Thế Giới Song Song - Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương

Chương 1: Biến mất?!




Tháng 9 năm 2020.

“Nhanh lên! Nhanh lên! Bọn chúng sắp đuổi kịp rồi!” Một người hoảng loạn hét lên kèm theo một đội ngũ gồm hơn chục người chạy trốn vào một con hẻm hẹp.

Cách người chạy cuối cùng của đội ngũ khoảng mười mét là ba mươi hoặc bốn mươi ‘người’ đang mặc quần áo rách rưới, loạng choạng đuổi theo sát họ.

Đội ngũ có cả người già và trẻ nhỏ, lại bị truy đuổi suốt mấy con phố, thể lực ai cũng bị tổn hại nghiêm trọng. Nhưng những ‘người’ có vẻ đi đứng không vững kia vẫn duy trì tốc độ và luôn đuổi theo phía sau của họ, như thể chúng không bao giờ mệt mỏi.

Cố Ninh đang mặc một bộ đồ thể thao màu xám lớn, không phù hợp với cô chút nào. Cô vừa kéo vừa giúp mẹ Cố chạy về phía trước, chạy vào giữa đội ngũ. Vì chạy nhanh, một miếng sô cô la rơi ra khỏi túi áo khoác bộ đồ thể thao của cô. Cố Ninh liếc nhìn sô cô la trên mặt đất, đáy mắt chứa đầy sự thèm khát, nhưng cô cố kiềm chế bản thân muốn nhặt nó lên, tiếp tục chạy về phía trước. Tay phải cô đang cầm một con dao dưa hấu dài gần nửa mét, phủ đầy chất nhầy nhớt màu xám đen.

Chạy bên cạnh Cố Ninh là mẹ Cố, mặt bà trắng bệch, kỳ thật bà đã sớm không thể chống đỡ được nữa. Hai chân bà nặng như chì, nhưng sợ làm liên lụy đến Cố Ninh, bà liền cắn răng liều mạng tiến về phía trước.

Cố Ninh thấy phía trước cách không đến một trăm mét có một chiếc xe buýt, trong lòng không giấu được vui mừng.

Nhưng đúng lúc này.      

“Không được… Tôi, tôi không chạy được nổi nữa rồi!” Một người phụ nữ trung niên trên đường chạy trốn hét lên rồi dừng lại, thở hổn hển dữ dội, hai tay quỳ xuống, mặt trắng bệch như tờ giấy. Rõ ràng đã đạt đến cực hạn. Ban đầu, bà ta chạy không xa Cố Ninh, nhưng giờ đã bị đội ngũ bỏ lại phía sau trong chớp mắt.

“Cố Ninh! Mẹ chị ở đằng sau!” Một cô gái đứng không xa cô hét lên.

Cố Ninh không biết bao lâu rồi đã không rửa mặt. Khuôn mặt cô xám đen, một số nơi như kết thanh một lớp bùn dày, khó có thể nhìn thấy màu da ban đầu trên khuôn mặt cô. Cô quay đầu lại liền thấy dì Cố đứng ở cuối đội ngũ thở dốc, đám tang thi gần nhất cách đó chưa đầy mười mét. Cô quay lại liếc nhìn chiếc xe buýt đang đỗ cách đó không xa, người chạy nhanh nhất đã lên được xe. Cố Ninh quay sang mẹ và nói: “Mẹ, mẹ lên ô tô trước với ba đi. Con quay lại với chị họ cứu dì trước. Chị họ, chúng ta đi thôi!”

“Ninh Ninh, em có thể giúp chị cứu mẹ được không? Chị, chị không thể chạy được nữa…” Cô gái đầy mặt đầy hoang mang, khóc một cách bất lực.

Cố Ninh muốn nói lại, nhưng lúc này, dì cô đang gặp nguy hiểm. Thực sự không có thời gian tranh cãi với chị ta, cô chỉ có thể cắn răng và nói: “Vậy chị hãy để ý chăm sóc ba mẹ em!”

Chị ta vội vàng không ngừng gật đầu: “Em yên tâm! Chị nhất định chăm sóc tốt cho cô chú!”

“Ninh Ninh, đi cẩn thận!” Mẹ Cố rất lo lắng, nhưng bà không thể ngăn Cố Ninh cứu em dâu, bà chỉ có thể nhìn Cố Ninh chạy qua đó với sự lo lắng vô cùng. Cháu họ liền dìu bà tiếp tục chạy về phía trước.

Đã hơn ba tháng kể từ ngày mạt thế, Cố Ninh không còn là cô gái chỉ biết hét lên và chạy trốn khi đối mặt với tang thi. Trong tiếng hét hoảng loạn của dì, cô tiến về phía đám tang thi đang lao tới. Cùng lúc đó, cô dùng sức bổ thẳng con dao dưa hấu vào giữa đầu một con tang thi gần đó.

Những con tang thi này đáng sợ, kinh tởm và khỏe hơn con người rất nhiều. Nhưng tốc độ nhanh nhất của chúng chỉ bằng tốc độ đi của người trưởng thành, và đầu của chúng cũng mềm hơn rất nhiều so với người bình thường. Miễn là chúng ta vượt qua được những trở ngại tâm lý, chú ý cẩn thận không để bị cắn, thì chúng hoàn toàn không có gì đáng sợ. Cố Ninh cố gắng bình tĩnh đối mặt với chúng.

‘Phốc’ – như âm thanh vỡ đôi của quả dưa hấu, một nửa đầu của con tang thi đã bị cắt đứt. Có một chất lỏng màu xám và nhớt bắn ra ngay lập tức, Cố Ninh nhanh nhẹn né tránh nên những chất lỏng kinh tởm đó chỉ văng lên quần áo của cô.

Cô không dừng lại, hai tay nắm chặt con dao trong tay cắm mạnh vào bụng con tang thi. Cô lùi lại vài bước, dùng hết sức rút con dao ra, rồi đâm thẳng vào hốc mắt của nó!

Con tang thi hét lên một âm thanh chói tai, sau đó lùi lại vài bước. Hai tay nó vẫy vẫy trong không trung vài lần, rồi ngã mạnh xuống đất, nằm bất động.

Cố Ninh thở dốc, như thể không để ý sự chật vật của mình, cô nhanh chóng chạy đến đỡ người dì đang ngồi bệt trên đất và liếc nhìn tang thi cách đó hơn mười mét, cảnh báo: “Dì, nếu không rời khỏi đây ngay, chúng ta sẽ chết ở đây đó!”

Lâm Mĩ Phượng nhanh chóng đứng dậy khỏi mặt đất cùng Cố Ninh thất tha thất thiểu chạy về phía trước. 

Dường như bị thu hút bởi những tiếng la hét ở đây, ngày càng có nhiều tang thi xuất hiện đuổi về phía bên này.

Lâm Mĩ Phượng nhịn không được quay lại, hai chân bà ta liền ngã quỵ xuống. Cố Ninh nhanh chóng đỡ bà ta dậy, rồi hét lên với Tương Du, người đã lên xe buýt trước: “Tương Du! Qua đây cùng em đỡ dì lên xe!”

Tương Du nghe thấy tiếng hét của Cố Ninh, cơ thể ban đầu dự định lùi lại, nhưng những người trong xe đang nhìn chằm chằm vào cô ta. Cuối cùng do cảm thấy xấu hổ cô ta cũng phải tiến lên, chạy ra khỏi xe đi về phía Cố Ninh và Lâm Mĩ Phượng.

“Chị đưa dì lên xe trước đi. Em sẽ cố kéo dài thời gian!” Cố Ninh đem Lâm Mĩ Phượng giao cho Tương Du, sau đó xoay người cầm con dao dưa hấu bổ vào đầu con tang thi gần nhất.

“Em hãy cẩn thận!” Tương Du nói với giọng run run rồi đưa Lâm Mĩ Phượng đi thẳng, không hề quay đầu lại.

“Để tôi xuống giúp Ninh Ninh!” Ba Cố thấy rằng Cố Ninh sớm bị lũ tang thi bắt kịp, định ra khỏi xe để giúp đỡ liền bị mẹ Cố bắt lại, “Chân ông đang bị thương, ông đừng xuống làm liên lụy cho Ninh Ninh!” Sau đó liền khẩn trương nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Mỹ Phượng, em không sao chứ?” Mẹ Cố bắt lấy tay Lâm Mĩ Phượng dìu lên xe.

Lâm Mĩ Phượng lên xe liền ngã gục xuống ghế, mồ hôi lạnh chảy khắp người, toàn thân run rẩy, không thể nói một lời.

“Rất nhiều tang thi,… phía sau có rất nhiều tang thi!!!” Tương Du ở trong xe, sắc mặt trắng bệch. Dừng lại một chút, ánh mắt cô ta lóe lên một tia gian xảo, nói: “Cố… Cố Ninh hình như bị cắn rồi, con thấy máu trên cổ tay em ấy…”

“Gì cơ? Vậy thì đợi cái rắm! Đợi cô ta lên xe rồi trở thành tang thi, tất cả chúng ta đều sẽ bị cắn chết!” Người lái xe là một chàng trai trẻ tầm hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi. Sau đó, anh ta lập tức khởi động xe.

“Tương Du! Con đang nói chuyện vớ vẩn gì vậy?!” Tương Nhạc Châu, người đang nằm ở ghế sau, thở dài, rồi an ủi cha mẹ Cố mặt mũi tái nhợt: “Chị dâu, Ninh Ninh sẽ ổn thôi.”

“Nhưng con… con thực sự đã thấy em ấy có vết thương…” Tương Du bị ba mắng không nhịn được rớt nước mắt.

“Tương Nhạc Châu, ông chết đi! Sao ông lại mắng con bé!” Lâm Mĩ Phượng đang mệt mỏi nằm vật trên ghế, nghe thấy thế lập tức gào lên: “Tôi cũng tận mắt thấy! Có rất nhiều máu trên cổ tay của nó! Nếu mà cho nó lên, tất cả sẽ chết hết!”

“Lâm Mĩ Phượng!” Mẹ Cố không thể chịu đựng được. Bà đứng dậy chỉ thẳng vào mặt Lâm Mĩ Phượng mà mắng: “Ninh Ninh đã cứu cô bao nhiêu lần trên đường! Vừa rồi nếu không phải Ninh Ninh quay lại cứu cô, giờ này cô còn ngồi trên đây to tiếng sao? Lương tâm của cô bị chó ăn rồi à?”

Mẹ Cố luôn dịu dàng, ăn nói nhỏ nhẹ giờ đây lại nổi giận khiến mọi người trên xe đều chấn động.

“Trên xe nhiều người như vậy, nếu Cố Ninh thực sự bị cắn, thì không phải tất cả mọi người đều sẽ chết hết sao!” Giọng nói sắc bén của một phụ nữ trung niên hàng sau nói.

“Đúng vậy! Mọi người không nghe Tương Du nói sao, phía sau có rất nhiều tang thi!”, một phụ nữ trung niên khác nói. Những người còn lại đều im lặng, không có ý định tham gia.

Trong những tiếng nhao nhao ồn ào, một phụ nữ trung niên ngồi ở ghế sau với giọng nói đặc biệt sắc sảo và mái tóc đỏ lớn tiếng nói: “Này, tôi nói mấy người! Mấy người nhớ lại xem! Chính Cố Ninh đã cảnh báo chúng ta mạt thế sắp xảy ra! Cũng chính Cố Ninh đã tìm thấy chiếc xe này! Mấy người chính là loại người qua cầu rút ván!” Cô gái trẻ đeo kính ngồi cạnh cô nhanh chóng vươn tay ra kéo bà ta lại, thấp giọng nói: “Mẹ, đừng nói nữa…”

Một số người cười khẩy: “Không thể nhìn ra nha, Lí Hồng Quyên. Trước kia cô đâu phải loại người hay giúp đỡ người khác đâu! Lúc này lại ở đây giả vờ làm người tốt làm gì?”

Lí Hồng Quyên nắm lấy tay cô gái trẻ bên cạnh, kích động đứng dậy hất mái tóc đỏ của mình ra và nói: “Tứ mã nan truy*! Mạng của tôi là do Cố Ninh cứu, các người cũng vậy! Phải đợi mọi người lên hết rồi mới đi! Không ai được đi hết!”

*Tứ mã nan truy: thành ngữ này ám chỉ một lời đã nói ra không thể thu lại được, nhất định phải giữ lời.

“Mọi người chúng ta đều là hàng xóm, nhìn Ninh Ninh lớn lên, tôi quỳ xuống cầu xin mọi người, xin hãy đợi nó!” Mẹ Cố thực sự quỳ xuống khóc.

“Tôi xin tất cả mọi người, hãy cho Ninh Ninh một con đường sống!” Ba Cố cũng quỳ xuống với cái chân bị thương.

Một số người hơi cảm động, nhưng những người khác đa phần là thờ ơ. Họ bày ra khuôn mặt thông cảm, nhưng chính họ lại là người nói ra lời lạnh lùng nhất: “Lão Cố, ông đừng trách chúng tôi nhẫn tâm. Dù sao tất cả mọi người chúng ta đều vất vả mới tìm được đường sống…”

Mẹ Cố đột nhiên như bắt được gốc cây cứu mạng cuối cùng kéo tay chàng trai trẻ ngồi cạnh tài xế: “Gia Tử! Con nói giúp Ninh Ninh của dì với! Con với Ninh Ninh lớn lên cùng nhau, mối quan hệ giữa hai đứa cũng rất tốt mà? Mọi người nguyện ý nghe theo con mà, Gia Tử, con hãy nói với họ, hãy đợi Ninh Ninh đi!”

Lục Gia Tử nhìn sang Cố Ninh đang chạy về phía xe buýt. Mắt anh ta rơi vào tay Cố Ninh, cô thực sự bị thương ở đó. Mặc dù không chắc đó có phải là vết cắn của tang thi hay không, nhưng…

Mắt anh khẽ lóe lên: “Con xin lỗi dì. Con không thể đánh cược với mạng sống của toàn bộ người trên xe được”. Lục Gia Tử vẻ mặt đầy xin lỗi đóng cửa, rồi nói với chàng trai bên cạnh ngồi ghế lái: “Vương Vĩ, lái xe đi!”

Vương Vĩ khởi động xe gần như ngay lập tức.

“Không thể lái xe!” Mẹ Cố vội vã nắm lấy tay của Vương Vĩ: “Nếu không có xe! Con gái tôi thực sự sẽ chết mất! Cậu không nhớ sao? Chiếc xe này là do con gái tôi tìm được! Tang thi cũng là do con gái tôi phát hiện ra đầu tiên để nhắc nhở mấy người! Mấy người không thể vong ơn bội nghĩa như vậy được!” Mẹ Cố khóc to, bà biết rằng nếu chiếc xe rời đi, Cố Ninh chắc chắn không còn đường sống sót.

Những người trong xe lúc này nhất thời đều yên tĩnh.

“Mấy người đến giữ họ lại ngay! Muốn chết chung cùng Cố Ninh à!” Vương Vĩ mắt thấy Cố Ninh phía sau kéo một đống lớn tang thi lại đây, rốt cuộc bất chấp thể diện, lớn tiếng quát to.

Những người khác thấy nhóm tang thi tập tễnh đuổi theo Cố Ninh cũng không thể thờ ơ được nữa. Ngay cả một vài thanh niên chưa từng lên tiếng lên cũng đến để giúp giữ họ lại.

Cuối cùng chiếc xe cũng khởi động.

Mẹ Cố vừa vật lộn vừa khóc: “Hãy để tôi xuống! Để tôi xuống! Gia đình chúng tôi sẽ chết cùng nhau!”

Ba Cố cũng bị một số người đàn ông giữ chặt, không thể di chuyển được, vì vậy ông chỉ có thể cầu xin sự giúp đỡ: “Mấy người coi như cho chúng tôi một ân huệ, để chúng tôi xuống, hãy để gia đình chúng tôi chết cùng nhau!”

Lí Hồng Quyên vừa giúp mẹ Cố thoát khỏi những người đó vừa mắng: “Mấy người thực sự lương tâm bị chó gặm hết rồi! Cố Ninh mà chết, lỗi tất cả là do mấy người!”

Nhưng không ai nghe họ, lái chiếc xe dần đi xa.

Cố Ninh dừng bước cách chiếc xe năm mét, trơ mắt nhìn chiếc xe buýt khởi động đi xa dần. Cô cũng nghe thấy tiếng khóc tuyệt vọng của ba mẹ.

Trong nháy mắt, trước mắt cô trở thành một mảng trống rỗng.

Tang thi gần cô nhất lúc này chỉ còn hai mét, nhưng mà tay cô không còn sức nhấc con dao lên nữa.

—–

Nửa giờ sau, một chiếc xe quân đội chạy tới, sau đó là tiếng súng nổ. Tang thi quanh nơi này ngay lập tức bị diệt sạch.

“Đi xuống nhìn xem.”

Cánh cửa được mở ra, ai cũng được trang bị bộ quân phục dày dặn, chân đi giày quân đội, bước xuống từ xe.

“Vết dao gọn gàng, hơn nữa tất cả những vết dao đều bổ một nhát trúng đầu. Chắc đều là do một người tạo nên, thực sự rất tàn bạo.” Một người đàn ông có mái tóc xoăn lên tiếng, sau đó anh ta đeo găng tay trắng kiểm tra tỉ mỉ thi thể đám tang thi. 

“Đội trưởng! Ở đây còn một người còn sống!” Một binh lính hét lên, chỉ vào một cô gái đang lặng lẽ vùng vẫy.

“Sống?” Người đàn ông tóc xoăn vội vã đi qua với một ánh mắt thích thú, một chàng trai trẻ mặc quân phục đứng ở nơi khác cũng đi theo.

Cô gái nằm trên mặt đất bẩn thỉu, không thể nhìn thấy khuôn mặt cùng tuổi tác. Cơ thể cô thỉnh thoảng vẫn co giật, một vài viên sô cô la rơi rải rác xung quanh, được một người lính nhặt lên. Người đàn ông tóc xoăn ngồi xổm xuống để kiểm tra mắt cô. Dòng máu đỏ trên nhãn cầu trắng từ từ di chuyển xung quanh con ngươi, giống như một sinh vật sống, là dấu hiệu của việc đang biến đổi thành tang thi. Đem người cô kiểm tra, anh ta liền thấy thấy một vết cắn đằng sau gáy.

Người đàn ông trẻ mặc quân phục nhìn thấy con dao dưa hấu vẫn đang giữ chặt trong tay cô, đôi mắt anh khẽ lóe lên khi nghĩ về lũ tang thi với những vết cắt gọn gàng.

Người đàn ông tóc xoăn nhìn vào mức độ nhiễm trùng của vết thương, nói một cách hào hứng: “Nhiễm trùng đã hơn nửa giờ, nhưng cô ta vẫn chưa biến đổi hoàn toàn, cơ thể có sức khỏe tốt. Vừa đúng lúc tôi cần vật thí nghiệm”.

“Xử lý đi.” Người đàn ông mặc quân phục đứng bên cạnh nói.

“Hả? Nhưng bây giờ phòng thí nghiệm của tôi chính là đang thiếu vật mẫu để nghiên cứu!” Anh ta nhìn chằm chằm vào người đàn ông nói, “Thật vất vả mới tìm được vật mẫu hoàn hảo như vậy!”

Người đàn ông mặc quân phục dường như quá lười để nói với anh ta một lần nữa, trực tiếp lấy một khẩu súng từ thắt lưng của mình chĩa vào đầu cô gái trên mặt đất. 

‘Bằng–!’ Một tiếng súng vang lên.

Sau khi súng nổ, mọi người đều sững sờ nhìn vào các lỗ đạn trên mặt đất.

Người đàn ông tóc xoăn lắp bắp nói: “Người, người đâu rồi?!”

Chỉ thấy rằng nơi cô gái lúc nãy nằm lúc này trống rỗng, cô biến mất khỏi không khí dưới con mắt của tất cả mọi người!

Lông mày của những người xung quanh nháy lên vài lần, cô biến mất, ngay trước khi viên đạn kịp cắm vào đầu cô.