Thế Giới Song Song - Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương

Chương 10: Trên đường




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Còn tưởng tinh lực thật sự tốt như vậy.” Phương Pháp lắc đầu, sau đó chuyên chú nhìn hai bên đường có chiếc xe buýt vàng nào không.

Xe một đường duy trì tốc độ đi về phía trước, qua tầm một tiếng, anh nhìn thấy đường ở phía trước đều bị chặn lại, chật kín cả con đường.

“Chuyện gì đây?” Phương Pháp nói, chậm rãi lái xe qua rồi ngừng lại. Theo bản năng nhìn sang Cố Ninh, liền nhìn thấy cô trợn tròn mắt ngồi bên cạnh, không biết đã tỉnh lúc nào.

“Em dậy từ bao giờ vậy?” Phương Pháp giật mình hỏi.

“Vừa mới.” Cố Ninh tỉnh lại hướng mắt nhìn đồng hồ, cô mới ngủ chưa đến một tiếng, nhưng lại không có một chút cảm giác buồn ngủ nào.

“Phía trước không biết đã xảy ra chuyện gì, xe đều bị chặn lại hết rồi. Em ở trên xe chờ anh đi hỏi một chút.” Phương Pháp nói xong liền cẩn thận mang theo đao, mở cửa xe đi ra ngoài.

Anh đi đến chiếc xe gần nhất, gõ cửa sổ xe.

Bên trong không có chút phản ứng nào, giống như bên trong căn bản không có ai.

Phương Pháp lại liên tiếp gõ cửa mấy xe khác cũng không có ai đáp lại, sau đó, anh thấy một chiếc xe việt dã.

Chiếc xe việt dã màu đỏ rực, vô cùng bắt mắt. Hơn nữa chiếc xe này rất lớn, so với các xe khác xung quanh như một con quái thú khổng lồ phá lệ xông ra. Vậy mà nơi đây lại có một chiếc khải hách đoạt lấy giả?! (Hự, thực sự tớ cũng không biết đây là xe gì luôn á, bạn nào biết comment ở dưới giúp tớ nhé)

Phương Pháp kinh ngạc cảm thán một chút, sau đó liền chuẩn bị vòng qua đi gõ xe khác. Anh vừa mới cất bước đi, liền bị một âm thanh gọi lại: “A! Cái anh cảnh sát kia, từ từ!”

Phương Pháp có chút kinh ngạc xoay người, lại nhìn thấy cửa sổ chiếc xe kia mở xuống, bên trong là một cô gái có mái tóc quăn đỏ rực vô cùng xinh đẹp, thoạt nhìn thực sự diễm lệ. Anh có hơi sửng sốt, trên mặt lộ ra một chút nghi vấn. Cô ta có chút bất mãn nhìn Phương Pháp nói: “Anh như thế này là sao? Tôi thấy anh qua xe nào cũng hỏi, như thế nào mà đến xe tôi nơi này liền bỏ đi. Chẳng lẽ cảm thấy tôi cùng đám người nhát gan đó là một loại sao?”

Phương Pháp cảm thấy hơi xấu hổ, sau đó nói: “Xin lỗi, cô thật tốt. Tôi chính là muốn hỏi một chút, phía trước đã xảy ra chuyện gì mà mọi người đều dừng lại vậy?”

“Chặn đường cướp bóc.” Mỹ nhân tóc đỏ khinh miệt nói: “Có người lấy mấy chiếc xe chặn ngang đường phía trước, giao đồ mới có thể đi.”

Phương Pháp có chút không kịp phản ứng lại: “Giao đồ? Giao thứ gì cơ?”

Mỹ nhân tóc đỏ vẻ mặt ngươi thật ngốc nhìn Phương Pháp liếc mắt một cái, sau đó nói: “Hiện tại thế giới đã bị như thế này, cướp bóc còn có thể đoạt cái gì? Đương nhiên là đồ có thể ăn!” Nói xong cau mày khó chịu nói: “Nếu không phải phía trước đỗ nhiều xe như vậy, tôi đã sớm trực tiếp đâm lên.”

“Bọn họ có bao nhiêu người?” Phương Pháp hỏi.

“Người thật ra không nhiều lắm, nhưng trong tay bọn họ có súng. Như thế nào, cảnh sát đại ca, anh có muốn đi bắt tội phạm không?” Mỹ nhân tóc đỏ cười nói.

Phương Pháp chân mày cau lại, hắn làm cảnh sát trời sinh liền đối với hai chữ tội phạm này có chút mẫn cảm, nhưng trong lòng anh lại nhận ra rõ ràng thế giới hiện tại đã thành loại gì, pháp luật cùng chính nghĩa đã không còn được tuân thủ, bây giờ chỉ có vũ lực quyết định tất cả. Làm sự cố chấp trong lòng anh có chút khó chịu. Hắn nói cảm ơn liền xoay người đi trở về.

Mỹ nhân tóc đỏ cảm thấy không thú vị liền nâng cửa sổ lên.

“Đã hỏi thăm rõ ràng.” Phương Pháp trở lại trong xe, cùng Cố Ninh nói: “Phía trước có người dùng xe chặn lại, muốn đi qua phải giao ra đồ ăn.” Anh dừng một chút nói: “Hơn nữa, bọn họ còn có súng.”

Cố Ninh hỏi: “Giao nhiều hay ít?”

Phương Pháp lắc đầu nói: “Không biết.”

Sau đó liền nhìn thấy Cố Ninh từ ba lô chọn mấy cái bánh mì bé còn có lạp xưởng nhét hết vào trong túi, sau đó chui ra ghế ngồi phía sau giấu đi.

Đến khi trở lại chỗ ngồi, nói với Phương Pháp: “Nếu một chút nữa phải giao đồ, phải nói tất cả đồ chúng ta có đều ở đây.”

Phương Pháp lo lắng nói: “Nếu bọn họ lục soát xe thì sao bây giờ?”

“Sẽ không đâu.” Cố Ninh nói: “Đây không phải cướp tiền, hơn nữa cũng không có ai đem toàn bộ tiền mang bên người. Nhưng hiện tại không giống vậy, đồ ăn chính là sinh mệnh, thà họ nộp một chút rồi đi cho mọi việc êm thấm. Hơn nữa nhiều xe như vậy, mỗi chiếc giao ra một chút cũng đủ bọn họ ăn, không cần thiết vì một chút đồ ăn mà liều mạng, thế thì mất nhiều hơn được.”

Phương Pháp gật gật đầu, tán đồng ý kiến của Cố Ninh: “Cũng đúng.”

“Sắc mặt của anh không được tốt.” Một lát sau Cố Ninh nhìn anh nói.

“Không sao, không có việc gì.” Phương Pháp miễn cưỡng cười cười.

Cố Ninh trầm mặc một chút, cũng không biết nên nói gì, cô không biết cách an ủi người khác cho lắm.

Phương Pháp mở miệng đánh vỡ bầu không khí trầm mặc: “Cố Ninh, em có nhìn thấy chiếc xe kia không? Xe việt dã màu đỏ.”

Cố Ninh gật gật đầu, liếc mắt một cái liền thấy được.

“Em có biết đó là xe gì không?” Phương Pháp ngữ khí có chút kinh ngạc cảm thán: “Khải hách đoạt lấy giả*! Trên toàn thế giới, loại xe việt dã này là tốt nhất, toàn xe được trang bị bọc giáp an toàn, độ dày lên tới bảy centimet, kính xe cũng là loại chống đạn của quân đội. Lái chiếc xe này tương đương với lái xe thiết giáp đi trên đường, đâm lung tung cũng không sợ tang thi làm lật xe. Anh đây là lần đầu tiên nhìn thấy xe thật. Cố Ninh, em có biết chiếc xe này bao nhiêu tiền không? Gần một nghìn vạn (~231 tỷ VND )! Hai người chúng ta nếu có thể lái xe chiếc xe này thì mọi việc đã tốt rồi.”

*Khải hách đoạt lấy giả: là xe Hummer, thuộc công ty Paramoun, một công ty quân sự-công nghiệp của Nam Phi. Sản phẩm của họ được thiết kế theo tiêu chuẩn của chiến tranh hiện đại. Bánh xe của ‘kẻ săn mồi’ có thể chịu được sức công phá dữ dội của 14kg thuốc nổ TNT, thùng xe có thể chịu được tác động nổ của 7kg thuốc nổ TNT, gần ngang ngửa với một chiếc xe bọc thép và xứng đáng là chiếc xe mạnh nhất thế giới. Môi trường chiến trường luôn khó lường, nhưng dù là dưới cái nắng như thiêu đốt hay cái lạnh khắc nghiệt, chỉ cần cả đoàn ngồi trong xe, họ sẽ không cảm thấy nóng hay lạnh dù là nhỏ nhất. (Nguồn: tại đây) – Cảm ơn bạn Quyt14 đã giúp mình tìm được thông tin xe 



“Chiếc chúng ta đang đi thì sao?” Cố Ninh hỏi.

“Chiếc chúng ta đang đi cũng được coi là không tồi, nhưng nếu ở trên đường đụng phải khải hách, hai chiếc xe va chạm với nhau, khẳng định là chúng ta chết chắc.” Phương Pháp nói.

Cố Ninh nghe vậy liền nhìn kỹ chiếc xe kia, có chút đỏ mắt. Cô đối với xe cộ không có nhiều hiểu biết lắm, hiện tại vừa nghe Phương Pháp nói, Cố Ninh tức khắc liền muốn ra uy hiếp cướp chiếc xe này luôn.

“Bất quá chúng ta có thể tìm một chiếc xe thiết giáp.” Phương Pháp nói: “A, em đừng nói nữa, hiện tại còn có khả năng tìm kiếm nha. Chúng ta không bằng đi theo quân đội một chuyến? Nói không chừng còn có thể lấy được vũ khí hay thứ gì đó.” Phương Pháp vừa rồi còn buồn bực liền trở nên phấn khởi.

Cố Ninh liền cho anh một chậu nước lạnh: “Chờ tìm được ba mẹ đã, rồi chúng ta sẽ đến thủ đô.”

Phương Pháp liền không nói.

Thời gian trôi qua mười mấy phút, rốt cuộc, phía trước chỉ còn năm chiếc xe, mà đồng thời, phía sau bọn họ cũng đỗ không ít xe.

Cố Ninh nhìn thoáng qua phía sau, nhíu mày, nếu hiện tại nhiều tang thi kéo đến đây, xe bọn họ ở giữa thì không thế di chuyển được.

“Tôi đi ra ngoài nhìn xem.” Cố Ninh nói xong đẩy cửa xe ra, sau đó động tác nhanh nhẹn bò lên trên nóc xe, nhìn ra đằng xa.

Có không ngừng xe hướng đến bên này, rồi dừng lại tại đây.

Cũng không nhìn thấy bóng dáng tang thi, nhưng nơi này nhiều xe đỗ như vậy, lại gây nên vô số tiếng động, còn có mùi hương của con người, bao giờ tang thi lại đây cũng chính là vấn đề thời gian.

Cố Ninh nhìn về phía trước. Bên kia, chiếc minibus giống như cùng những người đó xảy ra xung đột, vẫn luôn ở tranh chấp không thôi. Chặn đường kia một đám người đại khái có mười mấy chiếc xe hai bên đường, đều là thanh niên trẻ khoảng hai, ba mươi tuổi, hơn nữa mỗi người trong tay đều cầm súng.

Nhiều người ở trong xe chờ lâu liền không kiên nhẫn, nhìn thấy Cố Ninh như vậy, cũng học cô bò lên nóc xe xem động tĩnh.

Đột nhiên nghe được tiếng ‘bằng!’, một tiếng súng vang lên! Có người bắn một phát súng!

Tức khắc những người đang đứng trên nóc xe đều sợ hãi tới mức nằm sấp xuống, có người còn trực tiếp nhảy xuống chạy nhanh vào trong xe.

Cố Ninh vẫn không nhúc nhích, cô xoay người nhìn về phía sau, ánh mắt nhìn về phía xa, liền cảm thấy gió thổi đến mùi hương đặc trưng.

Cố Ninh mặt khẽ biến sắc, đột nhiên thu hồi tầm mắt, đột nhiên hô to một tiếng: “Tang thi tới!”

Nói xong lập tức nhảy xuống xe, một bên mở cửa sau xe đem vật tư đeo ra sau lưng, một bên nói với Phương Pháp: “Mau đem đồ cần nộp đi nộp mau! Tang thi không lâu nữa sẽ vây lại đây!”

Phương Pháp không hỏi một tiếng, vội vội vàng vàng đem đồ vật thu thập tới, cất vào ba lô của Cố Ninh, sau đó hai người mỗi người cầm một cây đao hướng tới lối ra.

Có người nghe được tiếng Cố Ninh la, hoảng loạn một chút nhưng lúc sau lại nghe được có người ở nóc xe hô: “Không có! Gạt người! Chỗ nào có tang thi chứ!”

“Cố Ninh, sao lại thế này?” Phương Pháp một bên hỏi một bên muốn lấy ba lô của Cố Ninh cầm hộ, nhưng lại bị Cố Ninh cự tuyệt, cô cõng ba lô chạy nhanh về phía trước, một bên nói: “Tôi đã nhắc nhở bọn họ, bọn họ không tin tôi thì tôi cũng không có biện pháp.”

“Chúng ta vứt xe ở đây?!! Không cần nữa sao?”

“Anh muốn xe hay là muốn giữ lại tính mạng?”

Phương Pháp lập tức câm miệng.

Cố Ninh nói xong liền đi tới chiếc xe việt dã mà Phương Pháp nói kia, nhanh chóng gõ cửa sổ xe, cô đối với mỹ nhân xinh đẹp phía bên trong đang tò mò nhìn nói: “Đằng sau có tang thi đang tới, cô tốt nhất nhanh chóng rời khỏi nơi này.” Nói xong cô cũng không có dừng lại, cũng không để ý mỹ nhân kia kêu gọi, mang theo Phương Pháp nhanh chóng xuyên qua dòng xe cộ.

Thực mau liền đến đoạn đường đang bị chặn đó, đem toàn bộ đồ ăn trong túi tới đặt ở trên xe bọn họ, liếc mắt một cái liền thấy người bị bọn họ bắn vỡ đầu đang được kéo ra từ trong xe đem tùy ý ném ở ngoài đường, sau đó liền chuẩn bị mang theo Phương Pháp đi.

“Ê! Đứng lại! Tao cho chúng mày đi rồi sao?” Một âm thanh từ phía sau Cố Ninh gọi lại.

Cố Ninh cùng Phương Pháp đồng thời dừng lại bước chân, xoay người lại.

Người đứng ở nóc xe là một thanh niên tầm hai lăm, hai tư tuổi đang cầm súng chĩa thẳng tới Cố Ninh nói: “Ba lô cô đeo có vẻ có không ít đồ ăn nhỉ? Chỉ mới nộp từng này mà đã muốn đi? Em gái này cũng keo kiệt quá đi–”

Phương Pháp tức giận tiến về phía trước: “Các ngươi đừng quá đáng như vậy!”

Cố Ninh nhăn mày, kéo anh lại, không tán thành anh cùng mấy người đó nổi lên xung đột.

“Ồ! Anh trai vẫn mặt cảnh phục à, vẫn là cảnh sát sao. Lại đây, anh lại đây bắt tôi đi, lại đây, lại đây!” Nói nói xong liền phun mổ miếng nước bọt xuống đất, từ trên cao khinh miệt nhìn xuống Phương Pháp: “Mày cho rằng hiện tại vẫn như trước kia à?” Rồi hắn chỉ thi thể trên mặt đất: “Nhìn thấy không? Không nghe lời tao thì đây chính là kết cục của mày!”

Những lời này dường như là vừa dứt liền nghe “phịch” một tiếng rất lớn!

Một chiếc việt dã màu đỏ trực tiếp đâm thẳng vào hai chiếc xe này, thanh niên vừa rồi còn đứng ở nóc xe liền bị đâm bay ra ngoài, lăn thẳng tới bên chân Cố Ninh. Hắn ta còn đang giãy giụa bò dậy, Cố Ninh nhanh chóng duỗi chân dẫm lấy tay hắn, đoạt lấy súng trên đất, sau đó ném tới cho Phương Pháp: “Tôi không quen dùng, anh dùng đi!”

Phương Pháp vừa mới cầm được súng, bỗng nhiên từ dòng xe cộ phía sau truyền đến tiếng kêu hoảng sợ!

Phương Pháp cả người đều run lên, nhịn không được quay đầu nhìn lại, sau đó anh liền nhìn thấy con đường hai bên cùng phía sau có khoảng năm mươi, sau mươi con tang thi đang loạng choạng đi tới!

Ngay sau đó chính là tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng hét chói tai không dứt bên tai!

Tiếng xe khởi động cùng tiếng va chạm vang lên liên tục! Hàng xe quá dày đặc, tiếng kêu kinh hoàng phía dưới khiến mọi người căn bản không còn suy nghĩ gì nữa, chỉ muốn xe thoát khỏi nơi này nên như ruồi nhặng đâm đầu vào nhau.

Tang thi liều mạng đâm đầu vào cửa sổ xe, phát ra âm thanh hưng phấn mà gào thét.

Có không ít người bỏ xe chạy điên cuồng về phía bên này, nhưng cũng có không ít người vừa ra khỏi cửa xe chạy được vài bước đã bị tang thi cắn gục luôn trên mặt đất, sau đó bị những con tang thi phía sau vồ lên cắn xé.

Vừa rồi nơi đây còn là khu vực vô cùng an tĩnh, bây giờ liền trở nên vô cùng hỗn loạn, phảng phất như địa ngục trần gian.

Phương Pháp trơ mắt nhìn hình ảnh máu me trước mắt, cả người dường như đông cứng lại.

Đột nhiên! Có người dùng sức túm lấy anh một phen, sau đó gầm nhẹ nói: “Chạy mau!”

Anh lập tức bừng tỉnh lại, một thân đầy mồ hôi lạnh, sau đó đã bị Cố Ninh túm tới phía trước chạy như điên!

Hai người chạy ra không đến ba mươi mét liền có một chiếc xe việt dã màu đỏ từ phía sau đuổi sát tới, sau đó ngừng ở trước mặt hai người, cửa xe mở ra, mỹ nhân tóc đỏ gọi: “Lên xe!”

Phương Pháp còn chưa kịp có phản ứng đã bị Cố Ninh một phen túm lên xe. Sau đó mỹ nhân tóc đỏ nhấn ga, phóng như điên về phía trước. Những người phía sau thấy đống xe chặn đường đã được đánh bay, vội vàng nhấn ga đuổi theo chiếc việt dã màu đỏ vọt ra ngòai!

Chỉ nghe được phía sau tiếng kêu thảm thiết, tiếng thét chói tai vô cùng thương tâm vang liên tiếp không ngừng.

Màu đỏ việt dã cũng đã biến mất ở phía xa.