Thế Giới Phép Thuật - Gwyn

Chương 3: Lưu lạc




Liên tiếp trúng đòn, quả cầu gần như nứt hết, chỉ trực vỡ tan ra. Dù đã cố thủ nhưng tình hình cũng không mấy khả quan, Leo lại đang bị thương, không đủ sức khôi phục quả cầu, anh nói với Akiko

-Chúng ta phải bay bằng chổi thần thôi.

-Tức là rời khỏi đây á?

Cô lo lắng nhìn đám Heresy đang bám theo sát nút, nếu giờ mà ra ngoài thì quá mạo hiểm, quả cầu cũng sắp vỡ rồi, chắc gì đủ an toàn để về tới Magicland.

-Liều thôi!

Nhờ có tính toán từ trước mà Leo đã chủ động mang theo chổi không gian, anh làm phép phóng to cây chổi, cho Akiko ngồi lên trước rồi anh ngồi đỡ phía sau. Ngay khi quả cầu vỡ ra, anh dùng bước nhảy thời gian để tăng tốc, đồng thời cố gắng tạo một kết giới bảo vệ xung quanh phòng trường hợp bất trắc xảy ra, lâu lâu ngoái lại đáp trả bọn tà đạo. Nhưng bọn chúng rất dai dẳng, vẫn ráo riết đuổi theo với mục đích bắt sống cả hai.

Khi sắp bị bắt kịp, đột nhiên không gian mờ ảo xung quanh trở nên hỗn loạn, quay vòng vòng như cơn lốc bụi, bọn tà đạo đằng sau nghiêng ngả va vào nhau. Vài giây sau đó, một lỗ hổng màu đen xuất hiện, tiếp tục khuấy đảo chiều không gian thứ hai, nó tạo ra một lực hút ghê gớm. Bọn tà đạo không may bị hút vào lỗ đen, thấy vậy Leo vội vàng cho chổi thần tăng tốc hơn nữa nhưng không thể cưỡng lại được sóng điện mạnh mẽ, cả hai cùng bị hút vào "miệng quái vật"(một cách để chỉ lỗ đen vũ trụ).

Vài giây sau, lỗ đen nhỏ dần và biến mất, chiều không gian thứ hai lại trở về trạng thái yên tĩnh ban đầu.

•••

Tại cung điện của Magicland.

Bộ trưởng bộ pháp thuật cùng những nhân viên cấp cao của hội đồng đang lóng ngóng ngồi chờ tin tức của đội hộ vệ tháp tùng cô gái trong truyền thuyết. Theo dự đoán thì sáng nay sẽ đến nơi, vậy mà đã quá trưa rồi, thời gian không chênh lệch là bao nhưng đối với một đội hộ vệ nổi tiếng đúng giờ hơn kim giây thì quả là không bình thường chút nào

-Cấp báo-Bỗng có một người đàn ông chạy vào, gương mặt hốt hoảng-Đã mất liên lạc với đội hộ vệ rồi ạ.

-Sao!

Mọi người gần như đứng hết dậy, ai nấy đều bàng hoàng, đúng là tin trời đánh.

-Sao lại có chuyện như vậy xảy ra?

-Hay do bọn Heresy làm?

-Thôi tiêu rồi, tia hy vọng cuối cùng và duy nhất của chúng ta.

Tất cả các lãnh đạo cấp cao đều buông lời than vãn, họ cứ nghĩ rằng vương quốc này sắp được cứu, vậy mà... Ngài Bộ trưởng bộ pháp thuật vẫn trầm tư không nói gì, mãi sau mới lên tiếng.

-Xin mọi người hãy bình tĩnh, đến nay vẫn chưa có thông tin chính xác về cô gái và đội hộ vệ, rất có thể họ bị cuốn vào một lỗ đen thời gian nào đó, gần đây hiện tượng này rất hay xảy ra, hãy mở rộng phạm vi tìm kiếm và nghe ngóng tin tức từ bọn tà đạo, chắc chắn sẽ tìm ra manh mối.

Mọi người đều gật đầu tán thành nhưng nỗi lo và nỗi sợ hãi vẫn ám ảnh trên từng khuôn mặt.

Buổi trưa mặt trời gay gắt, xung quanh cung điện chỉ còn lại một đống đổ nát tan hoang chưa kịp khôi phục. Lòng người chắc cũng như vậy.

***

Róc róc róc

Nghe tiếng nước chảy, Akiko khẽ mở mắt, bầu trời phía đông nhuộm một màu đỏ nhạt, đã gần sáng rồi. Cô cố gắng ngồi dậy, lưng đau cứng, mình mẩy trầy trụa, bộ dạng thảm hại như vừa đi đánh nhau về.

-Chết tiệt, đây là đâu?

Cô quay đầu nhìn láo liên, cảnh vật xung quanh cũng rất hiền hoà với một con suối nhỏ chảy qua, câu cối mọc san sát nhau, chắc đây là rừng. Mà hình như có cái gì đó thiếu thiếu...

-Phải rồi, thiếu Leo!

Akiko vỗ tay cái đốp rồi đứng dậy, anh đang nằm sõng soài cách cô cả một khoảng xa, trông anh còn thảm hơn cô nữa.Mình mẩy đầy thương tích.
Đặt anh nằm lại ngay ngắn, cô khẽ xem vết thương trên vai anh, nó bị nhiễm trùng khá nặng, chắc tại không vệ sinh và thay băng thường xuyên. Lay cỡ nào cũng không dậy, toàn thân nóng ran, sốt cao mà lạnh trong người, xem chừng lâu hồi phục.

Akiko cõng Leo lại gần con suối(khoẻ dữ), xé tạm một mảnh vải trên chiếc áo choàng to rộng của anh rồi dấp nước cho ẩm, lau sạch sẽ máu khô trên miệng vết thương và những vết trầy khác rồi băng lại cẩn thận. Ở thế giới loài người, cô rất giỏi giang tháo vát, việc gì cũng làm được tuốt, rất đáng ngưỡng mộ.

Lo cho Leo xong, Akiko bắt đầu công việc tìm thức ăn, trong rừng chắc nhiều trái cây, không sợ đói. Tiến vào khu rừng, cô tập trung quan sát trên cao lẫn xung quanh xem có trái cây nào ăn được không, quả nào càng sặc sỡ, cô càng không đụng đến, dám cá là trái độc, đọc nhiều sách nên cô biết liền. Khu rừng này quả rất rộng lớn, tìm muốn mỏi mắt, ngoài vẻ đẹp tự nhiên hoang dã ra, nó còn là một khu rừng nguyên sinh rất có giá trị. Ở trái đất, ngoài Amazon thì không còn khu rừng nào lớn hơn.

Mải mê ngẫm nghĩ mà cô suýt quên mất công việc chính, khi tìm được một vài bụi cây có quả không mấy màu sắc, cô nhanh chóng hái ngay, đột nhiên có tiếng lá cây xào xạc, cây cối nghiêng ngả dù không có gió, cô chợt thấy ớn lạnh.

-Cô là ai mà dám đặt chân lên đất thiêng, lại còn hái quả chín của ta?!

Nghe giọng nói phát ra từ khu rừng, Akiko hoảng hốt nhìn quanh

-Ông là ai?

-Ta là thần rừng, cai quản nơi này đã ngàn năm trời, chưa một ai dám đụng tới ta, bộ cô muốn gặp rắc rối à?

Giọng nói phẫn nộ đó tiếp tục vang lên, cô vội vàng thanh minh, giọng nhỏ nhẹ

-Chúng tôi bị cuốn vào một lỗ đen và lạc đến đây, vì không có gì ăn nên đành mạo phạm, mong ngài bỏ quá cho.

-"Chúng tôi"? Còn ai khác ngoài cô à?

Dù không còn gay gắt nhưng giọng của thần rừng vẫn rất uy nghiêm, Akiko khẽ đáp lại

-Vâng, có một người nữa đi cùng tôi nhưng anh ta đang bị thương rất nặng.

-Mang cậu ta vào đây!

Nghe lời yêu cầu của thần rừng, Akiko thực hành ngay, trước tiên, cô dọn sẵn một đống lá khô rồi cõng Leo vào và đặt anh nằm ngay ngắn trên đó, rất cẩn thận và chu đáo.

-Giờ tôi phải làm gì ạ?

Cô hỏi, mắt nhìn quanh, cô có cảm giác như đang tự độc thoại một mình vì không có một điểm nào trọng tâm để nhìn.

-Cô có thấy cỏ "trầm tử" mọc dưới gốc cây không?

Thần rừng hỏi xoáy lại,Akiko gật đầu, có rất nhiều là đằng khác, dưới mặt đất chỉ mọc duy nhất một loại cỏ tên là "trầm tử"

-Nhổ lên, bỏ rễ, đem rửa sạch dưới suối nước rồi nhai nhuyễn, đắp lên vết thương, ba ngày sau khỏi hoàn toàn.

-Đa tạ thần rừng!

Akiko nhổ mấy cây trầm tử lên, ngắt phần rễ y như lời thần rừng nói rồi rửa sạch, chần chừ một lúc, cô cho vào miệng và nhai.

Nhai nhai

Tiếp tục nhai

Thảo dược ở đây có mùi vị "không đỡ nổi", đắng và chát kinh khủng. Cố nhai cho giập hết, cô nhả ra và đắp lên vết thương của Leo
(Các bạn thông cảm, vì trong rừng lại không có thiết bị sẵn nên phải xài cách cổ trang hơi "khó chịu" một tí)

-Cô có thấy hối hận không?

Chợt thần rừng hỏi một câu làm Akiko hoang mang

-Hối hận vì cái gì ạ?

-Cây trầm tử là cây độc, sau hai giờ mà không có thuốc giải thì sẽ chết.

Sặc!

Chết ư?

Chết vì cây trầm tử?

Làm sao đây, dù không nuốt nhưng cô đã trực tiếp nhai lá cây trầm tử, lúc nãy còn ráng nuốt nước bọt cho đỡ mùi nữa, thôi tiêu rồi, có lẽ chất độc đã lan khắp cơ thể,cô sợ hãi không nói được gì

-Ta đâu có dễ dàng giúp người ngoài, bọn các người thật ngu ngốc!

Akiko tính đáp trả lại thì phát hiện ra một điều, cứ cho là cây trầm tử có độc, cớ sao lại bắt cô đắp nó lên vết thương của một người đang bị thương nặng chứ, và dù có lỡ đặt chân lên chỗ thánh địa, thần rừng chỉ cần đuổi đi thôi chứ hại chết làm gì. Đã là thần thánh sao ác thế.
Nghĩ đoạn, cô điềm tĩnh trả lời

-Tôi đã lỡ nhai cỏ trầm tử, trước sau gì cũng chết, chỉ mong ngài cứu anh ta là được rồi.

-Hắn là gì với cô mà cô chấp nhận hy sinh mạng sống thế?

Thần rừng cất giọng hoài nghi, tiếng lá cây xào xạc ngày một to

-Anh ta đã bảo vệ tôi, giờ tôi đền ơn, thế thôi!

Nhận thấy tấm lòng chân thành của Akiko, thần rừng bắt đầu có thiện cảm, chẳng qua ngài thử lòng người chứ cây trầm tử làm gì có độc,nhưng cũng nhờ thế mà biết được cô là một cô gái thông minh, nhanh nhẹn, ngài khẽ hắng giọng

-Cô đúng là người tốt, không uổng trầm tử quý của ta, mau chạy chữa cho bạn cô đi!

-Đa tạ thần rừng!

Cô vừa dứt lời, những tiếng lá cây xào xạc nhỏ dần, chỉ còn lại vài dư âm nhỏ bé sót lại, khu rừng trở nên vắng lặng như lúc ban đầu

End chap 3