Thế Giới Nợ Tôi Một Mối Tình Đầu

Chương 2: Con nhà người ta 2




Hình Vận hiên ngang lẫm liệt biến thật nhanh đi xem mắt.

Thực tế ý nghĩ trước đó của cô và Hạ Kha – hai người rõ ràng không quen không biết mới gặp nhau lần đầu đã lấy cưới hỏi làm tiền đề câu chuyện – quả đúng là một chuyện buồn cười song cũng rất khó xử.

Thế nhưng vào hôm nhận được thiệp cưới lần hai của cô em họ, cả nhà cô như nổ tung!

Bởi vậy cô đã suy nghĩ rất nhiều. Cô vốn chẳng phải người theo chủ nghĩa không kết hôn nhưng đến khi ngoảnh lại mới nhận ra công việc quá bận rộn mà vòng tròn bạn bè quá nhỏ. Không có thời gian lẫn cơ hội để làm quen và kéo dài mối quan hệ với đàn ông và cũng chẳng có sức để thay đổi tình trạng này.

Nó chẳng khác nào cảm giác đau răng từ lâu, khi mới bị thì không nhận ra cho đến lúc phát hiện thì lại lười đi khám, mãi đến khi nó khiến ta đau nhức…

Đó là thời điểm quyết định điều trị nó!

Vì vậy, cô mang theo trái tim đành chấp nhận đến khám nha sĩ,… à không, là đi xem mắt…

Nơi hẹn là quán cà phê Starbuck có vị trí khá đẹp, Hình Vận phải dựa định vị trên điện thoại mới tìm được. Mà cảnh vật xung quanh quán khá được, gần bờ sông lại vắng vẻ.

Sau khi đã xác định đúng nơi, Hình Vận liếc qua nhìn thời gian hiển thị trên cùng màn hình điện thoại, vẫn sớm hơn giờ hẹn những 15 phút, cô thở phào nhẹ nhõm. Lúc bấy giờ cô mới mở phần đoạn chat trên WeChat với cô em họ ra, tìm bức ảnh đối phương con bé gửi cho cô xem, để nhìn lại mặt để tránh lát nữa không tìm thấy.

Thực ra đó không thể coi là một bức ảnh, chính xác là ảnh thẻ công tác ngân hàng đính kèm gương mặt đối phương trên đó.

Dùng ảnh thẻ công tác đi xem mắt, quả là “boy” thẳng thẳn…

Hoặc tên này rất tự tin với vẻ ngoài của mình chăng? Nếu là thật thì có lẽ đây là ảnh thẻ công tác đẹp nhất mà Hình Vận từng trông thấy.

Gương mặt người này khá nghiêm túc, sáng sủa dễ nhìn lại rất tinh tế. Liệu người thật có đẹp trai hơn không nhỉ?

Có lẽ công việc bên ngành ngân hàng quá bận bịu nên mới trì hoãn việc quan trọng cả đời đến tận bây giờ. Cô luôn có cảm giác “đồng mệnh tương liên”, cảm giác rất thân thiết…

– Chào em!

Chợt có tiếng bắt chuyện lịch sự vang lên, Hình Vận hơi ngẩn người, ngước mắt nhìn người cất lời nói chuyện với mình.

Trời ơi! Là một “anh” chú đẹp trai!

Người đàn ông trước mặt trông như 36-37 tuổi, mặc vest, thắt cà-vạt, yết hầu rõ ràng, để râu, có cảm giác là một người đàn ông trưởng thành quyến rũ.

– Chào…chào anh… – Hình Vận phục hồi tinh thần, cô tự biết thân biết phận, không ngờ kiểu đàn ông quyến rũ này lại đến gần chỗ mình – Anh muốn hỏi đường à? Nhưng mà khu này em không thuộc đường lắm.

– Không… – Người đàn ông nở nụ cười, không ngần ngại chỉ vào màn hình di dộng của cô rồi lại chỉ bản thân.

– …Hử? – Hình Vận ngẩn người, mãi sau mới hiểu ý của anh ta – Hả?!

Chẳng lẽ đây là đối tượng xem mắt của cô ư?!

Cô không dám tin cúi đầu nhìn bức ảnh trong điện thoại, rõ ràng là người đàn ông trắng trẻo lại rất đẹp trai, sao lại trông khác với “anh” chú đẹp trai trước mặt này vậy!

– À, ảnh này… – Người đàn ông vẻ lúng túng – là chụp từ mấy năm trước.

– …

Vậy mấy năm qua đã xảy ra chuyện gì cơ chứ!

– Xin lỗi, bình thường anh không thích chụp ảnh, khi Hình Trừng muốn có ảnh thì đúng lúc anh phải đi làm. Thấy chụp ảnh ở ngân hàng không hay lắm nên đành chụp ảnh thẻ công tác và gửi cho cô ấy. Không phải muốn lừa gạt gì em đâu.

– Không… không sao. Em hiểu…

Hoặc nên nói là anh ta không hợp với việc tự chụp ảnh.

– Thế thì tốt quá… – Anh ta thở phào – Vào trong thôi.

– Vâng. – Cô gật đầu và đi theo sau.

Người đàn ông rất ga-lăng, đi trước mở cửa cho cô và quay lại hỏi:

– Em muốn uống gì?

– Tự em có thể… – Trước khi đi xem mắt, Hình Vận đã tham khảo từ trước, theo những người đã có kinh nghiệm xem mắt trên mạng, buổi hẹn đầu tiên người nào trả phần người nấy, nhỡ mà không thành cũng đỡ bị người ta nắm thóp.

– Đừng khách sáo, chỉ là một tách cà phê mà thôi.

– Nhưng em không thích cà phê, chỉ thích Frappuccino[1] thôi…

Anh ta cố nén không bật cười thành tiếng:

– À, biết rồi, vậy hương va-ni được chứ?

– Không không… Em không phải ý này. Thật ra em có thể tự mua được…

Đối phương chỉ nhìn cô cười rồi đi về phía quầy thu ngân, đến khi cô tỉnh táo lại thì anh ta đã thanh toán xong rồi.

– T_T… – Tiêu đời rồi, tên này sẽ không nghĩ cô là người thực dụng chứ?

– Em đừng phức tạp hóa vấn đề, nếu không chúng ta không thể tiến thêm bước nào nữa đâu. Dẫu gì em cũng là chị của Hình Trừng, mời chị của bạn uống tách cà phê… – Anh ta thoáng dừng rồi sửa lại – Uống một ly Frappuccino cũng không phải chuyện to tát.

– …À… Vâng. – Sao luôn có cảm giác vừa rồi anh ta dừng lại là cố ý nhỉ? Hay đang mỉa mai cô?

Không đâu, có lẽ cô đã nghĩ quá nhiều rồi, người đàn ông này quả thật rất ga-lăng.

Nhận đồ uống, anh ta lịch sự hỏi cô muốn ngồi chỗ nào và sau khi cô tiện tay chỉ chiếc bàn ngay cạnh, anh ta đặt ngay đồ uống xuống rồi kéo ghế ra cho cô… Mọi hành động anh ta làm trông rất tự nhiên, dường như là động tác quen thuộc, không hề có dấu hiệu cố tình ngụy trang…

Cô càng không hiểu nổi tại sao người như thế này lại chạy đi xem mắt nữa.

Dường như nhận ra sự nghi vấn nơi Hình Vận, vừa ngồi vào chỗ anh ta liền chủ động kể:

– Chắc Hình Trừng đã kể qua chút tình hình của anh cho em rồi nhỉ? Công việc của anh khá bận, bình thường đã mệt lắm rồi nên có thời gian nghỉ cũng hiếm khi ra ngoài chơi. Còn bạn bè, trên thực tế đến cái tuổi này rồi bạn bè cũng chỉ vài người, ngoài đồng nghiệp thường liên lạc hàng ngày ra thì cũng chỉ là vài bạn cũ ngày trước, có điều chẳng có tâm trí để làm quen người mới. Do đó, xem mắt là cách hữu hiệu nhất với anh bây giờ.

– Ồ! – Hình Vận gật đầu, tỏ vẻ thông cảm.

– À, phải rồi. Có thể hỏi tên em được không?

– Hình Vận, “vận” trong vận may.

Anh ta khẽ nhẩm trong đầu mấy lần:

– Tên em hay lắm.

– Cảm ơn anh. Còn anh? Anh tên gì? – Cô chợt nghĩ đến những lời của Hạ Kha, hai con người thậm chí không biết tên lẫn nhau lại nói chuyện cưới hỏi.

Anh ta hơi ngượng ngùng tạm dừng, sau đó mới đáp:

– Sở Nam, “Nam” trong cây lim.

Hình Vận cầm bình cà phê Starbuck lên và hỏi:

– Anh là người Tứ Xuyên à?

– Hả? – Anh ta hơi bất ngờ, ngạc nhiên hỏi lại – Sao em biết?

– Lim vân vàng Tứ Xuyên chẳng phải nổi tiếng lắm ư?

– Ừ… – Anh ta hơi nhếch môi, có lẽ đó là nụ cười chân thật nhất ngày hôm nay – Ông nội anh là người Tứ Xuyên, là thợ mộc. Tuy đã chuyển đến đây từ lâu lắm rồi nhưng ông vẫn luôn nhớ quê hương. Tên này là ông đặt cho anh.

– Ra vậy. – Cô bừng tỉnh: – Tên anh cũng rất hay.

– …Lần đầu tiên có người nghe tên anh phản ứng vậy đấy.

– Ối… – Lẽ nào thái độ của cô sai ư? Cô hơi lo lắng hỏi – Vậy những người khác phản ứng thế nào?

– Em không biết thì vẫn tốt hơn.

– …

– Anh rất thích phản ứng của em.

– …

Cô chợt sửng sốt, từ bé đến giờ lần đầu tiên có người khác giới nói thích cô. Tuy không biết người ta thích mình ở phương diện nào vẻ nhưng cũng đủ khiến cô bối rối.

Trong khi đỏ mặt lúng túng không biết nên tiếp câu chuyện thế nào, điện thoại của cô trong túi xách bỗng đổ chuông.

Xin lỗi Sở Nam một tiếng xong, cô lấy điện thoại ra xem thì đập vào mắt là hai chữ “Sếp lớn”. Cô thẳng tay tắt âm điện thoại đi và giả vờ như không có gì xảy ra, sau đó mỉm cười ngước mắt quan sát người đàn ông đối diện, tiếp tục câu chuyện xem mắt:

– À, anh có yêu cầu gì với nửa kia tương lai của mình không?

Thấy vậy, Sở Nam cũng phối hợp coi như cú điện thoại kia không phải chuyện to tát, cười đáp:

– Cùng quan điểm sống, sở thích giống nhau và có thể sống chung với nhau.

– Sở thích của anh thế nào nhỉ?

Anh ta hơi hơi chau mày, ngẫm nghĩ một lát:

– Bóng đá.

– Ồ? Anh thích bóng đá ư? – Đúng là không nhìn ra, dáng vẻ mặc vest giày da này không có chút liên quan nào với vận động cả.

– Thích xem thôi.

– …

Tiếng chuông điện thoại lại vang lên, Hình Vận cố nén nét nực mình khó chịu trong lòng, rồi lại tắt âm.

Sở Nam phối hợp kéo dài chủ đề nói chuyện:

– Còn em thì sao?

– Em thích xem anime. – Cô thẳng thẳn trả lời.

– Em… – Anh ta thoáng dừng, nghĩ nên chọn từ gì – Quả là vẫn còn trẻ con lắm.

– À…

Ý trong lời nói, cô đều hiểu. Mỗi khi trông thấy cô xem anime, mẹ cô đều chế giễu “30 tuổi đến nơi rồi mà còn mê xem hoạt hình, trẻ con không ra trẻ con”. Quả nhiên, sở thích này của một người sắp 30 tuổi không hợp để “phóng vút lên trời”! Cô cười gượng mấy tiếng rồi vội chữa cháy:

– Ha… Ha ha, đùa thôi, thực ra em khá thích đi du lịch.

– Trùng hợp ghê, anh cũng thích lắm.

– Thật ư? – Nguy hiểm thật, lần này có được xem là trả lời không nhỉ?

– Ừm – Anh ta mỉm cười gật đầu – Dự định mùa đông năm đi đi đảo Koh Rong[2].

– @_@… – Đảo… đảo gì cơ? Đó là chỗ nào? Ở đâu? Làm gì nhỉ?

Bỗng nhiên cô cảm thấy mình rất “thiếu” văn hóa, thương thay cho công cuộc đọc sách bao năm. Điện thoại chết tiệt lại đổ chuông.

Sở Nam không thể tiếp tục được nữa, bèn nói:

– Nên nhận đi. Đừng lo lắng, có lẽ người ta có việc gấp cần tìm em.

– Không… Thật sự không tiện lắm, là sếp của em, có lẽ khá là gấp. – Nói mấy câu xin lỗi, Hình Vận mới không tình nguyện nghe điện thoại.

Vừa bấm nút nghe, cô còn chưa kịp nói “Alô” thì tiếng gào thét từ trong điện thoại của Hạ Kha đã vang lên:

– Cô dùng di động để làm gì hả? Sao không ném luôn đi cho rồi.

– Sếp ơi sếp à, sếp có chuyện gì không? ^_^

– Giả vờ duyên dáng cái gì, cô xem mắt còn chưa xong à?

– Dĩ nhiên. – Đồ dở hơi! Vừa mới ngồi chưa bao lâu đã đòi xong, tin tưởng cô quá đấy!

– Phiền phức… – Anh tức giận hừ một tiếng – Mấy CG[3] cô phụ trách cần thay đổi một vài chi tiết, mau gửi tệp gốc cho Y Y đi.

– Vâng, lát nữa em về sẽ…

– Không có thời gian đâu.

– Anh…

Muốn chết phải không? Suýt nữa cô đã nói mấy chữ này ra khỏi miệng, may là kịp sửa lại lời nói ngay khi nhớ đến hình tượng “duyên dáng” của bản thân:

– Sếp sốt ruột quá, nhưng chờ em bên này hết bận sẽ…

– Gửi ngay giờ.

Gửi tệp hồ sơ gốc ngay trước mặt đối tượng xem mắt ư? Quá bất lịch sự!

– Tôi chờ số liệu bản kế hoạch đấy.

– Biết rồi…

Nói chung là đồng ý trước đã, còn xử lý phải cần thời gian, kéo dài được đến đâu thì đến.

Thế nhưng mưu đồ tính toán của cô bị Hạ Kha đánh vỡ tan tành:

– Cho cô tối đa mười phút.

Đồ tư bản độc ác!!!

Hình Vận khóc không ra nước mắt cúp máy, trong lòng tổn thương ghê gớm.

– Đi thôi. – Sở Nam đối diện chợt bưng ly đá xay đứng lên.

– Hả? – Cô ngước mắt nhìn vẻ khó hiểu.

– Chẳng phải em còn việc phải giải quyết ư?

– Khoan… khoan đã.

– Công việc vẫn quan trọng hơn. – Nói đoạn anh ta cầm cốc Frappuccino trên bàn hộ Hình Vận – Để anh đưa em về công ty trước.

– …Vậy làm phiền anh rồi. – Thấy sự kiên quyết của anh ta, Hình Vận đành từ bỏ.

________________

[1] Một dòng thức uống đá xay của Starbuck

[2] Một đảo thuộc Vương quốc Cam-pu-chia.

[3] CG (viết tắt tiếng Anh: Computer Graphic) là một thuật ngữ được các nước phương Tây sử dụng để chỉ công nghệ đồ họa web kỹ thuật số của Nhật Bản. Trong tiếng Nhật truyền thống, nó là từ viết tắt của đồ họa vi tính.

Hết chương 2