Thế Giới Nhỏ - Cận Sắc Ivy

Chương 6: Tôi cho rằng tất cả đều chưa bắt đầu, thế nhưng hạt giống ấy đã sớm nảy mầm ở nơi khác




“ Rất nhiều chuyện xảy ra quá nhanh, nhanh đến nỗi tôi cho rằng mọi chuyện còn chưa bắt đầu, thế nhưng hạt giống ấy đã sớm nảy mầm ở nơi khác. Tôi cứ một mực nghĩ rằng, nếu như tôi có thể hiểu Lý Trạch Niên, có lẽ tôi có thể cứu vãn được đôi chân lún sâu vào bùn khi ấy.” – Khánh Bồi

Hội học sinh dự định tổ chức hoạt động liên hoan trong phạm vi làng đại học vào hai tháng sau lễ Giáng Sinh, vì thế đang trao đổi hoạt động với các giáo viên và hội học sinh trường khác. Đúng lúc vào trường, tôi tò mò đi phỏng vấn, cuối cùng vận mệnh cũng không tệ nên được trúng tuyển vào bộ phận văn nghệ, sau khi trở về thì bị Giang Trọng Ngạn dòm ngó chất vấn, cười nói: “Chưa nói đến cậu có tiềm chất của một con mọt sách, ngược lại cậu còn đào ra tiềm chất văn nghệ?”

Tôi được sắp xếp liên lạc với hai hội học sinh của hai trường lân cận, lúc trước có liên lạc với hội học sinh ở học viện mỹ thuật nhưng không có kết quả, đang lúc do dự không tìm được cách, tôi chợt nhớ tới Lý Trạch Niên.

Mượn vài cuốn sách từ thư viện, đang chuẩn bị trở về phòng tìm Dương Sinh để xin số di động của cậu ấy. Đúng lúc vừa xuống lầu thì gặp Dương Sinh bước ra từ phòng tự học ở tầng một.

“Dương Sinh!” Nhất thời không để ý tôi vẫn đang ở tầng hai, lập tức nhìn xuống dưới kêu một tiếng.

Cậu hướng theo âm thanh ngẩng đầu, thấy tôi vội vội vàng vàng từ trên tầng chạy xuống, cậu dừng lại hỏi tôi làm sao vậy.

“Định hỏi cậu số điện thoại của cái bạn Lý Trạch Niên kia.”

Nghe tôi nói rõ, Dương Sinh mở miệng: “Hình như cậu ấy làm ở hội học sinh, chờ một chút.”

Tôi nhìn Dương Sinh xoay người vào phòng tự học, bước hai bước tới cửa. Nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của cậu ấy, chỉ chốc lát tôi liền thấy được người kia đang ngồi trước bàn giống như là đang ôn bài. Tôi biết đó chính là Lý Trạch Niên.

Dương Sinh bước tới phía sau cậu, cúi người thì thầm với cậu vài câu, cậu lập tức quay đầu lại, sau khi thấy tôi đứng cạnh cửa, giơ tay tỏ ý chào hỏi với cậu, cậu lập tức đứng dậy bước ra ngoài.

Cậu mặc chiếc áo sơ-mi trắng mà tôi từng thấy qua, trước ngực có viết một từ tiếng Anh ‘submit’

Tôi có thói quen quan sát tỉ mỉ những người xung quanh, nhưng tôi còn có một sự quan tâm nhiều hơn thế đối với Lý Trạch Niên, tỉ mỉ đến mức có thể nhớ mỗi một chiếc áo mà cậu ấy mặc khi gặp tôi ở những khoảng thời gian khác nhau.

“Dương Sinh nói cậu muốn gặp mình?”

“Đúng vậy.”

Chúng tôi ngồi trên băng ghế sofa dài ở cuối thư viện. Tôi tỉ mỉ nói ra ý tưởng hoạt động, cậu lắng tai nghe, đưa ra ý kiến, còn cho tôi số điện thoại của hội trưởng bên trường cậu.

Tất cả đều giống như những gì tôi nghĩ về cậu: thân thiện, hữu nghị, nhã nhặn, thoạt nhìn thì không khó tính nhưng cũng sẽ nêu ra ý kiến của bản thân.

Tôi vừa hài lòng lưu lại số điện thoại vào di động, vừa nghĩ dù thế nào cũng phải xin được số di động riêng của cậu. Còn chưa thốt ra khỏi miệng, cậu đã lập tức cướp lời của tôi trước: “Đúng rồi, mình cũng sẽ cho cậu số của mình, để khi nào có chuyện thì cũng tiện liên lạc với mình hơn.”

“Được.” Tôi đồng ý, nhưng lại không cam tâm cuộc trò chuyện này cứ kết thúc như vậy nên hỏi cậu: “Phải rồi, sao cậu lại tới đây tự học?”

“À, bầu không khí ở phòng tự học thư viện trường tụi mình quá kém, ở đó không tập trung đọc sách được, cuối tuần mình còn phải làm kiểm tra nên cùng Dương Sinh đến phòng tự học ở đây.”

“…À…mà cậu và tên kia là bạn thời trung học phải không?”

“Bạn thời trung học với cậu ấy không phải là cậu sao?” Cậu ngồi bên trái tôi, nghiêng đầu, vẻ mặt có chút ngạc nhiên hỏi.

Nếu nhất quyết muốn biết chuyện gì đó thì phải bất chấp hỏi tiếp: “…Cậu ấy nói với cậu sao?”

“Ừm, tụi mình có tán gẫu về cậu.”

“Chắc chắn tên kia nói xấu tôi không ít!!” Tôi có chút ngượng ngùng nói.

“Không có,” người ngồi bên cạnh nở nụ cười, dáng vẻ ngửa đầu lên giống như đang nhớ lại chuyện lúc đó, “cậu ấy bảo cậu là văn sĩ, không có chuyện gì làm là sẽ thích thú viết văn này nọ, nhưng mình không cảm thấy cậu là người bảo thủ.”

Tôi vừa giả vờ tức giận, vừa ngắm nhìn dáng vẻ rất vui vẻ của Lý Trạch Niên.

Thật ra dáng người của cậu không tính là lùn nhưng khá gầy, khoác lên người chiếc áo thun cổ tròn khiến người ta có thể thấy cả xương quai xanh và dưới gáy. Lúc tôi thu ánh mắt của mình lại, vẫn còn nghe cậu kể trước giờ Dương Sinh đã nói gì về tôi với cậu.

Không hiểu sao tôi cảm thấy cậu rất thích thú khi nói về vấn đề này, cái loại vui vẻ không thể che giấu được thể hiện từ trong lời nói. Cậu thể hiện mọi tâm tình trước mặt tôi một cách rất tự nhiên, không hề giả tạo, mỗi câu nói, từng biểu cảm, tôi đều im lặng ngắm nhìn, giống như chỉ cần nhìn chúng là tôi lập tức có thể phân tích ra được cậu thích cái gì.

Những lời đối thoại đơn giản không bao hàm nhiều nội dung, đa số là những chuyện không liên quan đến những đề tài đang gây nhức nhối. Khi nói đến vẽ, cậu lập tức sôi nổi hẳn lên, cậu kể tên các hoạ sĩ người Pháp, tôi không biết tất cả những người đó, tôi chỉ nhớ rõ có một người là Monet*. Thế nhưng tôi rất thích như thế này, trò chuyện với cậu làm tôi cảm nhận được một sự thoải mái và dễ chịu trước nay chưa từng có.

Khi đó, tôi nghĩ rằng khoảng thời gian vui vẻ nhất trong ngày chính là lúc vô tình gặp được Lý Trạch Niên ở sân trường hoặc ký túc xá.

Vì sắp có bài kiểm tra quan trọng nên cậu thường xuyên tới thư viện trường tôi để tự học, hầu như mỗi lần tôi đến thư viện mượn sách đều có thể thấy cậu đang ngồi ôn bài ở tầng dưới. Tôi biết cậu sẽ luôn ăn cơm xong vào lúc năm giờ rồi trở lại thư viện ôn tập, khoảng đến chín giờ rưỡi mới về.

Đồng thời tôi cũng bắt đầu thấy thích cái khả năng đọc nhanh như gió của mình, tôi luôn đọc những quyển sách đã mượn nhanh hơn so với lúc trước, tôi lại tìm một lý do đàng hoàng để tự nhủ với bản thân rằng chúng tôi gặp nhau chẳng qua là do cơ duyên xảo hợp mà thôi. Nhưng trong lòng tôi tự hiểu rằng, nếu có hai người cứ mãi gặp nhau một cách ‘tình cờ’ thì nhất định là có một bên cố gắng tính toán.

Sau hai tuần liên hệ với người phụ trách ở học viện Mỹ thuật, dự định hoạt động vào ngày lễ Giáng Sinh cuối cùng cũng hoàn thành bởi hai bên. Lúc cầm theo bản kế hoạch hoạt động đến dưới lầu của ký túc Lý Trạch Niên, trong điện thoại cậu bảo đang rửa cọ, chờ một lát cậu sẽ xuống hoặc có thể lên phòng tìm cậu, cậu ở phòng 3007.

Lúc đó cậu đã thuận lợi kết thúc bài kiểm tra, đã mấy ngày tôi không gặp cậu ở thư viện.

Tôi cầm điện thoại đứng dưới lầu, hầu như không suy nghĩ gì nhiều liền nói: “Được, tôi lên tìm cậu.”

Tôi từng nghĩ phòng cậu chắc sẽ đầy các loại bản vẽ, phẩm màu,…nhưng sau khi tận mắt chứng kiến tôi cảm thấy nó còn lộn xộn hơn so với tưởng tượng của tôi.

Phòng tắm đối diện phòng ngủ của cậu cũng đầy cọ vẽ rơi linh tinh, giữa tiếng nước ào ào tôi nghe thấy tiếng của cậu, nói tôi cứ tự nhiên ngồi chờ một chút. Tôi không đóng cửa lại, ngồi trên ghế nhìn ra cửa là có thể thấy ngay một người đang ngồi rửa bút.

Cậu bày đủ thứ trên bàn, đủ loại màu sắc, nhưng tôi cũng không có tâm trạng nhìn ngắm chúng.

“Dạo gần đây cậu không tới thư viện đọc sách sao?” Tôi cúi đầu hỏi, đột ngột lại cảm thấy không đúng lúc,

“Hửm?” Do tiếng nước chảy nên cậu không nghe rõ tôi hỏi gì, chỉ hỏi lại bằng giọng mũi nghe có chút rất vui vẻ.

Thấy cậu quay đầu lại nhìn tôi, tôi chỉ nở một nụ cười với cậu, “Không có gì.”

Lúc thấy di động cậu đặt trên bàn rung, tôi gọi cậu: “Cậu có điện thoại, có cần mang tới giúp cậu không?”

“À, không sao, mình tự làm được.” Cuối cùng cậu chụm tất cả cọ vẽ lại, vẫy cho khô rồi đi tới.

Lúc tôi đưa điện thoại, cậu cười nói cảm ơn.

Tôi lắng nghe mỗi một từ mà cậu nói ra với đầu bên kia. Cuộc gọi này có vẻ chỉ là một cuộc gọi rất bình thường mà thôi, bình thường đến mức ngay cả môt câu quan trọng cũng không có. Tôi biết rõ đó đầu kia là Dương Sinh, sau khi nghe điện thoại xong Lý Trạch Niên cũng nói, “À, đúng là Dương Sinh.” Vẻ mặt bình thường, giọng điệu cũng bình thường.

Thế nhưng, dường như người đọc sách viết văn luôn đặc biệt nhạy cảm với chữ Hán. Ngày hôm nay oti6 rất hối tiếc, đêm đầu thu này, tôi đã biết một bí mật.

‘A Sinh Sinh’

Ngay khi cách xưng đó sáng trên màn hình, tôi cứ nghĩ mình đã hiểu được ý nghĩa bao hàm trong đó.

Cậu ấy gọi Dương Sinh là Sinh Sinh, tôi nghĩ rằng việc này có thể chứng tỏ cho cái gì đó. Thế nhưng, bao nhiêu đó vẫn chưa đủ.

Bởi vì rất lâu về sau, tôi mới thật sự hiểu được cái người gọi là Lý Trạch Niên này. Mỗi một bức tranh cậu vẽ, mỗi một quyết định của cậu, mỗi một câu nói của cậu, tất cả đều mang theo mười phần nghiêm túc để hoàn thành. Cái loại nghiêm túc này còn mang theo một chút bướng bỉnh, “Nếu như có lợi cho cậu ấy và là chuyện đúng, mình nhất định sẽ làm, còn nếu không, vậy thì học đi.” Đây chính là lời cậu nói sau này. Cậu chưa bao giờ làm chuyện gì mà không có lý do, ngay cả cách lưu tên trong danh bạ điện thoại cũng thế.

Cái gì quan trọng với cậu, cậu sẽ đặt nó lên vị trí hàng đầu. Cũng nhờ vậy mà có thể tìm được cậu ấy bất cứ lúc nào một cách nhanh nhất. Nếu như ‘Sinh Sinh’ không thể là vị trí thứ nhất, vậy thì cậu sẽ tìm hết mọi cách để cho người kia trở thành như thế.

Lúc đó tôi mới chợt hiểu rõ hết ý nghĩa của từ ‘A’.

—-

Lời tác giả: Đã muộn rồi, cũng không kịp trả lời lại từng tin nhắn, xin lỗi vì đã trễ.

Đi ngủ.

Còn liên quan đến vấn đề công thụ, thật sự là đừng quá chú ý như thế…OTZ về bộ này, có lẽ bây giờ có một số chuyện khó nói rõ, đợi đến khi kết thúc tôi sẽ giải thích thêm, có lẽ khi đó bạn sẽ hiểu được ý của tuôi. YY

—-

CHÚ THÍCH

*Monet: Claude Monet (14 tháng 11, 1840 – 5 tháng 12, 1926) là họa sĩ nổi tiếng người Pháp, một trong những người sáng lập trường phái ấn tượng.