Ông Quyết nhấp một ngụm nước và im lặng. Tài lại tiếp tục nói:
- Qua mười bốn mười lăm ngày nữa hình như đến ngày mừng thọ của ông Công bên Lê gia, có thể họ sẽ mời chúng ta tham dự, đến khi đó cháu sẽ thử thăm dò thái độ của họ ra sao.
Ông Quyết gật đầu:
- Ý hay đấy, không ngờ cháu vẫn nhớ cái này. Được rồi, giờ ông qua thăm Thịnh thế nào cái đã.
- Dạ vâng, cháu chào ông ạ.
- Ừ, cháu nhớ giữ sức khỏe.
Nói xong, ông Quyết đứng dậy vỗ vai cố vũ cháu mình, ông Quyết xoay người nhưng lại do dự hồi lâu chưa muốn rời đi làm Tài rất ngạc nhiên, cuối cùng ông Quyết vẫn phải nói ra một điều:
- Trong buổi tối hôm kia vẫn còn kẻ thứ tư đứng nấp gần đó. Trong lúc đang tấn công gã ngoại quốc, ông vẫn nhận ra được. Người này hô hấp đều đặn, hơi thở nhẹ nhàng, xem chừng nội lực của hắn khá cao, chí ít cũng đã hơn cháu. Vì lo lắng cho thương thế của hai cháu cũng như không xác định được kẻ này là bạn hay thù nên ông không ra tay. Từ giờ cháu cần phải tìm lại thật kỹ xem khoảng thời gian này có gây sự với ai không.
- Thật hả ông? Dạ cháu sẽ điều tra kỹ hơn.
Tài nghe mà giật mình, anh ta chẳng ngờ lại có kẻ rình mò bên ngoài, toàn thân đột nhiên chảy mồ hôi. Sau khi bình tĩnh lại, Tài càng thêm khâm phục, võ công của ông nội anh ta đã đạt tới cảnh giới cao siêu, ngay giữa tình huống đó mà vẫn có thể cảm nhận mọi vật xung quanh.
Dặn dò Tài xong, ông Quyết ra khỏi nhà Tài. Ông Quyết đi ngang qua công viên thì bất ngờ nhìn thấy một bóng người quen thuộc, tuy chỉ nhìn được sau lưng nhưng ông Quyết vẫn nhận ra được người này là ai. “Chẳng ngờ sau bao nhiêu năm lại được gặp ở đây.” Ánh mắt ông Quyết hiện lên vô vàn những cảm xúc, bao tiếc nuối quẩn quanh trong người, ông cứ đứng nhìn như vậy một lúc rồi khẽ thở dài, ông đi tới gần chỗ người đó và lên tiếng:
- Chào Mai, đã lâu không gặp rồi nhỉ.
Bà Mai quay sang nhìn, thấy đó là ông Quyết thì bà nở một nụ cười đáp lại:
- Chào ông Quyết, đã lâu không gặp.
Ông Quyết nói:
- Bà về lại Hoàng gia khi nào vậy?
Bà Mai trả lời:
- Tôi về được vài tháng rồi, mà có lẽ ông cũng đã biết rồi, đâu cần phải hỏi tôi điều này chứ.
Ông Quyết vờ như không nghe những lời này của bà Mai, ông hỏi tiếp:
- À phải, tôi thấy dạo này có mấy vệ sĩ âm thầm bảo vệ Linh, Hoàng gia của bà gặp vấn đề gì nghiêm trọng không?
- Có một chút rắc rối.
Bà Mai cảm thấy chẳng phải giấu chuyện này làm gì, các gia tộc lớn đều đã hay tin rồi:
- Nhưng không sao, Hoàng gia chúng tôi vẫn có thể xử lý tối, cám ơn ông đã quan tâm. Mà hình như Tài và Thịnh cũng bị thương phải không, hôm qua tôi vô tình bắt gặp hai đứa nó trong quán café, thấy thần sắc của chúng không tốt lắm.
Vẻ mặt của ông Quyết hơi đổi, ông không dám chắc là bà Mai biết đầu đuôi chuyện hai đứa cháu của ông bị tấn công hay thực sự là chỉ vô tình gặp. Ông Quyết đáp:
- Tôi đã hỏi hai đứa nó nhưng chẳng đứa nào trả lời rõ ràng cả, chỉ nói tại đánh nhau quá tay nên mới bị thương như vậy. Tôi chỉ cho rằng hai đứa nó tuổi còn trẻ, đang tính nóng nảy, xô xát là chuyện bình thường. Chúng sẽ tự giải quyết được thôi.
Bà Mai ậm ừ chứ không nói lại nữa, tình hình thế nào bà đã biết, bà hỏi chuyện Tài và Thịnh chỉ để xem thử có thêm thông tin gì về Thiên Sát Ma Chưởng từ chỗ ông Quyết mà thôi. Suy đi tính lại, bà Mai thấy vẫn nên hỏi rõ ông Quyết để điều tra xem có liên quan đến rắc rối của Nam không:
- À, ông có biết nguồn gốc của Thiên Sát Ma Chưởng không vậy?
Ông Quyết nghe mà giật thột: “Thiên Sát Ma Chưởng à? Chả lẽ nó có liên hệ với người đã tấn công Tài và Thịnh?” Ông Quyết là tộc trưởng của một gia tộc lớn, ngẫm nghĩ vài giây thì đã nhận ra được mục đích của bà Mai. Ông trả lời:
- Tiếc quá, quả thực tôi không biết loại võ công này, đây là lần đầu tiên tôi nghe về cái này, mà sao bà hỏi thế?
Bà Mai nói nửa thực nửa giả:
- Gần đây tôi gặp phải một kẻ dùng loại chưởng pháp này, hắn ta tấn công Linh, may mắn tôi có mặt đúng lúc để cứu con bé. Kẻ tấn công đã vô tình tiết lộ ra tên chưởng pháp này.
Thực ra cách đây nhiều năm, trong khoảng thời gian nay đây mai đó, bà Mai đã từng chạm trán với một kẻ sử dụng chưởng pháp này. Hai bên đấu một trận ác liệt, luận về chiêu số thì hai bên bất phân thắng bại, nhưng vì khi đó bà chưa luyện thành Thánh Linh Tâm Pháp nên bị yếu thế; bà phải dùng mưu kế mới tránh khỏi phiền toái. Kẻ đó cũng nhận thức được bà Mai có thân phận không đơn giản nên bỏ luôn ý định hại bà. Từ đó đến nay, bà Mai mới thấy lại Thiên Sát Ma Chưởng.
Dĩ nhiên ông Quyết biết bà Mai không nói thật, chỉ là ông không quan tâm, ông chỉ cần biết tên loại chưởng pháp đó là đủ rồi ông sẽ về điều tra cái tên này, chắc chắn thu được manh mối gì đó. Ông Quyết định hỏi mục đích của bà Mai khi đề cập đến chuyện này thì chợt có giọng nói vang lên:
- A, chào ông bạn.
- Chào ông bạn.
Ông Quyết nhìn về phía phát ra tiếng nói thì thấy là ông Dương đang đi tới chỗ ông. Ông và ông Dương cách nhau chừng ba chục mét, khi ông Quyết nói xong thì hai người chỉ còn cách bốn năm mét, may chỗ này chẳng có mấy ai nên không khiến người khác hoảng sợ. Ông Quyết tạm dừng câu chuyện với bà Mai và nói với ông Dương:
- Nghe nói ông vừa lĩnh ngộ Thánh Linh Tâm Pháp thêm một cảnh giới mới phải không?
Lần trước bà Mai nói với Nam là Thánh Linh Tâm Pháp chỉ dành cho phụ nữ trong Hoàng gia luyện cũng chỉ là đùa giỡn với Nam mà thôi, về sau Nam đã nhận ra.
Còn mấy ông lão bà lão này giờ đã ngót nghét tám chín chục tuổi, hầu như đều đã nhường ghế lãnh đạo gia tộc cho con cháu, lâu lâu chỉ khuyên răn vài lời, bởi vậy thời gian rảnh của họ ngoài đi chơi thì chỉ có luyện công. Hơn nữa, ba gia tộc tranh đấu gần hai thế kỷ nay, đương nhiên hiểu khá rõ võ công tuyệt học của nhau, chỉ mỗi Lê gia là khá kín tiếng nên chẳng ai (tức những ông bà lão này) hay về võ công Lê gia cả. Ông Dương nghe ông Quyết hỏi thì cười cười:
- May ra chỉ có ông bạn với Huyền Thiết Thần Công là còn mạnh khỏe như xưa chứ tôi thì còn lĩnh ngộ gì nữa, giờ chỉ cầu có sức khỏe tốt thôi,
- Anh Dương nói hay quá, tuổi như chúng ta tốt nhất là cứ tuân thủ phép sống khỏe là hay nhất, sao cứ phải cố chấp tranh đấu đúng không?
Giọng nói pha lẫn tiếng cười vừa cất lên đã khiến cho mọi người ngạc nhiên. Ông Dương và ông Quyết đều nhìn sang, họ chưa từng nghĩ người này lại đến đây. Bà Mai thì gật đầu chào:
- Chào Loan.
Thì ra người vừa đến là bà Loan, chị gái của ông Công. Ông Dương nói:
- Chào Loan, bao nhiêu lâu rồi anh em ta chưa gặp nhau nhỉ? Chắc cũng phải hơn ba mươi năm.
- Phải, hơn ba mươi năm rồi, thấy mọi người vẫn khỏe Loan mừng lắm.
Ông Quyết hỏi:
- Loan lần này về đây là về hẳn hay chỉ là đi chơi ít ngày?
Bà Loan đáp:
- Hôm nay em đến đây chơi vài ngày thôi, đến ngày kia em lại đi.
- Ô hay, sao hôm nay đông đủ vậy?
Tiếng ông Công vọng đến, lúc nãy ông bận nghe điện thoại nên đi sau chị gái mình một chút. Đúng là việc chẳng ngờ, hôm nay mấy bậc gia trưởng của ba gia tộc lại có thể gặp nhau đầy đủ như vậy. Hôm nay tình cờ bà Loan lại đến thành phố A chơi, đi dạo với ông Công ở công viên này.
Kể ra cũng lạ, không hiểu vì sao khi ông Công gặp hai người là ông Quyết và ông Dương thì lại muốn đánh nhau một hồi, chân khí mấy chục năm tu luyện bỗng chảy ồ ạt khắp kinh mạch; may ý thức vẫn còn tỉnh táo nên ông Công kiềm chế xuống được. Bà Loan quay sang nói với ông Công:
- Chú xong việc rồi phải không chú tư.
“Chú tư” trong lời bà Loan chính là ông Công, vì ông Công là người con thứ tư trong nhà nên thường được gọi như thế. Ông Công đáp:
- Dạ rồi chị hai.
Bà Loan quay sang nói với những người khác:
- Loan giờ đi việc đã, mọi người ở lại chơi vui vẻ. Tạm biệt mọi người.
Nhận được cái gật đầu và lời tạm biệt từ họ, bà Loan và ông Công đến chiếc xe vừa xuất hiện để đi đến nhà của người cháu mình. Hai chị em vừa đi bộ vừa nói chuyện với nhau, bà Loan hỏi:
- Sao hồi nãy em kích động thế? Đầu đã bạc trắng rồi còn gì nữa chứ.
Ông Công cười ngượng ngùng:
- Có lẽ vì em cứ cảm thấy trước giờ võ công của mình luôn thua sút hai người kia chăng? Điều này cứ luôn khiến em phải suy nghĩ.
Bà Loan khẽ thở dài, từ lúc trẻ đến hiện tại, cậu em này vẫn cứ luôn như vậy. Bà im lặng giây lát rồi nói:
- Nếu như trước đây em luyện được toàn bộ võ công của gia tộc ta thì chắc chắn sẽ không thua họ đâu.
Ông Công đáp:
- Võ công hiện giờ của em chẳng phải là chính tông của Lê gia ta sao? Quang thì đã luyện Long Hổ Không Hồng của ông Phúc, tiếc là thần công này chỉ còn được bảy tám phần thôi, thật đáng buồn chị nhỉ, võ công tộc ta càng lúc càng đi xuống.
Bà Loan lại nói khác:
- Không, võ công của em chưa đầy đủ đâu, suốt cả hai trăm năm nay chỉ có duy nhất một người trong gia tộc ta luyện được đầy đủ.
Ông Công nói:
- Em biết chứ, tiếc là anh cả lại...
Ông Công chưa dứt lời thì Bà Loan cắt ngang:
- Không em nhầm rồi, anh cả không hề luyện võ công chính tông của gia tộc, võ công anh cả luyện là môn hoàn toàn khác biệt. Người duy nhất luyện được đầy đủ võ công của Lê gia là chú ba cơ.
Ông Công dừng bước, vẻ mặt kinh ngạc hiện rõ trên gương mặt:
- Anh ba luyện chứ không phải anh cả ư? Sao có thể chứ? Võ công của anh ba thua cả em cơ mà.
Bà Loan nói:
- Chú ba thua vì chú ấy nhường em thôi chứ võ công chú ba đã đạt tới cảnh giới cực cao, tiếc là chú ba nhiễm bệnh nặng bị mất hết võ công, sau đó lại mất sớm, chị nói em đừng buồn nhé, từ đó thì gia tộc ta không còn ai đủ sức đấu với hai bên kia nữa
- Em tự biết mà, chỉ là em vẫn nghĩ chị đang đùa em.
Bà Loan lắc đầu:
- Chị không đùa đâu, chính anh cả và chú ba nói với chị mà.
- Anh cả cũng biết sao ạ? Thế mà anh ấy không nói gì cả. Vậy võ công chính tông của Lê gia ra sao hả chị? Hoàng Long Công chả lẽ không phải?
- Không, Hoàng Long Công là chính tông nhưng Lê gia chúng ta luôn hiểu lầm đó là duy nhất. Thực ra hai phần ba của Hoàng Long Công hiện nay là hai tuyệt học khác, là Thanh Giang Quyết và Huyền Quy Công; em luyện chỉ có ba môn đó thôi.
Ông Công rất muốn hỏi những thắc mắc của mình nhưng vẫn cố gắng im lặng để nghe bà Loan nói tiếp:
- Vốn dĩ Lê gia chúng ta có năm tuyệt học, Hoàng Long Chưởng, Huyền Quy Công, Thanh Giang Quyết, Hồng Hạc Kiếm và Tử Lôi Chân Khí. Hồng Hạc Kiếm và Tử Lôi Chân Khí thì không hiểu vì sao bị thất lạc hơn hai trăm năm, đến chú ba mới xuất hiện trở lại.
Sự thực thì bà Loan cũng không hề biết rằng võ công Lê gia có cả thảy bảy tuyệt học, có điều thiên tai xảy ra hơn ba trăm năm trước đã khiến Lê gia thất truyền hai môn, qua hơn một trăm năm nữa thì chiến tranh loạn lạc, hai môn Hồng Hạc Kiếm và Tử Lôi Chân Khí bị thất lạc, mãi đến em trai bà Loan mới phát hiện có năm tuyệt học, hai môn còn lại thì không một ai biết nữa.