Ngoại truyện một: năm mới vui vẻ…
Lời tác giả: Đây là một phần ngoại truyện được tự thuật bởi Sinh Sinh theo ngôi thứ nhất.
Phần ngoại truyện này đặc biệt ở đó, thật ra thì có chút không thích hợp, đọc từ những chương trước tới đây sẽ có cảm giác lạc đề, suy cho cùng thì thời gian khác nhau, góc độ tự thuật cũng khác nhau. Nhưng vì tay đã viết rồi, nên liền đăng trước.
Về Dương Sinh, những điều muốn nói cũng nhiều.
Cậu ấy đối với 《 Ti ể u th ế gi ớ i 》 m à n ó i, c ự c k ỳ quan tr ọ ng. Th ế gi ớ i nh ỏ n à y, kh ô ng ph ả i ch ỉ l à th ế gi ớ i nh ỏ c ủ a ri ê ng Tr ạ ch Ni ê n v à Kh á nh B ồ i. Đơ n gi ả n m à n ó i, b ộ truy ệ n n à y t ươ ng đươ ng v ớ i h ồ i k ý c ủ a Kh á nh B ồ i, t ấ t cả mọi chuyện đều bắt nguồn từ góc nhìn của Khánh Bồi, chuyện giữa Trạch Niên và Dương Sinh trong mắt cậu ấy, tình cảm của cậu ấy với Trạch Niên, cũng nắm trong lòng bàn tay. Chuyện một người quan sát hai người, cảm giác đại khái chính là như vậy.
Nhưng mà đối với một sự tồn tại quan trọng như Dương Sinh mà nói, phần ngoại truyện này chính là toàn bộ những lời giải thích cho cậu ấy.
***********
Lúc về đến nhà, đã qua 0 giờ, năm mới cũng đã qua.
Không ngờ cả đám người sau khi xa cách gặp lại nhau thật sự có thể nói luyên thuyên đến nhiều đề tài như vậy. Tốt nghiệp ba năm, thay đổi thật nhiều. Anh Vĩ vốn thất bại bao nhiêu môn học, mãi đến khi tốt nghiệp mới miễn cưỡng qua được, ngày hôm nay tự mình gây dựng được sự nghiệp, trong ba năm lại có thể tự lập nên sự nghiệp. Lão Ban làm quản lý cấp trung ở một công ty tư nhân nước ngoài nổi tiếng nào đó, mỗi ngày đều là một khuông tây trang giày da, làm cho người ta không dám nhớ cái tật xấu trước đây của cậu ấy là dồn một đống bít tất quần cộc trong một tuần lại. Tiểu Bàn thì an tâm với công việc của mình, cả ngày du thủ du thực làm ‘con sâu đục thân’ của xã hội, ba năm qua, trọng tải lại tăng trưởng vẻ vang.
Một đám người vui đùa, hỏi tình hình gần đây của nhau, càng nói về sau, bầu không khí càng không thú vị.
Tiếp đó, mấy người bọn họ còn hẹn nhau sau khi tan tiệc cùng đi quán bar xem trận bóng vào rạng sáng, Tôi mượn cớ có chút không thoải mái, dự định sau khi tan tiệc liền quay về.
Lúc Tiểu Bàn đỡ tôi đứng dậy, thấy tôi say thật, hỏi: “Này Dương Sinh, không sao chứ? Không uống nhiều quá đấy chứ?”
Tôi rất tỉnh táo, “Không sao, gần đây công ty rất bận nên ngủ không được ngon, hôm nay về sớm một chút, các cậu đi tăng hai vui vẻ!”
Bên tai vẫn còn nghe tiếng nhỏ giọng thầm thì, “Thật sự tự mình về được?”
“…Chậc, thằng nhóc kia không thể uống, mấy người rót cho cậu ta làm gì chứ…”
Thật ra chỉ bị ồn ào lôi kéo lại phạt mấy chén mà thôi, nhưng không biết tại sao vừa về đến nhà, tôi thật sự vẫn có chút khó chịu. Đã lâu không uống, nhớ lại lúc trước nào là xuy bình đa ngưu, rồi ngàn chén không ngã cái gì đấy, cũng chỉ là chuyện trước đây.
Lúc ngã vào sofa, chỉ cảm thấy mí mắt cực kỳ nặng, ngay cả thời gian rửa mặt cũng không muốn phí phạm, một tay vắt ngang mắt, trời liền tối lại.
Trước khi chưa hoàn toàn đi vào giấc ngủ, lờ mờ hình như có nằm mơ.
Trong mơ hình như là cùng ngồi sóng vai với ai đó, trò chuyện thật lâu, giống như là muốn đem tất cả những chuyện trong mấy năm nay kể hết ra, những chuyện hài lòng lẫn không vui, những chuyện thích và ghét, vui mừng và phiền não, thành công và tiếc nuối. Rất nhiều chuyện tưởng rằng đã quên thì ra ẩn sâu trong tiềm thức, lại có thể kể ra hết trong mơ. Sau đó, cậu ấy cũng nói rất nhiều chuyện không muốn, xót xa, không cam lòng, cũng như không ít những nỗ lực. Đến khi tôi nhìn thấy rõ mặt của cậu ấy trong mơ, lập tức như bị điện giật… thật giống như không lâu sau, cuối cùng cũng mở ra từng tâm sự cho người kia xem, cái cách không giữ lại chút gì này khiến tôi cảm thấy có một nỗi sợ vô hình.
Ngực tôi bắt đầu đập mạnh, thật ra tôi đã sớm quen, cũng biết rõ chỉ cần nằm nghỉ một lát, sau một lát thì sẽ ổn, đơn giản đến không cần thuốc, cũng không phòng ngừa. Mà giờ phút này lại đặc biệt đau, hơn nữa hồi tối uống có hơi nhiều, hai bên thái dương vẫn đập thình thịch.
Năm-sáu năm trước, cái gì cũng không làm được, chỉ có thể ở trong phòng nằm trên giường, chuyện cho tới bây giờ, vẫn chỉ có thể như thế. Nhưng khi đó còn có thể thiên mã hành không(1) mà nghĩ, một ngày nào đó mình cứ nằm trên giường mà chết thế này, nếu như vậy, có người khóc thương cho mình hay không?…Ngẫm lại thật đúng là ấu trĩ, bây giờ rốt cuộc biết rõ đã giảm, biển rõ cái loại bệnh chỉ nhẹ như sợi lông, không chết được, chỉ là mỗi lần phát bệnh sẽ khó chịu mà thôi.
“Cậu và bạn cùng phòng ra ngoài uống rượu sao?”
“Ăn cơm không? Vậy…Muốn ăn gì, mình giúp cậu mua.”
Nhớ lại ném điện thoại cậu ấy, mắng cậu ấy ngu ngốc, ra lệnh cho cậu ấy không được đến vì mình không muốn gặp cậu ấy, nhưng cuối cùng người kia cũng đến. Có khi là mì lạnh, có khi rang cơm, sau khi để lên bàn liền tới giật chăn ra, hỏi tôi có thể ngồi dậy hay không.
Tôi không nhớ được lý do những khi nổi nóng, nhìn thấy cậu ấy cũng rất bực mình, bị cậu ấy thấy dáng vẻ mình như thế, cũng rất bực bội.
Tôi nghe thấy tiếng động ồn ào huyên náo ngoài phố, cũng cảm nhận được một mảnh an tĩnh vắng lặng trong phòng.
Rất muốn uống một ly nước, nhưng thật sự quá mệt mỏi, giống như còn chưa mơ xong mà kéo cơ thể của tôi lại, không thể nhúc nhích.
Lờ mờ nhớ tới năm ngoái công ty tổ chức đi du lịch, ngày tham quan một ngôi chùa cũng trùng vào ngày mùng một tháng sáu âm lịch, hướng dẫn viên du lịch cứ quấy rầy nhất quyết khuyên chúng tôi nên xin một thẻ xăm. Tôi vốn không tin chuyện này, nhưng ngược lại những đồng nghiệp nữ chung đơn vị lại rất ngoan đạo, còn mua hoa và đủ thứ(2) đến bái.
Lúc sư phụ giải thẻ xăm trung bình của tôi, chỉ nói một lần, tôi chỉ nhớ phải chú ý giữ gìn thân thể một cách trật tự, ngoài ra mọi chuyện đều không thể cưỡng ép. Tôi nghe xong không nhịn nổi sự tò mò trong lòng nên hỏi một câu, sư phụ kia chỉ nói: “Hợp tất sẽ hợp, không hợp tất sẽ không hợp, nếu như gặp chuyện không như ý muốn, miễn cưỡng cũng không cho ra quả tốt.”
Thần thần bí bí(3), nhưng khi đó cũng nghe vào trong tim.
Nhớ lại bốn năm đại học ấy, bản thân cũng thật sự là ngoan cố đến đáng sợ. Giống như rửa chén phải rửa hai lần, ghi chép mà sử dụng viết xoá thì sẽ xé đi viết lại, chơi cái gì đó mà ở hạng hai sẽ đặc biệt khó chịu. Nhưng thực tế là, đọc không thay đổi ba lần cũng có thể đúng, trước khi thi logic học không cần kiểm tra lại nhiều lần cũng có thể đạt được số điểm cao nhất, hai ngày không đoán dã(4) không chú linh(5) cũng có thể xử Huyền Tiêu(6). Đại khái là người chơi RPG(7) có chấp niệm quá sâu với phiên bản hoàn hảo, nên lúc chơi cũng dễ dàng nhập tâm.
Đáng tiếc là lúc đó bản thân còn thiếu chín chắn, nếu như không phải gặp nhau khi đó, có lẽ tất cả mọi chuyện cũng sẽ khác.
Tôi không biết mình có thật sự nhớ khoảng thời gian bốn năm kia hay không, giống như lúc trên bàn cơm Tiểu Bàn hỏi tôi nhớ nhất cái gì của trước kia, tôi vô tâm vô phế trả lời, nhớ món mì lạnh của làng đại học.
Thật ra, đây là lời nói thật. Tốt nghiệp ba năm, tôi không tìm được sự thích thú như vậy ở trung tâm thành phố. Mỗi lần đều là tỉ lệ bơ đậu phộng và giấm chua không đúng, hoặc là mùi vị của sợi mì không giống. Còn nhớ tiệm mì ở trường đại học, mỗi lần đến giờ cơm đểu đông nghịt người. Mì lạnh của tiệm ông ấy là hạng nhất, cơm xá xíu và thịt gà cũng ngon chảy cả nước bọt. So với nhu cầu công việc bây giờ, lại không thể thử lại cái hương vị giản đơn của năm đó.
Đứng vậy, nhất định là tôi quá nhớ hương vị kia, nên mỗi khi phát bệnh đều nghĩ đến.
Ký ức vụn vặt giống như viên đạn giữa nòng súng, đường bay khiến cho người ta trở tay không kịp, nhưng lại khéo léo tránh được rất nhiều mục tiêu trùng lặp không muốn, uốn khúc vòng quanh, cuối cùng trúng một chỗ khác.
Có lẽ trong lòng tôi hiểu rõ, nếu như tự lựa chọn hướng cho phi cơ thì không thể trách cuối cùng nó rơi xuống ở chỗ khác. Tự làm tự chịu như thế vài năm, nên bây giờ phát bệnh chỉ có một mình, sau này có như vậy nữa hay không, tôi cũng chẳng biết.
Thế nhưng, chuyện duy nhất tôi phải thừa nhận chính là trong mấy năm qua tôi chưa từng gặp được người nào dễ nhìn như cậu ấy.
Không ai có thể thuận mắt như cậu ấy, cho dù tối xem bóng đá dùng chân đạp tôi, tôi cũng bằng lòng ủ ấm đôi chân lạnh như băng cho cậu ấy;
Không ai có thể ưu tú như cậu ấy, năm thứ hai liền đại diện cho toàn bộ sinh viên trong trường lên phát biểu ở khán phòng, vô cùng đẹp trai;
Không ai ngây ngô như cậu ấy, đi trên đường thẹn thùng lén kéo tay tôi, hỏi tôi một năm mặt trăng tròn mấy lần;
Không ai dụng tâm như cậu ấy, mỗi lần ở bên tôi đều tỉ mỉ viết vào nhật ký trên blog rồi nói để tiện cho ‘sau này tính sổ’;
Không ai dịu ngoan như cậu ấy, cho dù tôi có trở mặt hay cố tình gây chuyện thế nào, cuối cùng cậu ấy vẫn quan tâm tôi, đem mì lạnh cho tôi ăn;
Không ai bao dung như cậu ấy, nhường nhịn tôi từng chút một, có vài lần khóc nói vì luyến tiếc nên sẽ cố gắng một chút…
Cậu ấy từng yêu tôi như thế, những điều đó, tôi đều hiểu. Kẻ thối nát, chính là tôi.
Bây giờ cũng không còn bóng dáng cậu ấy nữa, chọc tôi tức giận chọc tôi cười hôn mặt tôi bỏ rơi tôi cuối cùng vì bị tôi ép mà rời khỏi tôi để tôi đòi sống đòi chết.
Tôi không quên những điều tốt đẹp cậu ấy dành cho tôi, mà cũng không cách nào quên được. Không muốn tự hỏi mình có phải hối tiếc những chuyện đã làm năm đó hay không. Những chuyện đó, thật sự đã rất lâu, dù có cố bắt lấy thế nào đi nữa thì vẫn sẽ có cái gì đó vụt mất. Kỳ lạ là, mặc dù bốn năm năm trước tôi đã xoá bỏ toàn bộ cách thức liên lạc với cậu ấy, nhưng cuối cùng tôi vẫn có thể thuộc nằm lòng số của cậu ấy. Mà những chuyện quái dị này không nói lại nghẹn, khi đó không nói, bây giờ lại không biết.
Nếu thật sự muốn đau khổ, uống hai chén là được rồi.
Tuy không hoàn toàn bỏ rượu, nhưng dù sao cũng đã uống ít đi. Nếu như bây giờ tên kia biết, liệu có mắng tôi hai câu hay không.
Không biết là đêm khuya, hay do bản thân thật sự mệt mỏi mà cảm thấy bên ngoài cũng yên tĩnh dần.
Trái tim nghịch ngợm một hồi, cuối cùng cũng đã khá hơn. Tôi đổi tư thế cho thoải mái, không nhớ ra tại sao mình ngủ mất, nhưng vẫn nhớ thừa dịp trước khi ngủ, gửi lời chúc phúc không thể quên, mỗi năm đều như thế.
Năm mới vui vẻ, Lý Trạch Niên.
——
CHÚ THÍCH
(1) Thiên mã hành không – 天马行空: hàm ý ung dung tự tại phóng ngựa phi nhanh.
(2) Chỗ này nguyên văn là 全家福. QT trans ra là “ảnh gia đình” là “món hổ lốn”. Mình thấy nghĩa hơi…nên lấy luôn “đủ thứ”: p Bạn nào biết cứ góp ý mình ha.
(3) Nguyên văn chỗ này là 神神叨叨: thần thần thao thao.
(4) Đoán dã – 锻冶: theo mình là thuật ngữ trong game.
(5) Chú linh – 注灵 – xuất phát từ trò chơi “Tiên kiếm kỳ hiệp truyện 4”, là một loại thuộc tính binh khí.
(6) Huyền Tiêu – 玄霄 – là boss cuối của “Tiên kiếm kỳ hiệp truyện 4”.
(7) RPG: game nhập vai.