Thế Giới Rộng Lớn Chỉ Có Mình Anh

Chương 33: Bảo Bối Anh Yêu Em




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Edit: Ryn
Beta: Yin
- ---
Bởi vì Thịnh Hoan ôm cổ Lục Cận Ngôn nên cô nhạy cảm cảm nhận được sự cứng ngắc trong giây lát của người trước mặt, Thịnh Hoan cụp mắt giống như chưa phát hiện ra điều gì, lại nói: "Em cũng thích anh"
Đối với lời nói của Thịnh Hoan, Lục Cận Ngôn không có bao nhiêu cảm xúc, kể cả là một tia kinh ngạc thì cũng rất nhanh liền biến mất, chỉ cho là Thịnh Hoan giống như trước đây nói đùa với anh.

Anh kéo tay của Thịnh Hoa muốn đem cô kéo ra nhưng Thịnh Hoan lại trở tay ôm chặt lấy anh, cô vùi đầu vào cổ anh, rầu rĩ nói: "Em nói là em thích anh mà anh đến một chút phản ứng cũng không có"
Tay Lục Cẩn Ngôn đang vươn ra liền để lên eo Thịnh Hoan, cuối cùng cũng không đành lòng kéo cô ra, quần áo ướt sũng giống như không có tác dụng, thân thể mềm mại áp vào ngực anh, xúc cảm quá mức rõ ràng, sự tiếp xúc thân mật như vậy là điều mà anh luôn mơ ước, giờ thành hiện thực khiến anh cảm thấy hơi bối rối không biết nên để tay ở đâu, khóe mắt của Lục Cận Ngôn dần đỏ lên, giọng nói mang theo vẻ bất lực kiềm chế: "Thịnh Hoan, đừng đùa nữa"
Thịnh Hoan cười một tiếng, giọng nói khẽ ngọt ngào: "Em không đùa với anh, em nói nghiêm túc, em thích anh."
Cô dừng một lúc: "Em sẽ hôn anh một cái, em và anh ở bên nhau có được không?"
Thịnh Hoan hiển nhiên không trông cậy Lục Cận Ngôn mở miệng nói chuyện, vừa dứt lời, hai tay chống lên bờ vai rộng của anh, đôi môi liền dán vào môi anh, duy trì tư thế dán sát, nhìn thẳng vào mắt anh: "Em không thích Thẩm Trí, hơn nữa cũng chưa từng thích ai, anh là người đầu tiên em thích......"
Thịnh Hoan còn muốn nói gì đó, lại bị Lục Cận Ngôn vội vàng cắt đứt: "Em nói thật sao?" Anh có thể thấy được thái độ của cô không giống trước đây, nhưng vẫn là có chút không dám tin.

Sợ tất cả những điều này chỉ là một giấc mơ mà anh tưởng tượng ra.

Dường như Lục Cận Ngôn đang khóc và run rẩy trong vòng tay của Thịnh Hoan, những hành động của cô bây giờ đối với anh quá là vô lý.

Thịnh Hoan nhận thấy giọng điệu của Lục Cận Ngôn dịu đi, khẽ cong môi cười: "Chân thành hơn cả vàng, vậy anh có muốn không?"
Lục Cận Ngôn đặt tay trên lưng, ôm cô thật chặt, gần như ôm chặt vào cơ thể anh, hung hăng nói: "Thịnh Hoan, là chính em trêu chọc anh." Giọng điệu trở nên trầm thấp, mang vẻ lạnh lùng khó giải thích: "Anh tin em.

Em không thể rời bỏ anh, nếu không anh không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa!!"

Anh không muốn Thịnh Hoan có thể nhìn thấy bộ mặt tàn bạo và đẫm máu của mình, nhưng nếu cô cho anh hy vọng mà lại cướp hy vọng đó trở về, anh sẽ thật sự phát điên, anh sẽ không biết chuyện mình có thể làm.

Có lẽ anh sẽ đánh gãy đôi chân của Thịnh Hoan, làm sao cho cô không thể thoát khỏi anh....!
Thịnh Hoan là nguyên tội (1) của anh.

Từ ngày thích cô, chỉ cần cô ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, anh có thể kiểm soát tốt bản thân, làm một người bình thường.

Tất cả anh không cần, chỉ cần cô đối tốt với anh vậy là quá đủ rồi.

Thịnh Hoan nép vào trong vòng tay Lục Cận Ngôn: "Vậy anh còn chưa nói thích em sao?"
Cô còn nhớ rõ lúc nãy khi anh nói, rõ ràng nghe muốn từ chối cô.

Cô nói nhiều như vậy, đương nhiên cũng muốn Lục Cận Ngôn nói với cô một câu.

Đôi mắt lãnh đạm ban đầu của Lục Cận Ngôn lúc này lại ẩn chứa ý cười, anh đưa tay lên chạm Thịnh Hoan, giọng nói trầm thấp gần như không nghe rõ, nhưng vì khoảng cách gần Thịnh Hoan vẫn nghe rõ.

"Bảo bối, anh yêu em."
Chờ đến khi Lục Cận Ngôn rời đi, không biết bao lâu Thịnh Hoan mới hồi phục lại tinh thần, vỗ nhẹ lên người, nước bắn tung tóe.

Khuôn mặt nóng đỏ bừng, hận không thể chôn mình vào bồn tắm.

Lục Cận Ngôn thật quá đáng, cô chỉ muốn anh nói một câu thích.

Vậy mà anh lại nói yêu cô, còn gọi cô là bảo bối.

Đã vậy, anh còn dán vào tai cô thì thầm nói.

Bên tai còn phảng phất hơi thở ấm áp của anh cùng cảm giác run rẩy, xấu hổ do anh gây ra.

Làm sao lúc trước cô có thể nghĩ rằng Lục Cận Ngôn là một hũ nút? (2)
Bởi vì Lục Cận Ngôn đã ra ngoài tìm Thịnh Hoan, thức ăn gần như đã nguội, anh chỉ có thể đổ chúng.

Sợ Thịnh Hoan đói nên gọi đồ ăn ngoài, đợi cô trở về phòng sửa soạn.

Vừa xuống lầu liền thấy Lục Cận Ngôn đứng ở trong bếp xử lý đồ ăn thừa.

Ngay cả bóng lưng cũng rất đẹp...Người đàn ông này bây giờ là của cô, nghĩ đến đây Thịnh Hoan cảm thấy thỏa mãn không nói nên lời.

Thả lỏng bước chân, từng bước đến gần, vươn tay ôm anh từ phía sau.

Khóe môi Lục Cận Ngôn nở nụ cười nhẹ, anh không quay lại, chỉ dùng tay trái nắm vào cổ tay Thịnh Hoan, trực tiếp kéo người từ phía sau vào trong vòng tay, giam Thịnh Hoan không cho cô động đậy, rồi nhìn cô thật lâu, cúi đầu hôn cô.

Nụ hôn đầu tiên sau khi xác nhận mối quan hệ cảm thấy khác xa so với trước đây.


Hầu như không cần nỗ lực, Lục Cận Ngôn liền cạy môi Thịnh Hoan, nhẹ nhàng quét qua khoang miệng cô.

Đôi bàn tay to lớn chạm vào tóc cô thì nhận ra tóc cô còn ướt sũng, Lục Cận Ngôn bất giác cau mày, thấy Thịnh Hoan có chút khó thở mới buông cô ra, đôi môi ấm áp chạm nhẹ trên mũi cô: "Tại sao tóc em còn ướt như vậy?"
Thịnh Hoan mở rộng vòng tay ôm eo Lục Cận Ngôn, toàn thân cơ hồ đều nằm sát trong lòng Lục Cận Ngôn.

Giọng nói tự động hóa mềm mại mang theo chút oán giận chỉ trích: "Để anh lau khô cho em đó, lần trước anh không giúp em lau khô tóc, cứ thế liền đi rồi."
Lục Cận Ngôn thấp giọng cười, lồng ngực khẽ run lên, tâm tình anh bây giờ rất tốt: "Ừm, là lỗi của anh, anh sẽ lau tóc cho em."
Thịnh Hoan cong mắt đưa chiếc khăn trắng cô đang cầm cho Lục Cận Ngôn.

Xuyên qua chiếc khăn mềm mại, Lục Cẩn Ngôn chạm vào mái tóc xoăn mềm mại, ẩm ướt của cô.

Người ta nói rằng uốn tóc sẽ làm thay đổi chất tóc nhưng có lẽ là do bảo dưỡng đúng cách, tóc của Thịnh Hoan rất mềm mại, một chút cũng không bị hư tổn.

Thịnh Hoan vươn tay muốn ôm lấy anh, tay Lục Cận Ngôn đang vuốt tóc cô cố ý buông ra, nhẹ nhàng nói: "Em ôm anh thế này thì làm sao mà lau tóc cho em được?"
Thịnh Hoan cọ cọ vào lồng ngựa anh, hít sâu một hơi, mùi trên người anh khiến cô thoải mái nói không nên lời, híp mắt giống như một con mèo lười biếng và ranh mãnh: "Không có vấn đề gì, anh cứ như thế mà lau."
Lục Cận Ngôn đưa tay luồn tóc cô qua chiếc khăn tắm màu trắng, nhẹ giọng nói: "Dính người vậy sao?"
Thịnh Hoan ngẩng đầu nhìn anh, cọ trán vào cằm anh, giọng nói rất nhẹ nhàng mềm mại: "Sao, anh không thích?"
Thành thật mà nói, Lục Cận Ngôn không ghét mà ngược lại anh còn rất thích nó.

Sự tiếp xúc cơ thể luôn nhắc nhở anh rằng tất cả những điều này là sự thật, và nó không còn là hư vô mà anh tưởng tượng nữa.

Lục Cận Ngôn không trả lời.

Mặc dù Thịnh Hoan không biết được những thay đổi trong cảm xúc của anh, nhưng từ giọng nói và biểu cảm của anh biết rằng anh sẽ không cưỡng lại sự gần gũi của mình, liền ôm anh chặt hơn.

Cô chưa từng nghĩ tới, thì ra người mình thích cũng thích mình, là một loại cảm giác hạnh phúc như vậy.

Cảm giác như ngay cả không khí cũng thật ngọt ngào.

Từng phút từng giây cô không thể chờ đợi mà phải tìm kiếm điều gì đó để làm, nhằm gắn kết hai người lại với nhau.

Cảm giác này rất lạ, cô chưa từng yêu đương bao giờ, nhưng ở bên Lục Cận Ngôn giống như chuyển sang chế độ khác của cô, làm một người có tính cách khá tự cao như cô có thể dễ dàng làm nũng với anh, mà anh không có bất kỳ sự chê bai nào.

Cứ như thể hai người đã ở chung ngàn vạn năm, mọi hành động đều trở nên quen thuộc và tự nhiên và phù hợp không thể diễn tả được.

Thật tuyệt vời.

--Truyện-đăng-trê[email protected]_yinyanghouse--
Tối hôm sau, đợi đến khi các bác sĩ trực ca tối đến và bàn giao xong công việc, Thịnh Hoan bước ra khỏi bệnh viện, nhìn thoáng qua đã thấy xe của Lục Cận Ngôn dừng ở ven đường.

Chiếc Maybach màu đen, phản chiếu ánh sáng dịu nhẹ trong không gian mờ ảo, giống như con người của anh, thần bí và lạnh lùng, nhưng lại vô thức thu hút người khác đến gần.

Tuy nhiên, chỉ có cô nhìn thấy sự dịu dàng dưới vẻ ngoài cứng rắn và lạnh lùng, nghĩ đến đây, khóe môi Thịnh Hoan cong lên, tâm tình rất vui sướng.


"Em vừa nghĩ tới cái gì mà vui vẻ như vậy?" Sau khhi giúp Thịnh Hoan thắt dây an toàn, Lục Cận Ngôn không nhịn được hỏi.

Ánh chiều tà còn chưa tan, dưới ánh đèn nửa sáng nửa vàng, Thịnh Hoan từ xa đi về phía anh, khóe miệng cong lên rất rõ ràng, trên lông mày hiện lên vẻ dịu dàng khó tả.

Anh không bao giờ che giấu suy nghĩ và tham vọng của mình đối với Thịnh Hoan.

Anh muốn biết suy nghĩ của cô, vì cái gì mà tâm tình lại tốt như vậy, luôn muốn anh xuất hiện trong mọi suy nghĩ, hành động của cô.

Chỉ bằng cách này, anh mới có thể thực sự cảm thấy an tâm.

"Nhớ anh." Thịnh Hoan cũng không biết xấu hổ, trực tiếp nói.

Cô chỉ nghĩ đến Lục Cận Ngôn, mới có thể nở nụ cười như vậy.

Lục Cận Ngôn vốn dĩ muốn dựa lưng vào ghế nhưng vì lời nói của Thịnh Hoan làm anh cứng ngắt dừng lại.

Thịnh Hoan có chút khó hiểu nhìn bàn tay vẫn đang nằm ngang trên dây an toàn của mình, nên ngẩng đầu lên nhìn, cảm giác được hơi thở ấm dần đến gần, ngay sau đó, cánh môi mềm mại ấm áp rơi trên môi cô.

Cơ thể anh đè cô, cố định cả người cô xuống ghế, hôn không nhẹ cũng không nặng.

Giọng nói có chút mê ly, thăng trầm cố ý hạ xuống: "Anh cũng nhớ em."
Cả buổi sáng, đều nghĩ về cô, hình bóng cô hiện lên trong tâm trí anh mọi lúc mọi nơi.

Muốn ôm cô, chạm vào cô, và thậm chí hôn cô.

Khao khát của anh đối với Thịnh Hoan luôn thẳng thắn, không che giấu và không thể kiềm chế.

Hơn nữa, khi cô nói với anh rằng cô nhớ anh, cô đã tìm thấy nơi thầm kín và mềm yếu nhất trong trái tim anh.

Anh không ngần ngại mà dâng tặng nó cho cô.
- -----
(1):

(2): Ví với những người hay việc làm rất khó hiểu, khó đoán, làm người ta phát bực.