậy?!”

‘Thứ kia’ có hình dạng nửa tang thi nửa chó săn, vô cùng to lớn!

Nói đúng ra, là một con tang thi chó săn.

Lông trên người nó không khác biệt lắm, chỉ có phần đầu thì thối rữa vô cùng nghiêm trọng.

Con tang thi chó săn kia túm chặt lấy Dương Duy, xé thêm một miếng thịt lớn trên đùi của cậu ta, đem kia miếng thịt đầy máu tươi nuốt vào bụng. Sau đó nâng đôi mắt màu xanh lục nhìn xung quanh sân trong ánh mắt hoảng sợ của mọi người, cổ họng đã thối rữa phát ra âm thanh hưng phấn, gầm nhẹ. Một miệng đều là máu tươi, thoạt nhìn muốn bao nhiêu đáng sợ liền có bấy nhiêu.

Cố Ninh lúc này cũng biến sắc, theo bản năng nắm chặt dao trong tay. Khẩn trương quan sát tính hình, tìm thời cơ đánh lại tang thi chó săn.

Con tang thi kia dùng đôi màu xanh lục nhìn bọn cô chằm chằm, không ai dám cử động, cảm giác chỉ cần hơi chút động đậy, con tang thi chó săn liền sẽ xông sang đây.

Mọi người vừa rồi đều thấy được tốc độ con tang thi bắt được Dương Duy, quả thực rất đáng sợ, bọn họ không dám chắc liệu bọn họ có kịp chạy trốn hay không!

Mà lúc này Dương Duy còn đang giãy giụa, vẫn luôn không ngừng kêu cứu mạng, nhưng không ai dám động thủ.

Mọi người, bao gồm cả Cố Ninh lúc này đều thực sự sợ hãi.

Cổ đạo trưởng cố kiềm chế run rẩy, đè thấp thanh âm hỏi Cố Ninh đứung bên cạnh: “Cố Ninh… Hiện, hiện tại chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Ông đã cố gắng nói nói nhỏ lại, nhưng đột nhiên liền thấy ánh mắt xanh lục nhìn chằm chằm lại đây, bộ mặt tràn đầy hung ác!

Cổ đạo trưởng sợ tới mức mặt tức khắc trắng bệch!

Cố Ninh cũng sợ tới mức vội vàng đem dao trong tay giơ lên!

Đúng lúc này! Một cô gái nhát gan đột nhiên không chịu được nữa liền thét chói tai! Sau đó nổi điên chạy về phía cánh cổng sắt!

Cùng lúc với động tác của cô ta, con tang thi chó săn cũng cử động! Nó tru lên một tiếng, như là một tiếng sấm đánh, hướng tới cô gái kia lao đến!

Nhưng cũng vào lúc này! Cố Ninh xem chuẩn thời cơ, hét lớn: “Mau, vào nhà!”

Sau đó, mọi người lập tức hướng tới cửa chính chạy tới!

Cổ đạo trưởng cùng Trình Minh gần Cố Ninh nhất, bọn họ còn chưa kịp phản ứng, nhưng vẫn theo bản năng liều mạng chạy theo Cố Ninh!

Đây chính là khảo nghiệm năng lực phản ứng của mọi người!

Cố Ninh là người đầu tiên chạy vào trong, ngay sau đó là Trình Minh và cổ đạo trưởng, tiếp theo, không ngờ chính là Hoàng Mộng Dao, cô cũng cơ hồ phản xạ có điều kiện chạy theo Cố Ninh vào trong nhà! Lúc này, cô gái kia vừa mới kịp chạy đến cửa sắt đã bị tang thi chó săn lao tới đè xuống mặt đất, tiếng kêu còn chưa kịp phát ra đã bị một phát cắn đứt yết hầu!

Xử lý xong cô gái, nó liền quay lại nhìn đám Cố Ninh đã vọt vào trong nhà. Giống như bị chọc giận, liền lập tức buông ra cô gái kia ra lao thăngt về phía bên này! Mà lúc này, còn một nam sinh ở bên ngoài chưa kịp chạy vào ——

“A!!!!!” Chỉ nghe được tiếng hét thảm thiết! Khuôn mặt cậu ta trở nên hoảng sợ! Người đáng nhẽ đang nằm trên mặt đất, Dương Duy đột nhiên duỗi tay bắt lấy mắt cá chân của cậu ta. Cậu ta vừa mới liều mạng đạp cánh tay ra, còn chưa kịp chạy về phía trước một bước, liền bị tốc độc khủng khiếp của con tang thi cẩu phía sau xông tới đánh gục trên mặt đất! Cùng lúc đó, Cố Ninh không chút do dự đem cửa chính đóng lại, lấy thanh ngang chặn cánh cửa. Ngay sau đó, bên ngoài liền vang lên một âm thanh lương.

Tiếu Vân Vân bưng kín miệng, cùng với mấy cô gáo xung quanh bị làm cho hoảng sợ khóc nức nở.

Hoàng Mộng Dao sắc mặt trắng bệch, nhưng không hề rơi một giọt nước mắt.

Cố Ninh còn chưa kịp thở phào một hơi, thì đột nhiên ngoài cửa phát ra một tiếng vang lớn! Cố Ninh còn đang chống tay trên cửa liền bị rung mạnh theo! Chắc chắn là con tang thi chó săn đang phẫn nộ, bắt đầu lao vào cánh cửa! Mấy nữ sinh đang khóc đều bị dọa liền im lặng.

Bọn họ còn chưa kịp làm gì! Lần va chạm thứ hai liền vang lên lần nữa!

Con tang thi kia có thân hình vô cùng to, nên lực va đập cũng mạnh vô cùng!

Nó mới va chạm một chút mà đã khiến thanh ngang chắn cửa đã biến dạng.

Cố Ninh không nghĩ nhiều, vội vàng dùng tay gắt gao chặn lại cửa, cả người đều bị lực va đập kia làm cho trấn động, cô nhìn thoáng qua thanh ngang, trong lòng liền cảm thấy không ổn, sau đó nói với cổ đạo trưởng, Trình Minh và mấy cái nam sinh còn lại hô: “Mau đem cái tủ lạnh bên kia qua đây!”

Lại với mấy cô gái bị dọa cho sợ hãi giận dữ hét: “Mau tới đây hỗ trợ!”

Hoàng Mộng Dao là người phản ứng đầu tiên, cô không chút do dự chạy tới dùng tay đè lại cáng cửa bên kia, mấy cô gái bị Cố Ninh trừng mắt cũng vội vàng lại đây hỗ trợ chặn cửa chính.

Có một người nữ sinh một bên chặn cửa một bên khóc lóc hỏi: “Chúng ta sẽ không chết ở đây chứ?”

“Ngậm lại cái miệng thối của cô đi!” Hoàng Mộng Dao đột nhiên tức giận, quát cô ta.

Nữ sinh lập tức ngậm miệng, liều mạng dùng sức chặn cửa.

Bên kia, ba nam sinh đang cố gắng đẩy tủ lạnh lại đây, mà cổ đạo trưởng cùng Trình Minh còn đem thêm cả kệ TV, lấp kín cửa ra vào.

Cố Ninh không yên tâm, lại kéo thêm sô pha cỡ lớn lại đây, giữ cho đồ đang chặn cửa không bị đổ.

Xong xuôi, lúc này mọi người mới nhẹ nhàng thở ra, nằm liệt ngồi xuống.

Nhưng Cố Ninh hoàn toàn không có tâm tình này, ngoài cửa tang thi chó săn căn bản không hề có dấu hiệu dừng, vẫn liên tục đâm mạnh vào cửa, tựa như không phá được cửa sẽ không chịu bỏ qua.

Từng tiếng tông cửa làm mọi người ở bên trong run sợ.

Cố Ninh không kịp nghỉ ngơi, nhanh chóng xem xét tình huống xung quang một cách rõ ràng, trừ bỏ phát hiện mấy thi thể đã bị gặm chỉ còn xương, không hề có thứ gì khác. Cô lại quay trở lại đại sảnh, sắc mặt vô cùng khó coi nói với những người đang nằm dưới đất: “Nơi này không có cửa sau, chúng ta bị kẹt rồi.”